Tìm Lại Tình Yêu

Chương 25




Tiểu Trinh vô cùng bất ổn, cả ngày hoảng loạn, không biết Quan gia muốn xử lý chuyện của đứa bé như thế nào.

Hoan Hoan dường như bị cướp đi, cho dù cô mời luật sư hay A Khôn ra mặt nói chuyện với Quan gia, luật sư của Quan Trí Đàn luôn giành được ưu thế, con gái và Quan gia có quan hệt huyết thống, Quan Trí Đàn hoàn toàn có đủ quyền giám hộ…

Một đống câu từ pháp luật khiến đầu óc cô choáng váng, nghĩ đến lời nói âm ngoan của Quan Trí Đàn trong hôn lễ, cô thật sự muốn cùng anh đứng trước tòa án!

"Mẹ, mẹ, mẹ lại ngẩn người rồi?" Hoan Hoan vươn bàn tay nhỏ bé, huơ huơ trước mặt mẹ. "Làm việc mệt quá ạ? Hay vì đói bụng ạ?"

Tiểu Trinh phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn con gái vừa tan học, nụ cười tỏa sáng khuôn mặt thanh tú, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con gái, lắc đầu. "Mẹ không sao, chỉ là đang suy nghĩ một chút."

Cô rất hoang mang, Quan gia rốt cuộc muốn thế nào? Họ kiên trì cho rằng Quan Trí Đàn phải có quyền giám hộ đứa trẻ, kiên trì muốn con gái ở cùng với bố nó, nhưng lại không ngăn cản cô gặp con.

Ngay từ đầu, cô chỉ là thử, nhưng rồi nhận ra không có cách nào chịu đựng được việc không gặp con, vì thế mỗi ngày đều đến trường chờ, cô biết qua qua, Quan gia cố tình chuyển Hoan Hoan về trường tiểu học tư nhân, nhưng vì một số vấn đề khiến Hoan Hoan tạm thời phải ở trường cũ, Quan gia ngầm phái người bảo vệ con bé.

Vốn nghĩ rằng, cô sẽ bị bảo vệ ngăn cản, không cho phép tới gần Hoan Hoan, nhưng khi Hoan Hoan thấy cô ở ngoài cổng, vui vẻ chạy lại, bảo vệ và lái xe chẳng những không ngăn cản, còn mời cô lên xe, để cô đưa Hoan Hoan về nơi ở của Quan Trí Đàn, rồi lại đưa cô về nhà.

Cô không hiểu, sao lại như vậy?

Nhưng cô không dám hỏi nhiều, sợ vừa hỏi, Quan Trí Đàn sẽ thu lại hảo tâm của anh.

"Mẹ, hôm nay con có thể ăn cơm không?" Cô bé nháy mắt, khẩn cầu nhìn mẹ. "Bố nói hôm nay không về, muốn con ăn cơm một mình, phòng rất lớn, con ở một mình rât ssợ, con đã lâu không được ăn cơm mẹ nấu, ăn cơm rang có được không?"

Trước đến nay, Tiểu Trinh đưa con đến gần tòa nhà thì rời đi, tránh chạm mặt với Quan Trí Đàn, cô không muốn đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh.

Nhưng mà hôm nay, anh không có nhà….

Từ sau sinh nhật con lần trước, cô cũng chưa từng nấu cơm cho nó ăn, nếu hôm nay anh không có nhà, như vậy….

"Vậy, bố khi ở nhà ăn với con không?" Lần trước lúc cô đến, thấy căn bếp hoàn toàn không có hơi ấm, giống như một phòng triển lãm, Quan Trí Đàn nấu ăn không tốt, tác dụng duy nhất của phòng bếp đối với anh chỉ là pha cà phê!

Khi cô rời đi, có mở tủ lạnh, thấy bên trong chỉ có nước khoáng, đồ uống và đồ hộp.

"Có ạ! Hôm qua con và bố đi siêu thị, mua rất nhiều đồ!" Đôi mắt Hoan Hoan sáng lên, ríu rít kể lại chuyện đi siêu thị với bố.

Anh không giống trước kia, bình tĩnh, trấn định, tao nhã, thong dong, quý khí vô cùng, so với hai mươi hai tuổi lỗ mãng, xúc động, anh thật sự thay đổi rất nhiều, cũng trở nên…. Không còn cười nữa.

Trên báo đài nói, công việc của Quan Trí Đàn vô cùng bận rộn, vì vậy khi cô nghe nói Quan Trí Đàn đưa con đi siêu thị, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười.

Nụ cười vui mừng, nhưng có chút chua xót.

Nhiều năm trước từng nói, nếu có con gái, anh sẽ rất yêu thương, không muốn nó rơi một giọt nước mắt, đáng tiếc hạnh phúc năm ấy giờ đây không có cô….

"Lại kia xem có gì ăn không, mẹ sẽ làm mấy món con thích." Dấu đi vẻ buồn bã trong mắt, Tiểu Trinh mỉm cườinói.

Hai mẹ con nắm tay, ca hát, xuống xe, đi vào nhà Quan Trí Đàn.

Hoan Hoan lấy chiếc thẻ thang máy bố đưa, kéo mẹ vào thang máy, đi lên nhà.

Phòng rất sạch sẽ, không bừa bãi như phòng đàn ông độc thân, sàn nhà sạch bóng, ngay cả những tạp chí trên bàn cũng được sắp xếp gọn gàng, Tiểu Trinh không khỏi có chút nghi hoặc. Quan Trí Đàn…. Có thể thật sự làm việc nhà sao?

"Bố rất ngốc đấy, ngay cả đồ cũng không biết sắp xếp, ở nhà một chút đã làm loạn lên, quần áo đều vất lộn xộn, nên mới phải mời một người đến thu dọn." Hoan Hoan cau mũi, nhỏ giọng nói xấu bố.

Tiểu Trinh khẽ cười, đúng vậy, đó mới là Quan Trí Đàn, anh đối với công việc nhà vĩnh viễn không có khả năng, thường khiến cho mọi thứ trở nên rối loạn, cái này vẫn chưa thay đổi.

Cô nói với con: "Công việc của bố rất nhiều, không rảnh làm việc nhà, nếu bố không biết, con nói với bố, sao lại nói bố ngốc chứ?"

"Được ạ được ạ, mẹ, lại đây đi!" Hoan Hoan thuận miệng trả lời mẹ hai câu, vội vã kéo cô đến phòng bếp, đưa một chiếc tạp dề dường như mới mua, sau đó giúp cô mặc vào. "Con và bố đi mua đó! Mẹ mặc đi, con đói bụng, con muốn ăn cơm ăn cơm!"

Con gái ầm ĩ đòi ăn cơm, Tiểu Trinh không còn cách nào, mặc vào chiếc tạp dề hai bố con cùng nhau đi mua, cảm thấy…. có chút kỳ quái.

"Mẹ xem thử xem trong tủ lạnh có gì không."

Tủ lạnh rất lớn, nhưng bên trong lại không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, một hộp trứng, một ít rau xanh, hai, ba hộp thịt, ngay cả gạo cũng ném vào tủ lạnh.

Đồ ăn có nhiều nhất trong tủ chính là đồ hộp…. Tiểu Trinh không khỏi nhíu mày.

"Hoan Hoan, ngày nào bố cũng làm những thứ này cho con ăn sao?" Cô lấy ra một hộp đồ đông lạnh hỏi.

"Không ạ, đó là đồ ăn khuya của bố, ngày nào bố cũng đưa con ra ngoài ăn tối, nhưng mà con vẫn muốn ăn đồ mẹ nấu." Hoan Hoan chu môi oán giận.

Anh không muốn để con gái ăn đồ ăn đông lạnh, nhưng chính mình lại ăn khuya?

Nhìn những đồ nấu ăn trên bàn, gia vị không nhiều, cô nhanh chóng xác định sẽ làm ba món ăn và một ít canh.

"Đi rửa tay đi, rồi ngồi làm bài tập, tí nữa là có thể ăn cơm." Tiểu Trinh quay đầu dặn con gái, bắt đầu vo gạo cho vào nồi, sau đó lấy rau và thịt, chuẩn bị nấu.

Hoan Hoan đem bài tập ra, ngồi trên bàn ăn làm, vì ở ngay gần mẹ, nên cô bé thấy rất an tâm.

Mùi đồ ăn, chậm rãi tỏa ra khắp phòng bếp, cô bé thỉnh thoảng bị phân tâm, ngẩng đầu nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên.

Ba mươi phút sau, Tiểu Trinh bưng một nồi canh đến bàn, hương thơm phảng phất trong không gian, khiến người ta thèm thuồng.

"Mẹ, con làm xong bài rồi, tay cũng rửa rồi!" Cuộc sống thường ngày được dạy dỗ rất tốt, Hoan Hoan đưa đôi tay nhỏ bé đã được rửa sạch ra trước mặt mẹ, để cô kiểm tra.

"Tốt lắm, ngồi xuống đi." Tiểu Trinh mỉm cười, hưởng thụ thời khắp ấm áp hai mẹ con ở chung.

Tính toán thời gian, cô có lẽ có thể cùng Hoan Hoan ngồi ăn cơm.

Nhưng vừa mới lấy cơm cho con, chợt nghe tiếng cửa mở.

"Trần tổng, tôi sẽ tự mình giải thích…." Quan Trí Đàn vừa bước vào nhà, kinh ngạc đứng lại.

Anh nghĩ mình bị ảo giác, ở căn nhà không có chút hơi ấm này, lại tỏa ra mùi hương quen thuộc.

Thở sâu, anh ngửi thấy mùi thịt và cơm, nhất thời thấy bụng kêu vang, nhìn thật kỹ — cô đang ở đây.

Cô mặc chiếc tạp dề màu lam nhạt mà anh và con gái đi chọn cho cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm thanh tú.

Anh cứ đứng như vậy, nhìn cô. Kỉ Tiểu Trinh… Vì sao một người phụ nữ ba mươi tuổi, lại khiến người ta cảm thấy giống như một cô nhóc ngây ngô như vậy? Cho dù mặc tây trang, cũng nhìn không giống đã là mẹ của một đứa con!