Tiểu Tử Và Tổng Tài Nhu Nhược

Chương 5




Tại quán ăn thanh tịnh yên bình, cây cối xanh mát cô và anh chạm mặt với nhau. Lòng ai nấy đều cảm thấy bối rối, tim đập như đánh trống. Bồi bàn bước đến bàn hai người đang ngồi tươi cười rạng rỡ:

" Kính chào quý khách! Hôm nay hai vị muốn dùng gì cho bữa sáng? "

Tề Dương cầm menu chăm chú nhìn rồi chỉ vào món anh sẽ ăn, quay sang nhìn Mạn Tử đang uống ly cam ép mà liếc nhìn xung quanh:

" Mạn Tử, em ăn bò bít tết và rau trộn sốt mayo nhé! "

Không để cô trả lời, anh nhanh chóng gật đầu rồi ra hiệu cho bồi bàn đi vào trong. Tề Dương ngẫm nghĩ: * Mạn Tử nhìn rất dễ gần nha...nhưng chắc do không khí và đời sống nơi đây khá phức tạp nên có lẽ em ấy vẫn chưa quen. *

" Thức ăn của hai vị đã đến! Chúc hai người ngon miệng và hãy hưởng thụ không khí yên tĩnh nơi đây của quán. "

Lời nói của người bồi bàn khiến Tề Dương và Mạn Tử giật thót rồi cũng mỉm cười che đi. Hai người ăn mà im lặng đến bất thường, chẳng ai nói chuyện với ai. Chợt như nhớ ra điều gì, Mạn Tử lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:

" Thưa thầy Tề! Ở gần chung cư Tây Quảng có chỗ nào nhận làm thêm không ạ? Chỉ em với. "

Tề Dương nghe thế liền xoa xoa cằm nghĩ ngợi rồi nói:

" Có! Nhưng liệu em có đủ thời gian và sức khỏe để làm? Mà sao em lại hỏi thế chứ, Mạn Tử? "

" Đủ chứ thầy, em hỏi để làm thêm...à không để cho em gái của em làm thêm thứ thầy. "_ Mạn Tử uống ngụm nước cam lấy lại tinh thần.

Ăn xong xuôi, hai người ra xe đi đến một góc của Tây Quảng ( nói một góc thế thôi chứ nhìn như thành phố thu nhỏ) dừng trước một cửa tiệm coffee rất đẹp và huyền bí. Tên tiệm là Coffee Black, Mạn Tử bước vào trong và choáng ngợp với thiết kế cũng như màu sắc trang trí rất tuyệt vời.

" Nè cô! Ở đây cần tuyển nhân viên đúng chứ? "

Cô nhân viên mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng và cũng kính:

" Đại...thiếu... "

Ngay tức khắc bị Tề Dương ra hiệu đừng nói thế. Cô nhân viên gật đầu nhìn Mạn Tử. Bất chợt Mạn Tử nói vội:

" Thôi chết! Điện thoại đâu mất rồi, thầy Tề... "

Tề Dương nghe cô nói thế liền kéo tay cô ra ghế ngồi trấn an:

" Đừng lo, thầy tìm giúp em! Bình tĩnh nha. "

Rồi anh lao đi mà trong lòng khó chịu không biết tại sao như thế. Mạn Tử vừa lo vừa sợ không biết Tề Dương tìm được không hay là có chuyện gì.

------------------

Mình mình mong các bạn đọc giả đón nhận thật nhiệt tình nhé ^^