Tiểu Tình Nhân Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 2: Đêm cuối




Thân ái, người ta tiêu hết tiền trong thẻ rồi! Mai lại muốn đi mua sắm, thân ái cho em thêm nhé!_ Ân Kỳ vừa vuốt ve ngực Vĩ Kiệt, vừa thì thầm bên tai anh.

- Bảo bối, vậy em sẽ làm gì để có thứ em muốn đây!?_ Tia khinh thường lướt vội qua mắt Vĩ Kiệt, ôm người đẹp vào lòng, anh ngả ngớn nói.

Có lẽ vì cô là xử nữ duy nhất trong số các cô gái từng tự dâng tới cửa cho anh, nên anh chấp nhận cô, và thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô. Không vì yêu, chỉ vì hứng thú đôi mắt dù đang hèn mọn cầu xin cũng sáng lấp lánh. Tuy nhiên, càng ngày, ánh sáng ấy càng nhạt dần! Nó trở nên hèn mọn, tham lam và vẫn đục. Hứng thú của anh cũng nhạt nhòa dần.

- Người ta nhất định sẽ khiến thân ái thỏa mãn!_ Thân hình trắng nõn, yểu điệu như rắn nước, mị hoặc tận xương. Ân Kỳ dùng đầu lưỡi mơn trớn từ yết hầu Vĩ Kiệt dần xuống ngực. Đem tất cả kĩ thuật cô biết thỏa mãn người đàn ông quyền lực này.

Đêm đen như mực, rèm cửa lay động, thấp thoáng bóng dáng hai thân thể quấn chặt lấy nhau. Tiếng hừ nhẹ đầy nam tính quyến rũ của người đàn ông hòa cùng tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ. Bản nhạc tình đêm khuya như vang lên bất tận, khiến bất kì ai nghe được cũng phải mặt đỏ tim đập.

Sáng hôm sau

- Thân ái, đêm qua có thích không!?_ Ân Kỳ ngồi trên giường, nhìn Vĩ Kiệt từ phòng tắm đi ra. Áo choàng tắm ôm lấy thân thể rắn chắc, những giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống, trượt xuống ngực, qua bụng, rồi mất hút tại tam giác thần bí.

- Bảo bối, đây là 200 vạn! Sau này, không cần tìm anh nữa! Căn nhà này cho em, xe trong ga ra cũng cho em! Ngoan ngoãn yên phận đừng khiến anh nổi giận!_ Vĩ Kiệt đưa cho Ân Kỳ một thẻ tín dụng cùng một chùm chìa khóa. Ngắn gọn nói vài câu liền lãnh mạc xoay người rời đi.

- Thân ái, cảm ơn anh nhé!_ Ân Kỳ mỉm cười nói với theo, lưng Vĩ Kiệt có chút cứng lại, sau lại dứt khoát đi rồi!

Qủa là người có tiền, đến phí chia tay cũng hậu hĩnh như vậy. Lúc cô là vị hôn thê của Phương Hạo cũng không có đãi ngộ này, nói gì đến một tình nhân nhỏ bé! Cũng không uổng mình nhẫn lâu như vậy! 

Tiền phẩu thuật cho mẹ đã có đủ, 1 tháng nữa thủ tục du học cũng sẽ hoàn thành, ngày cô rời khỏi nơi đau khổ này không xa nữa rồi! Lưu gia, Phương Hạo, các người cứ cười đi, cứ kiêu ngạo đi! Ngày mà Ân Kỳ này trở lại, các người sẽ biết mùi vị đau khổ là thế nào!