Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 33




Tôi đứng trước cửa căn biệt thự của tiểu thư, nhìn vào thì thấy có một chiếc xe hơi lạ đang đậu ở trong sân vườn. Tôi nhấn chuông lúc đó người vệ sĩ nhìn tôi và nhận ra và cho tôi vào trong, tôi không biết chuyện gì xảy ra nên lo lăng hồi hộp đi cùng. Bước vào bên trong thì tôi thấy ông chủ của tôi đang đi từ trên lầu cùng với người bác sĩ, bây giờ có lẽ tôi đã hiểu lý do vì sao hôm nay tiểu thư không đi học rồi.

“con chào ông chủ!” – tôi khoanh tay gật đầu

“uhm… chào con, con đến đây làm gì?” – ông chủ hỏi tôi

“dạ con không thấy tiểu thư đi học, gọi điện thoại cũng không bắt máy, nên con chạy đến đây”

“uhm.. nó bị sốt nên không thể đi học được, ta nghe lính nó báo nên liền tới đây, bác sĩ nói chừng vài ngày nửa nó sẽ ổn thôi con ah” – tôi nghe xog cũng bớt đi lo lắng

“con có thể vào thăm tiểu thư được không?”

“uhm… được, nhưng nhẹ nhàng kẻo nó thức giấc”

“dạ!” – tôi vui khi được vào thăm tiểu thư.

Bước vào phònng thấy cô tiểu thư của tôi đang nằm trong giường bệnh, với cái khan trườm trên tráng, mền đắp ngang người, tôi đến thật nhẹ và gần xem sắc mặt như thế nào. Tại sao người con gái trước mặt tôi phải làm cho tôi lo lắng như thế này, tôi muốn bệnh dùm cho em, để em có thể tung tang ở ngoài, vui vẻ, chứ không phải nằm yên trên chiếc giường như thế này. Tôi vội láy khan ở tráng em ra để vắt một cái khan mới để cho em mau hạ sốt, có lẽ do em tập trung học mấy bữa nay nên không để ý gì sức khỏe của mình nên mới bệnh như thế này. Chắc mốt tôi cũng phải theo dõi sức khỏe của em thường xuyên hơn. Thăm em được một chút tôi liền chạy ngay xuống nhà.

“Có chuyện gì hả con?” – ông chủ nhìn tôi

“Dạ!con có chuyện muốn nói với chú, chú cho con ở lại chăm sóc tiểu thư được không chú?”

“Nhưng đã có người chăm sóc rồi mà con”

“Dạ…. con có thể phụ và đỡ đần cho việc chăm sóc, thay phiên mọi người” – tôi nói xong long mong chờ sự chấp nhận của ông chủ, ông chủ im lặng một chút sau đó gật đầu. Tôi bỗng dung cảm thấy rất vui khi được chăm sóc cho tiểu thư như thế này. Nói xong thì ông chủ đi ngay. Tôi ba chân bốn cẳng chạy lên lầu mở cửa ngó vào thì thấy tiểu thư vẫn chưa tỉnh dậy. Tôi đi xuống phụ nấu cháo sau đó bưng cháo lên phòng.

Tôi lấy khan thay và đắp nhưng khoảng 10p sau thì tiểu thư tỉnh dậy. Tôi liền nằm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu thư và nói

“Em tỉnh rồi!”

“Sao mà thấy trong người mệt mệt quá” - em ngồi dựa lên thành giường và tôi giúp em

“uhm… em đang bệnh mà, anh lo cho em quá, sang đi học không thấy em, gọi điện thoại cho em mà không thấy em bắt máy, tưởng em có chuyện gì với tụi kia”

“hì hì ….” – tiểu thư mỉm cười nhưng sau đó thấy tôi cứ nắm lấy bàn tay của em, em cứ nhìn chằm chằm

“Ah.. anh xin lỗi, tại anh mừng quá, ah để anh xuống dưới nói với mọi người là em tỉnh rồi, rồi báo cho ba em biết”

“Ba em???”

“Uhm… ba em biết khi em không đi học, những người vệ sĩ đã gọi cho ba em đến,thôi em ăn cháo đi cho nóng rồi còn uống thuốc nửa” – Em không trả lời gì hết, chỉ im lặng khi nghe tôi nói xong.

“Dạ” - Tiểu thư ăn chậm từ từ

“Em ăn từ từ thôi coi chừng nóng đó”

“Miệng em nhạt quá, ăn không có mùi vị gì cả”

“UHm.. thường bệnh ai cũng như vậy hết, em uống thuốc khoảng 2 ngày thì em sẽ có vị lại thôi”

“Uhm…. anh ở đây lát anh về ah?” - tiểu thư hỏi tôi

“Không.. anh xin ba em ở lại để chăm sóc cho em” - lúc này tôi nhìn thấy nụ cười nhẹ ở khuông mặt của em, nhưng có một chút ửng hồng.

“Có người chăm sóc cho em rồi, thôi anh về đi”

“hả?” - mặt tôi ngơ ra khi tiểu thư nói với tôi như vậy, tôi cũng hơi buồn vì tiểu thư nói như vậy- “vậy thôi, anh về nha” - tôi đứng dậy quay lưng bỏ đi

“Anh đi đâu vậy?” - tiểu thư khá tỉnh khi hỏi tôi

“Đi về”

“Sao anh về?”

“Em kêu anh đi về thì anh đi về” - tôi buồn thiu thỉu

“Em kêu anh chết anh cũng chết hả đồ nông dân”

“Là sao?” - tôi cảm giác là tôi bắt đầu ngu ngu ra

“Nếu anh muốn chăm sóc cho em thì phải tìm mọi cách ở lại, chứ kêu đi về là về vậy ah!” - Tiểu thư nói có một chút giận trong đó.

“ờ ờ … hì hì …” tôi nhanh chân quay lại rồi gãi đầu cười - “ờ ha… giờ mới hiểu”

“Anh đi về đi”

“thôi, anh ở lại chăm sóc cho em, em ăn hết cháo đi, rồi nghĩ chút, đi đi lại lại trong nhà, em sẽ khỏe hơn khi nằm một chỗ như thế này”

“Uhm…” - em gật đầu nhẹ, tồi ngồi nhìn em ăn hết cháo rồi đem dẹp cho gọn gàng.

Khi tôi đi xuống bếp định quay lên lầu thì nghe tiếng của ông chủ quay lại cùng với một chàng thanh niên, tôi nghĩ anh chàng này chắc bằng tuổi tôi. Anh ta có một khuôn mặt khá bảnh trai, mặc đồ cũng khá là thời trang nhìn anh ta cũng ra dáng một ông chủ. Nhưng tôi nghĩ đó là đối tác của ông chủ nên cũng không để ý, rồi tôi đi lên lầu. Nhưng quên mất tôi phải đem nước lọc cho em uống thuốc nửa, vậy là tôi quay lại xuống dưới bếp. Khi tính quay trở lại thì tình cờ tôi nghe cuộc nói chuyện giữa ông chủ và chàng thanh niên đó.

“Bé Trân sao rồi Bác?” - cậu thanh niên nói

“uhm… hình như hạ sốt rồi, cũng tỉnh dậy rồi”

“Chắc do em nó học nhiều mà không giữ sức khỏe nên bị vậy”

“Uh… gần đây Trân vui vẻ hơn xưa nhiều rồi”

“Thật hả Bác? Thế thì tốt quá, khi nào Trân khỏe lại con sẽ dẫn Trân đi chơi”

“Uhm…. công việc công ty của con thế nào rồi?”

“Dạ… năm nay công ty của con làm ăn được hơn năm ngoái”

“Vậy cũng mừng rồi”

“Bác ơi … bác cho con nói điều này được không?”

“Điều gì vậy con?”

“Bác cho con và bé Trân tìm hiểu nhau được không?” - tôi nghe câu này lòng tôi bóp chặt lại

“Nhưng nó còn nhỏ mà con chỉ mới học lớp 10”

“Dạ.. con chỉ muốn được là bạn của Trân rồi sau đó từ từ tiến xa hơn”

“Uhm.. Trân từ nhỏ đã chịu nhiều nổi đau, ta không muốn ép nó gì cả, nhất là chuyện tình cảm, nếu cả hai đứa thương nhau thật lòng thì ta ủng hộ, nhưng nếu Trân không thương con thì ta sẽ không ép nó phải lấy con”

“Dạ… con biết mà, Trân có người yêu chưa Bác?”

“Ta nghĩ là chưa… nhưng hiện tại Trân cũng đang có một người bạn”

“Trai hay gái vậy bác?”

“Là con Trai, cậu ta hiền lành, tốt bụng, khá chăm chỉ, học hành cũng khá”

“Ah...cậu ta còn đi học hả bác? cậu ta bao nhiêu tuổi rồi bác?” - tôi tự hỏi sao cậu thanh niên đó hỏi nhiều về tôi quá vậy, cứ như là đang điều tra tội phạm quốc tế

“Uhm.. đang ôn thi đại học để chuẩn bị cho năm sau, cậu ta bằng tuổi của con”

“Ah… thì ra là vậy, cậu ta ở thành phố hả bác?”

“Không cậu ta là một anh chàng nông dân”

“Ah… Thôi con lên thăm Trân nha Bác”

“uh,... con lên đi, Trân ở trên lầu đó”

Tôi đứng ở dưới bếp cứ luôn tự hỏi người đó là ai? Không biết tiểu thư có biết anh ta không? Anh ta có quan hệ gì vói gia đình của ông chủ, không được phải lên xem anh ta mới được. Tôi vội vàng đi lên phòng, anh ta vào phòng mà quên đóng cửa, tôi nhìn vào trong thì thấy cả hai đang nói chuyện khá vui vẻ với nhau, tự nhiên trong lòng cảm thấy gì đó buồn buồn mà không giải thích được, có lẽ tôi nên để không gian riêng cho họ, nhìn vẻ tươi tắn của Trân dù sao tôi cũng cảm thấy vui.

Thế là tôi bước chậm rải xuống cầu thang, tôi nghĩ chắc mình cần mua một vài thứ gì đó, tôi đi ra khỏi nhà, đi bộ dọc trên con đường mà tôi từng cùng với em đi chung. Nhưng rồi tôi lại chợt mỉm cười khi nhớ lại những kỉ niệm của tôi và em, tôi tự hỏi không biết em có thích tôi không nhỉ? Nếu như em thích tôi chắc tôi sẽ nhảy lên vì vui sướng mất. Khi nghĩ đến điều đó tôi cũng chẳng còn nhớ anh chàng thanh niên kia nửa, nổi buồn của tôi tự dưng tan đi. Đúng là đi dạo thoải mái hơn thật, tôi tình cờ đi ngang qua chỗ bán những có thú nhồi bông nhỏ nhỏ bằng lòng bàn tay, họ bán ở trên vĩa hè, rất rất là nhiều. Tôi thấy giá để 15-25k một con, tôi liền tấp vào lựa một con dể thương nhất, hy vọng nó là món quà tinh thần để cho em mau khỏi bệnh, nhiều quá biết lựa con nào đây, khỉ, voi, heo, gấu …

Tôi phát hiện có con Gấu đang ôm trái tim màu đỏ, mặt nó cười rất tươi. Hè hè… tặng cái này giống hàm ý quả nhỉ? Tôi cũng đắng đo một chút là không biết có nên lấy con đó không, nhưng nhìn lại nó là con dể thương nhất. Thôi kệ cứ lấy đi miễn em mau hết bệnh là được. Lúc tôi gần về đến căn biệt thự thì thấy chàng thanh niên bước vào chiếc xe hơi và rời khỏi căn biệt thự, lòng tôi mừng thầm..”kaka… cuối cùng cũng về, như thế thì mình sẽ ở bên em chăm sóc cho em dể hơn”

Tôi mở cửa bước vào phòng của em

“Anh đi đâu nảy giờ vậy?”

“Ah… đi mua đồ ah mà”

“Mua đồ gì ah?” - Tiểu thư hỏi khi thấy hai tay tôi cứ để đằng sau - “anh giấu gì sau lưng vậy?”

“Hồi nảy nhà mình có khách hả?” - tôi giả điên như không biết gì

“Ah… có một anh đến thăm em, mà anh ấy cũng về rồi, có thể anh ấy vừa về được một chút thì anh về ah”

“Ah…”

“Anh giấu gì sau lưng vậy? Sao không trả lời em?” - Tiểu thư cứ chồm lên

“Anh tặng em nè” - Tôi đến gần giường tiểu thư và đưa con gấu đang ôm hình trái tim tặng cho em -” Hì hì … mau mau hết bệnh nha… hồi nảy đi mua đồ vô tình thấy người ta bán ở ngoài đường nên mua ah… nó chỉ có 25k thôi…”

“Hihi…” - tiểu thư nhìn con gấu rồi cười

“Ủa? sao em cười?” - tôi thì không hiểu gì hết

“Em cười vì tính thật thà của anh, mốt anh tặng quà cho ai anh đừng cho người ta biết giá trị của món quà đó bao nhiêu, người ta biết tấm lòng của anh là được rồi, cám ơn anh về món quà dể thương như thế này.”

“AH… Anh biết rồi, lần sau có tặng quà sẽ không nói giá, em uống thuốc chưa?”

“Em uống rồi, có người đem thuốc lên cho em”

“Mà anh chàng kia là ai vậy?” - tôi cũng tò mò giống như hắn tò mò tôi vậy

“Anh chàng đó là con của người bạn đồng nghiệp với ba của em, hồi nhỏ em và anh ấy cũng chơi chung với nhau, anh ấy đi du học mới về nghe tin em bệnh rồi sang thăm em, nhưng anh ta không được tốt lắm”

“Sao lại không tốt?” - tôi hỏi

“Uhm… vì anh ấy rất là đào hoa, quen con gái mà như thay áo vậy, em không thích lắm”

“Em có thích anh ta không?”

“KHÔNG ĐỜI NÀO EM THÍCH,ủa? anh hỏi điều đó làm gì?” - em ngây ngô nhìn tôi

“Ah … hỏi thôi không có gì “ - sao mà tôi vui thế ta, vui như chưa bao giờ được vui. Thế là tôi có cơ hội cho riêng tôi rồi

“Anh ta tên là gì?”

“uhm… anh ấy tên là Jacky”

“Ah….”

“Anh hỏi nhiều quá nha”

“Rồi rồi anh không hỏi nửa, thôi chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi, em sẽ khỏe hơn khi ở trong căn phòng ngột ngạt này, dù gì không khí tự nhiên vẫn tốt hơn chứ” - tôi cười thật tươi, sau đó đưa bàn tay ra cho em nắm lấy bước ra khỏi giường.

“Em thấy thoải mái không?” - lúc này tôi và em đã ở ngoài vườn

“Đúng là thoải mái thật” - Em hít một hơi thật sâu với bầu không khí trong lành, sau đó tôi và em đến chiếc bàn nhỏ được đặt ở gần đó, tôi cũng nhanh tay lấy một cuốn truyện theo để đọc truyện cho em nghe

“Em muốn nghe truyện không? Anh lấy cuốn truyện ngắn ở kệ sách của em ah, ra đây có gì để nghe sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn”

“Anh cũng tin ý ghê, cô nào mà được anh thương chắc sẽ hạnh phúc lắm” - tôi nghe câu này xong đỏ ửng cả mặt, thật sự tôi đang có những giây phút thật hạnh phúc khi ở bên em, dù chỉ được nhìn ngắm em, thấy em vui khỏe từng ngày. Tôi sẽ làm những gì có thể để em luôn luôn như thế này.

3 ngày sau…

Em đã khỏe hẳn có thể tung tăng vui đùa, khi tôi với em đang ngồi kể cho nhau nghe những câu chuyện vui thì người vệ sĩ đến bên

“Thưa tiểu thư, ông chủ muốn gặp tiểu thư ở trong phòng khách ah”

“Có chuyện gì mà phải gặp tôi như vậy?”

“Dạ tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe ông chủ muốn gặp tiểu thư thôi”

“Uhm.. tôi sẽ vào liền”

Tôi tự hỏi có chuyện gì mà nghiêm trọng thế này, nhưng vừa bước đến cửa phòng khách thì tôi thấy một người đàn ông quen quen, tôi nhớ ra chính là người đã bắt Khanh khi Khanh muốn leo rào cúp học, ôi không người đó là hiệu trưởng.

“Con vào đây và ngồi xuống!” - giọng ông chủ cứng rắn làm tôi cũng run theo

“Em chào thầy hiệu trưởng!” - Em cuối đầu lễ phép, còn tôi thì đứng ở phía sau cùng với những người vệ sĩ

“Ba đã nghe thầy hiệu trưởng kể lại, có phải con đã kêu người ngoài vào trường đánh lộn không? và ba biết người ngoài đó là ai?” - lúc này ông chủ nhìn tiểu thư, sau đó hướng ánh mắt nhìn tôi làm tôi đứng cả hình

“Con không có” - Tiểu thư bướng bỉnh không nhận

“Con đã kêu người đánh Khanh”

“Chính nó gây sự trước, làm thương tích người khác, bị đập cũng đáng”

“Hỗn xược, có thầy hiệu trưởng ơ đây mà thái độ lễ phép của con đâu hả?” - ông chủ nổi nóng, tiểu thư không nói gì lấy tay đập lên đùi của mình thể hiện sự tức tối. - “thầy hiệu trưởng nể mặt ba nên không đình chỉ con nghĩ học 1 tuần, bây giờ con như vậy nửa”

“Con không có lỗi, còn người ngoài đó cũng có sự chấp nhận của ba nên người đó mới đi, không có người đó thì con gái của ba bị người khác ăn hiếp rồi ba có biết không” - em nói như muốn khóc

“Anh bình tỉnh có gì nói em đó từ từ, bây giờ tôi có chuyện phải đi rồi”

“Dạ… để tôi tiển thầy”

Khi ba và thầy đi thì tiểu thư nổi điên lên

“Cái tên Khanh đó nay còn méc thầy để qua bán vốn ba nửa”

“Thôi bỏ qua đi, không bị đình chỉ học là may rồi”

“nhưng em thấy anh đánh nó là đúng, chẳng có gì sai, nó kiếm chuyện trước mà, bị ba la tức thật”

“Ờ thì …. “

“Cậu Thanh tôi muốn nói chuyện với cậu” - ông chủ bước vào với vẻ mặt đầy căng thẳng

“Dạ có con” - tôi đổ hết cả mồ hôi

“Đây là lần đầu cũng như lần cuối, tôi không muốn có sự xô sát gì ở đây, cậu hiểu những gì tôi nói chứ, nếu tái phạm lần nửa, thì cậu sẽ bị đuổi việc và trở về quê cày ruộng như xưa”

“Dạ” - tôi chỉ biết cuối đầu chấp nhận

“Ba! Ba như vậy là quá đáng với anh ấy đấy”

“Ba biết ba làm gì là tốt cho con”

“Tốt cho con theo cách của ba sao? Ba cảm thấy tốt ah! Riêng con chẳng có gì tốt cả, tại sao ba quay về làm gì để mọi thứ rối tung lên, nếu không có anh Thanh chắc gì con yên thân với những đứa bạn trong trường”

“Đã có vệ sĩ rồi, không cần Thanh phải vào trường nửa”

“Ba lúc nào cũng vệ sĩ, vệ sĩ … ba chưa bao giờ cho con được tự do đúng nghĩa, ba đã cho con được những gì ngoài vật chất, ngoài những tên vị sĩ suốt ngày có mặt đi theo bảo vệ, làm gì cũng không được thoải mái”

“Ba chỉ muốn tốt cho con”

“Nếu ba muốn tốt cho con thì hãy hiểu cho con, hãy cho con được tự do, làm những gì mình thích, con chỉ cần như vậy” - em nói xong thì bỏ đi lên lầu, tôi cảm nhận được nước mặt em đang rơi trên má, còn ông chủ của tôi thì bất lực ngồi xuống như có gì đề nặng trên vai của ông. Còn tôi như người ngoài cuộc không biết nên làm gì, em là người tôi yêu còn ông chủ là người tôi kính trọng và mang ơn ông ấy rất nhiều.

Tôi nghĩ tôi sẽ lên lầu nói chuyện với em….