Tiểu Yêu Tinh Của Bá Đạo Tổng Tài

Chương 12: Thông minh , phải với tôi mới hợp !




" Lại là Anh??? Gặp lại anh chẳng có may mắn gì..!! " - Dương Dương bất mãn kêu thành tiếng.

" Lại là tôi? Câu này phải để tôi nói mới hay, chúng tôi gần như chiếm được thị trường Bạch Đạo từ tên họ Lam đó, rốt cục là ra  sao rồi? Con mồi bỏ chạy, gọi là   bỏ chạy rất xa, nhưng thật ra rất gần, chỉ là tôi không có đủ nhân lực để đến " - Hắn vứt một ánh mắt lạnh dành tặng cho cô.

" Bạch Đạo cái con khỉ khô, anh chiếm gì là quyền của anh, tôi đi đâu và muốn giúp đỡ ai là quyền của tôi, da mày có thể dày hơn không hả?? Còn nói cái gì mà do tôi nên mất thị trường!!! "

" Da.. da mặt?? Cái quái gì...!! Không phải hai tên sát thủ đó là từ tổ chức sát thủ Italy của cô phái đến sao?" - Hắn sau khi bị Dương nhà mình chửi oan là mặt dày thì ngồi tức giận đến đỏ mặt.

" Hai người đó.. hai người đó đúng là từ Tổ chức của tôi, nhưng mà bọn họ không thích tôi, thật ra trước đó tôi cũng đã thương lượng cho họ huỷ bỏ nhiệm vụ, nhưng mà họ không có nghe tôi, có khi còn báo lại chuyện xấu của tôi cho tổ chức, vậy thì người bị lỗ chẳng phải là tôi sao? "

" Thế cô nghĩ một danh dự nhỏ bé của cô và thị trường Bạch Đạo ở Trung Quốc thì cái nào hơn cái nào? "

" Đương nhiên là danh dự nhỏ bé của tôi rồi!! Hứ!" - Dương Dương phớt lờ hắn, cầm điện thoại, cư nhiên gọi cho Lâm.

---------------

( Không hiểu đúng hơm:))))

--------- 

3 tiếng trước.

Sau cuộc cãi vã " gây hiểu lầm ",  Couple Dương và Lâm giận dỗi bỏ nhau đi hai hướng khác nhau, làm cho Dương Dương dễ dàng bị tóm gọn hơn, làm cho Tần Mặc nhanh chóng bắt được con mồi làm hắn ưa thích về...

Dương Dương sau khi cãi nhau với Lâm, liền tức giận bỏ đi vào sòng bạc chơi.

" Thưa tiểu thư, cô chưa có thẻ VIP cho nên.... không thể vào phòng này.. " - Một nhân viên nam đưa tay ngăn Dương Dương lại.

" Thẻ VIP?? Chị đây có tiền, hôm nay nhất quyết phải vào được phòng này, mấy người tránh ra, đừng để bà chị tôi nổi máu điên " - Dương Dương mặt cau mày nhó, hét vào mặt tên nhân viên đang mặt bộ đồ quản gia sợ tái mặt .

" Xin lỗi, vị tiểu thư này, phòng này thực sự phải cần thẻ VIP, thật xin lỗi..!"

" Tránh ra!" - Dương Dương điên tiết, vung chân định đá tên nhân viên tội nghiệp đang cố chạy trốn khỏi đòn đá của Dương Dương.

" Pặc " ---- " Rắc " - Tiếng chụp được rồi tiếp đó là tiếng gảy xương.

" Xin thứ lỗi, phòng thứ phải cần thẻ VIP, nhưng phòng này tôi đã chọn rồi, bây giờ cô có thẻ VIP thì cũng vô dụng rồi!"

--------------

Đoạn này tui viết ở Vn:)))  đoạn ở trên là ở trên máy bay.

--------------

Dương Dương bị tên kia bắt được mắt cá chân liền dãy dụa như con cá nhỏ, tiếp đó, hắn còn bẻ gảy xương cổ chân của cô làm Dương Dương hét lên đau đớn.

" Là.. Hắn?? Là Hắn, Tần Mặc,?." - Đôi mắt Dương Dương ánh lên nỗi hoảng loạn, đôi mắt chim ưng sắc bén của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt phượng màu đen bóng của cô, hai bên nhìn nhau, một là vua của bầu trời, một là mỹ nhân của bầu trời, khi hoà vào nhau lại có cảm giác thật say mê lòng người, khí chất thích hợp chưa từng có.

" Tiểu Hồ ly, lại gặp mặt rồi? " - Hắn khẽ dặm đôi mắt sắc như vuốt ưng của hắn, phía đuôi hắn lại có ý cười mà nhìn cô.

"Lại là Anh??? Gặp lại anh chẳng có may mắn gì..!! " - Dương Dương bất mãn kêu thành tiếng.

" Lại là tôi? Câu này phải để tôi nói mới hay, chúng tôi gần như chiếm được thị trường Bạch Đạo từ tên họ Lam đó, rốt cục là ra  sao rồi? Con mồi bỏ chạy, gọi là   bỏ chạy rất xa, nhưng thật ra rất gần, chỉ là tôi không có đủ nhân lực để đến " - Hắn vứt một ánh mắt lạnh dành tặng cho cô.

" Bạch Đạo cái con khỉ khô, anh chiếm gì là quyền của anh, tôi đi đâu và muốn giúp đỡ ai là quyền của tôi, da mày có thể dày hơn không hả?? Còn nói cái gì mà do tôi nên mất thị trường!!! "

" Da.. da mặt?? Cái quái gì...!! Không phải hai tên sát thủ đó là từ tổ chức sát thủ Italy của cô phái đến sao?" - Hắn sau khi bị Dương nhà mình chửi oan là mặt dày thì ngồi tức giận đến đỏ mặt.

" Hai người đó.. hai người đó đúng là từ Tổ chức của tôi, nhưng mà bọn họ không thích tôi, thật ra trước đó tôi cũng đã thương lượng cho họ huỷ bỏ nhiệm vụ, nhưng mà họ không có nghe tôi, có khi còn báo lại chuyện xấu của tôi cho tổ chức, vậy thì người bị lỗ chẳng phải là tôi sao? "

" Thế cô nghĩ một danh dự nhỏ bé của cô và thị trường Bạch Đạo ở Trung Quốc thì cái nào hơn cái nào? "

" Đương nhiên là danh dự nhỏ bé của tôi rồi!! Hứ!" - Dương Dương phớt lờ hắn, cầm điện thoại, cư nhiên gọi cho Lâm.

Hàn Tư Lâm cầm điện thoại nhìn lên màn hình, một chữ " Đồ Ngốc " hiện rõ to trên màn hình. Hắn ngập ngừng không biết nên bắt điện thoại hay không thì màn hình điện thoại đột ngột hết rung, màn hình hiện ra " Có một cuộc gọi nhỡ từ Đồ Ngốc (1) ".

" Aaa! Anh làm cái gì vậy??" - Dương Dương ngước đầu nhìn Tam Gia, cô ở đây chịu đựng bọn họ quá đủ rồi, nào là bẻ chân của cô rồi tự dưng lại được băng bó, cãi nhau đến khàn giọng, rồi lại bị bọn này chọc đến điên lên, tức chết cô rồi... nhưng mà bọn họ có súng, còn mạnh hơn cô...

" Lão Đại " - Tam Gia khom người đưa cho hắn điện thoại của Dương Dương.

" Ừm " - Hắn đưa tay đón lấy chiếc điện thoại nhỏ của Dương Dương.

Hắn mò hết chỗ này đến chỗ khác nhưng vẫn không bật nguồn điện thoại lên được, sau đó lại nhìn cái điện thoại như một sinh vật lạ, tiếp tục ngồi mò một chốc nữa lại cầm hai đầu của điện thoại, bẻ một cái.........

" Rắc " - Chiếc điện thoại gảy làm hai, còn rơi ra một số phụ kiện nhỏ ở trong.

" Anh??!! Anh làm cái gì thế??" - Dương Dương như bị sốc, trừng mắt nhìn hắn.

" Cái này.. Dùng thế nào?.." - Hắn mở to mắt nhìn cô nhíu mày, thứ đồ lạ này, vừa cứng vừa thô, hình như không phải bom, hẳn cũng không có thuốc nổ ở trong... hình như là không gây hại lắm... Hắn suy nghĩ, cả đời hắn loại vũ khí gì cũng đã gặp, chỉ là hình như chưa thấy vật này bao giờ...