Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 7: Tướng công, chàng tới rồi




Chương 7:

Sau một canh giờ bôn ba, ba người cũng tới nhà Tiểu Bích.

Khi Tiểu Bích đứng ở cửa không nhịn được lên tiếng hô to: "Cha mẹ, các người ở đâu?"

Nhưng mà, không ai trả lời nàng. Đợi sau khi Tiểu Bích vào, mới phát hiện trong nhà giống như đã bị cướp bóc: dường như tất cả bát nồi đều bị đập nát trên mặt đất, tất cả ngăn tủ đều bị mở ra, trên mặt đất lộn xộn, cái gì cũng có! Rất rõ ràng, đây là vì Trương Phú Quý thẹn quá hóa giận đến đây gây khó dễ!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Bích không nhịn được bắt đầu gào khóc: "Hu hu, cha mẹ! Các người ở đâu a? Đây đều là lỗi của con! Hu hu, con nên làm cái gì bây giờ?"

"Được rồi, đừng khóc! Chúng ta đi tới chỗ của Trương Phú Quý cứu cha mẹ ngươi ra!" Tuy Bảo Lam bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ được che chở mà lớn lên, sao từng thấy qua đau buồn trước mắt này?

"Thật sự có thể cứu được sao? Căn bản là nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy!" Tiểu Bích không tự tin nói.

"Ta bảo đảm, nhất định sẽ đưa bọn họ trở về an toàn! Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước, lắp đầy bụng, lại nghĩ cách. Thân thể là tiền vốn cho cách mạng!" Bảo Lam an ủi nói.

"Ừ, tiểu thư nhất định là đói bụng, từ buổi sáng đến giờ chúng ta vẫn chưa ăn cơm." Tiểu Bích vẫn rơi nước mắt nói!

"Ngươi dẫn đường phía trước, chúng ta không quen nơi này." Rốt cuộc Thạch Thiên lãnh khốc cũng mở miệng vàng của hắn.

"Được, ta biết qua hai con đường nửa có một quán trọ, đồ ăn làm không tệ, chỉ là. . . . . ." Tiểu Bích cúi đầu không nói.

"Sao? Chỉ là sao?" Bảo Lam vừa nghe có ăn , liền hưng phấn, nhưng mà Tiểu Bích lại ngừng, khiến cho lòng hiếu kỳ tò mò của nàng tăng lên.

Tiểu Bích khúm núm, lắp bắp, xấu hổ nói: "Chỉ là. . . Chỉ là. . . Ta không có tiền mời tiểu thư ăn cơm." Nói xong hận không thể cúi đầu đến sát đất.

"A? Là như vậy a! Tiểu Bích, tiểu thư nhà ngươi là người keo kiệt như vậy sao? Nếu ngươi theo ta, ta còn có thể cho ngươi bị đói sao? Đi, tiểu thư nhà ngươi không thiếu tiền! Cho dù ngươi ăn sạch của tiểu thư nhà ngươi, không phải vẫn còn có nhị ca của tiểu thư nhà ngươi sao!" Bảo Lam nghe ra nguyên nhân, không biết nên khóc hay nên cười, đành cười để xua tan nỗi lo của Tiểu Bích.

Thạch Thiên nghe Bảo Lam nói có hắn ở đây, cảm giác ỷ lại nồng đậm này làm cho chủ nghĩa đại nam tử của Thạch Thiên sư huynh rất thỏa mãn, hai tròng mắt lập tức hiện lên thỏa mãn, chỉ là tan biến quá nhanh, Bảo Lam không có chú ý tới.

Trong quán trọ lớn nhất trấn Thập Lý, ba người Bảo Lam Thạch Thiên và Tiểu Bích ngồi gần cửa sổ, lúc đang ăn được phân nửa, thì có một nhóm người vọt vào.

Nam tử cầm đầu mặc áo dài hoa màu tím, bên hông là một miếng ngọc bội trong sáng tinh xảo, bộ dạng tuấn tú, chỉ là ngạo mạn mắt cao hơn đầu đã phá hủy phần cảm giác tốt đẹp này. Bên cạnh là một nam tử trung niên có vẻ mặt nịnh bợ liên tục phe phẩy quạt giấy, nam tử này đã từng gặp qua -- Đại quản gia. Không cần phải nói, nam tử kia nhất định là Trương Phú Quý rồi. Phía sau hai người, là hai ba mươi tên gia đinh, trong tay tất cả đều cầm côn dài, xem ra là có chuẩn bị nha.

Đại quản gia vốn là kiêu căng nói: "Hay cho Tiểu Bích nhà ngươi, thiếu tiền không trả, hôm nay thiếu gia ở đây, còn không mau mau đầu hàng!"

Bảo Lam đưa tay ấn chặt Tiểu Bích tức giận, vui sướng khi người gặp họa mà mở miệng: "Ai ô ô, ta tưởng là ai cầm lông gà làm lệnh tiễn chứ, nhìn kỹ, thì ra là người quen! Thế nào, tối hôm qua chụp ếch không đủ sao, lại cố ý đến tìm ta sao?"

"Ha ha ha ha!" Những người xem náo nhiệt trong quán trọ bị Bảo Lam làm cho cười ha ha.

Nếu bàn về công phu tức chết người, Bảo Lam nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất! Chân lý này nhanh chóng được chứng thực!

"Ngươi! Ngươi! Ngươi! . . ." Đại quản gia chỉ nói ra được một chữ ngươi, Trương Phú Quý nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp dọa người của Bảo Lam, liền nổi lên lòng háo sắc, chỉnh chỉnh quần áo, hắng giọng một cái, lấy trạng thái tự nhận là tốt nhất mà mở miệng.

"Vị cô nương này, tại hạ họ Trương tên Phú Quý, lúc trước là quản gia của tại hạ có mắt như mù, làm phiền cô nương, xin cô nương nể mặt của Trương mỗ, vào phủ một chuyến, Trương mỗ sẽ nhận lỗi với cô nương!" Trương Phú Quý vẫn làm ra vẻ hai tay nắm lại dựng ở trước ngực, lễ phép như người thư sinh.

"Tiểu thư không cần, không nên nghe hắn nói bậy, hắn. . ." Tiểu Bích căng thẳng lên tiếng ngăn cản, sợ tiểu thư bị hắn lừa.

"Tiểu Bích, hãy khoan!" Bảo Lam cho nàng một ánh mắt yên tâm!

"Nếu Trương công tử có ý mời, sao ta có thể làm bẽ mặt Trương công tử chứ" Bảo Lam vừa nói vừa đá lông nheo, đại não của Trương Phú Quý liền sung huyết, ngay cả trên nhiều người ở trên lầu, vài người có định lực kinh người cũng không may mắn thoát khỏi!

"Chẳng qua. . ." Bảo Lam ra vẻ khó xử nói, "Ngươi cũng biết a...người nhà Tiểu Bích không hiểu chuyện, lúc trước chọc giận Trương công tử, không biết Trương công tử có thể nể mặt người ta mà thả người nhà của Tiểu Bích hay không? Thiếu tiền chúng ta nhất định sẽ trả! Trương công tử cũng không muốn để cho năm lượng bạc ly gián tình cảm của chúng ta phải không?" Lời nói thiết lập cạm bẫy, Bảo Lam lộ bộ dáng tiểu bạch thỏ và ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Trương Phú Quý, mỹ nhân nhíu mày, mọi người xung quanh đều tan nát cõi lòng,nếu từ chối thì thế nào cũng không nói nên lời!

Mà Trương Phú Quý đã thần hồn điên đảo từ lâu, chỉ số thông minh thấp đến vô cùng, đâu còn suy nghĩ đến đường sống, nhanh chóng dỗ mỹ nhân cao hứng mới là thật là lý lẽ!

"Nhất định nhất định, Quản gia nhanh nhanh về phủ đưa người của Diệp gia đến đây, nhớ kỹ, nhất định phải rất cẩn thận!"

"Vậy. . . Vậy. . . Vậy chỉ sợ là không ổn! Dù sao. . ." Quản gia khuyên nhủ.

"Kêu ngươi đi thì ngươi liền đi, không nên nói nhảm nhiều như vậy! Còn sững sờ cái gì? Mau cút trở về !" Trương Phú Quý gấp gáp đạp hắn ta một cước.

Quản gia nhanh chóng đi đưa người tới.

"Trương công tử... ngươi tới đây ngồi một chút... người ta còn muốn biết sự tích vẻ vang của người a" Bảo Lam phát ra giọng nói rung rung làm nũng , ngoại trừ Trương công tử căng thẳng mà cánh tay run lẩy bẩy, thì tất cả mọi người đều nổi da gà rơi đầy đất.

Mà Trương công tử vừa thấy, cơ hội biểu hiện đã tới , nhanh chóng ngồi xuống, điên cuồng khoe khoang!

"Ta nói với nàng nha, đừng thấy ta nhỏ, trong nhà ta có rất có cửa! Ta và đương kim thánh thượng chính là cùng một bà vú, cái gì thái tử, a ca cũng không là chuyện gì, thấy ta còn phải kêu một tiếng tiểu thúc! Hai năm trước ta đi Thánh Kinh đi ngang qua núi Thiên Yêt , lão nhân gia Thạch Mặc Tôn còn đón tiếp tẩy trần cho ta a! Ở Thánh Kinh ta ở lại chính là hoàng cung của thái tử a! . . . ."

Nhìn bộ dáng ba hoa khoác lác của Trương Phú Quý, mọi người chỉ chờ uqản gia nhanh chóng trở về liền ‘vạn dân thoát khỏi biển lửa’! Bởi vì một đám nén cười đều sắp nội thương rồi!

Vài vị ở trên lầu cao thật sự là không nhịn được, ôm bụng cười lăn lộn a a a!

Trong đó có một thiếu niên sang quý ngồi gần cửa sổ không khách khí nói với nam tử lạnh lùng cao quý: "Sao ta không biết hoàng a mã có bà vú ở ngoài cũng chứ? Sao ta không biết đi từ phía bắc trấn Thập Lý tới phía nam Thánh Kinh chứ? Sao ta không biết Thạch Mặc Tôn thiên hạ đệ nhất tiêu cục đón gió tẩy trần cho tên tiểu tử như vậy? Sao ta không biết lúc nào mà phủ thái tử đã thay đổi thành hoàng cung chứ? Càng nói càng thái quá, tiểu tử này thật có tài a! Ha ha ha"

Ngay cả khóe miệng của nam tử lạnh lùng hơi dương lên , nhìn Bảo Lam nén cười, hiện lên một chút cười nghiền ngẫm, nữ tử này, có ý tứ!

Cuối cung đại quản gia 'nhân từ’ đã trở lại! Tập thể mọi người cảm thán!

"Cha mẹ! Đại ca!" Nhìn thấy người thân, Tiểu Bích vội vã nhào lên, gắt gao ôm người Diệp gia.

Bảo Lam lấy hơn năm lượng bạc trong tay Thạch Thiên đưa cho Trương Phú Quý, vẫn còn không quên phóng điện: "Trương công tử... người thật sự là quá tốt...thật sự là người ta rất sùng bái ngươi...đây là tiền mà nhà Tiểu Bích nợ ngươi, chúng ta nhanh chóng giải quyết việc này, lại về phủ nói chuyện tiếp a... " Ở trong lòng Bảo Lam bổ sung thêm: "Sao lại nói chuyện với người ghê tởm như vậy!"

Trương Phú Quý vừa nghe chuyện tốt đã sắp tới, nhanh chóng lấy giấy nợ ra xé nát ở trước mặt."Như tiểu thư nói, chỉ có năm lượng bạc, sao ta có thể để trong mắt! Vậy chúng ta trở về đi!"

Đang lúc tất cả khán giả tiếc hận vì Bảo Lam như dê vào miệng cọp, ánh mắt Bảo Lam đảo qua, thấy được trong căn phòng thanh nhã có đoàn người đang từ từ đi xuống lầu, nảy ra ý hay, động tác nhanh nhẹn chạy qua, đưa tay kéo nam tử lạnh lùng cao quý nói:

"Tướng công, chàng tới rồi!"