Tìm Kiếm Thiên Đường

Chương 12




Destin ngước lên từ vị trí ghế dài trên boong tàu khi Hal đi tới, ngồi xuống ghế kế bên cậu. Cậu cười chào lịch sự rồi quay lại việc mình đang làm. Ở đâu đó trong casino, Armand và các bạn kinh doanh đang ngồi chơi bài, cho Destin thời gian ngồi một mình làm chuyện riêng.

“Thế, cậu thực sự thiết kế phong cảnh à?” Hal nhìn công việc cậu đang làm.

“Vâng”

“Cậu có làm gì khác ngoài bang mình không ?” Hal hỏi, Destin hơi nhướng mày lên.

“Em chưa có tiếng gì ngoài bang đâu, công ty này cũng do em dành được ngẫu nhiên thôi. Hơn nữa, người trong đội em làm cũng thuộc dạng đứng đầu cả nước, dù Gayle bảo em có tài năng .”

“Tôi biết, tôi đã xem bài giới thiệu phong cảnh quanh khách sạn từ cô ấy mà” Hal cười . “Tôi rất ấn tượng về cách thiết kế đấy”

“Em đã chụp những bức ảnh trong bài viết ấy . Lúc đầu , em chụp vì Armand.”

“Thật chứ, chúng rất đẹp ”

“Em nghĩ chúng tạm được thôi vì chụp những cảnh tĩnh bao giờ cũng dễ dàng hơn ” . Destin trở về với việc lập kế hoạch thiết kế cho nhà một người phụ nữ sống không xa Armand. “Thế, anh có chuyện gì không?”

“Tôi tính chụp ảnh căn nhà mình, nhưng cây cối và một số thứ trở nên um tùm quá, Tôi đang tìm ai đó giúp dọn cho đẹp lại”

“Hum, em phải xem qua trước đã ”

“Tôi ở cạnh Fort Lauderdale, có thể khi chúng ta trở về, cậu và Armand cùng đến nhé ?” Hal liếc thấy Val đang tiến lại gần họ. Destin theo hướng nhìn của anh, cậu rên thầm với ý nghĩ mình sắp gặp phiền phức .

“Ồ, chào buổi sáng” Val ngồi xuống cái ghế bên cạnh Destin.

“Chào buổi sáng” Cả Hal và Destin cùng lên tiếng chào, trước khi quay lại câu chuyện của họ.

“Đây là danh thiếp của tôi, khi nào đến thì báo tôi biết trước nhé ?” Hal đưa danh thiếp cho Destin rồi đứng lên cáo từ hai người. Cậu im lặng quay lại công việc

“Cậu là người may mắn nhỉ ? ” Val lên tiếng thình lình làm Destin giật mình. Trong một phút ,cậu đã quên sự có mặt của anh ta ở đây.

“May mắn gì ?” Destin không hiểu, Val mỉm cười .

“Thôi nào Hal Bens vừa đưa cho cậu danh thiếp và mời cậu đến nhà anh ta chơi,”

“Anh ấy chỉ muốn nhờ tôi giúp sửa sang lại vườn nhà thôi ” Destin lại cúi xuống xấp giấy trên tay.

“Tôi không thể tin cậu đi hứng thú với công việc đó” Val ngồi hơi nghiêng người nhìn vào những thứ cậu đang xem “Cậu sẽ luôn đổ mồ hôi và dơ dáy.”

“Tôi thích làm việc ngoài trời,” Destin đáp nhỏ nhẹ.

“Ừ, chỉ người thuộc tầng lớp thấp mới thích làm chuyện này ” Lời Val nói làm không khí trở nên ngột ngạt.

“Destin?” Allan mỉm cười xuất hiện trước mặt cậu, anh ngồi xuống.

“Chào ngài ” Destin hơi đỏ mặt khi nhìn anh.

“Hey Armand nói chính cậu thiết kế cảnh khách sạn Rebecca à ?” Destin gật đầu “ Tôi hy vọng cậu đến xem văn phòng đang tu sửa của tôi , tôi muốn xây một tiền sảnh xanh như Rebecca ở trung tâm tòa nhà. Cậu biết đó, những cây lớn và nhiều thứ khác”

“Vâng ”

“Tốt, nó cũng không xa khách sạn của Armand lắm” Allan cười vui vẻ đưa danh thiếp cho Destin.

“Cám ơn anh”

“Không, tôi mới cám ơn chứ ” Allan đáp, trước khi đứng lên chào tạm biệt cậu.

“Nhìn xem, lịch làm việc của cậu chật kín hết kìa ” Val làu bàu thốt ra. Destin nhìn anh ta , đây không phải là lần đầu cậu tự nhủ anh ta có vấn đề gì không.

“Anh vẫn còn tình cảm với Armand chứ ?” Destin mạnh dạn hỏi , Val tặng cậu một vẻ mặt ngạc nhiên khủng khiếp trước khi anh phá ra cười lớn

“Đừng quên cưng ạ, chính tôi đã bỏ anh ấy. Tôi không thèm quan tâm loại người thích chiếm hữu người khác như anh ta ” Val nhấc kính mát khỏi gương mặt nhìn cậu

“Từ những gì tôi nghe kể thì anh ấy không kiểm soát anh, đó là lý do tại sao anh lên giường với những người khác” Destin nói nhỏ, quay lại công việc.

“Ồ cậu thực sự có móng vuốt đấy mèo con ạ, nhưng tôi nghĩ Armand đã làm cùn móng cậu rồi.” Val mỉm cười. “Và cậu đúng khi nói tôi lên giường với nhiều người khác, nhưng chỉ vì Armand quá bận bịu mà không bên tôi nhiều hơn.”

“Anh không đi làm sao?” Destin nhướng mày hỏi.

“Làm việc á ? Cưng ơi, tôi chỉ cần nằm dài trên hồ bơi và đẹp rực rỡ thôi ” Val đeo lại mắt kính mát. “Tôi không phải làm việc, có Armand chăm lo cho tôi rồi.”

“Anh biết gì về Armand?” Destin dựa lưng vào ghế nhìn anh ta, cậu thấy câu hỏi của mình làm Val hơi nhột người.

“Anh ấy giàu có ” Val cười.

“Sinh nhật anh ấy ?” Destin hỏi thấy anh lắc đầu, cậu nói tiếp . “ Là 2 tháng ba, còn màu anh ấy ưa thích là màu gì?”

“Làm như nó quan trọng vậy ” Val lườm cậu . “Phải xanh lá cây không?”

“Không, màu tím sậm,” Destin thở dài ngao ngán . “Thế mẹ anh ấy tên gì, ai trong số họ cũng được ?”

“Armand có nhiều mẹ à ?” Val ngạc nhiên

“Vâng, mẹ ruột và mẹ kế ”

“Vậy chứ cậu biết anh ấy thích gì không?” Val tức mình, chế nhạo lại .

“Armand thích đi pinic, một buổi chiều không mưa, anh ấy cần một người thật lòng yêu anh, quan tâm đến anh vì chính bản thân chứ không phải vì anh có bao nhiêu tiền trong ngân hàng.” Destin cười mơ màng. “Và cùng anh ngồi trên đồi ngắm mặt trời mọc”

“Đó có gì hay chứ ” Val quay mặt ra biển, cố tránh nhìn vào Destin, anh ta không ưa vẻ mặt cậu khi kể về Armand. Nó dịu dàng, tràn đầy hạnh phúc. Làm như anh muốn ngồi đây để nghe cậu kể về họ vậy.

“Hey,” Armand tiến về phía hai người, Destin nhoẻng miệng cười. Cậu ngồi nhích lên để trống chỗ cho Armand ngồi xuống, ôm cậu vào lòng “Em đang làm gì thế?”

“Phác thảo kế hoạch cho bà Golden, Bà ấy muốn hoàn tất khu vườn trước mùa đông”

“Anh thích bản vẻ này” Armand chỉ lên mẫu thiết kế mà Destin vừa phác thảo

“Em biết ngay mà. Bà Elizabeth cũng có ý nghĩ tương tự nhưng cuối cùng đã không làm nó ”

“Huh,” Armand nhìn vào quyển nhật ký của bà khi Destin giở ra một tấm hình cho anh xem.

“Tôi nghĩ tôi sắp bệnh rồi” Val lầm bầm trong miệng làm cả hai ngẩng lên nhìn anh ta. Mỉm cười , anh dựa lưng vào ghế, quay lại quyển tạp chí trên tay.

“Hôm nay em có kế hoạch gì khác không?” Armand hỏi khiến Destin dừng lại

“Nhiêu đây cũng đã quá nhiều rồi” Destin hơi nghiêng cổ một bên cho anh dễ dàng hôn lên đó.

“Vậy sao ta không đi vòng vòng chơi nhỉ ?” Armand đề nghị, cậu gật đầu thu dọn giấy tờ vào cặp. Anh đỡ tay giúp cậu đứng dậy rồi khoác vai cậu dẫn đi , bỏ lại Val phía sau đang nhìn họ chăm chăm . Khi đã nhắm đi khá xa, Armand mới hỏi “Val có làm phiền gì em không?”

“Thật sự thì không . Em nghĩ anh ấy chỉ cố muốn làm em khó chịu nhưng lại không hiệu quả”

“Tốt, nếu cậu ta làm phiền em thỉ phải cho anh hay nhé ?” cậu gật đầu. “Em muốn xem chương trình tạp kỹ lúc hai giờ không?”

“Vâng” Destin theo anh vào phòng giải trí, họ ngồi xuống bàn trống, gọi nước và rượu khai vị, sau đó nhìn lên sân khấu . Destin rất ấn tượng, cậu chưa bao giờ xem buổi biếu diễn hay như thế, thật sự thì trước đây cậu chưa từng xem buổi biểu diển nào đại loại như vầy.

“Em thích không?” Armand hỏi, Destin cười rạng rỡ

“Vâng, thật khó tin ảo thuật gia lại tài như vậy ” Destin quay nhìn lại sân khấu .Armand mỉm cười, anh ngồi ngắm cậu bé hơn là người đàn ông trên kia. Khi xem xong, họ trở về cabin cất đồ đạc của cậu, sau đó lên boong tàu thưởng thức cảnh biển

…………...

“Làm người yêu của Armand Riesel chắc phải rất lý thú nhỉ” Destin nhìn người đàn ông vừa lên tiếng. Armand đang tham gia 1 cuộc chơi nổi hứng với một số người khác, để lại Destin , Lincoln , cùng vài người khác có người yêu tham gia trò chơi ấy ngồi trò chuyện với nhau. Cậu không hiểu tại sao câu chuyện lại chuyển sang đề tài này.

“Ok tôi xem như cái nhìn của cậu là câu trả lời ‘vâng’ ”

“Để cậu ấy yên đi, Bradley. Không phải ai cũng giống anh ,thích thảo luận về từng tiếng rên rĩ nhỏ đâu,” Một người cắt ngang. Vài người khác hơi thất vọng vì bị đẩy ra một bên để làm trọng tài. Nhưng với Destin, cậu thật sự không màng đến, và Lincoln cũng thế.

“Nếu anh ta thật muốn kể về mọi tiếng rên thì chúa mới biết chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây tới năm mới luôn” Lincoln nói một cách hờ hững từ chỗ anh đang ngồi kế Destin. Anh thấy Destin nhìn anh ngạc nhiên, rồi cậu đỏ mặt cúi đầu .

“Đúng rồi, cậu ấy thật sự to miệng lắm đấy ” Bradley đáp ngay. “Ít nhất từ những gì Donovan đã nói. Thỉnh thoảng vài lần trong đêm, anh ta còn nghe cả tiếng cậu ấy thét lên khoái cảm ?”

Destin có thể biết tất cả ánh mắt đang đổ dồn về mình ; Cái này gây khó chịu cho cậu. Đầu tiên, cậu không muốn nói chuyện quan hệ riêng tư của mình với người lạ mặt. Thứ hai , cậu không muốn nghe xem Donovan đã kể gì về mình. Cậu tính đứng lên , nhưng gặp ánh mắt cầu xin ở lại của Lincoln cậu ngồi lại, nhưng cũng không bàn luận gì thêm với họ.

Cậu ngồi chịu trận nghe họ nói về chuyện phòng the của một người khác. Destin có thể thấy Lincoln cũng không thoải mái trong tình huống này. Nhưng như thế còn đỡ hơn ngồi ru rú trong phòng một mình, cậu quay khỏi Lincoln nhìn ra biển.

“À, Destin cậu và Armand sống với nhau bao lâu rồi ?” Bradley chợt hỏi

“Từ tháng sáu ” Destin nhỏ nhẹ đáp.

“ Vậy hai người vẫn còn là cặp tình nhân mới sao ” Bradley cười toe toét. “Tôi với Thomas đã 10 năm rồi đấy.”

“Nghe hay nhỉ ”

“Ồ thế có nghĩa cậu là vật thay thế à “ Tiếng Val vọng từ sau lưng nhóm. “Bởi vì ngày 6 tháng 6 là ngày tôi rời bỏ anh ấy”

“Im đi Val,” Lincoln nạt anh ta

“Ồ , cậu ấy phải cần anh giúp đỡ sao?” Val cười giễu cợt.

“Không, tôi không cần anh ấy nói đỡ tôi ” Destin lườm Val, nhưng anh ta vẫn chỉ cười, đi ngang qua nhóm họ, một vài người nhìn theo lộ vẻ thèm muốn trên mặt. Quay lại nhìn Lincoln , cậu trông anh đã mệt mỏi lắm.

“Lincoln?” Allan xuất hiện thình lình, Lincoln nhìn lên, trong một thoáng Destin có thể thề rằng có gì đó gần với sự chán ghét trong ánh mắt anh khi nhìn Allan

“Gì thế Allan?” Lincoln đứng dậy, Allan mỉm cười nắm tay anh kéo đi. Destin thấy bộ dạng anh có vẻ không thích. Những người khác thấy người yêu mình đang đi tới, họ cũng nhanh chóng đứng lên rời khỏi, để lại Destin và một người đàn ông .

“Cậu là Destin đúng không?” anh ta ngồi xuống cái ghế của Lincoln

“Vâng” Destin trông anh chỉ khoảng 30. Anh ta cười nhẹ, ngả lưng ra sau

“Hôm nay hơi chán nhỉ, nhưng có vẻ cậu không thấy chán”

“Tôi không chán, nhưng , xin lỗi, tôi không nhớ tên anh.”

“Ồ xin lỗi, tôi tên Stacy,” anh cười vui vẻ. “Xin lỗi vì Bradley thỉnh thoảng có chút thô lỗ, người yêu của cậu ấy và của tôi là anh em với nhau , nhưng chính Donovan đã kể với mọi người cậu rên rất lớn trong lúc quan hệ đấy.”

“Ồ,” Destin ngượng đỏ mặt.

“Hey đừng quan tâm đến nó, chúa mới biết Armand Riesel làm tình với cậu lại khiến cậu la lớn như thế.” Stacy sửng sốt khi Destin như nín thở không nói nên lời “Ồ tôi xin lỗi, thật không tốt khi nói ra chuyện đó nhỉ.”

Destin nhìn chằm chằm anh ta trước khi quay mặt ra biển, cậu sẽ không gặp gỡ mọi người trên thuyền cũng như không nói chuyện với họ nữa. Cậu đâu có đến nỗi lớn tiếng như thế chứ, chắc chắn là không. Chết tiệt tên Donovan đó,mình sẽ nói chuyện riêng đàng hoàng với anh ta.

“Hey tôi thật sự xin lỗi đấy,” Stacy hối hận. “Tôi luôn không nghĩ kỹ trước khi nói, không có ý gì xấu trong lời nói đâu”

“Không sao đâu” Destin quay lại ra biển , cậu chỉ quay vào khi Armand đi tới cùng một người đàn ông khác. NGười này cỡ chừng hơn 20, trẻ, cao ngang anh , hơi ốm nhưng vẩn có cơ bắp

“Ah Destin anh thấy em đã làm quen với Stacy?” Armand nói “Đây là David, chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau”

“Em đang mong đợi một buổi tối yên tĩnh trong cabin” Destin nhỏ nhẹ đáp.

“Ôi đây là lỗi của tôi. Cậu biết mà, tôi và cái tính nói trước khi nghĩ của mình.”

“Stacy cưng, em đã nói gì thế?” David hỏi

“Chuyện không có gì cả, đừng để ý.” Destin vội lên tiếng . “Chúng ta không đi sao?”

“Đi chứ” Armand đáp khi cậu nắm tay anh đi thẳng vào phòng ăn tối. Anh cũng kịp liếc thấy Stacy thì thầm vào tai David gì đấy rồi cả hai cùng mỉm cười. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra trên boong mà cả ba đang giấu mình .

Họ ngồi xuống bàn, trò chuyện về kinh doanh và tàu thuyền. Destin khá im lặng suốt buổi ăn, Armand nhận thấy có chuyện gì đó đang đè nặng tâm trí cậu , anh không biết nó là gì nhưng anh sẽ tìm ra.

Armand ngồi dựa ghế xem Stacy và Destin chơi phóng phi tiêu không xa chỗ họ lắm. Cuối cùng Destin cũng khá thoải mái, vui vẻ lên một chút. Anh quay sang David, người đang ngồi ngắm Stacy.

“ Giờ anh có thể nói tôi nghe chuyện gì xảy ra trên boong thế ?” Armand hỏi.

“Bradley tưởng sẽ vui khi bàn về chuyện tình dục của anh và Destin,” David đáp khẽ, nhìn Armand trước khi quay lại hai người kia

“Ồ,” Armand cũng ngắm cậu bé, anh hiểu rõ Destin rất không thoải mái khi nói về vấn đề nhạy cảm này, cậu sẽ không thoát khỏi đỏ mặt xấu hổ.

“Đó chỉ là chuyện đùa vui , đúng không .Tôi nghĩ cậu ta đang bối rối thôi. Anh có một người yêu khá ngây thơ thật thà nhỉ ” David cười lớn.

“Tôi là người đầu tiên của cậu ấy” Armand đáp nhẹ nhàng, làm nụ cười trên mặt David biến mất

“Cái gì đầu tiên , người yêu nam đầu tiên á ?” David ngó trộm Destin.

Armand lắc đầu “Người yêu đầu tiên đầu đời ”. Anh thật sự không thích nói về chuyện này nhưng anh không muốn người khác chọc ghẹo Destin.

…………….

Armand nhìn cậu bé bên dưới mình; Destin vẫn luôn nhắm mắt và mím chặt môi. Từ lúc ăn tối về phòng đến giờ, cậu hiếm khi thốt một lời. Anh cúi xuống cắn nhẹ, chọc ghẹo môi dưới của cậu , nút nhẹ nhẹ nó. Một tiếng rên nhỏ thoát ra từ miệng cậu.

Anh tiếp tục di chuyển xuống dưới, cố gắng không để sự ham muốn điều khiển mình. Destin mở mắt, la nhỏ khiến anh thích thú, anh càng tụt xuống dưới.

“Armand, Armand đợi đã.” Destin chống khủyu tay ngồi dậy trước sự ngạc nhiên của anh “Có phải em luôn rên lớn trong lúc quan hệ không?”

“Ừ, em thật sự không phải dạng người im lặng” Armand cười toe toét

“Ồ,” Destin hơi xụ mặt, trở người nằm sấp.

“Destin, dù vậy chuyện đó cũng không sao,” Armand hôn dọc bờ vai trần của cậu “Anh thích nghe tiếng rên rĩ trong khoái cảm của em. Nghe tên anh được thốt lên trong giọng nói đam mê mà anh không thể miêu tả hết . Tình dục sẽ không là nó nếu em không rên rĩ, không la hay thét lên ”

“Nhưng Donovan đã nói…” Destin chưa có cơ hội nói hết câu đã bị Armand kéo mạnh dậy , khiến cậu la lên vì đau.

“Donovan đã nói gì?” Armand ấn mạnh Destin vào đầu giường để săm soi vào mặt cậu bé. Cơ thể cả hai đã và đang dính chặt vào nhau như thế , thì cái tên Donovan nên là điều cuối cùng Destin nghĩ tới mới phải. Và dĩ nhiên, cậu không nên bắt đầu bằng câu nói ‘Nhưng Donovan đã nói.’

“Armand bỏ em ra, đau quá,” Destin bắt gặp cặp mắt nâu giận dữ của anh

“Sẽ không cho đến khi em nói rõ Donovan đã nói gì .” Armand rít lên, hơi tháo lỏng tay một chút khi thấy mắt Destin bắt đầu ướt ướt

“Donovan đã đồn ầm khắp nơi rằng em là người ồn ào trong lúc quan hệ” Destin to tiếng, cố thoát khỏi tay anh.

“Và làm cái quỷ gì hắn biết chuyện đó ?” Armand gầm lên, giật người Destin sát vào ngực mình khi cơn ghen dữ dội và sự tức giận lấn chiếm hết anh

“Bởi vì hắn ta luôn ở phòng kế bên” Destin thét lớn, tay chỉ vào bức tường căn phòng bên cạnh . Giằng người khỏi anh, cậu ngồi khoanh tay trước ngực nhìn anh giận dữ. Khi Armand hối lỗi giơ tay chạm cậu, cậu đánh mạnh tay anh ra “Đừng mong chạm vào em cho đến khi anh xin lỗi .”

Armand nhìn cậu bé, cố gắng nín cười, kiềm chế sự vui sướng trong lòng. Anh biết như thế tốt hơn nhiều so với suy nghĩ cậu lừa dối anh . Và dù nếu cậu có đi chăng nữa, anh cũng hy vọng mình làm cậu hài lòng hơn Donovan. “Anh xin lỗi, hắn ta đã làm anh rất tức giận.”

“Bởi vì hắn đang cặp với Val ?” Destin tránh xa tay Armand lần nữa

“Val? Ai thèm quan tâm Val đang với ai chứ ” Armand thở dài ngồi xuống giường. Tình trạng này đã làm sự hứng thú bay đi, giờ anh chỉ muốn được ôm cậu vào lòng , anh không quan tâm sẽ trải qua một đêm “Bức rứt”.

“Ồ, vậy sao” Destin quay đi chỗ khác.

“Hắn ta làm anh giận vì cái cách dê xòm đểu cáng hắn ta nhìn em ” Armand vuốt nhẹ trên người cậu, thấy Destin không chống đối nữa, anh cúi xuống hôn nhẹ lên da cậu. “Anh xin lỗi ” Anh hôn tiếp, lúc này cậu hơi dựa về anh “Chỉ là anh ghét nghĩ tới chuyện có ai khác được chạm vào em .”

“Ừ” Destin vòng hai tay quanh cổ, hôn anh. Cậu nằm xuống, mở rộng chân cho Armand trên người mình. “Armand ”

Armand mỉm cười, tay ôm trọn phía sau cậu, kéo thân thể cả hai sát vào nhau. Destin rên lên, Cậu muốn có sự va chạm thể xác nhiều hơn, điều này làm Armand rất thích thú

“Armand đừng chọc ghẹo nữa,” Destin thì thầm. Cậu rên khẽ hài lòng khi cuối cùng anh cũng cho một ngón tay vào trong mình. Cậu tiếp tục chuyển động trong tay anh, nếu Armand không nhanh lên, có thể cậu sẽ xuất hết vào người anh. “Armand ,em cần anh trong em”

“Vậy sao ?” Armand nhìn xuống Destin, anh mỉm cười, đi thẳng vào cậu, làm Destin rên lớn một tiếng. Anh bắt đầu di chuyển chầm chậm, hai tay Destin bấu chặt vai anh.

“Nhanh hơn anh ” Destin thét lên.

“Không, đến khi em chịu kêu tên anh ” Armand cắn nhẹ lên tai cậu.

“Armand,” Destin kêu tên anh, tay bám sát vào da lưng, chân khép chặt quanh eo Armand. Cậu sẽ điên lên mất nếu anh cứ giữ nhịp điệu chậm chạp này. Cuối cùng, anh đã đi nhanh hơn, Destin càng kêu to tên anh. Hơi nhích người một chút, anh hôn trọn miệng cậu, nuốt lấy những âm thanh cậu phát ra.

Armand càng lúc càng đẩy nhanh và mạnh hơn, đến khi Destin cố gắng vùng thoát khỏi miệng anh để la lên. Nhưng anh vẫn giữ chặt miệng hai người với nhau đến khi anh cảm thấy người cậu căng cứng lên, anh cố những bước cuối cùng để đưa hai người lên đến đỉnh. Thả miệng Destin ra, anh gục người trên cậu, hít lấy không khí và mùi hương da thịt cậu

“Um tuyệt lắm” Destin thì thào. Anh vẫn đang nằm ôm cậu, cười thỏa mãn “Ta đi tắm và Đánh một giấc ngon lành nhé ”

“Ừ ” Armand nhổm dậy . Họ đi tắm và sau đó lại ôm ấp nhau trên giường , hài lòng đi vào giấc ngủ .

……………….

“Destin hey, em dậy chưa ?” Armand ngồi xuống giường, kéo cái chăn để xem mặt cậu bé lười.

“Em thích anh trở lại giường hơn” Destin mỉm cười.

“Thôi nào, anh đã đặt 1 tour du lịch sinh thái rồi, em sẽ thích nó lắm. Vào rừng, em sẽ được thấy tất cả sinh vật lạ ” Armand đánh trúng ngay sở thích của cậu bé, anh cười khi cậu lập tức trèo ngay xuống giường, vội vã đi thay đồ .

“Anh thường mặc gì khi đi tour như thế ?” Destin quay lại hỏi Armand, thấy mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào thân thể trần như nhộng của mình. “Armand?”

“Hum?” Armand giật mình .

“Em nên mặc gì?”

“Đồ vải da nhẹ nhẹ ấy”

CẬu lấy một bộ quần áo rồi vội vã vào phòng tắm, đánh răng ,rửa mặt thay đồ. Khi xong xuôi, hai người rời cabin

“Chính xác chúng ta đang ở đâu ?” Destin hỏi khi họ xuống tàu

“Puerto Limon, Costa Rica.” Armand khoác vai cậu dẫn vào văn phòng du lịch. Một lúc sau, họ lên xe bus chuẩn bị chạy đến rừng

“Nhìn kìa anh” Destin chỉ con chim trên cây ngoài cửa sổ.

“Hãy nói lại cho em nghe xem tại sao anh lôi em theo chuyến đi chơi này ?” Cả Destin và Armand quay lại hướng giọng nói ấy. Armand cau có bực bội , Destin thì hơi rúm người trước khi họ nghe tiếng Donovan trả lời câu hỏi khó chịu của Val

“Bởi vì nó đã được xếp sẵn trong chuyến du lịch này và em không muốn mình bị bỏ rơi ở tàu” Donovan lướt mắt khắp xe bus, anh ta mỉm cười dừng lại khi thấy Destin và Armand. Họ chọn một chỗ ngồi hơi xa hai người, Val lườm Destin nhưng cậu bé đã quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh khi xe bắt đầu di chuyển.

Destin rất thích thú, cậu chưa bao giờ thấy nhiều giống chim với đa dạng màu sắc như thế và say sưa chụp không biết bao nhiêu tấm về chúng. Cậu còn chụp cả những con khỉ và động vật khác mà cậu không biết tên . Cậu kinh ngạc trước những cây cối mình thấy, quá nhiều hoa lạ màu sắc rực rỡ, và cả người dân bản địa nơi đây.

Armand ngồi ngắm Destin hết Oooh rồi Ahhhh và hành động như một đứa trẻ .Anh mỉm cười khi cậu chỉ cho anh tất cả những thứ mình gặp . Armand không nhớ rõ có khi nào anh được thư giãn thoải mái như thế này không, à phải trừ đi cái cảnh Donovan và nhóm bạn vui vẻ của hắn đang xem Val như miếng thịt ngon cho bữa ăn kế tiếp của họ. Điều tệ là Armand lại cảm thấy mình không thèm để tâm chuyện đó

“Sao chúng ta dừng ở đây vậy?” Destin hỏi khi xe bus dừng trước một bải đỗ nhỏ

“Ăn trưa” Armand đáp. Cậu cười phấn khích theo anh vào một nhà hàng nhỏ.Khi họ ngồi vào bàn và gọi món xong, Armand ngồi ngắm cậu , điều này khiến Destin hơi bối rối.

“Sao anh lại làm thế?” cuối cùng Destin cũng lên tiếng hỏi.

“Anh làm gì?”

“Nhìn em như thế,”

“Bởi vì anh thích ngắm nhìn em khám phá những thứ mới mẻ” Lời Armand nói khiến cậu suýt bật cười, anh thấy rõ điều đó, anh nhướng mày tự hỏi nụ cười ấy là sao. “Gần như là tất cả những thứ em chỉ anh đều rất mới lạ.”

“Em cũng thích thế ” Destin cười vui vẻ. Họ ăn uống xong thì trở lại xe buýt tiếp tục chuyến tham quan rừng. Destin tha hồ chụp hình mà không để ý lời giới thiệu của hướng dẫn viên.

………………

………

Armand thở dài hài lòng, cuối cùng thì tour cũng kết thúc. Anh tự chúc mừng bản thân khi đã cố chịu đựng hàng tiếng đồng hồ đồng hành cùng Donovan để ngăn cản hắn ta mỗi khi hắn có cái nhìn nham nhở dê xòm với Destin, người hoàn toàn say mê cảnh vật trước mắt quên cả mọi người xung quanh

“Giờ thì em muốn sao?” Armand hỏi Destin.

“Em muốn nằm chơi trên bãi biển,” Destin đáp khi họ về tàu thay đồ. Anh ngạc nhiên khi cậu vớ vài quyển sách và tạp chí, một tấm khăn trải lớn và đi ra khỏi phòng. Armand lấy theo kem chống nắng, cùng cậu xuống bãi biển. Họ tìm một chỗ, trải tấm trãi ra và giúp nhau thoa kem chống nắng . Destin nằm sấp xem sách còn anh thì nằm nghiêng đối mặt với Destin và xem tạp chí.

“Em biết không, anh chưa bao giờ nghĩ em lại lười thế này,” Sau 15 phút đọc báo, Armand mỉm cười bắt chuyện trong khi Destin vẫn chăm chú với quyển sách trên tay. Lúc ở nhà, ngoài việc cậu đi ngủ và đi làm, anh luôn thấy cậu di chuyển tất bật, hết kiếm chuyện này đến chuyện khác để làm. Đặc biệt là trong lúc làm tình, anh cười thích thú với ý nghĩ đó.

“Em không có lười, em đang thư giản thôi.” Destin ngước lên khỏi quyển sách thấy Armand đang cười nham nhở.

“Anh chỉ ngạc nhiên thôi, không nghĩ em thuộc dạng thích nằm tắm nắng trên biển,” Armand lướt mắt nhìn cơ thể đang chuyển sang hồng của cậu.

“Thường thì em không, nhưng hôm nay thời tiết ấm và rất đẹp nên em muốn nằm ở đây.” Destin mỉm cười tiếp tục đọc sách, vài phút sau cậu quay lại thấy anh vẫn đang nhìn mình. “Gì thế ?”

“Không có gì, chỉ là trông em dễ thương quá” Armand nhẹ nhàng nói

“Thật chứ?”

“Em đang đọc gì thế?” Armand hỏi, Destin cười giơ cao tựa sách cho anh xem “Một quyển sách về cây cối nhiệt đới, anh nên nghĩ ra là nó chứ”

“Em mua ở Cozumel,” Destin lật thêm vài trang nữa trước khi bỏ nó xuống nhìn ra biển, trong một thời gian ngắn cậu đọc, sóng đã dâng đến chỗ họ và vuốt ve hai chân cậu. Armand cũng tham gia, anh ngồi sau lưng dựa đầu lên vai , vòng hai tay ôm lấy cậu,

“Như thế này tuyệt quá” Armand nói khi tay Destin dọc cát biển

“Vâng” Destin đáp, dựa vào người anh. Họ cùng nhau ngắm cảnh biển được mặt trời bao phủ, hoàn toàn thư thái cả tâm hồn lẫn thể xác.

,,,,,,,,,,,,,,

Armand nhìn Destin bước vào phòng ngủ, bộ đồ cậu đang mặc trên người để lộ nhiều vùng da hơn cả những bộ trước đây. Anh nhìn từ đôi giày sandal đế mái tóc được kéo lên cao bằng một kẹp bạc. Anh thấy Destin mỉm cười dò hỏi ý anh

“Anh chắc đây lại là tác phẩm của Billy” Armand nhận xét.

“Billy không chọn bộ này cho em” Destin thích thú khi gặp vẻ mặt ngạc nhiên của Armand

“Vậy chứ ai chọn nó?” Armand hỏi khi họ đến phòng ăn tối.

“Angie và Adam tặng cho em đấy,” Dù cậu dự tính khi về nhà sẽ nói chuyện đàng hoàng với Angie về bộ quần áo này, nhưng thật sự cậu cũng rất thích nó , dù nó phơi bày nhiều chỗ trên cơ thể nhưng cậu thích ánh mắt Armand khi nhìn cậu.

“Có lẽ chúng ta nên ở lại trong phòng” Armand đề nghị khiến Destin bật cười .

“Thôi, ta đi nào” cậu nắm tay anh kéo ra phòng ăn. Họ tìm một chỗ ngồi lui về phía sau để có không gian riêng tư.

“Trông em tuyệt lắm” Armand khen ngợi cậu .

“Cám ơn anh” Destin giở menu ra xem, dù cậu không nói nhiều nhưng cậu biết Armand đang mải ngắm cậu và giở menu của mình ra rất chậm chạp. Khi gọi món xong, họ ngồi nói chuyện tán dóc với nhau.

“Vậy là khi chúng ta trở là gần tới lễ Halloween,”

“Ừ, sao thế em ? ”

“Anh có làm gì trong lễ Halloween không?” Destin chống cằm hỏi Armand

“Không, anh thường không làm gì trong các ngày lễ” Armand nhún vai đáp dửng dưng, anh chợt thấy Destin buồn cho mình “Đừng quan tâm về nó, không sao đâu?”

“Vâng”

Họ ăn trong im lặng. Đến món tráng miệng, Destin hết nhìn món kem trái cây của mình đến nhìn Armand, người đang ngó cái muỗng của cậu .

“Armand?”

“Hum?” Armand không ngước lên nhìn cậu, anh chỉ theo dõi cái muỗng đang được đưa lên đôi môi xinh đẹp của cậu

“Armand?” Destin gọi lần nữa, cuối cùng cũng kéo ánh mắt anh gặp ánh mắt mình “Anh muốn ăn một miếng không?”

“Không, cám ơn em” Armand đổi tư thế trên ghế ngồi ,Anh ngắm mặt bàn, tự hỏi chừng nào họ sẽ về cabin . Sau một vài phút nhìn bàn và nghĩ tới những việc xxx mình có thể làm với cậu tối nay, anh nghe tiếng cười nhỏ, ngước lên , anh thấy Destin đang nhìn mình

“Anh muốn đi bộ trước khi ta về phòng không?” Destin đứng lên và chờ đợi Armand

“Sure,” Armand đứng dậy theo, choàng vai cậu dẫn lên boong tàu ngắm cảnh biển đêm.

“Em chưa bao giờ nghĩ mùi của biển lại dịu dàng như vậy” Destin dựa vào ngực anh, cơ thể cậu run nhẹ khi cái lạnh của đêm xâm chiếm làn da trần .

“Đây này” Armand cởi áo khoác , khoác lên vai cậu “Em luôn kết thúc trong áo choàng của anh nhỉ”

“Biết gì không, đó là kế hoạch của em mà” Destin mỉm cười, xỏ hai tay áo vào rồi ôm lấy anh.

“Ah, bây giờ thì anh đã hiểu” Armand cũng vòng tay ôm cậu. Họ đứng như thế trên boong tàu, hạnh phúc !

“Chúng ta nên về phòng, thay đồ bơi và nằm thư giản trong bồn nước nóng” Armand đề nghị, anh gục cằm lên đầu cậu.

“Anh nghĩ sao nếu ta về phòng và ôm ấp nhau?” Destin vòng tay ôm cổ anh, mỉm cười

“À. Vậy ta hãy về phòng và thử xem có thể hoàn toàn khỏa thân được không ?”

“Em thích như thế ” Destin nhón chân hôn môi anh, họ ôm nhau hôn say đắm, hai thân thể dính sát vào nhau.

“Thôi, ta đi nào ” Armand thình lình dứt ra. Anh dẫn cậu về cabin, và đi thẳng đến giường ngủ.

……………………….

Destin ngước nhìn Armand khi họ trở về tàu. Họ đã trải qua cả ngày tham quan thành phố Panama và kên đào Panama , sau đó ăn trưa tại một nhà hàng nhỏ . Giờ họ quay về tàu để nghỉ ngơi và ăn tối .

“Hey sao em cứ nhìn anh thế?” Armand lấy những túi đồ trong cốp xe , quay lại nhìn dáng điệu uể oải của người yêu.

“Không có gì , em chỉ mệt thôi” Destin đáp nhẹ, tay cũng phụ anh xách vài túi.

“Ok,” Armand theo sau cậu. Destin vào cabin để túi đồ trên bàn và bắt đầu soạn chúng ra. Armand vào sau, anh đóng cửa rồi cũng đặt mọi thứ lên ghế sofa. “Sao em không nghỉ ngơi đi,để chúng làm sau?”

“Không sao, em có thể làm bây giờ được mà .” Destin xếp những quần áo mới mua vào tủ đồ. Armand phụ cậu một tay cho nhanh để cậu được nghỉ ngơi. Sau khi họ xếp gọn mọi thứ, anh quay sang quần áo trên người cậu.

“Nào, cởi chúng ra hết nào, em không thể ngủ trong bộ quần áo thế này,”

“Armand,” Destin ngáp dài, nhưng không phản đối người yêu. Cậu hơi ngạc nhiên khi Armand hôn nhẹ lên môi cậu rồi đẩy cậu về phía giường

“Anh sẽ trở lại ngay, ok?”

“Ok,” Destin ngoan ngoãn nằm xuống giường, thư giản trong cái ấm áp của chăn mềm và từ từ đi vào giấc ngủ.

Destin không chắc đã ngủ bao lâu đến khi cậu cảm thấy giường ngủ chùng xuống dưới sức nặng , sau đó một vòng tay ôm cậu. Cậu vùi sâu vào ngực Armand và trở về giấc ngủ

Destin thức dậy thấy giường đã trống không, cậu đảo mắt khắp phòng và mặc lại bộ quần áo cũ. Khi cậu đang xỏ giầy thì Armand xuất hiện , tiến lại gần cậu. “Hey em dậy rồi à.”

“Và cô đơn nữa”

“Anh xin lỗi, anh tính nằm với em nhưng thấy không buồn ngủ” Armand ôm cậu vào lòng, mỉm cười khi cậu rúc vào ngực anh

“Em đói rồi, mấy giờ vậy anh?” Destin hỏi vì họ đã về tàu lúc 2 giờ trưa

“Chỉ sau 7 giờ một chút ”

Destin nhích người ra , ngước nhìn anh hỏi “Sao anh để em ngủ lâu thế?”

“Bởi vì em cần nó mà ” Armand cười nhẹ. “Thôi ta đi ăn tối nào.”

“Ok,”

………………………….

Destin nhìn xuống người yêu bên dưới mình, cậu đang tựa tay trên bụng Armand, nhấc nhẹ người lên xuống đúng vị trí trong khi Armand nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mình đi vào trong cậu. Destin tiếp tục di chuyển và ngắm khuôn mặt anh

“Armand, Em tin chắc con quái vật trong anh đã trở nên mập và lười biếng rồi đó”.

Anh chỉ thích thú và nở nụ cười biếng nhác “Đó là vì em cứ cho nó ăn no, cưng ạ” Tay Armand vuốt nhẹ dọc đùi cậu chọc ghẹo

“Có lẽ em nên để đói nó một tuần,”

“Anh không nghĩ thế đâu” Armand đưa tay ra phía sau cậu bóp nhẹ làn dàn da mềm mại ấy. Destin cúi xuống hôn ngực anh và hôn lên phía trên

“Vậy một tháng nhé ” Cậu hỏi , chỉ hôn khóe môi Armand và mỉm cười nhìn vào cặp mắt nâu ,chờ câu trả lời

“Ứ ưh ” Armand đẩy người cậu lên phía trước đủ để bắt dính lấy đôi môi. Khi tiến sâu nụ hôn, anh di chuyển cơ thể mình lên xuống. Destin cong người ra sau trước khoái cảm này, anh cũng theo cậu ngồi dậy để hai chân cậu quấn quanh eo mình .

Destin nhắm mắt xiết chặt tay quanh đầu Armand khi anh vùi mặt vào cổ mình. Armand dường như luôn khoái để họ trong tư thế này và thành thật mà nói thì đây cũng là tư thế Destin yêu thích . Những nhịp điệu chầm chậm luôn khiến cậu bay bổng lên cao.

“Ồ chúa ơi Armand,” Destin ngữa đầu cho anh tấn công hôn cổ và cằm mình .Armand rên lớn, không tin nổi cậu bé lại linh hoạt hiểu ý mình như thế . Anh lướt xuống họng và ngực cậu, chơi đùa với đầu nhũ khiến cậu càng rên rĩ hơn

“Em có mùi như thiên đường ấy ” Tay anh xiết chặt phía sau .

“Armand,” Destin kêu lớn , cơ thể cũng phụ anh hòa nhịp và tăng tốc chúng . Armand gầm gừ khoái cảm, anh ôm chặt cậu bé , rất muốn hôn nhưng không thể khi Destin cứ di chuyển khiến anh quá sức chịu đựng , anh chỉ biết đặt những hơi thở nặng nhọc trên môi cậu. Họ thét lên và trút hết vào nhau. Anh gục đầu lên ngực cậu , vài giây sau anh cảm thấy Destin cũng vòng tay ôm và đặt má lên đầu anh .

………..

Destin ngáp dài, hé nhẹ mắt rồi lại muốn nhắm để ngủ tiếp. Cậu gặp ánh mắt nâu mỉm cười với mình. Cậu cười , ôm lấy Armand , dựa sát vào cơ thể to hơn mình.

“Thế này thật tốt quá,” Destin thì thầm .

“Anh xem câu nói này như lời đề nghị mình gọi phục vụ phòng và nằm dài trên giường nhé?” Armand hỏi, Destin gật đầu ngay. “Được rồi, em muốn ăn trưa món gì?”

“Hum sao không ăn sáng mà ăn trưa?” Destin hơi ngước đầu ,rộng chỗ cho môi Armand trên cổ mình

“Em đã ngủ qua nó rồi ” Armand vừa nói vừa di chuyển xuống phía dưới.

“Ồ,” Destin ngọ nguậy người vì cái miệng đang đi xuống của anh, cậu rên khẽ khi Armand chọc ghẹo bằng những nụ hôn nhẹ trên cơ thể. “Armand!”

“Ừ, đúng rồi, cứ gọi anh như thế” Armand rộng chân cậu và tiếp tục quấy rối khiến cậu rên lớn hơn. Anh mỉm cười bất ngờ lật úp người cậu và tấn công vùng da nhạy cảm phía sau làm cậu giật mình thét lên. “Armand,”

Destin cố vượt qua cơn khoái cảm để giằng thoát khỏi anh nhưng không được. Miệng anh tiến đến lối vào và thám hiểm nó. Destin đưa vội tay xuống dưới phía trước của mình ,cố tìm sự giải thoát cho tình trạng căng thẳng này. Armand đập tay cậu ra, và giữ “Nó” Trong tay mình, ép sát vào bụng Destin . Anh thấy toàn cơ thể cậu căng cứng lên , một tiếng rên lớn khác thoát ra , Destin nghiến chặt răng khi miệng và lưỡi anh lại di chuyển bên trong lối vào.

“Armand,” Destin kêu to khi cơ thể được đưa đến đỉnh, xóa hết sự bứt rứt đầy đam mê trong người . Armand mỉm cười trượt lại lên phía trên , thì thầm vào tai cậu “Em thấy thức dậy bằng cách này thế nào?”

“Nó thật…um” Destin cố gắng tìm từ cho Armand nhưng toàn thân cậu đang lịm mê người, thỏa mãn và rất buồn ngủ, lại thêm cái ấm áp của Armand xung quanh mình.

“Không được ngủ nhé” Armand quay cậu bé cho cậu nằm ngữa lại. Destin nhìn anh với cặp mắt nặng trĩu buồn ngủ, cậu kéo anh xuống hôn lên môi, hai chân khóa chặt người anh.

“Anh còn phản ứng mạnh kìa” Destin thì thầm, tay vuốt ve vào vật chính giữa hai cơ thể.

“Destin,” Armand gầm lên tìm kiếm đôi môi cậu bé. Anh đu đưa người cùng với tay cậu rồi cuối cùng đạt đến đỉnh khoái lạc, xuất hết vào tay cậu. “Um tuyệt quá.” Anh thở dài hài lòng

“Vâng” Destin hôn nhẹ môi dưới Armand. Anh đẩy người xa một chút để nhìn người yêu, và bất ngờ thấy mình chìm đắm trong ánh mắt cậu bé. Anh cúi xuống hôn cậu đầy đam mê khao khát, một lúc sau mới chịu dứt ra cho cậu hít thở chút không khí.

“Ta đi tắm nhé?” Armand đề nghị, cậu gật đầu.

………..

Lincoln ngước nhìn từ chỗ bàn mình đang ngồi về phía bức tường của căn phòng kế bên. Mỗi lần hai người bọn họ gây ồn ào như thế là Allan lại muốn nhảy chồm vào anh không lâu sau khi tiếng ồn chấm dứt. Anh biết Allan đang nhìn mình nhưng anh giả bộ làm lơ và quay lại đọc quyển sách trên tay, hy vọng làm thế Allan không quấy rối anh.

“Linc,” Allan gọi nhẹ từ phía giường mình đang nằm. Anh mỉm cười khi chàng trai giả bộ làm ngơ mình. Anh nằm dựa người, thở dài nhẹ , thật khó để khiến Lincoln tự nguyện đến với anh và đòi hỏi « chuyện đó ». Anh biết cậu ta cũng ham muốn mình, đôi mắt Lincoln đã hét lên điều đó, nhưng cái miệng và cơ thể cứ chống đối lại nó.

Lincoln ngẩng lên khi Allan đứng dậy, mắt anh lướt qua cơ thể người đàn ông trước mặt . Dù là 1 nhà doanh nghiệp nhưng Allan rất có cơ bắp, và Lincoln cảm thấy người nóng bừng, phản ứng trước dáng vẻ rất sexy đang di chuyển ấy. Anh thấy cặp mắt xanh sâu thẳm của Allan nhìn mình. Anh không tránh né khi Allan đặt một tay lên thành ghế, cúi xuống hôn anh, và dấn sâu nụ hôn.

Lincoln cảm thấy Allan thả ra , mắt anh mở to ngạc nhiên khi Allan không với tay nắm lấy anh, càng ngạc nhiên hơn khi Allan đứng thẳng người và quay trở lại giường ngủ. Anh tiếp tục nhìn theo người đàn ông này trước khi quay trở lại quyển sách trên tay . Anh cựa quậy người khó chịu với cái quần đang chật lên của mình. Chết tiệt Allan, anh muốn nguyền rủa anh ta, muốn hắn tiếp tục cái cách hắn vẫn thường làm với mình.

Anh liếc Allan lần nữa, thấy anh ta nhắm mắt như đang nghĩ ngơi. Nguyền rủa thầm trong miệng, anh đứng lên đi đến giường và ngồi mạnh người xuống . Liếc nhìn Allan lần nữa, vẫn không thấy cử động gì. Anh cong chân lên, để sách lên đùi và tiếp tục đọc .

Lincoln nghiến răng, cảm thấy hôm nay mình nguyền rủa Allan hơi nhiều. Quăng quyển sách xuống sàn, anh nắm tay Allan kéo mạnh anh ta về phía mình. Anh nghe Allan thốt lên ngạc nhiên trước khi người đàn ông ấy di chuyển đến anh , Lincoln không thèm trả lời câu hỏi ẩn trong ánh mắt Allan, anh kéo người đàn ông xuống và hôn anh ta.

Allan đưa miệng đến ngực Lincoln tạo nên những tiếng thở dốc nhỏ từ phía chàng trai . Cái anh cần là những tiếng rên lớn , những tiếng thét đầy đam mê của cậu kìa. Anh xuống thấp hơn, tháo bỏ cái quần jean cậu đang mặc và hôn dọc cơ thể bên dưới, làm cậu ta khó chịu gầm gừ nhỏ trong miệng

“Chiếm đoạt tôi ngay Allan, ngay bây giờ” Lincoln rít lên trong tiếng thở nặng nhọc. Anh nhắm mắt khi Alllan nhổm dậy và bắt đầu tiến vào người mình, thốt lên tiếng rên rĩ hiếm hoi khi Allan vào sâu trong mình

Allan chuyển động ra vào , cảm thấy móng tay Lincoln bấu chặt lưng , mắt cậu nhắm và thở nhanh, thỉnh thoảng phát ra những tiếng động nho nhỏ. Tức mình, anh đi sâu vào cậu hơn.

“Linc,” Allan thì thào tên chàng trai giữa những nụ hôn trên cổ cậu ta.

“Allan,” Lincoln rên rĩ trong chất giọng Anh đặc sệt và đầy ham muốn của mình .

“Mở mắt ra và nhìn anh đi” Allan hơi nhích người lên đủ để nhìn vào mắt cậu. Lincoln lắc đầu , nghiêng sang một bên tránh anh và kéo anh trở lại cảm giác khoái lạc mà Allan đang trao cho mình. “Đừng thả em ra, tình yêu ạ.”

Allan bất ngờ dừng lại khi nghe những lời ấy để nhìn Lincoln; chỉ một vài phút sau Lincoln mới mở mắt nhìn anh. Anh có thể thấy sự đau khổ và tổn thương trong ánh mắt chán ghét của cậu . Anh sờ nhẹ lên má Lincoln .

“Nếu anh xong rồi thì hãy bỏ tôi ra.” Lincoln cố gắng vùng thoát ra, nhưng bất lực vì Allan vẫn đang dựa vào cậu bên dưới

“Anh chưa xong với em đâu,” Allan nói và lật úp Lincoln ,cố định người từ phía sau . Anh hôn lên cổ cậu, tay nắm giữ vuốt ve phía trước và di chuyển trong cậu nhanh chóng .

Lincoln thở mạnh rên lớn khi mình xuất đầy vào tay Allan, và khi anh ta thét lớn trút vào bên trong cơ thể nóng ẩm của mình . Mệt rã rời !

“Allan dừng lại đi,” Lincoln to tiếng khi tay Allan tiếp tục sờ lên xuống bụng dưới mình.

“Nhưng anh muốn với em lần nữa” Allan thì thầm, vuốt nhẹ mái tóc cậu.

“Tôi đói rồi,” Lincoln bật dậy, Allan thả ra cho cậu đi vào vào phòng tắm và nghe tiếng khóa cửa bên trong. Nằm dài trên giường, anh đợi cậu tắm xong rồi tới lượt mình, sau đó họ cùng rời phòng.

Trên đường đi, họ gặp Armand và Desitn, người cũng đang tới phòng ăn, thế là 4 người cùng nhau ăn trưa.

Sau đó Destin ngồi hóng mát trên boong tàu với Lincoln, người đang lườm cậu chằm chằm có mục đích.

“Ok hãy nói em nghe sao anh có vẻ thù địch với em như thế ?”

“Tôi không thù địch cậu,” Lincoln nói.

“Ồ thế cái giọng hỡm hĩnh và cái nhìn cạnh khóe đó là tự nhiên của anh à?” Hay đó là vẻ quyến rũ của người Anh các anh?”

“Cậu có bao giờ thử kiềm chế một chút không?” Lincoln hỏi bất ngờ khiến Destin nghệch mặt không hiểu ý anh, nhưng vài giây sau cậu đã nhận ra.

“Em làm ảnh hưởng gì đến anh à ?”

“Hai người cứ như những con thỏ bị bệnh dại ấy.” Lincoln liếc cậu bé khi lời anh nói khiến cậu ôm bụng cười. Vài phút sau Lincoln chú ý đến cuốn tạp chí trên tay mình không thèm nhìn cậu bé vẫn đang ngồi cười ấy. Tiếng cười bỗng ngưng bặt khi Val ngồi phịch xuống phía cuối ghế dài của Destin

“Cậu là của nợ lớn nhất trong đời tôi ” Val thét lên.

“Ơ, tôi thật sự rất tiếc nhé” Destin co chân lên tránh đụng anh ta.

“Ồ tôi nghi ngờ cái rất tiếc của cậu” Val khịt mũi, muốn tát vào cái nhìn trên trên mặt Destin. “Cậu có biết Donovan mong muốn như thế nào về hợp đồng làm ăn với Armand không? Hử ? Và cậu đã hủy nó vì cái tính trẻ con hư hỏng của cậu”

“Tôi xin lỗi nhé, nhưng tôi không hiểu anh đang muốn nói gì ,Val ạ ” Destin liếc qua Lincoln , người đang nhìn Val với ánh mắt khinh miệt.

“Donovan muốn mua một khách sạn của Armand, và từ lúc cậu tỏ thái độ không thích Donovan, Armand đã từ chối lời đề nghị đó. Còn tôi phải lãnh hậu quả sự không hài lòng của anh ấy ” Val rít lên, tiến tới gần Destin.

“Nghe này, tôi không chống đối gì Donovan nếu anh ta tránh xa tôi ra” Destin đáp lại người tóc vàng trước mặt. Mắt Val ánh lên sự đe dọa khiến Destin hơi rợn người

“Chúa ơi, anh ta chỉ yêu cầu cậu ngủ với anh ta một lần thôi, chứ không phải đòi giữ cậu bên mình ” Val gằn giọng nhìn Destin mở to mắt ngạc nhiên.

“Tôi không phải là đồ vật để chuyển đi vòng vòng , Val à .Chúa ơi, sao anh có thể để anh ta làm thế với anh chứ ?” Destin to tiếng, không tin nỗi lời Val vừa nói . Cậu thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh ta và chợt thấy thương cảm người này

“Cậu không là gì ngoài là thằng đ* nhỏ của Armand,” Val hạ giọng thấp xuống đe dọa “Và khi anh ta chán cậu, anh ta sẽ tìm cách khiến cậu không bao giờ muốn giang rộng chân cho anh ta nữa.”

Destin không suy nghĩ gì, tát thẳng ,mạnh vào mặt Val. Cơn giận bùng lên, người kế tiếp nào đó mà gọi cậu là đ* , cậu thề sẽ đánh người đó thành miếng thịt đầy máu. Cậu thấy Val đưa tay sờ má đỏ ửng cười giễu cợt .

“Tôi nghĩ tôi nói trúng sự thực rồi nhỉ” Val cười, nói.

“Tôi không là đ* của ai cả ” Destin đáp lại, hai mắt hơi ướt ướt. “Tôi sẽ không bao giờ là đ* của ai cả ”

“Tôi chắc điều đó ” Val đứng dậy, mỉm cười lần cuối rồi đi chỗ khác. Destin nhìn xuống bàn tay đau nhói vì cái tát , nước mắt sắp trào ra.

“Cậu ổn chứ ?” Lincoln vuốt nhẹ mặt cậu bé, đưa mắt cậu về nhìn mình. Destin ngước lên , nước mắt chảy xuống hai má.

“Không sao ” Destin nói, tay quệt nước mắt đi. Cậu giật mình khi Lincoln ôm cậu vào lòng, nhưng thư giãn ngay vì cái ôm bè bạn này

“Cậu nên kể cho Armand nghe đi ” Lincoln nói nhưng Destin lắc đầu từ chối

“Không, Val chỉ muốn quấy rối em, em không muốn làm Armand lo lắng” Destin đẩy người ra. “Anh ta cứ cố gắng dọa dẫm em từ lúc lên tàu đến giờ”

“Ồ,” Lincoln lướt mắt khắp boong tàu xem có ai quanh đây không, trước khi anh cất tiếng . “Donovan cũng làm điều đó với Allan và tôi.”

“Anh ta đã hỏi Allan rằng anh ta có thể…” Destin dò hỏi, không kết thúc hết câu nói, cậu thấy anh gật đầu và không đọc được cảm xúc gì trong ánh mắt .

“Allan đã bảo với hắn ta địa ngục sẽ nhô lên khỏi mặt đất trước khi anh ấy cho phép hắn chạm vào tôi. ” Lincoln nhỏ nhẹ đáp, an ủi trong lòng khi Allan không trao mình cho người khác.

“Hey, cả hai người ” Allan gọi họ khi đang tiến về phía hai người . Cả hai ngước lên nhìn khiến nụ cười trên mặt Allan biến mất “Có chuyện gì sao?”

“Không ” Lincoln đáp ngay, Destin cũng gật đầu hưởng ứng

“Ok, Armand đã đặt bàn . Buỗi biểu diễn tạp kỹ tối nay rất hay đấy” Allan hồ hởi nói khi hai chàng trai đứng dậy thu dọn đồ

“Ồ ok,” Destin và Lincoln theo sau Allan. Destin cố gắng không để lộ chuyện buồn khi tới bàn . Nhưng khi cậu ngồi xuống, tay Armand đặt nhẹ trên đùi cậu , ánh mắt đầy vẻ lo lắng quan tâm

“Không có chuyện gì chứ em ?” Armand hỏi thấy Destin gật đầu. Thức uống được gọi ra và cả nhóm im lặng khi buổi biểu diễn bắt đầu. Trong nữa đầu buổi trình diễn, họ cùng ăn tối . Khi buổi trình diễn kết thúc và ăn tối cũng xong, họ ngồi lại nghe hòa nhạc

“Thế là sau tất cả những cuộc họp và ký kết hợp đồng , tôi nghĩ tớichuyến du lịch trên du thuyền này cho mình” Allan trò chuyện với Armand để hai người kia ngồi nghe nhạc.

“Ừ, tôi cũng thế, tôi đã nghĩ tới chuyến đi này cho tôi và Destin từ đầu mùa hè”

“Ồ,”

“Vâng , khi khách sạn Rebecca hoàn tất và trại trẻ mồ côi trên đường Bellem được chuyển giao cho chính phủ , tôi bắt đầu chuyến đi” Armand thấy mặt Destin hơi tái khi nghe tên trại trẻ

“Ồ tôi không nghĩ anh có hứng thú với trại mồ côi như thế ” Allan nhìn giữa Armand và Destin, anh chú ý không khí đột nhiên căng thẳng giữa hai người, trước khi Armand quay sang anh

“Nó làm tôi quan tâm vì sự thiếu chăm sóc và bỏ lơ pháp luật của người điều hành trại trẻ. Tôi chỉ giúp một tay cho mọi thứ về đúng vị trí nó mà thôi.” Armand nhún vai đáp như thể đó không là chuyến đáng kể.

“Ah,” Allan gật đầu, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. họ ngồi với nhau khoảng vài giờ trước khi ai về lại phòng người nấy.

.............

Destin khá im lặng, cậu đang chuẩn bị đi ngủ nhưng tâm trí cậu cứ nghĩ về cuộc trò chuyện tối nay

“Destin em đang buồn sao?” Armand hỏi từ cửa phòng tắm.

“Không, sao thế?” Destin nhìn anh khi cậu đánh răng . Đặt bàn chải xuống, cậu quay lại gặp ánh mắt anh

“Em có vẻ không vui khi anh nhắc đến trại trẻ mồ côi” Armand nói, thấy cậu cắn nhẹ môi dưới, anh biết đây là thói quen của cậu khi đang có khúc mắc chuyện gì trong đầu

“Em không tự hào về quãng thời gian em sống trong trại trẻ cũng như khoảng thời gian em lang thang trên đường phố trước khi gặp anh” Destin đáp.

“Em kể cho anh nghe về chúng chứ ?”

Destin im lặng, cúi mặt đi vào phòng ngủ, cậu ngồi xuống phía cuối giường

“Không có gì nhiều phải kể cả ” Destin nói nhưng vẫn không nhìn anh “Sau khi mẹ em chết , họ chuyển anh em em từ nhà nuôi dưỡng này đến nhà nuôi dưỡng khác nhưng không ai muốn chúng em, hay thật ra là không ai muốn nuôi em , một thằng bé 12 tuổi tính tình nổi loạn.”

Armand không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên và ôm cậu vào lòng. Một vài phút sau, Destin nói tiếp “ Chúng em như một gói hàng, em nhớ một người phụ nữ đã dùng từ ‘ gói hàng bị hư hỏng nặng’, họ đã chuyển chúng em vào trại trẻ mồ côi. Em cảm thấy rất kinh khủng khi hai đứa em gái phải vào trại trẻ vì do em nhưng em không muốn xa rời chúng”

“Vì thế…” Destin gỡ tay anh ra, nằm lên giường , cậu đợi đến khi Armand cũng nằm xuống ôm cậu , cậu mới tiếp tục “Bà Passel đã chia rẻ anh em em ngay tháng đầu tiên, bà nói làm thế tốt cho chúng, chúng sẽ thích nghi nhanh hơn. Tự nhiên bị mất đi quyền chăm sóc và bảo vệ em mình, em khá chơ vơi, nhưng sau đó em đã gặp một bé gái khác, đó là Bev . Một bé gái nhỏ ,ốm yếu và rất hay hoảng sợ , hay bị ức hiếp bởi Toby. Và như một thằng ngốc, em đã lao vào bênh vực cô bé, đánh nhau với người khác.”

“Kết cuộc em phải nằm viện phải không ” Armand tiếp lời cậu, tay anh đan xen với tay cậu.

“Vâng, khi em ra khỏi bênh viện hai tuần sau, em mới biết hai em mình đã được người khác nhận nuôi. Còn bà Passel đã xóa bỏ tên thời con gái của mẹ em trên hồ sơ của chúng nên chúng không còn sự liên kết nào với em nữa. Em đã cố hết sức trong khả năng một thằng bé 12 tuổi có thể làm được, em đã gọi cho chính quyền bang hay những cơ sở có quyền lực nhưng đều bị họ trả lời là không thể giúp gì được.” Destin im lặng, xoay người lại, vùi mặt vào ngực anh .“Sau khi cố gắng 1 năm trời, em mới nhận ra mình hoàn toàn bất lực, vô vọng, em trở lại lạc lỏng chơ vơi và không có mục đích sống. Gia đình em đã mất và em cô đơn một mình.”

“Anh rất tiếc” Armand hôn nhẹ lên tóc Destin

“Em cũng được vài người lớn yêu thích, nhưng em không thể gạt bỏ cảm giác mình như thú nuôi nào đó, họ chỉ chọn những con tốt nhất ra khỏi bãi rác , vì thế em trở nên xấu tính. Đầu tiên là mẹ em., sau đó là chính phủ, tất cả người lớn đều làm em thất vọng, và em không mong đợi gì ở họ” Destin hơi đẩy người ra, nói . “Em nghĩ anh có thể dùng từ diễn tả em đã làm những hành động để chắc chắn không ai ưa mình.”

“Em không hy vọng ông bà hay người thân nào đó sẽ đến đón em sao?” Armand hỏi, cảm thấy Destin hơi cứng người lại.

“Không, thực sự là không. Em không thể tưởng tượng ra cảnh người đàn ông đã tạo ra em trên đời sẽ chạy đến thức nhận đứa con bị bỏ rơi . Và em cũng không biết ông bà ngoại mình còn sống. Còn bố mẹ và ông bà của cha nuôi thì đã chết, ông cũng không có họ hàng hay anh em gì cả. Ngoài ra, em thật sự không biết nhiều về ông.”

“Nhưng ông ấy đã nhận nuôi em” Armand nói làm Destin ngạc nhiên nhìn anh

“Ông ấy đã làm gì ?”Cậu hỏi lại

“Ông ấy đã điền vào đơn xin nhận nuôi em, vì thế anh mới biết Tom Davenport không phải cha ruột em.” Armand tự hỏi mình có nên nói tên cha ruột cho cậu hay không nhỉ? Anh tính tiết lộ thì Destin bật cười chua chát và nói.

“Ít nhất cũng có một người muốn em” Ok bỏ ý định nói tên cha ruột của cậu đi

“Anh cần em” lời Armand nói làm cậu thấy vui lòng.

“Không phải nghĩa ấy ” Destin hôn nhẹ lên ngực anh. Armand ôm cậu vào lòng, không biết tối nay cậu đã kể hết tất cả chưa. “Sau thời gian mất phương hướng ấy, em nhận ra em nên giúp đỡ những đứa trẻ nhỏ hơn trong trại, và em đã làm thế cho đến khi em 18 tuổi và bị đá ra ngoài hè.”

“Anh biết em bị đá ra cách 4 tháng trước khi tròn 18 tuổi,” Armand thấy Destin ngạc nhiên “Em tròn 18 tuổi vào tháng 4, anh gặp em vào tháng 6 . Nếu em sống trên đường phố 6 tháng thì em bị đuổi ra vào khoảng tháng 1”

“À, cái đó , em thật sự không giỏi nhớ ngày tháng ,” Destin cúi mặt đáp khẽ.

“Destin,”

“Ok, em bị đá ra trước khi bắt đầu năm mới đó.” Destin lầm bầm trong miệng, cậu ngước nhìn anh “Và đừng nói nữa, em không muốn nhớ lại , em rất mừng vì mọi chuyện đã trôi qua”

“Được rồi, anh không nói nữa ”

Destin nằm chìm xuống giường, vài phút sau Armand nhận thấy cậu bé đã ngủ . Anh nghĩ về những gì cậu vừa kể, nó không có điều mới so với những gì anh đã biết trước đây, thở dài, anh cũng nhắm mắt.

………

“Ồ thật kinh tởm, sao hai người họ không kiếm một căn phòng nhỉ,” Val nói từ cái bàn anh ta đang ngồi với nhiều người xung quanh. Anh liếc Donovan trước khi quay lưng giận dữ bỏ về tàu. Allan nhìn theo hướng Val vừa nói, thấy Armand và Destin đang cưỡi ngựa trên bãi biển. Sau một vài giây Donovan cũng đứng lên và rời nhóm.

“Chuyện gì với bọn họ thế ?” Một người nhìn ra bãi biển. “Hai người đó đâu làm gì quá đáng đến nỗi phải cần một căn phòng”

“Tôi nghĩ vấn đề của Val là cái cách Armand chạm vào cậu bé ,” Allan nói, tay lật một trang báo

“Chạm vào cậu bé á ?” Người đàn ông nhìn lại bãi biển, ông thấy Armand đang vòng tay quanh eo Destin , và tay kia trên dây cương, trong khi hai tay Destin đặt trên đùi anh.

“Ừ, với sự ngọt ngào và quan tâm mà anh ta không bao giờ thể hiện với ai khác” Allan thấy cả nhóm đều nhìn mình “ Thôi nào, tất cả các anh đều biết rõ Armand và cái cách anh ta hành xử ở những bữa tiệc rồi mà, đúng không?”

“Ừ” một người khác lên tiếng. “Tôi đã thấy Armand tại 1 bữa tiệc cùng với Val, khi cậu ta cố ôm ấp Armand, anh ta đã nổi giận lên”

“Thấy không, với Destin, họ luôn ôm ấp nhau,” Allan nhún vai nói.

“Đó là vì Armand yêu và tôn trọng Destin,” Lincoln nói, khiến Allan nhìn anh ngạc nhiên

“Xin lỗi nhé, cưng , nhưng anh biết rõ Armand một thời gian dài, điều cuối cùng anh ta làm là đi yêu cậu bé” Allan lắc đầu nói.

“Thôi nào Allan nhìn họ xem, làm sao anh có thể nói Armand không yêu Destin chứ”

“Bởi vì Armand không có khả năng yêu,” Allan đáp khẽ, anh thấy Linc lườm anh giận dữ

“Làm sao anh có thể nói ra những lời như thế ?”

“Anh không bịa, Armand đã tâm sự với anh nhiều năm về trước như thế , thậm chí sau đó anh còn hỏi anh ta có yêu gia đình không .” Mắt Lincoln mở to kinh hoàng. “Anh ấy tôn trọng gia đình mình, nhưng ông bố đã chắc chắn rằng Armand học được một bài học đau khổ như thế nào khi yêu người khác.”

“Thật khủng khiếp,” Lincoln thì thầm, anh quay ra nhìn hai người bọn họ đang rất vui vẻ “Nhưng, tại sao họ…?”

“Anh biết Armanh quan tâm chăm sóc cậu bé, nhưng nếu ngày mai Destin có bỏ đi, Armand cũng sẽ tiếp tục cuộc sống như chưa từng có chuyện gì xảy ra”

Lời Allan nói làm Linc thấy buồn cho cậu bé

“Destin tội nghiệp, dù bản thân tôi cũng cảm nhận được điều đó ra sao .” Lincoln thì thầm , Allan cũng không bình luận gì thêm .

Destin di chuyển tay mình khỏi đùi Armand, một tay cậu vòng lên cổ anh, cái còn lại đặt nằm trên tay Armand đang quấn quanh bụng mình. Dựa người ra sau, cậu hít thở sâu mùi biển và quay đầu lại nhìn Armand

“Em thích thế này” Destin cười nói.

“Cách đây một giờ em còn lo sợ sẽ té xuống ngựa kìa ” Armand xiết chặt tay quanh người cậu.

“Anh biết không, chúng ta có thể vui vẻ đấy.”

“Ồ bây giờ thì em trở nên ghê gớm rồi đấy,” Armand cười lớn

“Thôi nào” Destin cũng cười theo.

“Dù nó nghe có vẻ rất hay, nhưng anh không nghĩ sex trên lưng ngựa giữa nơi công cộng là điều anh thích làm .” Armand cười nham nhở, cúi xuống hôn lên cổ cậu bé

“Vậy chúng ta có thể mua ngựa khi trở về nhà không?”

Armand lắc đầu cười to hơn

“Anh sẽ nghĩ về điều đó” Anh thúc ngựa chạy vào chổ sóng vỗ, Destin cười thích thú khi hai đầu gối mình bị ướt.

“Em không biết là Aruba lại đẹp thế này,” Destin dựa vào ngực anh ngắm nhìn quanh cảnh xung quanh. “Chúng ta nên ở lại đây lâu hơn là chỉ vài giờ”

“Ừ ” Armand đồngg ý kiến với Destin, Aruba là một trong số những nơi anh ưa thích , có điều gì đó ở hòn đảo này mời gọi anh. Họ cưỡi ngựa vài vòng nữa trước khi Armand nhìn xuống người yêu, thấy cậu hơi lim dim mắt “Em ngủ không đủ giấc à?”

“Em chỉ đang rất ấm áp và hài lòng được anh ôm thế này nên hơi buồn ngủ thôi.” Destin che tay ngáp dài một cái, cậu núp vào người anh cố mở mắt.

“Ta nên quay lại và có thể đi mua sắm vài thứ gì không?” Armand đề nghị, cậu gật đầu. Anh thúc ngựa chạy lên đất bằng và phi bước kiệu, chợt cảm thấy Destin bám chặt mình và anh thích thế

“Armand,” Destin giữ chặt anh dù gió thổi vào mặt và hơi thở ấm nóng của Armand trên cổ làm cậu thích thú . Cậu nhắm mắt thư giản lần nữa đến khi ngựa đi từ từ cậu mới mở mắt ra.

Xiết dây cương cho ngựa dừng lại, Armand đỡ Destin xuống đất. Anh giữ cậu cẩn thận cho đến khi cậu đứng vững trên đất mới giao ngựa cho nài ngựa.Họ đi và dừng lại chổ một nhóm người đang ngồi trong một quán café nhỏ.

“Hey,” Destin chào họ khi cậu cùng Armand ngồi xuống ghế trống, nhiều tiếng chào đáp lại . Armand để ý thấy Lincoln đang ngó mình chằm chằm

“Thế Armand, Hôm nay anh có dự định gì không?” Allan hỏi

“Đi mua sắm và dạo vòng vòng” Armand mỉm cười, anh mời Allan và Lincoln cùng đi với họ, Allan gật đầu trong khi Lincoln vẫn còn nhìn anh. Destin mỉm cười, nắm tay Lincoln và kéo chàng trai theo mình, để Armand và Allan theo sau chầm chậm, họ hài lòng khi đi chậm phía sau hai người.

“Ừm, Destin tôi có thể hỏi cậu chút chuyện không ” Lincoln hỏi nhỏ, liếc trộm về phía Armand và Allan

“Được chứ” Destin đáp, thấy Linc có vẻ hơi căng thẳng.

“Cậu làm cách nào mà Armand ôm cậu, chạm và vuốt ve cậu như thế ? ” Lincoln dựa vào Destin hỏi nhỏ như thì thầm.

“Như thế nào?” Destin chưa hiểu ý anh

“Giống như trong mắt anh ấy trên thế giới này chỉ có cậu. Cậu có yêu Armand không?”

“Em rất thích anh ấy” Destin tránh né câu trả lời thật , không muốn cho mọi người biết cậu rất yêu Armand. “Anh không thích Allan sao?”

“Không, thật sự mà nói, tôi rất ghét anh ta,”

Destin tưởng anh đùa cậu tính cười thì gặp vẻ mặt nghiêm túc của anh.

“Nếu anh không thích anh ấy , vậy sao anh lại ở đây với ảnh và hơn nữa hai người còn ngủ chung với nhau.” Destin không hiểu, nhưng cậu chợt thấy nỗi buồn và sự xấu hổ trong ánh mắt Lincoln.

“Lincoln?”

“Anh ta biết được bí mật của tôi, thà làm đồ chơi cho anh ấy còn tốt hơn nếu bí mật đó bị tiết lộ ” Lincoln quay mặt đi chỗ khác

“Nếu anh không thích anh ấy vậy sao anh lại hỏi chuyện đó?” Destin hỏi khi họ đi vào trung tâm mua sắm

“Bởi vì tôi không thể thuyết phục được cơ thể mình rằng tôi không thích Allan” Giọng Lincoln nghe hơi thất bại “Và thực sự thì ăn nằm với anh ấy cũng không tệ .”

“À, em nghĩ là nó tuyệt lắm ” Destin dịch lại lời anh nói

“Destin,” Lincoln dừng lại. “Tôi có thể sẽ dễ dàng yêu Allan nếu anh ấy cho tôi sự lựa chọn, nhưng anh ấy đã không cho cơ hội nào cả. Và từ lúc bị anh ấy ép buộc, tôi đã không thể bỏ đi cảm giác bị lừa dối mỗi khi anh ấy chạm vào mình”

“Em không thể nghĩ gì khi Armand chạm em” Destin mỉm cười hai mà ửng hồng

“Ừ, nhưng cậu có thể hét lên,” Lincoln thấy hai má cậu càng đỏ hơn

“Bở vì anh ấy cứ hay làm cho em hưng phấn quá mức….” Destin cúi mặt

“Quá nhiều vuốt ve kích thích sao?” Lincoln hỏi thấy đầu đỏ gật đầu “Tôi chưa bao giờ thật sự có nó”

“Thật sao? Chưa bao giờ hai người trải qua hàng giờ chia sẽ khoái cảm cho nhau?” Destin ngạc nhiên ngẩng lên hỏi lại anh.

“Bộ cậu và anh ta luôn như thế ?” Lincoln liếc Armand và Allan trước khi nhìn cậu bé

“Không, có những lúc tụi em không thể chờ nhưng cũng có những lúc trải qua hàng giờ vuốt ve nhau” Destin nói nhỏ.

“Ồ, bình thường tôi chỉ muốn nó kết thúc, tôi cố để Allan thỏa mản xong thì thôi nhưng không làm được” Lincoln lắc đầu chán nản, anh ghét phải nghĩ về chuyện này

“Anh thích anh ấy chạm vào mình không?” Destin hỏi thấy anh gật đầu “Vậy anh phải bỏ qua cảm giác bị anh ấy lừa dối và để anh ấy tự do chạm vào mình”

“Tôi không biết tôi có thể không,” Lincoln đáp. Destin quay ra sau nhìn Armand

“Hey tụi em sẽ vào bên trong nhé,” Destin gọi to

“Ừ” Armand gọi lại trước khi quay sang Allan . “Vậy bây giờ anh có chịu cho biết câu hỏi anh đang thắc mắc trong đầu không ?”

“Làm sao anh khiến cậu bé rên la như thế?” Allan dừng lại nhìn Armand.

“Sao cơ? ”

Allan cười nhăn nhở “Anh biết tôi đang nói gì mà, chúa ơi , thật là phấn khích nếu được gọi tên mình như thế ,” Allan dịu giọng xuống “ Có thể làm cậu ấy tự nguyện ôm hôn mình, cho mình vuốt ve.”

“Và Lincoln không làm thế với anh ?”

“Không, cậu ấy để tôi quan hệ và những tiếng rên đó không thể gọi là tình yêu được “ Tiếng Allan nghe buồn bã.

“Vậy nó chỉ hoàn toàn là thể xác? Anh yêu thể xác cậu ấy sao?”

“ Không, nhưng tôi rất chắc chắn cậu ấy ghét tôi” Allan thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Armand “Tôi có một vài thông tin về cậu ấy và tôi dùng nó để thuyết phục cậu ấy lên giưởng với mình”

“Anh đe dọa cậu ấy để ngủ với anh ?” Armand dằn giọng, lườm Allan.

“Chỉ bởi vì sau vài tháng theo đuổi mà cậu ấy cứ làm ngơ với tôi , tôi không biết cách nào khác “

“Có nhiều cách để anh nắm được điều anh muốn mà” Armand nói nhưng Allan chỉ lắc đầu

“Vậy anh đã làm gì để khiến cậu bé rên như thế ?” Allan cố hỏi về thông tin mình cần

“Tôi không làm gì ngoài những việc bình thường, Destin luôn gọi tên tôi trong lúc ấy”

“Ồ,” Allan thất vọng, anh tưởng Armand có biện pháp nào đó và anh muốn dùng nó với Linc,anh muốn cho cậu thấy anh yêu cậu biết bao. “Tôi yêu cậu ấy Armand, tôi rất muốn làm cậu ấy được hạnh phúc.”

“Anh đã thử nói thật cho cậu ấy chưa ?”

“Nói cho cậu ấy á ? Ồ không, Linc đã làm rõ ràng rằng tôi là thằng hèn hạ nhất mà cậu ấy từng gặp ” Allan nhún vai. “Tôi nghĩ có lẽ tôi nên tìm một cách khác khiến cậu ấy tự nguyện đến với tôi và đó sẽ là bước đầu trong công cuộc làm tan chảy trái tim của Linc.”

“Ồ, vậy anh cứ bắt đầu bằng cách quan hệ anh luôn làm đi,” Armand cười nhẹ

Họ bắt đầu đi tiếp khi hai người yêu ra khỏi cửa hàng.Destin trông rất vui vẻ quàng tay qua eo Armand khi họ đi dạo đường phố. “Em đã mua gì thế ?”

“Ồ Nó là bí mật” Destin cười hớn hở, cậu nhìn sang thấy không khí giữa Alllan và Lincoln hơi ngượng nghịu, cậu cố tình cùng Armand đi chậm lại sau hai người.

“Ôi không, anh đã nhìn thấy ánh mắt đó trước đây rồi” Armand thì thầm vào tai Destin

“Ánh mắt gì?” Destin không hiểu

“Ánh mắt nói ‘tôi rất muốn giúp nhưng tôi không thể’ của em ấy , Anh đã thấy trên mặt Angie vài lần rồi”

“Nhưng họ cần 1 sự thúc đẩy,” Destin mỉm cười nhìn Armand nhưng anh lắc đầu

“Anh đã cho tất cả lời khuyên mà anh biết rồi”

“Anh cho Allan lời khuyên á?” Destin ngạc nhiên dừng lại.

“Ừ,”

Destin tiến sát gần anh, kề tai hỏi nhỏ “Nó là gì thế ?”

“Sao em tò mò quá ? Em đã nói gì với Lincoln?”

“Rằng những vuốt ve kích thích bao giờ cũng tốt hơn,” Destin cười gian xảo làm Armand nhướng một bên mày

“Ah anh hiểu rồi ,” anh cúi xuống hôn nhẹ môi cậu

“wow anh xem kìa” Destin chạy về 1 cửa hàng bán chim cảnh nhiệt đới.

“Anh biết không, thỉnh thoảng có vẻ như anh không nắm bắt được cậu ấy,” Allan cười nói với Armand khi Linc chạy theo Destin

“Thỉnh thoảng tôi có ngăn cậu ấy nhưng không giữ được quá lâu” Armand đi lại gần người yêu, cậu đang nựng một chú chim.

“Đừng nghĩ mua nó nhé, em đã có một con ở nhà rồi”

“Um Đó là chim của con trai anh Adams và Angie”

“Và nó vẫn ở nhà của mình,”

“Thôi nào, chúng trông rất dễ thương mà,” Destin tuy nói thế nhưng cũng cười toe toét , khoác tay Armand đi dạo tiếp sau khi cậu đã chụp hình lũ chim.

…………………………

Destin trở mình nhìn cái giường trống không, cậu ngồi dậy đảo mắt khắp căn phòng tối tự hỏi Armand đâu rồi ? Thấy cửa dẫn ra một ban công nhỏ ngoài phòng họ, cậu mặc quần áo và tiến về phía đó , Armand đang ngồi ngắm biển

“Armand?” Destin khẽ gọi

“Hey, Anh không làm em thức giấc đó chứ ?” anh mỉm cười giơ tay đón cậu. Cậu bé ngồi trong lòng anh, thở dài hài lòng.

“Không, chỉ là ở giường trống một mình hơi cô đơn. Anh đang làm gì ngoài này thế?”

“Đang suy nghĩ ” Armand sờ nhẹ nhẹ sau lưng cậu

“Có cần em để anh yên tĩnh không ?” Destin ngồi dậy nhìn Armand, anh cười , hôn lên môi cậu bé rồi vòng tay ôm chặt cậu vào lòng.

“Không, chỉ cần em để anh ôm thế này thôi” Armand đáp, anh thấy cậu bé dụi người vào mình, vài phút sau cậu nặng dần và rơi vào giấc ngủ . Thở dài, mắt anh lại nhìn ra biển suy nghĩ về vài tháng đã qua gần đây.

Anh tự hỏi có phải mình đã quá bị thu hút bởi Destin , không biết từ lúc nào anh bắt đầu nghĩ đến cuộc sống sau này khi không có cậu . Dĩ nhiên anh rất quan tâm lo lắng cho Destin, ở cậu có một đặc tính khiến người khác luôn muốn được chăm sóc cậu .

Hơn nữa cậu là người tình đầu tiên chấp nhận tất cả mọi thứ ở anh. Thậm chí khi anh cố giấu bộ mặt khác của mình , cậu lại ôm anh với sự thích thú khiến con quái vật trong anh sổ lồng ra ngoài.

Nhắm mắt, anh cười mản nguyện, Destin đã chứng tỏ mình là người yêu mong đợi nhất mà anh từng có. Armand đổi tư thế, anh nghe tiếng cậu bé lẩm rẩm trong miệng

“Armand?” Destin thình lình nói

“Anh tưởng em đang ngủ chứ,”

Destin cười khẽ “ Anh sẽ không làm em hối hận vì quyết định trở thành người yêu của anh chứ ?” Destin thì thầm trong giọng ngái ngủ , Armand tự hỏi cậu bé có đang thực sự tỉnh hay không.

“Anh sẽ không làm thế đâu,” Armand đáp. Destin choàng tay ôm cổ anh, thì thầm lời cám ơn . Armand mỉm cười ; anh hy vọng khi thời điểm ấy đến , anh sẽ không khiến cậu phải hối hận quyết định của mình vì anh không muốn làm cậu bé đau khổ .

……………

“Val?” Donovan gọi khẽ, bước đến sau lưng chàng trai tóc vàng. “Em đang làm gì vậy ?”

“Ngắm cảnh thôi ” Val hút một hơi dài điếu thuốc trên tay trước khi quay lại nhìn Donovan. Anh ta nhận thấy Donovan đã tìm ra anh đang nhìn gì và bây giờ đang thèm nhõ giãi vì cái lưng trần của Destin

“Em chỉ là miếng thịt của anh thôi, phải không Van?”

“Không , dĩ nhiên là không phải rồi ” Donovan tiến lại gần Val, tay sờ vào trong lớp áo ngủ đến làn da quanh rốn .

“Vậy tại sao anh chuyển em vòng vòng đám bạn của anh?” Val ngã người ra sau hưởng ứng bàn tay ấy.

“Anh nghĩ em thích sự thay đổi mới mẻ trên giường ngủ?”

“Em thích thế, nhưng em không ưa cảm giác thành món đồ chơi trên tay anh để anh đẩy đi vòng vòng” Val nói, chợt nhận ra một người khác xuất hiện sau lưng Donovan. Cậu ta dừng trước mặt Val, mỉm cười nhẹ và hôn lên môi Val.

“Anh thấy sáng nay em hơi buồn và Benny rất lo cho em”.

“Anh muốn em ngủ với cậu ta?” Val hỏi, để yên cho Donovan mở áo ngủ và mắt Benny ngắm nhìn thân hình trần trụi của mình .

“Um không, anh muốn em vui vẻ với cậu ta” Donovan nói khi Benny quỳ xuống trước mặt Val và bắt đầu phục vụ.

“Em chưa bao giờ ở thế trên cả” Val rên nhẹ trước kỹ năng điêu kuyện của cậu trai , còn Donavan ở phía sau cũng bắt đầu đùa giỡn . Tối hôm đó cả ba vui vẻ với nhau cả đêm.

……….

Destin ngẩng lên khi Lincoln ngồi xuống chỗ cậu. Gật đầu chào anh, cậu tiếp tục quay lại công việc trên tay ,những giấy tờ cần phải điền vào trước khi họ trở về nhà.

“Cậu đang làm gì thế?” Lincoln tò mò hỏi

“Bài tập về nhà, em phải hoàn tất nó trước khi về.”

“Trường học sao, cậu mấy tuổi thế?” Lincoln ngạc nhiên hỏi, dù trông Destin còn trẻ nhưng anh không nghĩ cậu bé lại nhỏ đến thế

“18, sao thế ? anh bao nhiêu tuổi?”

“25,” Lincoln nói làm Destin cũng ngạc nhiên.

“Còn Allan?”

“Anh ấy 28,” Lincoln mỉm cười. “Và Armand thì 26, tôi đã hỏi Allan.”

“Ồ,” Destin nhún vai làm tiếp bài tập, trong khi Lincoln theo dõi đạo diễn chương trình giải trí cùng vài người khác chuẩn bị cho buổi trình diễn cuối cùng sau ngày tàu ghé Georgetown. Xem chán chê một lúc sau, anh quay lại Destin

“Cậu có dự định gì cho bữa nay không?” Lincoln hỏi

“Anh quan sát kỹ khâu chuẩn bị buổi trình diển quá nhỉ ”Destin đáp lại, mắt cậu cũng nhìn lên sân khấu , chợt thấy Lincoln trông khá chán nản “Chuyện gì với anh thế?”

“Huh? À, không có gì ” Lincoln chối nhẹ , cậu không hỏi gì thêm mà lẳng lặng làm tiếp bài tập . Cậu không chắc thời gian đã trôi qua bao lâu đến khi Allan và Armand tham gia với họ. Bốn người cùng ăn trưa và chơi bài sau đó cả buổi chiều.

“Tối nay ta sẽ làm gì đây ?” Armand nhìn Destin và Lincoln hỏi ý kiến.

“Em sao cũng được ” Destin ngáp dài một cái, cậu thấy cả ba người ngó mình cười tủm tỉm, cậu nhướng một bên mày thắc mắc.

“Có lẽ nên đi nghỉ một lát nhỉ ?” Allan cười to chọc cậu, Destin lườm anh

“Em không cần nghĩ ngơi” .

Họ cười lớn lần nữa, cậu lắc đầu chuyển sự chú ý của mình sang khung cảnh xung quanh, không thể tin một ngày trôi qua nhanh thế

Bốn người ăn tối với nhau, sau đó cùng vào phòng khiêu vũ xem mọi người nhảy trong khi họ ngồi uống nước nói chuyện. Destin rất thích cảnh mọi ngưởi khiêu vũ, mắt cậu dán chặt vào các cặp trên sàn nhảy. Quay sang Armand cậu mỉm cười tự hỏi liệu mình có thể kéo anh ra nhảy không.

“Cái nhìn đó có ý gì thế?” Armand hỏi cậu

“Em đang tự hỏi anh có biết nhảy không” Destin dựa vào người yêu

“Anh uống hơi nhiều rượu rồi” Armand từ chối khéo, anh thấy cậu bé than van và nhìn anh bằng cặp mắt cún con long lanh.

“Đi đi mà ?”

“Ok,” Armand đứng dậy kéo cậu theo , Destin cười toe toét . Đến sàn nhảy, anh ôm cậu và dìu theo nhịp điệu chầm chậm của nhạc. Vòng tay quanh cổ Armand, Destin dựa sát hoàn toàn vào người anh

“Anh tưởng em muốn nhảy chứ?”

“Thì chúng ta đang nhảy đây,” Destin cười nham hiểm

“Đây không phải là nhảy, đây là sự quyến rũ từ từ.” Armand thì thầm vào tai , ôm eo cậu chặt hơn.

Destin cười lớn “Có lẽ kế hoạch ban đầu của em là thế ” Cậu hôn lên cổ Armand. Khi âm nhạc chuyển sang giai điệu nhanh hơn , cậu cởi áo khoác của anh và thảy nó về ghế mà anh đã ngồi. Quay trở lại, một tay quấn quanh cổ Armand, tay còn lại tháo cà vạt .

“Anh hy vọng em không dự định lột trần anh luôn chứ ” Armand đặt một tay sau hông cậu ép vào người mình.

“Không, chỉ làm anh dễ chịu hơn thôi” Destin kéo cà vạt ra,quấn quanh cổ mình, sau đó cậu cởi nốt 3 nút áo trên cùng cùa anh rồi luồn tay vuốt ve phần ngực trần ấm áp được phơi bày.

“Destin,” Armand gọi khẽ khi hai cơ thể lắc lư theo nhạc. Destin mỉm cười, lắc người chạm vào anh theo điệu nhạc. Hai mắt Armand nheo lại , tay vuốt ve sau lưng cậu đầy khao khát “Em học ở đâu cách nhảy này vậy?”

Destin cười thích thú, thì thầm vào tai anh. “Chúng giống như đang ân ái ở tư thế đứng và vẫn mặc quần áo.”

“Destin,” Armand rít lên nhìn nụ cười quỷ quyệt của cậu. Destin để tay mình vuốt nhẹ chọc ghẹo trước ngực anh và đi xuống phía dưới, khi gần tới chỗ nhạy cảm thì cậu vòng tay ra sau .

Armand nhìn cậu bé, ôm đầu cậu kéo sát đến mặt mình và môi chạm nhẹ lên môi Destin. Họ di chuyển cùng nhau và quên hết mọi người xung quanh . Armand gần như mất đi tự chủ cuối cùng khi anh ôm sát cậu bé và nghe tiếng thở nặng nề của cậu.

Khi một bài hát cất lên, Armand nhớ đã nghe nó lâu lắm rồi , anh ngạc nhiên thấy Destin cũng hát theo trong chất giọng nghe rõ cả tiếng thở . Cậu mỉm cười để anh vuốt ve ngực mình.

“Anh nghĩ ta nhảy thế là đủ rồi ” giọng Armand khàn khàn thì thầm vào tai cậu, một tay đặt lên trái tim đang đập mạnh của Destin.

“Ok,” Cậu hôn anh một nụ hôn nhanh trước khi hai người dứt ra và quay lại chỗ ngồi. Allan và Lincoln nhìn họ mỉm cười

“Khá ấn tượng đấy ” Allan cười nhăn nhở “Mặt dù tôi bắt đầu thắc mắc có phải hai người thật sự đã nhảy ngoài kia không.”

“Dĩ nhiên là chúng tôi nhảy rồi, chứ anh gọi nó là gì?” Armand hỏi.

“Tán tỉnh nhau, kích thích nhau ?” Allan nhìn Destin chọc ghẹo làm cậu đỏ mặt, Armand chỉ cười khoái chí còn cậu vội đứng lên bảo muốn uống chút nước và đi ngay chỗ khác. Destin đi thẳng tới quầy bar gọi thức uống. Khi nước được mang ra, cậu tính trở lại chỗ ngồi thì Val xuất hiện bất ngờ

“Cậu biết không, mèo con, tôi có thể lấy lại Armand bất cứ khi nào tôi muốn,” Val nói nhỏ nhẹ phía sau lưng cậu, Destin quay lại nhìn anh ta.

“Tôi nghi ngờ điều đó đấy ” cậu đáp trả, Val chỉ cười

“Ồ muốn thử số phận không?”

“Anh biết tôi nghĩ gì không Val,” Destin nhìn thẳng vào mắt Val . “Tôi nghĩ anh đã quá no đủ, rằng anh chỉ là một kẻ đáng ghét nhỏ bé không hạnh phúc, không có việc gì làm ngoài chuyện đi phá rối người khác”

“Uh lại giương móng vuốt ra nữa kìa ” Val cười toe toét, sờ tay lên má Destin , chỉ khiến cậu đánh gạt tay đó ra. “Thôi nào cưng, cưng nghĩ sự kiên nhẫn của anh ấy sẽ kéo dài bao lâu khi anh ấy cứ phải lo ăn mặc cho cưng, và do cưng thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội , nên anh cá mẹ cưng cũng là thứ làm công da trắng rác rưởi.”

“Đồ khốn ” Destin tức giận đấm vào mặt Val nhưng lần này hắn nhanh tay hơn chặn cú đấm của cậu lại.

“Hãy nhớ chỗ của mình đi, cưng sẽ không bao giờ đạt tới vị trí anh ấy mong đợi đâu.” Nói xong, Val thả cổ tay Destin ra và bỏ đi . Destin nhìn theo , uất nghẹn , nước mắt sắp trào nhưng cậu ghìm nén lại. Hít một hơi thật sâu , cậu về lại bàn, nơi Armand đang trò chuyện với Allan

Cậu thấy Val đi ngang qua bàn họ, mỉm cười với Armand, và thấy mắt Armand dõi theo tên tóc vàng ấy. Cậu đau quá , không thể nhìn rõ biểu cảm trong ánh mắt Armand, chỉ biết từ từ đi tới và không nghe rõ lời bình của anh nhưng nó chắc chắn có liên quan đến Val. Armand ngước nhìn Destin khi cậu đến gần, do quá đau khổ trong tim mà Destin đã bỏ qua cái nhìn đầy quan tâm lo lắng của anh.

“”Em mệt rồi, ta về phòng nhé ?” Destin hỏi nhỏ . “Hay nếu anh chưa mệt thì em có thể về phòng một mình”

“Không, đã trễ rồi, hôm nay có thể kết thúc tại đây .” Armand đứng lên tạm biệt Allan và Lincoln , anh cũng chú ý thấy Destin chỉ gật đầu chào hai người trước khi đi ra cửa “Hey em ổn chứ?”

“Không sao ” Destin hơi to giọng, gạt nhẹ tay anh khi Armand tính khoác vai cậu.

“Destin?” Armand hỏi, ruột xốn xang lo lắng

“Em chỉ mệt , thế thôi.” Destin tiếp tục đi mà không dừng lại, cậu biết hành động vừa rồi là không lịch sự nhưng hiện giờ cậu chỉ muốn ra nhanh khỏi chốn đông người này. “Anh biết đấy, anh không cần phải theo với em, trời vẫn còn sớm lắm.”

“Anh thích ở với em hơn,” Armand đáp, anh nhìn cậu lấy thẻ mở cửa phòng và lẳng lặng vào trong. Cậu đóng cửa , gài khóa chốt trước khi quay lại nhìn anh.

“Em không sao chứ?”

“Tốt mà ” Destin bước vài bước về trước mặt anh. Do không chuẩn bị sẳn tình huống này , Armand bị cậu đẩy ngã xuống giường. Cưỡi lên Armand, Destin giật mạnh cái áo trên người anh, nút rơi tung tóe trước cái nhìn kinh ngạc sửng sốt của Armand . Anh chưa kịp lên tiếng thì miệng cậu đã tán công vội vã lên ngực, ngấu nghiến, mút, và cắn dài xuống bụng anh.

“Destin,” Armand ngăn lại, anh nghe tiếng cậu gầm nhỏ trong miệng trước khi cậu bé ngẩng lên chiếm lấy môi anh, hai tay khóa cổ tay anh lại. Cậu đẩy lưỡi vào trong, sục sạo tìm kiếm, khám phá mọi ngõ ngách đến khi Armand rên lên.

Thả miệng anh ra, Destin lại lần xuống dưới, cậu mở nhanh nút quần và tháo nó ra trước khi tấn công phần nhạy cảm nhất của Armand. Anh giật mình dựng lên khi miệng và tay Destin như vũ bảo trên đó.

“Destin,” Armand cong người lên. “Cái quái quỷ gì thế …”

“Của tôi ” Destin rít lên , cắn chặt răng trên da ngực Armand, đủ để anh biết chắc mình đang chảy máu. Mắt anh mở to lần nữa khi cậu bé tiếp tục đánh dấu trên người anh . Anh thấy cậu dừng lại , cởi bỏ hết quần áo trên người và lấy chai dầu bôi trơn. Cậu đổ nó lên phần cơ thể căng nhất của anh. “Em khao khát muốn cảm nhận anh trong em ”

“Destin,” Armand gọi to khi cậu chủ động đưa anh vào người mình. Armand với tay tính ngăn cậu nhưng không kịp. Anh thấy mặt cậu nhăn lại vì đau đớn nhưng cậu bé vẫn tiếp tục đẩy xuống.

“Ồ chúa ơi ” Destin rên lớn , nước mắt trào ra. Khi Armand đã hoàn toàn bên trong mình, cậu bắt đầu di chuyển lên xuống, lại rên lớn lần nữa khi cơn đau xé xuyên người . Nó tệ hơn nhiều cái lần dầu tiên họ quan hệ với nhau. Armand nhìn cậu chuyển động, tay anh vùi sâu vào trong tóc cậu. Destin rên rĩ theo mỗi nhịp mạnh bạo, trong cơn đau và sự khoái lạc trộn lẫn vào nhau.

Tay cậu vuốt ve ngực anh kích thích thêm sự khoái cảm khiến Armand rên lớn tên cậu . Anh giữ hai hông cậu , không thể dời mắt khỏi bức tranh đầy gợi tình mà Destin đang tạo ra. Nó khiến sự ham muốn trong anh càng gia tăng khi Destin cứ chủ động những nhịp điệu nhanh và mạnh bạo như thế.

Destin thét to và xuất hết ra bụng Armand , cậu cũng nghe anh lớn tiếng và trút thẳng hết trong người cậu. Destin không dừng lại, cậu tiếp tục vuốt ve người anh , muốn ôm chầm, nuốt hết tất cả .

“Làm lại nhé ” Cậu thì thầm .

“Làm lại cái gì ?” Armand hỏi, cố hít thở những hơi dài để điều hòa lại.

“Em muốn anh lần nữa” Destin hôn ngấu nghiến môi anh, cơ thể ép sát vào cơ thể anh . Armand muốn cản nhưng cái hôn , bàn tay đang vuốt ve, và cơ thể kia đã làm anh tự nhích sát với ngưới cậu, anh thật sự muốn tiếp lần nữa.

Thị lực của Armand mờ dần khi anh xâm chiếm cậu lần này hết lần khác. Anh quên mất thời gian đã trôi qua bao lâu cũng như số lần hai người đã cùng nhau. Ngã người xuống gối, anh nhìn khi Destin cố gắng ấn ái tiếp dù cậu cũng đã mệt nhoài và thở không ra hơi.

“Armand,” Tiếng Destin thì thầm kéo anh lại gần mình.

“Không , Destin.” Armand ôm cậu bé trong tay . “Anh biết bây giờ “Nó” Thật sự không thể đứng được , có lẽ cả ngày hôm sau cũng thế, và em cũng đâu còn phản ứng gì ”

“Nhưng giờ em cần anh, em rất cần anh .” Destin đẩy người chạm vào Armand

“Không, cái em cần là đi tắm nước nóng và dùng gì đó cho bình tĩnh lại” Armand nhìn thẳng vào cặp mắt xanh kiệt sức kia “Tin anh đi, em tắm nhé và anh sẽ ôm em tiếp ?”

“Ok,” Destin đồng ý , anh cười dịu dàng .

“Tốt lắm, anh sẽ gọi một ít rượu”

“Em thật sự không thích uống rượu” Destin đứng dậy rời khỏi giường, một cơn đau buốt xuyên người cậu khiến cậu nhăn mặt quỵ xuống.

“Ôi chúa ơi, em không sao chứ ?” Armand ẵm cậu lên và nhẹ nhàng đặt xuống giường. Anh đắp chăn cho cậu và gọi điện thoại đặt rượu. Ngay khi cúp mắt, anh quay lại cậu bé và giật mình khi thấy Destin đang khóc “Destin?”

“Sao nó lại đau thế này ?” Destin hỏi “Và có cả máu .”

“Nó đau vì em không chuẩn bị kỹ cho lần đầu, và ta đã làm rất nhiều lần với nhau, chính anh cũng ê ẩm khắp người đây ” Armand ngồi xuống kế bên cậu bé

“Còn máu?”

“Anh nghĩ là do những vết cắn” Armand trả lời, anh khiến cậu giật mình kinh hãi. Có tiếng gõ cửa phòng, Armand đến mở cửa và nhận rượu, boa tiền cho hầu phòng. Anh đi vào phòng tắm chuẩn bị sẵn nước nóng trước khi quay trở lại bế cậu vào trong.

Họ ngồi trong bồn tắm, ngâm mình và uống rượu. Destin dựa người vào ngực anh, thư giãn tinh thần và thể xác. Armand đã đúng, cái Destin cần là bình tâm và làm dịu cơn đau của cơ thể.

“Em thấy đỡ hơn chưa ?” Armand hỏi

“Đỡ nhiều rồi, cám ơn anh ” Destin hớp một ngụm rượo, hơi nóng lan tỏa khắp người

“Có muốn kể cho anh nghe chuyện gì đã xãy ra không?” Armand vuốt ve nhẹ người cậu, anh hy vọng Destin sẽ cho anh biết nguyên nhân của cuộc chạy marathon tình dục này.

“ Điệu nhảy ban nãy đã khiến em nổi hứng,” Destin nói với giọng mệt mỏi.

“Ok giờ hãy nói sự thật đi,” Armand nhìn Destin đặt ly rượu xuống, hai tay thả lỏng trong nước, cậu nhắm mắt thở dài.

“Bởi vì anh là của em và anh ta không thể có anh ,”

“Ai cơ?” Armand hỏi lại nhưng không nhận thêm cậu trả lời nào từ người yêu. Anh im lặng vài phút chờ đợi cậu sẽ tiết lộ thêm chút ít nhưng vẫn chẳng thấy gì. Khi họ tắm xong, Destin lên giường và ngủ ngay khi cậu chạm tới gối.

……..

Armand rên thầm, vùi sâu vào lưng Destin , hy vọng tiếng gõ cửa sẽ dừng sớm. Mở mắt, anh nhận ra là có người đang đợi trước cửa, uể oải xuống giường mở cửa, anh xem người ấy là ai

“Một đêm dữ dội nhỉ?” Allan lướt mắt khắp những vết cắn trên cơ thể Armand “Có phải chúng là những vết răng không?”

“Im đi, anh muốn gì?” Armand dựa người vào cửa

“Đầu tiên,đã tới Georgetown và tối hôm qua chúng ta đã lên kế hoạch với các chàng trai, nhớ chứ ?”

“Ok, và thứ hai ?”

“Lincoln lo cho Destin, sau những gì cậu bé hành động tối qua ” Allan nghe Armand thở dài “Có chuyện gì tấn công anh vậy ?”

“Ừ, Destin làm đấy,” Armand nói với giọng không đùa

“Cả hai người ổn chứ?” Allan hỏi, đưa mắt về đống chăn lớn trên giường.

“Ừ, chúng ta sẽ gặp nhau tại bữa sáng,” Armand đáp, chào Allan.

“Ừ, chín giờ nhé,” Anh gật đầu chào Armand rồi rời khỏi. Armand đóng cửa, anh đi vào phòng tắm, tắm rửa và thay đồ. Khi đã tươm tất, anh đến bên giường, gọi Destin

“Destin?” Armand sờ nhẹ lên mái tóc cậu

“Đi chỗ khác đi ” Destin cằn nhằn, vùi đầu sâu vào gối.

“Thôi nào, chúng ta đến cảng rồi, đến lúc dậy rồi .” Armand lắc nhẹ vai và lưng cậu

“Em thấy không được khỏe,” Destin vọng ra từ gối

“Em sẽ thấy đỡ hơn khi dậy và đi lại,” Armand kéo chăn ra, lắc mạnh vai và lật người cậu lại, anh thấy hai mắt cậu ướt ướt.

“Armand, em muốn ngủ tiếp.”

“Nhưng chúng ta đã hứa với Allan và Lincoln chúng ta sẽ tham quan trại rùa với họ, hơn nữa anh đã hẹn ăn sáng lúc 9 h với Allan.”

“Ok,” Destin ngồi dậy, cẩn thận bước xuống giường. Cơ thể vẫn còn ê ẩm nhưng cơn đau buốt hôm qua đã không còn. Cậu đi vào nhà tắm, chợt nhớ những cảnh hôm qua, mặt cậu đỏ ửng xấu hổ. Lắc đầu, cậu cố không nghĩ tới chúng. Khi xong xuôi, hai người ra khỏi phòng, họ gặp Allan và Linc tại phòng ăn. Sau đó bốn người tham quan trại rùa, Destin có chụp hình nhưng không cảm thấy hăng hái hứng thú lắm.

Khi thấy đã tham quan đủ quanh đảo Cayman, Armand và Destin trở về tàu, cậu ngủ suốt cả buổi chiều ấy, Armand chỉ nằm ôm người yêu trong lòng và xem bảng báo cáo. Họ đặt ăn tối trong phòng, và sau hai cữ tắm nước nóng, Destin đã hoàn toàn hồi phục lại.

“Em thấy đỡ hơn nhiều chưa ?” Armand hỏi khi Destin leo lên giường.

“Vâng, em thật sự xin lỗi.” Destin có vẻ hối hận.

“Không sao, giờ em có thể cho anh biết chuyện gì xảy ra không ?”

Detin cúi mặt thì thầm “Val bảo với em, anh ta có thể giành lại anh bất cứ khi nào anh ta muốn” Cậu nhìn lên khi không thấy anh nói gì.

“Anh không muốn Val. Destin, anh muốn em.”

“Em biết” Destin mỉm cười ngã vào vòng tay đang chờ đón của Armand. Cậu nằm xuống, hài lòng lắng nghe nhịp tim đập của anh

“Em vẫn còn mệt chứ?” Armand vuốt ve mái tóc cậu.

“Vâng, cũng còn chút chút,” Destin đáp và nhắm mắt.

“Anh cũng thế ” Armand tắt đèn. Họ ôm nhau hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Destin giật mình khi nghe tiếng gõ cửa, mở mắt cậu ngồi dậy nhìn ra cửa, rồi bước xuống giường trong khi Armand lầm bầm trong miệng kêu cậu quay trở lại. Bước đến mở cửa phòng, một ai đó nắm lấy cổ tay cậu và kéo mạnh ra ngoài hành lang

“Linc?” Destin ngạc nhiên loang choạng vào người anh.

“Tôi…tôi phải…nói chuyện này với cậu” Giọng Lincoln nghe có vẻ hoảng sợ. Anh kéo cậu lên boong tàu và ép ngồi xuống một cái ghế

“Anh đang khóc sao? Chúa ơi, có chuyện gì thế?” Destin lo lắng hỏi

“Tôi đi..đi tới phòng tập thể hình…để chạy….” Lincoln dừng lại, hít một hơi dài cố ngăn những tiếng nấc . “Donovan đã ở đó và hắn ta… hắn ta đã….”

“Ồ chúa ơi, hắn ta không làm gì anh chứ?” Destin quỳ xuống trước mặt chàng trai, hai tay nắm lấy tay Lincoln, “Hắn ta không cưỡng hiếp anh chứ?”

“Hắn đã cố làm điều đó…” Lincoln lắc đầu nói . “Nhưng hắn chỉ kịp đè tôi xuống và sờ mó”

“Anh không sao chứ? Anh chắc anh không bị thương ở đâu chứ ?” Destin ôm chầm Lincoln trấn an.

“Tôi chỉ quá sợ hãi thôi, Allan đang ngủ vì say rượu từ tối hôm qua.” Anh vùi đầu vào cổ Destin.

“Hush không sao rồi,” Destin ngẩng lên thấy Armand bước đến chỗ họ, anh đã nghe hết mọi chuyện. Anh cúi xuống trước họ, mắt nhìn Lincoln.

“Đi nào,” Anh kéo hai người về phòng, và đẩy họ vào trong. “Anh sẽ đi gặp Allan và sẽ nói chuyện với Donovan.”

“Khoan đã ,” Lincoln gọi nhưng Armand đã đi xa. Đến phòng kế bên, anh gõ cữa mạnh vài lần trước khi một Allan nghiêng ngã bước ra mở cửa

“Gì thế ?” Allan lách người cho Armand vào trong.

“Donovan đã tấn công Lincoln,” Armand nói, thấy mắt Allan mở to kinh hoàng

“Hắn đã làm gì ?” Allan mặc vội quần áo vào, anh xỏ giầy và đếm từ 1 tới 20 để bình tĩnh trước khi mở miệng nói “Linc có bị thương không?”

“Không, chỉ run rẩy chứ không thấy bị thương gì ,” Armand đáp, Allan chợt nhìn anh chằm chằm

“Tại sao cậu ấy lại đến tìm anh?”

“Cậu ấy không tìm tôi, mà tìm Destin.” Armand trả lời khi hai người rời phòng. Họ thẳng đến phòng của Donovan sau khi đã ghé qua phòng tập thể hình mà không gặp hắn. Allan đấm mạnh vào cửa, một cậu trai lạ ra mở cửa.

“Donovan đâu ?” Allan rít lên. Thấy người đàn ông ấy xuất hiện, anh không nghĩ gì xông vào đấm thẳng mặt hắn . “Tao đã bảo mày tránh xa Lincoln ra, lần tới tao sẽ không tốt như thế này đâu.”

“Van,” Val chạy lại đỡ hắn dậy . “Anh ấy có làm gì sai đâu.”

“Hắn đã làm rồi đó, hắn đã cố cưỡng hiếp Lincoln sáng nay ” Armand nói xen vào.

“Donovan?” Val hỏi lại người đàn ông ấy

“Em đã đề nghị chuyện đó, tối hôm qua, cả Benny cũng nghe rõ.” Donovan gằn giọng nhìn Val.

“Thật không công bằng ” Val tròn mắt, giận dỗi. Armand lắc đầu chán nản, anh đã thấy vẻ mặt kịch sĩ này của Val nhiều lần . Allan bỏ đi, anh đã nói những gì cần nói và đánh hắn chảy máu

“Ồ và Val này ” Armand lên tiếng làm 3 người quay lại nhìn anh “Tôi không muốn cậu trở lại, không bao giờ tôi bỏ Destin để chọn cậu cả.”

“Sao anh …” Val thất thanh nhìn họ rời khỏi phòng.

“Tốt lắm ” Allan đến phòng ăn, nhận thấy cần lấy café và một chút đồ ăn trước khi về phòng họ . “Có phải đó là nguyên nhân của buổi tối hôm qua không?”

“Ừ, Val bảo cậu ta có thể cướp lại tôi bất cứ lúc nào,” Armand nói “Chết tiệt, Val đã quấy rối Destin suốt từ lúc bắt đầu chuyến đi.”

“Ah,” Allan hiểu chuyện. Họ về phòng thì thấy hai người đã ngủ, Linc nằm gối đầu trong lòng Destin. Armand đến đánh thức Destin dậy, cậu nhìn hai người lo lắng hỏi “Mọi chuyện ổn chứ ?” Lincoln cũng thức giấc.

“Em không sao chứ ?” Allan ngồi xuống giường cạnh chàng trai. Lincoln gật đầu để anh ôm lấy mình. Destin rời giường rót cho mình ly café và ăn ít bánh.

Cả ngày hôm đó họ cùng nhau trong phòng nghỉ ngơi và ngắm cảnh biển. Họ ăn tối và chơi bài với nhau trước khi đi ngủ. Destin bắt đầu thu dọn hành lý, chuyến du lịch sắp kết thúc ,họ sẽ về Fort Lauderdale sớm.

“Em có vui không? Em có thích chuyến du lịch này không?” Armand hỏi cậu

“Em rất thích, nó rất tuyệt vời .” Destin mỉm cười. Bây giờ cậu mong muốn được về nhà, cậu nhớ mọi người ,nhớ Gate và công việc, và mong chờ cả trường học mới của mình.