Tìm Đường

Chương 12




Khi Thẩm Phùng Nam đi tới, Lương Nghiên vẫn đứng nguyên đó. Đèn đường kéo bóng cô ra vừa dài vừa gầy. Mái tóc ngắn của cô bị gió thổi bay, khuôn mặt trở nên mông lung giữa quầng sáng.

Thẩm Phùng Nam tiến lại gần, Lương Nghiên bỗng động đậy. Cô tiến lên một bước, ngẩng mặt nhìn anh.

Biểu cảm của cô đã sắc nét hơn một chút, khiến anh nhận ra sự ngỡ ngàng của cô.

“Làm cô giật mình à?”

Lương Nghiên đã hoàn hồn lại.

“Làm sao có thể?” Lương Nghiên nói: “Trông anh đâu có đáng sợ lắm”.

Cô nhìn về phía phòng học, rồi lại ngước lên nhìn tầng hai. Ánh đèn ở đó vẫn còn sáng tỏ, cô chợt nhớ lại bóng hình bên cửa sổ hôm qua.

Thì ra đó không phải là ảo giác, thật sự là anh.

“Anh ở đó sao?” Cô chỉ tay lên tầng.

Thẩm Phùng Nam nói: “Làm việc ở đó”.

Lương Nghiên gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì: “Tức là studio đó của anh nằm trên ấy?”.

“Ừm.”

Lương Nghiên nhíu mày: “Đến biển anh còn không buồn treo sao?”.

Thẩm Phùng Nam nói: “Lười làm quá”.

“…”

Lương Nghiên kiềm chế không bình luận. Câu này đổi lại là Triệu Yên Tích nói, cô nhất định sẽ lập tức thể hiện bản chất độc mồm độc miệng của mình.

Thẩm Phùng Nam chú ý biểu cảm của cô rồi khẽ cười một tiếng.

Lương Nghiên nhìn anh chăm chú: “Anh cười gì thế?”.

Nụ cười của anh nhạt dần, anh cúi xuống nhìn Lương Nghiên và nói: “Hình như cô khác lúc trước rồi”.

Lương Nghiên ngẩn người: “Khác chỗ nào chứ?”.

“Không nói rõ được, chỉ là cảm giác thôi.”

Lương Nghiên lại trừng mắt với anh. Thẩm Phùng Nam buồn cười nhưng cố nhịn. Anh nghiêm túc quan sát cô lần nữa, cuối cùng đã thật sự tìm ra một điểm khác biệt.

Tóc cô đã dài quá tai rồi, chạm được tới cổ. Gió thổi qua, mấy lọn tóc ấy sẽ bay là là trước mặt.

“Tóc cô dài ra rồi.” Anh nói.

Lương Nghiên không ngờ anh lại nói vậy.

“À, tôi quên cắt.” Cô vuốt lại mái tóc lơ thơ trước mặt, quyết định hôm nào rảnh phải đi cắt ngay.

Gió thổi tung góc áo của Lương Nghiên lên, Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi hỏi: “Không lạnh à, vào trong ngồi một lát chứ?”.

Lương Nghiên cũng cảm thấy hơi lạnh bèn gật đầu: “Được thôi”.

Họ bước vào trong đại sảnh tầng một, bên cạnh máy lọc nước có một chiếc ghế sofa. Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Ngồi đi”.

Lương Nghiên ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh đi tới quầy lễ tân, lát sau, anh bê tới một cốc sữa.

Anh đưa cho cô, Lương Nghiên ngượng ngập đón lấy. Cô uống một hớp hết nguyên nửa cốc, khi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt chính diện của Thẩm Phùng Nam.

“Mùi vị ngon đấy.” Cô lắc lắc chiếc cốc rồi cúi xuống uống cạn nốt nửa còn lại.

Lương Nghiên vứt chiếc cốc giấy vào trong thùng rác, đúng lúc Triệu Yên Tích đi ra.

“Lương Nghiên?”

Triệu Yên Tích kinh ngạc chạy tới, vỗ vai Lương Nghiên: “Cậu tới rồi à!”.

Lương Nghiên chưa kịp trả lời, cô ấy đã đảo mắt, bất ngờ phát hiện người bên cạnh Lương Nghiên.

“Á! Anh…” Triệu Yên Tích trợn tròn mắt, ngỡ ngàng: “Là anh à, anh chẳng phải là… A Sơn sao?”.

Sống lưng bị Lương Nghiên vỗ mạnh, Triệu Yên Tích “ồ” lên một tiếng, đầu óc lập tức xoay chuyển: “À, không phải, anh là Thẩm, Thẩm…”.

Ngập ngừng một lúc lâu mà vẫn không tìm ra được một xưng hô thân mật, gọi thẳng tên thật thì bất lịch sự, mà gọi “anh Nam” theo anh Trương thì có vẻ không biết trên dưới.

Cô ấy đang băn khoăn thì Lương Nghiên thản nhiên nhắc nhở: “Chú Thẩm”.

“À, đúng, chú Thẩm!”

Triệu Yên Tích nói theo không suy nghĩ, rồi cố nở một nụ cười ngượng ngập: “Xin lỗi chú Thẩm, ở đó nghe quen rồi, lúc đó mọi người đều gọi chú là A Sơn mà, chú đừng để để bụng nhé, chú Thẩm”.

Liên tục những tiếng “chú Thẩm” khiến Thẩm Phùng Nam có chút ái ngại. Anh đánh mắt về phía Lương Nghiên, nhìn vào đôi mắt vô tội của cô.

Trông dáng vẻ đó, dường như cô còn có chút tự đắc khi nhắc nhở được Triệu Yên Tích nữa.

Thẩm Phùng Nam hơi buồn cười, thật ra xưng hô này cũng không thể nói là không phù hợp, nhưng nghe cứ kỳ lạ sao sao.

Triệu Yên Tích vẫn còn chìm trong niềm bất ngờ: “Trùng hợp thật, Trì Hiến còn nói muốn hẹn chúng ta cùng đi chơi, không ngờ hôm nay đã gặp mặt. Chú cũng tự học ở đây ạ? Ấy, lẽ nào chú cũng phải thi?”.

Lương Nghiên chịu không nổi mấy câu hỏi ngốc nghếch của cô ấy bèn kéo cô ấy qua, chào tạm biệt anh: “Chúng tôi về đây”.

“Được, đi đường cẩn thận.”

“Ừm.”

“Này, cứ thế đi à?” Triệu Yên Tích ngẩn ngơ, cứ thế bị Lương Nghiên kéo tuột ra ngoài.

Dọc đường về, Triệu Yên Tích vẫn còn hỏi một lượt nữa chưa chịu buông tha. Sau khi hiểu rõ tình hình, cô ấy thốt lên: “Trời đất ơi, cậu đang quay phim thần tượng đấy à?”.

Lương Nghiên nói: “Đúng thế, trùng hợp cứ như có âm mưu từ trước ấy”.

“Đúng thật đấy, thật không ngờ anh ấy ở ngay trên đầu mình, bao nhiêu ngày qua mình chưa hề gặp mặt.” Triệu Yên Tích lại nhớ tới lời của Trương Bình, “Xem ra anh ấy đúng là không làm phóng viên nữa, chuyển sang quay phim rồi”.

Lương Nghiên chỉ “ừm”, không nói thêm.

Buổi tối trời đổ mưa, nhiệt độ giảm đột ngột.

Hôm sau, Lương Nghiên và Triệu Yên Tích đều nghỉ ở nhà. Buổi chiều mùng 6, họ nhận được lời nhắc nhở thân tình của Trì Hiến.

“Xuất phát thôi, chúng ta gặp nhau trên con đường ẩm thực ở cửa sau của Đại học Sư phạm nhé, tới thì gọi cho tôi!”

Quãng đường không xa, Lương Nghiên vẫn chọn cách đạp xe qua. Khi họ tới thì vừa đúng bốn giờ, Trì Hiến đang đợi ở đầu đường. Vừa gặp mặt, cậu ta đã phấn khích, hết lời gọi “Nghiên ca”, cứ gọi là lanh lảnh, giòn tan, Triệu Yên Tích âm thầm lườm nguýt.

Ba người cùng tới quán ăn tự phục vụ mà Trì Hiến đã đặt trước. Sau khi ngồi xuống, nhân viên bưng trà lên trước, Trì Hiến nói: “Đám anh Trương tới ngay bây giờ đấy”.

Quả nhiên, chưa được bao lâu, Trương Bình và Thẩm Phùng Nam đã tới cả.

Trì Hiến nhiệt tình mới mọi người vào phòng riêng.

Lương Nghiên đang rót nước ngọt, nghe thấy tiếng đẩy cửa bèn quay đầu, nhìn thấy ba người đi vào, Thẩm Phùng Nam đi cuối cùng.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi mỏng màu xám nhạt, tay áo xắn cao lên tận khuỷu tay.

Triệu Yên Tích đã chào hỏi họ.

Trương Bình gọi Lương Nghiên, cô chào: “Anh Trương, các anh qua đây ngồi đi đã”.

Mọi người lần lượt vào chỗ, Lương Nghiên ngồi bên cạnh Triệu Yên Tích, Trương Bình và Thẩm Phùng Nam ngồi đối diện họ.

Lương Nghiên liếc nhìn Thẩm Phùng Nam, đúng lúc anh nhìn qua, mỉm cười với cô.

Hình như anh chưa được ngủ đã, đôi mắt vẫn còn thâm quầng.

Lương Nghiên vẫn còn đang nhìn anh, Trì Hiến thì đã gọi nhân viên phục vụ bưng lên một chai rượu trắng và hai lon bia.

“Nào, anh Trương, anh Nam, chắc chắn là hai anh uống rượu phải không”.

Trương Bình cười: “Anh uống rượu cũng được nhưng anh Nam thì không uống được, bia trắng cũng không được, cho anh Nam cốc nước ngọt đi”.

“Không phải chứ?” Trì Hiến tỏ vẻ khó tin: “Anh Trương đừng có lừa em, nhìn là biết tửu lượng của anh Nam không tệ, làm gì đến mức không uống được”.

“Thật sự không uống được.” Trương Bình tự rót một ly rồi lại rót luôn cho Trì Hiến: “Anh uống với cậu là được rồi. Cổ họng anh Nam không tốt, vốn dĩ không được uống rượu. Hai hôm nay trở trời, thế là cổ họng lại khó chịu. Bác sỹ dặn rồi, kiêng rượu kiêng thuốc, bia cũng không được”.

Trì Hiến nghe xong cũng không ép nữa, lập tức tỏ vẻ quan tâm: “Anh Nam, anh không sao chứ?”.

“Không có gì nghiêm trọng.”

Thẩm Phùng Nam vừa lên tiếng, Lương Nghiên đã nghe ra giọng anh khàn đặc.

Triệu Yên Tích cũng giật mình. Trước đây cô ấy đã cảm thấy giọng của người này không bình thường, bây giờ rõ ràng càng nghiêm trọng hơn. Cô ấy không nghĩ quá nhiều, mà hỏi thẳng: “Chú Thẩm, cổ họng anh từng bị thương ạ?”.

Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng.

Anh Trương cũng thay mặt giải thích: “Phải, bị thương khá nặng, từng làm phẫu thuật”.

Nghe tới đây, Trì Hiến vội hỏi: “Hả? Vậy thì đừng có uống rượu”, nói rồi cậu ta đứng dậy đổi nước ngọt cho Thẩm Phùng Nam.

Bầu không khí của bữa ăn rất vui vẻ, Thẩm Phùng Nam không nói nhiều, Lương Nghiên cũng ít lên tiếng. Nhưng vì có Trì Hiến nên không thể im ắng được. Còn Triệu Yên Tích gặp phải Trì Hiến thì như đụng phải oan gia. Hai người họ bước vào trạng thái châm chọc nhau. Trương Bình ở giữa làm trò hề, khiến bữa ăn cực kỳ vui vẻ.

Ăn cơm xong, Trì Hiến lại kêu gọi đi karaoke. Anh Trương và Triệu Yên Tích đầy hứng khởi, mọi người cùng đồng ý đi.

Cổ họng của Thẩm Phùng Nam không hát được, Lương Nghiên cũng không thích hát, thế là về cơ bản chỉ còn ba người họ thay phiên nhau.

Lương Nghiên ngồi dựa vào ghế, chậm chạp nhai khoai tây chiên, Thẩm Phùng Nam ngồi ở một góc sofa nghe họ hát.

Triệu Yên Tích giọng thanh, hát những bài trong trẻo cũng không hề tệ. Trì Hiến giữa chừng hay phá đám, Triệu Yên Tích cứ hát được hai câu, cậu ta lại hét lên một tiếng vào micro, không khác gì hai thằng hề.

Trương Bình phá lên cười ngặt ngoẽo.

Lương Nghiên cũng không nhịn được cười. Cô bỏ khoai tây vào miệng, liếc nhìn đầu kia sofa.

Thẩm Phùng Nam cúi đầu, tay cuộn lại thành nắm đấm, đặt lên miệng.

Anh đang ho.

Trong phòng hát rất ồn, tiếng hát tiếng nhạc đã che lấp tất cả.

Thấy anh đã bỏ tay xuống, Lương Nghiên quay mặt đi, tiếp tục ăn khoai tây.

Lát sau cô nhìn lại, vẫn thấy anh ho không ngừng.

Lương Nghiên một lần nữa quay về, kéo túi khoai tây ra, cầm lên một miếng nhưng không bỏ vào miệng mà đồng thời bỏ cả túi khoai tây xuống.

Cô đứng dậy rót một cốc nước ấm, bước qua.

Một cốc nước được đưa đến trước mặt, Thẩm Phùng Nam quay đầu, Lương Nghiên đã ngồi xuống bên cạnh anh.

“Uống nước đi.”

Giọng cô chìm giữa tiếng nhạc, hoàn toàn không nghe rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Thẩm Phùng Nam chỉ nhìn cô rất nhanh rồi đón lấy cốc nước, uống vài ngụm.

Không biết vì hiệu quả của cốc nước ấm hay vì anh cố nhịn, Lương Nghiên phát hiện anh không còn ho dữ dội như lúc nãy nữa.

Lương Nghiên nhận lại chiếc cốc không anh đưa, rồi đi rót đầy rồi đặt lên mặt bàn anh.

Cô ngồi lại chỗ cũ.

Triệu Yên Tích hát thêm mấy bài, Lương Nghiên nói phải về sớm, mặc dù Triệu Yên Tích vẫn còn muốn chơi, nhưng lời Lương Nghiên nói cô ấy vẫn phải nghe, hơn nữa cô ấy cũng cảm thấy so với hai hôm nay nghỉ thế là đủ rồi.

Họ chia tay, ai về đường nấy, Lương Nghiên đạp xe lai Triệu Yên Tích về, Thẩm Phùng Nam ngồi xe của Trương Bình đến đây, họ cũng tiện đường cho Trì Hiến quá giang.

Nghỉ ngơi một tối, Triệu Yên Tích hồi phục lại ý chí chiến đấu, lại bắt đầu đi tự học như bình thường.

Một tuần sau, Lương Nghiên không nhận được bản thảo, chỉ ở nhà đọc một số tài liệu lịch sử. Qua hết tuần, cô lại bắt đầu bận hơn. Thứ Hai ra ngoài nhận dịch hai buổi họp. Thứ Ba có tiết, vậy mà cô lại quên không sạc điện cho xe, đành phải đi bộ đến trường. Học xong, cô ở thư viện quá nửa ngày, chập tối mới về, đi vào trong căng tin.

Khi đi ngang qua sân thể dục, Lương Nghiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Người đó rõ ràng cũng đã nhìn thấy cô. Anh nhảy từ trên bàn bóng xuống, với lấy áo khoác, xách theo máy ảnh, đi về phía cô…