Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 16




Trước khi mình kịp làm quen với cuộc sống trong bệnh viện thì nh quyết định cho ra viện từ bác Holcombe.

Cũng không có gì quá ngạc nhiên về chuyện mình được cho ra viện sớm như thế bởi họ đã làm mọi xét nghiệm cần thiết và thật bất ngờ… mình qua tất.

Điều đang nói là đa phần trong số đó là các bài kiểm tra về thể chất. Trước giờ mình luôn chỉ lẹt đẹt trong các giờ giáo dục thể chất và không bao giờ nhẫn nại với các môn thể thao. Mình luôn là người cuối cùng được chọn vào đội bóng rổ hoặc bóng chuyền (khi không còn sự lựa chọn nào khác) và được phân vào vị trí mà bóng hầu như không bao giờ rơi về phía mình. Mình luôn tìm đủ mọi lý do để có thể đứng ngoài cuộc chơi của tất cả các môn thể thao, từ bowling đến bơi lội và thậm chí là cả trượt pa-tanh. Nói chung là mình chưa bao giờ thích hoạt động chân tay. Mình thích đọc sách hoặc chơi game hơn.

Vì thế bản thân mình cũng phải bất ngờ khi thấy bảng kết quả kiểm tra sức khỏe của bác sỹ. Họ đã yêu cầu mình chạy trên băng chuyền liên tục trong 10 phút – và mình đã dễ dàng thực hiện được, mặc dù vừa bị hôn mê tới hơn 1 tháng trời! Với cơ thể cũ của mình, chắc chắn giỏi lắm mình cũng chỉ chịu nổi khoảng 1 phút là cùng… với tốc độ của người đi bộ, bằng không mình sẽ bị tăng huyết áp hoặc nhồi máu cơ tim mất.

Phải công nhận Nikki Howard giữ gìn HOÀN HẢO! Mà điều đó cũng dễ hiểu thôi, chế độ ăn của cô ta được kiêng cữ đến phát hoảng. Mọi đồ ăn thức uống có chất béo sẽ khiến dạ dày của cô ta khó chịu, các thứ đồ hộp chế biến sẵn sẽ có vị chẳng khác gì rơm rạ cỏ rác trong miệng cô ta. Rút cuộc, mình đành thay đổi khẩu vị trước đây, từ những món ăn nhanh béo ngậy và ngọt sang toàn thực phẩm có lợi cho sức khỏe như cá và rau xanh – những món mà ngày trước có chết mình cũng không bao giờ đụng vào thì nay lại trở nên thơm ngon đến lạ lùng với mình.

Ngoài ra, Nikki có thể chạy, bơi, thậm chí là nhảy dây liền tù tì hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy mệt. Quá điên! Điều lạ lùng nhất là cơ thể của cô ta cảm thấy thích thú khi được hoạt động liên tục như vậy. Lần đầu tiên trong đời mình mới thấm thía được tại sao thầy thể dục luôn nói rằng “tập thể dục cũng là một cách giải trí” và khuyến khích bọn mình nên có niềm đam mê với thể thao. Mình cảm thấy khỏe hẳn ra sau khi tập thể dục.

Thật tiếc là phải tới khi chuyển sang sống trong một cơ thể mới rồi mình mới vỡ ra được điều đó.

Sau khi mình đã qua được tất cả các bài kiểm tra mà bác Holcombe yêu cầu cô Higgins đích thân tiến hành, bác ý đã đồng ý ký giấy ra viện cho mình,ên dặn phải quay trở lại kiểm tra định kỳ và làm nốt một số xét nghiệm còn thiếu.

Mặc dù cả tháng qua mình chỉ nằm hôn mê trên giường bệnh, không biết gì nhưng khi mình ra viện, toàn bộ nhân viên của khoa Thần kinh và Ngoại thần kinh xếp hàng dài chào tạm biệt và tiễn mình ra tới tận cửa thang máy. Tất nhiên, mình phải dùng thang máy riêng bởi vì ngay sau khi chị Kelly – người phát ngôn của Nikki Howard ra thông báo về chứng mất trí nhớ của Nikki Howard, cả cái sảnh tầng 1 của bệnh viện lập tức đông nghẹt phóng viên và cả giới săn tin, cốt để chụp được bức ảnh Nikki rời khỏi bệnh viện. Từ đây mình sẽ phải tới thẳng studio, chụp ảnh cùng ngài Robert Stark để trưng cho cả thế giới thấy Nikki Howard có thể bị mất trí nhớ thật nhưng vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô ta vẫn nguyên vẹn như xưa.

Mình bắt tay chào bác Holcombe, cô Higgins cùng các bác sỹ, y tá và hộ lý khác – những người đã chăm sóc chu đáo cho mình suốt thời gian qua. Cô Higgins và một số chị y tá trẻ thậm chí còn phá vỡ nguyên tắc thông thường và ôm chầm lấy mình, là Cosabella bị đè bẹp dí ở giữa. Với ai mình cũng nhoẻn cùng một điệu cười xã giao giống nhau…

… Cho đến khi phải ôm chào tạm biệt bố mẹ. Bởi vì bố mẹ có vẻ vẫn không cam tâm khi phải rời xa đứa con gái yêu quý, mặc dù biết không con cách nào khác. Bố mẹ đã nhất quyết đòi mua cho mình một cái di động hiệu Stark mới tinh để mình có thể liên lạc báo cáo về nhà ít nhất 3 lần mỗi ngày (cứ theo nét mặt lo lắng hiện giờ của mẹ thì chắc chắn bố mẹ sẽ gọi cho mình 5 phút/lần cho coi).

Nhưng bố mẹ cũng không phải là người duy nhất thấy lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra sắp tới. Mình chưa bao giờ phải sống xa nhà, xa bố mẹ – trừ mùa Hè năm ngoái, khi mình và Frida đi cắm trại ở trường. Bề ngoài mình cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang cực kỳ sợ hãi – và có một chút oán giận. Mình biết, bố mẹ đã không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng…

Một siêu mẫu? Mà lại còn làm việc cho tập đoàn Stark Enterprises nữa?

Mình không quá lo về chuyện sẽ nhớ nhung Frida bởi hai chị em mình lúc nào chẳng có thể gặp mặt nhau hằng ngày ở trường. Hơn nữa, lúc nãy hai đứa đã có một khoảng thời gian riêng tâm sự trò chuyện trong phòng bệnh rồi.

“Chúa ơi” – con bé rền rĩ – “không thể tin nổi chị có cả một tủ quần áo của Nikki Howard để chọn lựa vậy mà chị đi chọn mấy thứ này để mặc sao? Đôi giày thể thao của Skechers này đã lỗi mốt từ nghìn kiếp rồi! Nếu chị đi nó tới trường chắc em sẽ chết vì xấu hổ mất thôi”.

“Frida” – mình nói giọng giận dỗi. Không lẽ nó không biết là mình còn bao nhiêu việc quan trọng hơn phải lo lắng sao? – “Không ai biết mối quan hệ giữa chị và em vì thế em khỏi lo sẽ phải xấu hổ vì chị. Làm ơn ngưng mấy chuyện quần áo, giày dép này lại đi. Chị có quá đủ chuyện phải suy nghĩ rồi, không cần em cằn nhằn thêm về gu thẩm mỹ và cách ăn mặc của chị đâu”.

“Ôi cho em xin đi” – Frida móc mỉa – “chị lại định nó là giờ chị đã trở nên xinh đẹp rồi nên dù có mặc gì cũng đẹp đúng không”.

“Cái chị quan tâm bây giờ” – mình nghiến răng kèn kẹt – “là tại sao em gái mình lại muốn tham gia vào mấy trò vô bổ như là đội cổ vũ”.

“Giờ không phải là mong muốn nữa rồi” – Frida cười khẩy – “Em đã trở thành thành viên chính thức của đội cổ vũ”.

Câu đó của Frida làm mình điếng hết người. Mình mới hôn mê có một tháng thôi mà em gái mình đã gia nhập hội “Những thây ma biết đi” rồi là sao? (mặc dù bây giờ trên lý thuyết, mình cũng là một trong số đó). Mục tiêu phấn đấu của nó cuối cùng cũng hoàn thành! Chỉ còn thiếu đúng một bước – nhuộm da – nữa thôi!

“Không tin!” – mình không dám nhìn thẳng vào mắt nó – “Em chỉ nói thế để chọc tức chị thôi”.

“Chị cứ tin đi” – Frida cười toe toét – “Chị ghét trường của chúng ta và chả tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường. Em thì không thế! Cũng đừng cho rằng việc chị xuất hiện ở trường trong thân xác của Nikki Howard sẽ làm em nhụt chí và mặc cảm. Bởi dù sao thì chuyện cũng đã xong rồi. Em đã là thành viên của đội cổ vũ”.

“Frida!” – mình cố tìm lời giải thích nào đó có tính thuyết phục hơn để nói cho nó hiểu, chứ mẹ đã thử rất nhiều lần như đều thất bại – “Đội cổ vũ… chẳng có gì tốt đẹp cả”.

“Đó là một MÔN THỂ THAO” – Frida cãi ngay lại – “Nếu em định tham gia vào đội bóng rổ liệu chị có gây khó khăn cho em như bây giờ không, Em?”

“Ờ…” – mình thừa nhận – “không. Bởi vì em sẽ không phải mặc cái váy ngắn cũn cỡn và KHOE NGỰC khi em chơi bóng rổ”.

“Chị nghe đây” – chưa bao giờ mình thấy mặt Frida tỏ ra nghiêm túc đến như vậy – “Tham gia vào đội cổ vũ là ước mơ của cả cuộc đời em. Em đã cực kỳ may mắn khi được nhận vào … mặc dù mới chỉ là đội dự bị – và em không định để mẹ hay chị phá hỏng đó. Em biết, em không hề xinh đẹp và nhỏ con như những bạn khác trong đội… Em biết họ chỉ nhận em vào đội vì em có cái chân trụ tốt và em có thể đỡ được phần đáy của kim tự tháp một cách xuất sắc. Hiện giờ em chưa bật tay hay lộn vòng được nhưng em sẽ chăm chỉ luyện tập và cùng Trung học Tribeca Alternative tham gia giải vô địch toàn Bang năm nay. Rồi mẹ và chị sẽ phải ân hận khi đã coi thường một môn nghệ thuật đã đem lại niềm vui cho biết bao người, đặc biệt là em”.

Mồm mình không thể ngậm nổi khi nghe con bé nói!

“Và nếu em không nhớ nhầm thì trong mấy mẫu quảng cáo mà Nikki Howard đã ký hợp đồng mà giờ chị là người thực hiện, chị sẽ phải mặc rất nhiều bộ đồ còn hở hang hơn nhiều đồng phục cổ vũ của em, thưa nàng người mẫu đồ lót của Victoria’s Secret ạ. Chị có thể tới gặp thẳng ông đạo diễn và chỉ trích mẫu quảng cáo của ông ta sặc mùi kỳ thị giới tính nhưng chị biết không, người ta sẽ thuê ngay một cô người mẫu khác để thay thế chị. Vì thế tốt nhất chị nên cư xử cho thông minh một chút đi”.

Nói rồi Frida ngúng nguẩy bước ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm đằng sau lưng bố mẹ.

“Con bé bị làm sao thế?” – bố hỏi.

Đúng là đồ trẻ con. Không thèm chấp! Giờ mình còn ối việc cần lo hơn là quan tâm tới mấy trò đỏng đảnh trẻ con của Frida – hơn nữa rõ ràng nó hoàn toàn có thể chăm sóc cho bản thâm một cách đàng hoàng và chu đáo. Chỉ vài phút nữa thôi mình sẽ bắt đầu một cuộc đời mới, trong thân phận của Nikki Howard với suy nghĩ và trí óc của Emerson Watts.

Không có ai chỉ bảo, hướng dẫn cho mình phải sống như thế nào cho giống Nikki Howard mà vẫn không làm mất đi chính mình. Bác sỹ Holcombe và cộng sự là các nhà khoa học, chứ không phải nhân viên xã hội, và họ không hề có tí khái niệm nào về cuộc sống phù hoa của Nikki Howard. Công việc của họ đã hoàn thành: mình được cứu sống.

Nhưng là sống dưới cuộc đời của một người khác. Giờ mình muốn làm những gì với cuộc đời ấy thì tùy mình… và Stark Enterprises.

Hy vọng mình không gây ra lỗi lầm gì để làm ảnh hưởng tới bố mẹ. Và bản thân.

Giờ đứng trước mặt bố, mẹ và Frida, mồ hôi trên người mình đang vã ra như tắm – bộ lông xù của Cosabella hẳn cũng góp phần không nhỏ cho vụ đổ mồ hôi này: “Thế nhé bố mẹ nhé. Con sẽ ghé qua nhà ngay khi con có thời gian” không muốn đặt ra một lịch ăn tối cụ thể với bố mẹ ngay trước mặt chú Phillips, người nãy giờ cứ đứng kè kè bên cạnh mình và lừ lừ quan sát mọi chuyện. Stark Enterprises đã biết quá nhiều về cuộc sống riêng tư của mình rồi.

Nhưng mẹ lại không hiểu ý mình. Đáng ra ngay trước đó mình phải kể cho bố mẹ nghe về cái máy tính của Nikki. À mà cũng chưa biết chừng, với kiến thức về máy tính gần như bằng không của bố mẹ mình, có khi bố mẹ còn cho rằng mấy con spyware (phần mềm gián điệp) đó là thứ chúng ta luôn phải chung sống cùng khi mua máy tính.

“Tất cả các tối thứ sáu, không có lý do gì hết” – mẹ nói giọng chắc nịch, kiễng chân hôn lên má mình. Trước đây mẹ chẳng bao giờ phải kiễng chân mỗi khi hôn mình – “Chúng ta sẽ tới quán Vịt quay Bắc Kinh trên đường Mott. Con luôn thích ăn ở đó mà”.

Mình quay sang dò la ý tứ của chú Phillips nhưng chú ấy còn đang mải bấm bấm gì đó vào con BlackBerry trên tay, chứ không phải một chiếc điện thoại cầm tay mang nhãn hiệu Stark. Chuyện này hay đây!!!

“Con sẽ cố gắng. Con sẽ gọi cho mẹ” – mình động viên mẹ, có một điều chắc chắn: mình sẽ gọi nhưng không phải từ một con di động mang nhãn hiệu Strark.

“Thứ Sáu đấy nhé” – bố ôm chặt lấy mình, làm con Cosabella rú ầm ỹ vì bị ép xẹp lép – “Con nghe mẹ dặn rồi đấy”.

“Nhớ gọi cho bố mẹ ngay khi con tới nơi” – mẹ vuốt vuốt cái áo khoác trên người mình – “Con phải mặc cái gì đó ấm hơn một chút chứ. Đáng ra mẹ nên mang cho con một ít quần áo từ nhà mới phải”.

“Kìa, mẹ!!!”

“Ừ, được rồi. Mẹ biết Nikki chắc chắn sẽ có nhiều áo khoác ấm hơn rồi” – mẹ cài thêm cái cúc áo trên cổ mình – “Hứa với mẹ con sẽ tìm cái nào ấm hơn để mặc ngày mai, nghe chưa?”.

“Kìa, mẹ!!!”

“Tháng 11 rồi đấy” – mẹ vẫn không chịu ngừng – “Đây, quàng cái khăn của mẹ vào”.

Và mẹ nhón chân quàng khăn quanh cổ cho mình.

“Mẹ ơi” – mình nhăn nhó khi bị cái khăn chít chặt lấy cổ hết muốn thở – “Con sẽ vào thẳng trong xe limo và vào trong phòng chụp. Con không cần…”.

“Nhớ gọi” – mẹ lại vòng tay ôm lấy mình thêm một lần nữa sau đó thả ra rất nhanh, như thể sẽ đổi ý không nỡ để mình đi nếu còn ôm mình lâu thêm một chút.

Cả Cosabella và mình đứa nào cũng mình mẩy ê ẩm sau màn tạm biệt tưởng chừng như không bao giờ dứt với bố mẹ. Tiếp theo là Frida.

“Ừm… gặp em ngày mai ở trường nhé” – mình gượng gạo vẫy tay chào cô em gái. Chú Phillips đã đăng ký thành công cho mình một chỗ ở trung học Tribeca Alternative và mình được tới trường bất cứ khi nào lịch làm việc của mình cho phép. Và mình hy vọng đó sẽ là ngày mai.

Frida nhún vai, trông cái điệu bộ bất cần của nó vẫn lộ rõ vẻ nhăn nhó khó chịu: “Vâng, sao cũng được”. Sau đó hai đứa chìa tay đập đập hai cái lên vai nhau chào tạm biệt – nhưng tay của Frida chỉ chạm tới phần eo của mình là cùng, bởi giờ nó thấp hơn mình rất nhiều.

Mình quay mặt đi, cố gắng không để mọi người thấy giọt nước mắt đang chực trào ra bất cứ lúc nào. Chắc tại cái khăn của mẹ đấy!

Đúng lúc đó, một người phụ nữ tóc đỏ, trong bộ váy công sở màu xanh nhạt, tai đeo tai nghe, bước tới và xốc nách mình (kè kè bên cạnh là hai ông vệ sỹ cao lớn, hai bên hông có dắt súng) áp tải ra chỗ cửa thang máy, mồm liến thoắng nói vào cái bộ đàm: “Vâng, vâng, chúng tôi đã gặp được cô ấy. Giờ bắt đầu đi đây. Thời gian dự tính tới tòa nhà Stark là 15 phút”.

Chú vệ sỹ với tay nhấn nút B để xuống tầng hầm và trong phút chốc cánh cửa thang máy từ từ khép lại trước những khuôn mặt tươi cười nhưng đẫm nước mắt của mọi người trong gia đình mình. Người phụ nữ mặc váy xanh khi nãy lập tức tắt bộ đàm, quay sang đon đả cười giả lả với mình. Trông giả không chịu được! “Nikki, em yêu” – mùi nước hoa của chị ta mới ngửi qua đã biết là thứ đắt tiền rồi – “Chị rất mừng là em đã khỏe hơn. Em có biết chị đã lo lắng thế nào không. À, à, đúng rồi, chị quên béng mất, em không nhớ chị là ai. Chị là Kelly Foster-Fielding” – Chị ta chìa tay ra nắm tay mình rất chặt, như thể muốn bẻ gãy mấy ngón tay của mình vậy – “Chị là người tạo dựng và quảng bá hình ảnh cho em. Chào cưng, em khỏe không?”.

Mình đứng trơ như phỗng, chớp chớp mắt nhìn chị ta. Chị ta thực sự không biết gì về vụ này chỉ đang đóng kịch trước mắt hai người bảo vệ kia? Không lẽ Stark Enterprises không nói cho chị ta biết rằng mình không phải là Nikki Howard sao?

Nhưng chị Kelly không buồn đợi xem câu trả lời của mình như thế nào. Thay vào đó, chị ta nhanh tay rút con BlackBerry từ trong cái túi xáchổ của mình ra và bấm thoăn thoắt lên bàn phím, miệng vẫn không ngừng nói: “Tuần này chị sẽ nới bớt lịch trình của em ra một chút để em từ từ thích ứng trở lại với công việc – và cái vụ quay lại trường học chị hoàn toàn hiểu và ủng hộ em nhưng có một vài cuộc hẹn chị không thể hủy. Tờ Cosmo muốn em xuất hiện trên trang bìa số tháng 1 tới và kiên quyết không chấp nhận câu trả lời không. Chị nói cho em biết, Nik ạ, vụ mất trí nhớ lần này đúng là một cơ hội ngàn vàng của chúng ta. Họ muốn làm một bài phỏng vấn 2 trang về em trên số báo đó nữa. Nhưng chị chưa hứa hẹn gì với họ bởi vì chị cũng nhận được lời mời lên bìa và bài phỏng vấn của bên Vogue, Ellen, và People – hừm, chúng ta có thể bỏ qua tờ People được rồi. Không hiểu họ nghĩ em là ai cơ chứ, người thắng cuộc của cuộc thi Thần tượng Âm nhạc Mỹ chăng? Nhưng tin lớn nhất đây nè: một buổi trò chuyện cùng ông vua talkshow – Larry King. Choáng không? Cứ tưởng tượng ra cuộc đấu khẩu giữa em và Larry King là đã thấy hấp dẫn rồi. Nhưng hị đang cố lần lữa hoãn binh cho tới khi em thực sự có tin gì đó thật sốt dẻo cơ. Bằng không sẽ cực kỳ phí. Nghe này, chị mới nhận được ba lời mời xuất bản sách… tự sự, hồi ký, hay cuộc-đời-tôi-sau-khi-bị-mất-trí-nhớ… Tùy em chọn, họ không quan tâm lắm tới thể loại nào. Họ sẽ thuê một nhà văn danh tiếng để chấp bút. Tất cả những gì em phải làm là cho phép họ đưa ảnh em lên bìa sách…”

Cửa thang máy bật mở và chị ta lập tức xốc một bên nách mình kéo đi thật nhanh ra phía con limo đen đang chờ sẵn, hai chú vệ sỹ to con áp sát bên cạnh, không rời mình lấy nửa bước. Bọn mình mới chỉ nhích được khoảng 1 mét thì hơn một chục paparazzi từ đâu nhào ra gọi to tên của Nikki và giờ máy ảnh lên, chĩa những cái ống tê-lê dài ngoằng sát vào mặt mình bấm lia lịa. Nếu không có hai chú vệ sỹ chắc họ đã chọc cả cái máy vào mắt mình mất. Một người đi trước mở đường cho mình và chị Kelly, miệng không ngừng nói: “Mọi người bình tĩnh nào. Làm ơn để hai cô ấy qua”, người còn lại đi sau bọc hậu, ngăn không để ai thò tay túm áo hay giật tóc mình.

Ngay khi bọn mình đã yên vị trên xe, cửa xe đã đóng chặt và xe bắt đầu lăn bánh, chị Kelly lại tiếp tục mở máy: “Những tin đó đều rất tuyệt, đúng không? Nếu chúng ta có thể canh được thời điểm phát hành sách trùng vào đúng dịp ra mắt dòng sản phẩm thời trang và mỹ phẩm của công ty là tốt nhất – em gái ơi, không cách quảng cáo nào tuyệt vời và hiệu quả hơn cách này đâu. CHÚNG TA sẽ tha hồ mà hốt bạc! À, còn những nơi khác vẫn thường cộng tác với chúng trước đây cũng muốn tiếp tục, ví dụ như các chương trình tin tức buổi sáng, talkshow The View, talkshow của Ellen và Oprah… Nói chung chị sẽ cố gắng nghĩ kế hoãn binh càng nhiều càng tốt nhưng em sẽ phải tham gia ít nhất một trong số đó…”.

Mình ngồi chết lặng trên cái ghế đối diện chị Kelly, choáng toàn trước những gì đã, đang và sắp xảy ra. Cosabella ôm chặt lấy ngực mình, trái tim bé bỏng của nó đang đập đều đặn bên cạnh tim mình. Không biết điều gì khiến mình sốc hơn – đám paparazzi và những lời của chị Kelly – hay chuyện Brandon Stark đang ngồi đối diện mình, tay khoanh tròn trước ngực. Rõ ràng anh ta đang cực kỳ khó chịu với điều gì đó, nếu không mặt anh ta đã không đằng đằng sát khí như thế kia.

“Ừm…” – mình ngập ngừng nói – “Chào anh”.

Anh ta lập tức quay ngoắt nhìn sang chỗ khác. Chị Kelly ngồi kế bên vẫn bắn như liên thanh nhưng giờ mình chẳng còn đầu óc nào để nghe nữa. Chị ấy chắc chỉ tầm ngoài 30 tuổi, mái tóc đỏ cắt ngắn đầy năng động, làm nổi bật khuôn mặt có phần xanh xao nhưng được trang điểm hết sức cầu kỳ. Đôi tất da chân đen của chị ấy không có lấy một vết trầy xước, còn đôi giày da cao gót chắc phải cỡ 10 phân. Không hiểu chị ẩy đi kiểu gì nhỉ? Mà nãy giờ vẫn cứ thấy lao phăm phăm như đang đi chân đất vậy, tài thật!

“Thú thật, chị thấy chương trình của bà Oprah không hẳn là vùng mục tiêu cho chiến lược quảng bá hình ảnh của em. Nhưng không sao, cô người mẫu Nemcova cũng đã tham gia một lần, sau vụ sóng thần và nổi lên như cồn đấy thôi. Chị nghĩ cứ nên thử xem. Nhưng mấy chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ – giờ mới là chuyện lớn đây. Em chuẩn bị tinh thần chưa? Bên tờ Sports Illustrated vừa gọi điện”.

Cứ theo cái cách chị ta sốt sắng thông báo tin này có lẽ mình phải phản ứng thế nào đó thì phải. Nhưng mình không biết nên nói gì bây giờ. Mình vốn ghét tờ Sports Illustrated từ xưa rồi. Nó chỉ nói về… thể thao và thể thao.

“Như vậy là tin tốt, đúng không ạ?” – mình ngơ ngác hỏi lại. Oài, chưa chi đã thấy công việc người mẫu này khó hơn mình nghĩ ban đầu.

“Kìa, Nikki!’ – trông chị ta như muốn ném thẳng cái BlackBerry vào mặt mình không bằng – “Suốt 2 năm qua không này nào em không cự nự chị về vụ chưa được mời là người mẫu trên tờ SI. Giờ họ đã gọi và muốn mời em xuất hiện trên số kỳ tới về chủ đề áo tắm, không phải đó là điều em luôn mong muốn đó sao? Mừng CHẾT đi được đúng không?”.

Cùng với từ CHẾT chị ta đập mạnh vào vai mình một phát muốn sụn cả lưng. Mình chỉ muốn hét vào mặt chị ta rằng: “Đúng thế đấy. Tôi cũng chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Đằng nào tôi cũng chết một lần rồi còn gì”.

Nhưng thay vào đó mình đành giả vờ cười nhạt: “Oài, tuyệt thế. Cám ơn chị”.

Chị Kelly hơi sững lại một giây trước phản ứng không được như mong đợi của mình nhưng rồi phẩy tay nói tiếp: “Em làm ơn tỏ ra hào hứng một chút được không? Một chút thôi cũng được. Đó là tờ SI mà cưng. Cuối cùng thì em cũng có cơ hội lên bìa tờ SI rồi. Chị tin chắc là thế. Chị có thể cảm nhận được. Ôi, không. Brandon, đừng có uống thêm một hớp Red Bull nào nữa, em đã uống quá nhiều rồi đấy!”.

Brandon đóng sầm cánh cửa tủ lạnh mini lại và đổ phịch người ra sau ghế, mặt vẫn tiếp tục sưng sỉa.

“Sao nào?” – chị Kelly nheo mắt nhìn mình đầy chờ đợi – “Em có thấy phấn khích không?”.

“Siêu phấn khích ý ạ” – mình giả đò chiều lòng theo chị ta. Mặc dù bên trong mình cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi – “Vậy là… em sẽ phải mặc đồ bơi để chụp hình cho tạp chí này hả chị?”.

“Ha ha đồ bơi á?” –chị Kelly phá lên cười – “Ôi giời ơi, em đúng là bị mất trí nhớ thật rồi. Người ta gọi là áo tắm, em yêu ạ. OK? Ôi Chúa ơi, em đã làm gì với mấy móng tay của mình thế này?”.

Chị ấy chụp vội lấy hai tay mình, thất kinh nhìn xuống mấy đầu móng tay đã bị cắn nham nhở kia. Hay nói đúng hơn là móng tay của Nikki Howard nhưng đã bị mình cắn trụi chùi lùi.

“Em… em cắn chúng đấy” – mình lí nhí nói

“Cắn chúng á?” – chị Kelly hẩy ngay tay mình trở lại đùi và đeo vội tai nghe lên – “Doreen à? Xin chào, tôi là Kelly. Chúng tôi cần một cuộc hẹn sửa móng khẩn cấp. Vâng, tôi hiểu gọi vào phút cuối như thế này thật khó cho các chị nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác. Tôi vừa thấy mấy cái móng của cô ta. Thật kinh khủng. Không, không, tôi biết, trước giờ cô ấy có làm thế bao giờ đâu. Nhưng hiện nay tình thế đã khác, chị cũng biết rồi đấy. Chị sẽ không thể tin nổi nếu… tuyệt, cám ơn chị. Hẹn gặp chị nhé”.

Kelly tắt máy rồi quay qua nhìn mình với vẻ mặt đầy thất vọng: “Em đang tự làm tổn thương chính mình đấy, Nik ạ”.

Tự dưng mắt mình ngân ngấn nước.

Không thể tin được, mình đang khóc vì mấy cái móng tay.

“Em xin lỗi” – mình thút thít – “Em rất rất xin lỗi. Nhưng em thật không hiểu. Em nghĩ mình chỉ phải đi chụp hình thôi mà liên quan gì đến mấy cái móng tay chứ?”.

“Em sẽ chụp hình cùng ngài Stark” – chị Kelly sẵng giọng nói – “ Lấy chân dung để đăng trên tờ Vanity Fair. Em là bộ mặt đại diện cho một thế hệ Stark mới – trẻ trung và năng động – vì thế ông ấy muốn em cùng xuất hiện trên đó. Cả em và Brandon”.

Brandon tỏ ra khó chịu thấy rõ khi thấy những giọt nước mắt của mình, trán anh ta cứ nhăn tít lại.

“Nhưng…” – mình vẫn đang khóc. Không thể tin nổi là mình lại khóc vì một chuyện nhỏ nhặt đến vậy. Trước giờ mình hầu như không bao giờ khóc trước mặt ai cả. Mình chỉ khóc vì những chuyện quan trọng như chuyện Christopher nghĩ rằng mình đã chết.

Suốt thời gian qua, mình đã không hề rơi một giọt nước mắt nào… kể cả khi mình phát hiện ra mình không còn ở trong thân xác cũ nữa, cuộc sống trước kia của mình đã vĩnh viễn mất đi và mình sẽ không bao giờ còn được sống với chính mình nữa. Mình chỉ khóc khi biết chuyện của Christopher.

Tất cả có lẽ bởi vì cho tới lúc đó mình vẫn chưa cảm nhận được là mình đã mất đi con người trước đây của mình.

Phải tới khi một người lạ hoắc lạ huơ hét vào mặt mình rầy la về mấy cái móng tay mình mới bàng hoàng nhận ra rằng mình đang thực sự mất đi con người trước đây của mình.

Tất nhiên, không phải chỉ riêng vụ cái móng tay, mà còn vì những gì vừa xảy ra trước đó ở bệnh viện – khi mình buộc phải nói lời tạm biệt với bố mẹ, khi mình và em gái vẫn đang hậm hực với nhau về chuyện đội cổ vũ (sao mình không tỏ ra ủng hộ Frida hơn một chút nhỉ? Dù sao đó cũng có phải là vấn đề gì to tát đâu? Biết đâu chừng đội cổ vũ đúng là một môn thể thao thật thì sao. Chẳng phải vẫn có môn thể dục dụng cụ trong các kỳ thế vận hội Olympic sao?), khi mình ra khỏi bệnh viện và bị một đám phóng viên ảnh bu kín lấy, mồm thì réo tên người khác nhưng máy ảnh thì cứ chĩa thẳng vào mặt mình mà bấm, rồi khi yên ổn chui được vào cái xem limo này thì không ngừng bị lườm nguýt bởi một thằng cha không quen và phải chịu đựng sự lải nhải luôn mồm của một bà cố vấn hình ảnh nào đó…

Buổi chụp hình hôm nay sẽ là một thảm họa tàn khốc nhất trên đời. Mình có thể linh cảm được rất nhiều điều tệ hại sắp xồ tới.

“Em chịu thôi” – mình cố kìm nén không muốn khóc. Ý mình không phải là không muốn đóng giả làm Nikki Howard nữa. Rõ ràng là giờ có muốn mình cũng khổng thể rút lu

Mình chỉ là không thể làm cái điều mà chị Kelly muốn mình làm. Bởi vì đột nhiên mình sực nhớ ra một chuyện. Một chuyện vô cùng quan trọng. Đó là Lulu từng hỏi mình bí quyết Manolo là gì và mình đã không trả lời được. Mình không hề có tí khái niệm nào hết. Làm người mẫu là dễ dàng ư? Sao mình có thể tự cao tự đại thế nhỉ? Tại sao mình không đọc mấy tờ CosmoGIRL! của Frida kỹ càng hơn một chút cơ chứ?

“Em kh-không còn nhớ cách làm mấy chuyện này nữa” – mình rền rĩ.

“Tốt nhất là em cố mà nhớ lại đi” – giọng chị ta đột nhiên lạnh băng – “Bởi vì tương lai của em hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Chứ chưa nói là cả của chị… và hơn 30 thợ trang điểm, stylist, đạo diễn, thợ chụp ảnh, nhân viên kỹ thuật ánh sáng và các trợ lý… tất cả đều đang phụ thuộc vào em. Đấy là còn chưa kể những người phụ trách công việc hậu cần nữa. Vì thế em muốn làm sao thì làm nhưng phải cố mà vượt qua các vấn đề của mình, cô bé ạ. Công việc của mọi người đang trông chờ hết cả vào em đấy. Suốt một tháng qua chúng tôi đã rất kiên nhẫn chờ em bình phục và giải quyết các vấn đề cá nhân của riêng em, nhưng giờ là lúc phải quay lại làm việc rồi. Brandon, chị nói rồi đấy, bỏ lon Red Bull xuống!”.

“Đến nơi rồi” – Brandon chỉ ra ngoài cửa sổ – “Chúng ta có khách!”.

Kelly quay ngoắt người dòm qua cửa sổ, văng tục một câu rồi bật cái bộ đàm lên.

“Rico đấy hả?” – chị ta gào lên – “Gọi bảo vệ ra ngoài đại lộ Mandison 520 ngay. Chúng tôi lại bị đám biểu tình vây kín rồi”.

Mới đầu mình còn ngơ ngác không hiểu chị ấy và Brandon đang nói về vấn đề gì. Mà nói thật ra là mình không buồn quan tâm thì đúng hơn, vì đang mải tiêu hóa nốt những gì Kelly vừa nói. Không ngờ có nhiều người phụ thuộc vào Nikki Howard để kiếm miếng ăn đến vậy. Mặc dù trước đây mình cũng hiểu là cô ta rất quan trọng với tập đoàn Stark Enterprises nên họ mới bằng mọi giá cứu sống lại Nikki như vậy.

Hai triệu đôla bỏ ra để giữ được mạng sống của Nikki Howard xem ra là quá rẻ so với những gì mà cô ta có thể kiếm lại cho Stark Enterprises.

“Đi nào. Đi nào. Đi nào” – chị Kelly giẫy nảy lên như đạp phải một cái bồ cào, kéo mình ra khỏi xe limo… ném vào vòng tay bảo vệ của một nhân viên anh ninh to lớn, người đang cố che chắn cho mình khỏi ánh mắt thù địch của đám người biểu tình xếp hàng dài trước cổng tòa tháp cao tầng trên đại lộ Madison

“Kìa!” – mình nghe thấy tiếng ai đó hét lên – “Là cô ta đấy!”.

Trong tíc tắc, vai mình bị ai đó kéo giật lại, đập vào mắt mình là tấm biển với dòng chữ đỏ tươi “STARK ENTERPRISES LÀ QUÂN GIẾT NGƯỜI!” – trên tay người phụ nữ vừa kéo vai mình.

“Là NIKKI HOWARD!” – người phụ nữ đó trong bộ quần áo dã chiến, đầu đội mũ bê-rê, lập tức thổi một hồi còi dài gọi “đồng đội”. Vừa nhìn thấy mặt mình tất cả bọn họ đều lộ rõ vẻ giận dữ.

“Cô có còn lương tâm không khi chấp nhận làm khuôn mặt đại diện của một tập đoàn đang giết dần giết mòn những người làm ăn nhỏ như chúng tôi?” – một người đàn ông nhảy xổ ra trước mặt mình trong khi cô vợ đứng bên cạnh một tay đẩy xe nôi một tay chỉ thẳng vào mặt mình mắng nhiếc: “Loại người như cô chính là thứ ung nhọt của nước Mỹ!”.

Mình thấy họ nói như thế cũng hơi quá nặng lời, không phải chỉ vì mình không phải là người mà họ nghĩ đâu.

Mình tính ngoái đầu phân trần với đám người biểu tình nhưng đã bị chú bảo vệ lôi tuột vào trong, trước khi bị những cánh tay kia túm lại được. Nói chung quang cảnh trước cổng tập đoàn Stark lúc bấy giờ thật không khác gì một cuộc hỗn chiến, các nhân viên an ninh đã phải chạy ra giải vây cho bọn mình để vào được bên trong một cách an toàn.

“Chúa ơi” – chị Kelly rùng mình như con mèo bị nhúng nước – “bọn họ ngày càng quá đáng”.

“Rất vui được gặp cô, cô Howard” – người vừa xông ra mạo hiểm giải vây cho mình gật đầu lịch sự chào – “Đã lâu lắm rồi không thấy cô”.

Mình cố mỉm cười chào lại một cách thân thiện, toàn thân vẫn chưa hết run: “Cám ơn anh…”.

“Martin” – anh ta nhe răng cười với mình – “Cô đúng là bị mất trí nhớ như trên tin tức đăng thật”.

Mình chưa kịp trả lời anh ta đã bị chị Kelly đẩy đi một cách thô bạo. “Tán dóc thế là đủ rồi, chúng ta muộn rồi đây này. Đi nhanh thôi”.

Chỉ khi cánh cửa thang máy khép lại mình mới rùng mình nhận ra một điều, mình sắp sửa gặp ông Robert Stark, chủ tịch tập đoàn Stark Enterprises!

Cũng tốt mình cũng có một vài điều muốn trao đổi trực tiếp với ông ta.