Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 56: Người ngoài hành tinh trung nhị bệnh và tôi (7)




Editor: Mèo Lười

Đối với học sinh cuối cấp ba mà nói, học tập chính là chuyện quan trọng nhất, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài người vụng trộm hy vọng vào chuyện khác, ví như đứng vị trí thứ nhất thứ nhì trong khóa học thể dục.

Nếu nói trên khóa văn hóa Hạ Lưu là người đứng đầu, vậy muốn hỏi đến người đứng đầu khóa thể dục là ai, không thể nghi ngờ chính là Thẩm Trí Viễn. Dựa vào thân thể cường tráng không giống người thường kia mà triệt để kinh diễm thầy giáo thể dục, người kia thậm chí còn nhiều lần khuyên bảo Thẩm Trí Viễn nên đi thi sau đó cầm cúp vô địch về cho nhà trường.

Thẩm Trí Viễn từ chối, trái lại không phải là hắn không nguyện ý, mà là cục di dân nói cho hắn biết không thể làm vậy, nếu không liền đổi thân thể của hắn thành một người yếu nhược.

Đây chính là một bi kịch lớn, vốn là thiên tài lại bị cứng rắn cải tạo thành một cặn bã.

Tháng mười là mùa mới tạo nên cảm giác mát mẻ dễ chịu, ở tuần cuối cùng học sinh Võ Dương mặc đồng phục mùa hè, chính là đại học thể dục thể thao của trường trung học Võ Dương mỗi năm một lần. Tuy nói cấp ba đại hội thể thao không phải là chuyện chính, nhưng bọn họ vẫn muốn tham gia.

Lúc này Thẩm Trí Viễn bị cả lớp ký thác vào, bọn họ căn cứ vào hạng mục thi đấu cẩn thận an bài thời gian biểu của hắn, tranh thủ không để cho hắn lãng phí một giây một phút mang vinh quang về cho lớp.

Hạ Lưu sau khi viết tên mình vào bảng nhảy xa và chạy tiếp sức, ánh mắt lại dời xuống dừng lại trên tên Thẩm Trí Viễn.

Mười một hạng mục, hắn thật đúng là muốn nghịch thiên.

"Cậu kiềm chế một chút, đừng để quá sức mà bị thương" Lúc đi ngang qua Thẩm Trí Viễn xuống chỗ tập hợp, Hạ Lưu cẩn thận nhắc nhở một câu. Thẩm Trí Viễn lơ đãng liếc mắt nhìn, hai tay đút túi quần chậm rãi rời khỏi phòng học.

"Cô gái ngu ngốc a, để cho cô biết một chút sự lợi hại của người hành tinh M78 vĩ đại!"

Không khác với hai năm trước, bọn họ vẫn ngây ngốc xếp hàng đi quanh sân thể dục một vòng. Chủ tịch trên đài là người chủ trì dào dạt kích động giới thiệu các lớp, bên tai rung động khúc hành quân quen thuộc. Mặc dù một số lớn học sinh vẫn còn đang suy nghĩ đến cách giải toàn hoặc cách dùng từ phù hợp, nhưng cũng không tránh được bị khí thế này lây nhiễm, nhìn những bạn học, đệ muội trang nghiêm bước tới, trên mặt muốn giả bộ nghiêm trang cũng nhịn không được muốn cười.

Đây chính là đại hội thể thao cuối cùng năm trung học của bọn họ.

Ánh mắt của Thẩm Trí Viễn dừng lại Hạ Lưu đang dẫn đầu, cánh tay gầy tong teo giơ tay, tóc đuôi ngựa theo động tác đung đưa, bộ dáng trang nghiêm bước đều.

Nhìn cô như vậy, khóe miệng lại nhịn không được cong lên một nụ cười.

Sau nghi thức khai mạc đại hội thể thao chính là thời gian các ban thi đấu với nhau.

Khác với khối lớp một khối lớp hai chạy khắp nơi cổ vũ, bên này khối lớp ba đại đa số đều lấ sách vở của mình ra, cúi đầu xem lại.

Tuy nói bản thân không quan tâm đến các nữ sinh, nhưng những nam sinh khối lớp ba vẫn như cũ thu hoạch không ít nữ sinh vây xem. Bởi vì... nhóm đệ muội luôn cảm thấy nhưng học trưởng đều soái hơn những nam sinh cùng tuổi.

Bên người Thẩm Trí Viễn đã vây quanh không ít người, hạng đầu tiên hắn tham gia là chạy một trăm mét nam, chỉ nói đến chiều cao hơn những nam sinh khác một cái đầu đã khiến người khác chú ý, chứ đừng nói đến khuôn mặt soái ca kia. Một đám nhóm học muội ở một bên theo dõi hắn, người kia không hề cảm thấy vui sướng liếc một cái, phát ra một tiếng hừ lạnh từ mũi, "Nhìn cái gì vậy! Chưa từng nhìn thấy qua soái ca hay sao!"

Một đám khó coi như vậy, so với Hạ Lưu còn khó coi hơn, thế nhưng lại không biết xấu hổ nhìn hắn, là muốn tìm đến cảm giác tự ti sao?

Cái này nhìn mặt người ngoài hành tinh.

Thẩm Trí Viễn hai mắt liếc nhìn xung quanh, không phát hiện Hạ lưu, nghĩ tới Hạ Lưu là học bá, lúc này tất nhiên cũng giống nhưng học bá khác ngồi học dưới bóng cây. Tuy rằng ngoài miệng Thẩm Trí Viễn chưa nói gì, chỉ là thân thể lại thành thật lộ ra biểu tình không vui vẻ. Hắn luôn cảm thấy, đến thời điểm hắn chạy về vị trí thứ nhất, người nào đó hẳn nên tự giác ở một bên vỗ tay mới đúng.

Trường học cũng suy xét đến nhiệm vụ năng nề của khối lớp ba, vì tiết kiệm thười gian, một trăm mét trực tiếp chạy hai lần, đấu vòng loại mỗi tổ chọn ra hai người, mười phút sau trận chung kết liền chọn ra ba vị trí đầu.

Thẩm Trí Viễn uốn éo cổ chân, ngồi xổm xuống chuẩn bị xuất phát chạy.

"Đùng!"

Súng lệnh vang lên, Thẩm Trí Viễn chân vừa dùng sức, liền nhanh chóng chạy như bay, thân thế biến thái của người ngoài hành tinh trong nháy mắt liền bỏ xa đám người Trái Đất. Tóc bay tán loạn trong gió, biểu hiện trên gương mặt rất có cảm giác buồn cười, lông chân trên cẳng chân phất phới trong gió, hình tượng soái ca đã không còn tồn tại.

Hạ Lưu đứng ở điểm đích đẩy đẩy mắt kính, sau khi nhìn thấy rõ ràng biểu hiện rất chi là dữ tơn trên mặt Thẩm Trí Viễn, nhịn không được cười ra tiếng.

Tên nhóc này, xem ra thật đúng là rất liều mạng.

Thẩm Trí Viễn cũng nhìn thấy Hạ Lưu, hai mắt phát sáng, cắn răng một cái liền tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước. Tuy rằng vẻ mặt càng trở nên khôi hài, chỉ là kéo dài khoảng cách rất lớn với người thứ hai, tuyệt đối chiếm ưu thế lấy vị trí thứ nhất.

Tuy nói là chạy liền một trăm mét, chỉ là biên thái Thẩm Trí Viễn vẫn không có thở mạnh, chẳng qua trên trán có thấm qua một chút mồ hôi, sắc mặt hơi đỏ lên mà thôi.

"A, nước đường này"

Hạ Lưu đưa chén nước trong tay cho hắn, lại thuận tiện đưa khăn giấy cho hắn: "Thẩm thần kinh, lau mồ hôi đi, nên chú ý hình tượng soái ca của cậu"

Biểu tình của Hạ Lưu cao lãnh như thế, nhưng Thẩm Trí Viễn vẫn vui vẻ làm theo. Vốn cho là Hạ Lưu không đến xem mình thi đấu, chỉ là không ngờ tới cô lại đứng ở chỗ đích chờ mình. Nói như vậy, tư thế chạy bộ đẹp trai vừa rồi của mình cũng bị nàng nhìn thấy rồi chứ?

[Chúc mừng bạn đạt 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 84]

Hắn có chút đắc ý hai tay chống nạnh cười lớn hỏi cô: "Thế nào, bị bổn soái ca mrr đảo rồi chứ gì?"

"..."

Hạ Lưu nhón lên gõ đầu hắn một cái, trợn trắng mắt nhìn hắn nhắc nhở: "Bạn học Thẩm Trí Viễn, muốn tự kỷ cũng nên đổi thười gian khác, cậu có lẽ đã đến lúc tham gia trận chung kết rồi"

Thẩm Trí Viễn vuốt vuốt tóc, có chút chờ mong nói với Hạ Lưu: "A, cô gái ngu ngốc này, cô nhất định phải xem bổn soái ca cầm được vị trí quán quân đấy, được rồi, tôi cho phép cô một lát nữa chờ tôi ở đích, nhìn tư thế tuyệt thế của tôi!"

"Thật ra cậu muốn nói là tôi đến đích chờ cậu đúng không?" Hạ Lưu tiếp nhận hộp giấy, rất tùy ý khoát khoát tay với hắn: "Được được được, tôi đáp ứng cái thỉnh cầu bốc đồng này của cậu, hiện tại cậu khởi hành trước đi. Một lát đến nơi đó trước khi trận đấu bắt đầu, tôi lại sẽ cho cậu một chén nước đường"

Đôi mắt mèo của Thẩm Trí Viễn đã híp lại thành một đường, nở nụ cười cực kỳ sáng lạn: "Cô chờ xem, để tôi đem chiếc cup chiến thắng trở về cho cô thêm kiến thức"

Hạ lưu nghe xong lời của hắn cũng không xoay người lại, tiếp tục quay lưng với Thẩm Trí Viễn đi về phía trước, vô tình lại cho hắn một câu muốn bạo kích: "Thẩm thần kinh, trường học chỉ có thể phát giấy khen"

"Thật nghèo" Thẩm Trí Viễn nhịn nửa ngày, cuối cùng tức hổn hển thổ tào trường học.

Thẩm Trí Viễn thành công cầm được hạng nhất một trăm mét, sau đó lại chạy đến đấu trường đẩy tạ. Tuy nói là tư thế có chút không đúng tiêu chuẩn, chỉ là khổ nỗi hắn là một chàng trai sức lực kinh khủng, lần nữa thoải mái cầm được hạng nhất.

Một ngày này Hạ Lưu đều đi theo phía sau Thẩm Trí Viễn, đưa khăn đưa nước cho hắn, nhân tiện còn nói mấy lời cổ vũ khen ngợi một chút. Thẩm Trí Viễn trái lại là đều làm đúng những gì mình nói, một lần lại một lần để Hạ Lưu nhìn thấy mình giành lấy chức quán quân.

Sau khi nhảy cao nam kết thúc, Hạ Lưu đột nhiên hỏ hắn: "Tiếp theo là tôi nhảy xa, Thẩm thần kinh cậu có muốn đi xem không?"

Thẩm Trí Viễn đầu tiên hừ lạnh, nói vài câu thổ tào Hạ Lưu chân ngắn nhảy không xa, cuối cùng làm như tâm không can tình không nguyện làm bộ làm tịch gật đầu: "Được rồi, để tôi xem xem cô có thể nhảy xa được chừng nào"

Hạ Lưu đi phía trước hắn, mang theo vị học trưởng đẹp trai đang được chú ý lượn lờ khoe khoang trước mặt các học muội một phen, sau đó đi đến chỗ nhảy xa bên cạnh.

Ở một bên đợi không được bao lâu, liền đến phiên Hạ Lưu nhảy xa. Sau, một màn này khiến Thẩm Trí Viễn cả đởi này đều không thể hiểu được.

Hạ Lưu... thế nhưng nhảy còn xa hơn cả hắn!

"Tôi chưa từng nói với cậu là tôi từ cấp một đến cấp hai đều là quán quân trong mục nhảy xa ở đại hội thể thao sao?"

Hạ Lưu lấy tư thế đẹp trai đứng vững, mỉm cười nhìn Thẩm Trí Viễn, vẫy vẫy tay với hắn.

Thẩm Trí Viễn cầm mắt kính của Hạ lưu, lần nữa cảm thấy cuộc sống thật gian nan. Thật vất vả mới đùa giỡn hình tượng soái ca, kết quả thế nhưng còn thua cả một nữ sinh, quả thực nghẹn lòng.

"Điều này không khoa học, thân là nữ sinh làm sao có khả năng cô có thể nhảy xa hơn tôi được chứ?" Tuy nói là hắn không dốc hết toàn lực, nhưng đó cũng là đã lấy được chức vô địch nhảy xa đấy a!

"Đừng xem thường nữ sinh, chẳng lẽ quen biết tôi lâu như vậy mà cậu vẫn chưa học được đạo lý này sao?" Hạ Lưu vào lớp ngồi xuống chỗ của cô, Thẩm Trí Viễn khi có khi không lấy tay quạt gió cho cô.

"..." Thẩm Trí Viễn ở nơi này vì thất bại mà mà im lặng, vì muốn phát tiết nội tâm nghẹn khuất, hắn dùng sức quạt gió. Hạ lưu thoải mái khen ngợi hắn: "Đúng cứ như vậy, Tiểu Thẩm tử làm không tệ, tiếp tục làm, tan học ai gia sẽ có thưởng"

Thẩm Trí Viễn nhếch chân lên bắt chéo, liếc mắt nhìn cô hỏi: "Thưởng cái gì?"

"Cậu muốn cái gì?" Hạ Lưu cũng lười mở mắ, từ từ nhắm hai mắt lại lười biếng hỏi hắn.

Thẩm Trí Viễn trầm mặc một hồi, Hạ Lưu cũng không hối thúc hắn. Thật lâu sau, hắn ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, giọng nói cũng nhẹ hơn bình thường rất nhiều, nhanh chóng nói ra một câu với Hạ Lưu.

Thật ra Hạ lưu nghe rõ ràng, khóe miệng của cô chậm rãi cong lên, nở ra một nụ cười tươi. Cứ như thế, cô lại làm ra bộ dáng chưa nghe rõ, miễn cưỡng nói Thẩm Trí Viễn lớn tiếng lặp lại lần nữa.

"Tôi nói là! Cô hãy viết cho tôi một bức thư tình nha!" Thẩm Trí Viễn cũng bất chấp, đỏ mặt cất cao giọng nói một câu.

Đối với một bênh nhân bị trung nhị bệnh thời kỳ cuối do ảnh hưởng độc hại của truyện tranh thiếu nữ đã lâu mà nói, bức thư tình này chính là đại biểu cho trình độ được hoan nghênh của bản thân. Khổ nỗi mỗi ngày đều có nữ sinh đến hỏi số điện thoại của hắn mà không có người nào đưa thư tình, không phải thường nói tủ chứa đồ của soái ca trong truyện tranh đều chứa đầy thư tình đấy sao chứ!

Chẳng lẽ! Những nữ sinh Trái Đất này không có ánh mắt nên không hề cảm thấy hắn đẹp trai?

Thật ra... đầu năm nay mọi người đều dùng điện thoại hoặc là chim cánh cụt (QQ) để thổ lộ, những loại thư tình này rất dễ đưa sai còn lãng phí thời gian, cho nên những bức thư tình Thẩm Trí Viễn tâm tâm niệm niệm vẫn không thu được.

Hạ Lưu nhịn không được cười ra tiếng, cô mở to mắt nhìn hắn, mở miệng nói: "Thẩm thần kinh, cậu đừng nói với tôi rằng cậu không biết thư tình đại biểu cho ý gì chứ?!"