Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 33: Sư phụ đại nhân xin dừng bước (8)




Thương Vân Ẩn phất phất tay, cũng không nhìn hắn nữa, "Nhanh chóng rời đi, đừng làm chậm trễ thời gian"

Đại sư huynh nhịn không được mở miệng, "Sư phụ, tiểu sư muội ở đâu? Con muốn mang muội ấy cùng đi"

Nghe hắn nhắc tới Hạ Lưu, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Thương Vân Ẩn nhịn không được ngẩn ngơ, "Không cần lo lắng, vi sư đã sắp xếp ổn thỏa"

Chờ sau khi đại sư huynh rời đi, Thương Vân Ẩn lướt nhìn về phía bình hoa trên bàn, mặc cho những cánh hoa đã héo rũ, thật lâu cũng không có động tác gì.

Cuối cùng, hắn sờ sờ những đóa hoa kia, rất cẩn thận, mềm nhẹ giống như trước kia hắn hay sờ đầu Hạ Lưu vậy. Nhưng mà, lại không thể nhìn thấy dáng vẻ ngẩng đầu cười ngây ngô của nàng sau mỗi lần hắn xoa đầu, đã không thể thấy nữa.

Những cánh hoa khô vàng sau khi bị đụng vào, liền rơi rụng rải khắp mặt bàn.

~~~o0o~~~

Đó là một ngày mà mọi người trong giới tu tiên không thể quên.

Năm đại Ma Tông kết thành liên minh, đầu tiên là cướp đoạt tại các thành trì ở thế tục thuộc Thiên Diễn tông, giết hại những người phàm có quan hệ với những đệ tử của Thiên Diễn tông, vây công (bao vây+ tấn công) những đệ tử ở bên ngoài của Thiên Diễn tông. Mặc dù Thương Vân Ẩn đã sớm dự liệu được những chuyện này, đã hạ lệnh triệu hồi đệ tử trở về, nhưng là vẫn có rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài chết thảm.

Mà hiện tại, bọn họ đã mở ra trận địa lớn của Thiên Diễn tông, giăng tạo kết giới. Tông chủ Thương Vân Ẩn của Thiên Diễn tông đứng ngay miệng núi, phía sau lưng hắn là hơn một vạn đệ tử còn sống sót của Thiên Diễn tông. Mà đứng trước hắn, là bảy vạn người của Ma Tông.

"Thương Vân Ẩn, ngươi giết tông chủ Ngục Huyết tông ta, hôm nay, Huyễn Ccơ là đến vì năm vạn đệ tử của Ngục Huyết tông đòi lại công đạo!"

Huyễn Cơ vẫn như trước kiều diễm như hoa, mi mắt thắng họa. Nàng nói hai ba câu liền lấy ra cái cớ cho cuộc vây công Thiên Diễn tông lần này, trái lại là có tài ăn nói rất giỏi.

Thương Vân Ẩn cũng không nhìn nàng, vẻ mặt của hắn vẫn như binhg thường, quay đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua đệ tử của Thiên Diễn tông ở sau lưng. Sau khi phát hiện bọn họ không hề có ý định chùn bước, thế nhưng mở miệng cười, khen: "Các ngươi đều làm rất tốt"

Huyễn Cơ bị hắn cố ý không nhìn rất chán nản, trợn mắt nhìn: "Thương Vân Ẩn!"

"Ta cho rằng Ma Tông làm chuyện xấu không cần lấy cớ, hôm nay các ngươi tới tấn công tông môn của ta còn tìm lý do, quả thực là hiếm thấy. Chỉ là..." Thương Vân Ẩn dừng một chút, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước khẽ nâng cằm, lãnh đạm nói tiếp: "Thiên Diễn tông của ta, là khinh thường so đo cùng người của Ma Tông"

Hắn đứng chỗ đó, trong lúc mơ hồ đã có chút ý bề nghễ thiên hạ.

"Ta luôn luôn nghĩ đến điều khác biệt giữa Ma Tông cùng Tiên tông, nay nghĩ đến, là khác biệt về đạo của mỗi người. Ngươi luôn kiên trì chứ gọi là chính nghĩa, kỳ thật cũng chỉ là đứng trên lập trường của mình mà định nghĩa mà thôi" Huyễn Cơ đứng nhìn Thương Vân Ẩn, bỗng nhiên cười nhạo, tiếp đó lại nói một phen ẩn chứa hàm ý khinh thường Thương Vân Ẩn ở bên trong.

Thương Vân Ẩn lúc này mới nhìn đến nàng, con ngươi nhẹ nhàng đảo qua, trong sóng mắt lưu chuyển đều là lạnh lùng.

"Chính nghĩa quả thật không hề cao quý như mọi người vẫn nghĩ, nhưng nó cũng không phải là lập trường của một người" Hắn bất động thanh sắc, trên mặt không có nửa phần dao động, "Chính nghĩa, bất quá là đứng trên lập trường của đại đa số người mà thôi"

Vừa dứt lời, hắn liền xoay người, chậm rãi giẫm lên những bậc thang, đi về phía trung tâm của trận địa bảo hộ tông môn. Toàn bộ tu vi triển khai, trong nháy mắt đầu tóc bạc và bộ áo quần trắng không gió mà tự động, trong lúc mơ hồ, dường như có tiếng thở dài luẩn quẩn phía trên trời.

"Thương Vân Ẩn ngày đó mạnh mẽ lấy linh lực của Nguyên Anh kỳ để tạm thời tăng lên Hóa Thần kỳ, nay chỉ sợ là đã bị đại thương nguyên khí!"

"Thiên Diễn tông hơn ngàn năm tích lũy, lần này chúng ta sát môn nhưng là có thể được hưởng. Hahaha!"

"Đợi đến sau khi  trận địa công phá, mọi người cần phải chờ, vị nữ đệ tử bên kia giữ cho ta, ta muốn đem nàng làm ấm giường. Chậc chậc, tư vị đó..."

"..."

Vô số tiếng cười cùng các loại công kích truyền đến từ bên ngoài kết giới. Trận địa bảo hộ tông môn mãnh liệt chấn động hai lần. Mắt thấy liền muốn bị phá vỡ, linh lực Nguyên Anh kỳ của Thương Vân Ẩn mãnh liệt truyền vào trung tâm trận, trong nháy mắt trận địa lại được củng cố.

Khác với sự hưng phấn của đám người Ma Tông, Thiên Diễn tông bên này đã là một mảnh yên tĩnh đến mức chết lặng.

Thương Vân Ẩn vẻ mặt nhàn nhạt nhìn vào bọn họ một chút, nhẹ giọng nói: Toàn lực đưa linh lực vào bảo hộ trận, không cần giữ lại sức lực dư thừa"

Sở dĩ không để bọn họ ra ngoài tranh đấu cá chết lưới rách với người của Ma Tông, cũng là vì muốn kéo dài thời gian cho những đệ tử trẻ tuổi trốn đi. Thân là tu sĩ, tất nhiên sẽ có ngạo khí cùng cốt khí, mà hiện nay, lại chật vật chờ đợi cái chết như chó nhà có tang.

Thương Vân Ẩn đứng bên trong trung tâm trận địa, bởi vì phóng thích toàn bộ linh lực không hề giữ lại, quanh thân hắn lúc này đã có hàn khí màu trắng tràn ra, những viên đá dưới chân cũng chậm rãi đóng băng.

Không ai nói chuyện, mọi người đều biết chờ đợi bọn họ chính là tử vong. giờ phút này, lại đều rất an tĩnh đứng tại vị trí của mình tiếp tục vận chuyển linh lực bảo hộ trận địa. Bọn họ giống như không nghe được tiếng mắng cùng tiếng cười nhạo kia, chỉ là cúi đầu, giống như những pho tượng bên trong dòng nước lũ.

Thương Vân Ẩn linh lực cạn kiệt thân hình có chút lung lây sắp đổ, sắc mặt có chút tái nhợt. Thế nhưng lại cố gắng nuốt vào một viên đan dược bổ sung linh khí, lại một lần nữa mạnh mẽ làm cho linh lực trong Nguyên Anh kỳ của mình bạo phát ra.

Hắn từ bảy tuổi đã nhập tông, bởi vì tâm tính trầm ổn, hơn nữa lại có linh căn cực phẩm trăm năm khó được, cho nên vẫn luôn được những tiền bối trong Thiên Diễn tông dốc lòng chỉ bảo.

Con đường tu sĩ, chắc chắn có vô số cám dỗ, nhưng cần phải biết những cám dỗ không thể ngăn được sự tăng lên của tu vi. Cho nên dù là tình thân, hay là tình yêu nam nữ, đều được chém đứt, không thể để cho lòng mình có vướng bận.

Nhưng là hắn bây giờ đã có ràng buộc.

Lúc trước, hắn dùng ngọc giác cứu đứa bé sơ sinh trôi theo dòng nước thiếu chút nữa đã bị ngập nước chết kia. Mà hiện nay, hắn và nàng đã không có cắt này cắt đứt, trong cuộc sống đã có một sự ràng buộc sâu sắc.

Vô số người từng nhắc nhở hắn, nếu có ràng buộc chắc chắn sẽ rất khó để tiến lên. Hắn lại không có vì vậy mà lui bước, cho dù phải rời xa con đường tu tiên, hắn cũng nguyện ý kết đôi với nàng. Chỉ cần là nàng muốn, chỉ cần là hắn làm được.

Nhưng là...

"Xin lỗi"

Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng nói ba chữ như vậy với không khí, giọng nói nhẹ nhàng giống như lời nỉ non của người yêu.

Trận địa hộ tông sắp hỏng mất, vẻ mặt Thương Vân Ẩn vẫn như bình thường, an tĩnh liếc mắt nhìn lại đỉnh Lãm Nguyệt. Trong lúc mơ hồng, phảng phất còn có thể nhìn thấy phòng trúc kia, còn có một cô gái đang tựa cửa đứng chờ.

Trong hốt hoảng, hắn dường như nhìn thấy Hạ Lưu nhìn hắn cười, cưỡi kiếm bay tới.

Có chút muốn cười khổ, nàng bây giờ có lẽ vẫn còn đang ngủ say ở thế tục, làm sao có khả năng sẽ ở đây?! Thật đúng là... xuất hiện ảo giác.

"Sư phụ"

Không phải là ảo giác!

Thương Vân Ẩn lập tức lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Lưu nhảy từ trên kiếm xuống, sắc mặt nháy mắt đại biến, chấn nộ nói: "Hạ Lưu, nhanh chóng rời đi!"

Hắn cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện nàng làm sao có thể phá giải chú định thân của hắn, và tại sao lại quay trở lại Thiên Diễn tông. Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng hiện lên tâm tình tuyệt vọng.

Liên lụy nàng, cũng không có cách nào bảo hộ tốt cho nàng.

"Sư phụ, con muốn gặp người" nàng mỉm cười với hắn, sau đó vươn bàn tay ra. gần như là trong lúc, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một khối ngọc giác. Trong giây lát được thoát ra, ngọc trong tay ngưng tự một đoàn màu xanh, sau đó ngay lập tức bị nàng bắn vào trong cơ thể của Thương Vân Ẩn.

Làm xong tất cả, Hạ Lưu an tâm cười, lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư phụ, đi thôi! Đi hoàn thành trách nhiệm của người, bảo hộ tông môn thật tốt"

Trong nháy mắt nhìn thấy miếng ngọc kia, trên mặt Thương Vân Ẩn cũng chưa có biểu tình gì, không buồn không vui, chỉ còn lại một chút mờ mịt. Nhưng cùng một thời khắc, tu vi trong ngừng hắn bắt đầu không ngừng tăng lên, vốn là cảnh giới đỉnh cao của Nguyên Anh kỳ mấy trăm năm, thế nhưng trong nháy mắt này bị đột phá, chân chính đạt tới cảnh giới Hóa Thần!

Hạ Lưu nhìn thoáng qua Huyễn Cơ bên ngoài kết giới, nàng ta cũng nhìn thấy màn này, lúc này Huyễn Cơ đã sắp điên mất.

Huyễn Cơ vốn dĩ muốn trộm viên ngọc trấn tông của Thiên Diễn tông, cũng không phải là do miếng ngọc kia có thể kéo dài tuổi thọ như thiên hạ đều biết, mà bởi vì nàng trong sách cổ biết được, miếng ngọc giác kia còn có thể trực tiếp tăng tu vi đạt cảnh giới mới cho người sử dụng. Mà nay khối ngọc giác kia lại bị Thương Vân Ẩn dùng, tất cả kế hoạch của nàng đều biến thành bọt nước.

Đáng tiếc, trừ nàng ra, còn có Hạ Lưu cũng biết tác dụng của ngọc giác này.

Ngàn năm tới nay không một người nào đạt chân đến cảnh giới Hóa Thần, nay Thương Vân Ẩn đột phá trong nháy mắt đã thay đổi cục diện. Những đệ tử của Thiên Diễn tông vốn đang chờ đợi cái chết nay ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên. Trận pháp vốn dĩ sắp bị phá vỡ nay mặc cho những cao thủ Ma Tông tấn công như thế nào cũng đều vô dụng.

Vốn là Thiên Diễn tông bị vây hãm, xoay chuyển thành người của Ma Tông tan tác.

Trên mặt của Thương Vân Ẩn không có chút vui mừng nào. Hắn quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Lưu.

Bọn họ bước đi trên con đường đi lên đỉnh Lãm Nguyệt. Hạ Lưu ở phía trước không nhanh không chậm đi tới, Thương Vân Ẩn đi theo phía sau nàng. Hai người đều rất ăn ý, không nhắc đến vấn đề Hạ Lưu làm sao biết tác dụng của miếng ngọc kia, càng chưa từng đề cập đến chuyện làm sao để lấy miếng ngọc kia ra ngoài.

Hai người cứ như vậy một trước một sau, bước đi chầm chậm trên đường.

Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy màu xanh nhạt của hoa dại khắp nơi, trong đó có mấy con bướm màu trắng nhẹ nhàng bay lượn, làm cho cảnh xuân này càng trở nên tươi đẹp.

Hạ Lưu ở phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng: "Sư phụ, con lần trước ở Túy Tiên lâu ăn món thịt kho tàu kia thật đúng là rất ngon"

Thương Vân Ẩn lên tiếng, tự giác đáp: "Được, đợi lát nữa vi sư sẽ làm cho con"

Hạ Lưu cười híp mắt quay đầu nhìn Thương Vân Ẩn, "Sư phụ, bộ dáng đánh tan đám người Ma Tông hồi nãy của người thật đúng là rất tuyệt"

Bên môi hắn treo một nụ cười nhè nhẹ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Con, nha đầu này, cứ thích nói những lời như vậy"

"Sư phụ, sau này người cũng đừng một ngày tắm ba lượt như vậy, nếu để cho người khác nhìn thấy nhìn thấy sẽ rất thiệt thòi" Hạ Lưu lải nhải nhắc, khom lưng ngắt mấy đóa hoa nhỏ màu xanh nhạt, "Một lát nữa cắm đám hoa này vào bình, trong phòng tính ra cũng có chút ngột ngạt"

Thương Vân Ẩn cũng không quan tâm nàng quay lưng như vậy có nhìn thấy không, nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Tốt"

"Sư phụ, người nói tại sao còn chưa đến tháng bảy? Con rất muốn mặc bộ hỉ phục kia, sư phụ thêu quả thực nhìn rất đẹp nha"

Hắn nhìn bóng lưng nàng, ôn thanh nói: "Bây giờ mặc cũng được"

Hạ Lưu xoay người, cười dịu dàng nhìn Thương Vân Ẩn, vươn tay chờ ôm: "Sư phụ, đột nhiên con cảm thấy hơi mệt, người ôm con về nhà có được không?"

Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, thật lâu sau mới gật đầu, "Được"

Hạ Lưu giống như trước kia chậm rãi đi tới. Nàng nắm mấy đóa hoa kia trong tay, ở trong lòng hắn cười khúc khích, thường thường nói chuyện muốn chọc hắn cười.

Chỉ là, giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, nàng không nói, lẳng lặng nằm trong ngực của hắn, im lặng giống như đang ngủ say bình thường mà thôi.

Hoa trong tay, bất tri bất giác rơi vãi đầy đất.

Hắn mở miệng, nói tiếp những gì nàng chưa nói hết, thao thao bất tuyệt, giống như vĩnh viễn đều không dừng lại được.

"... Được, về sau vi sư sẽ giúp con giặt quần áo, con cũng không cần nói chịu vất vả"

"Có phải muốn ăn bánh đậu xanh nữa phải không? Ngày mai vi sư sẽ họi đại sư huynh của con tìm chút đậu xanh làm cho con, có phải là muốn ít đường một chút đúng không?"

"Được, lát nữa về nhà, vi sẽ liền cho phép con mặc bộ hỉ phục kia, chúng ta không chờ đến tháng bảy..."

Từ từ nói chuyện, Thương Vân Ẩn cũng đi rất chậm. Sắc trời đen kịt, không biết đi bao lâu, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của phòng trúc.

Hắn cúi đầu, dán miệng vào lỗ tai lạnh giá của nàng, nói nhỏ.

"Chúng ta đã về nhà"

(Đôi lời của editor: kết rồi, SE cơ, nhưng mà ta thích phần này nhất, Hạ Lưu tự nguyện lấy nửa phần thù lao cứu Thương Vân Ẩn, mọi người có nghĩ chị thật thích anh ấy không? Tiếc là phần này không có ngoại truyện, mọi người thích ngoại truyện như thế nào? Cmt đi, rảnh ta sẽ viết thử ^^~)