Tìm Lại Tình Yêu

Chương 33




"Bố ơi, hu hu…" Hoan Hoan nhìn thấy bố, nhịn không được chu miệng khóc.

Quan Trí Đàn hoảng sợ, vội ôm con gái ngồi lên đầu gối, trấn an bảo bối đột nhiên khóc: "Sao vậy? Có chuyện gì?"

"Con gặp rắc rối rồi, hu hu…" Cô bé khổ sở khóc tỏng lòng bố.

"Mẹ mắng à? Đó cũng chỉ vì mẹ muốn tốt cho con…" Trực giác nghĩ Tiểu Trinh mắng con một chút, tuy đau lòng vì con gái bị mắng, nhưng anh nhất định sẽ đứng về phía cô.

"Không ạ, mẹ không mắng con, nhưng con rất buồn, con rất có lỗi với mẹ… Mẹ nói không sao, nhưng mà, nhưng mà…. Oa oa…."

Đợi chút, anh cần phải làm rõ một chút — con gái mắc lỗi, Tiểu Trinh không mắng nó, nó không bị mắng nhưng vẫn khóc, vì sao?

"Con làm mất chiếc vòng cổ mẹ yêu quý nhất, không cẩn thận rơi vào bồn rửa tay, bị nước cuốn trôi đi, không thể lấy lại được! Hu hu, đó là thứ mẹ rất thích, con xin lỗi mẹ… Bố, làm sao bây giờ?"

"Chỉ là một chiếc vòng cổ, không sao đâu." Anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện nhỏ như vậy, hại anh nghĩ lung tung. "Mai bố đến đón con tan học, chúng ta đi chọn một chiếc vòng cổ thật đẹp tặng mẹ, được không?"

"Nhưng mà…."

"Hoan Hoan, còn lại làm ầm bố à?" Giọng Tiểu Trinh vang lên ở bên ngoài thư phòng. "Ra đi ngủ nào."

Giọng cô không có gì khác biệt, vẫn dịu dàng gọi con.

"Con xem, mẹ gọi con rồi, ra đi ngủ đi." Quan Trí Đàn dỗ con, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nó, tự mình nắm tay nó đi ra khỏi phòng.

"Ngủ ngon." Giao con gái cho Tiểu Trinh, anh xoay người hôn lên cái trán trơn bóng của con.

Tiểu Trinh nhìn cảnh này, trong mắt tản ra quan gmang kỳ lạ, cô mỉm cười nắm tay con gái, nhẹ nhàng gật đầu với anh, rồi đi vào phòng ngủ của con.

Nhìn hai mẹ con cô đi vào phòng của con gái do chính tay anh bố trí, anh mới xoay người trở lại thư phòng, tiếp tục làm việc.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, hiệu suất làm việc của anh giảm đi, tốt hơn là không làm nữa, nghỉ sớm một chút.

Vừa bước ra khỏi thư phòng, chợt nghe thấy trong nhà tắm truyền đến tiếng động lạ, vừa đến gần, chỉ thấy Tiểu Trinh cầm một thanh sắt dài trên tay, lo lắng đào đào trong bồn rửa tay.

Anh nhớ con gái nói — Con làm mất chiếc vòng cổ mẹ yêu quý nhất…

Cô không trách mắng con, lại lo lắng tự mình nghĩ cách, chỉ là một chiếc vòng cổ, có cần liều mạng như vậy không?

Dường như hai chân tự có ý thức, anh đi về phía tủ bát, lấy ra một chiếc hộp dụng cụ hoàn toàn mới chưa từng dùng, đi về phía phòng tắm.

"Em tránh ra." Anh nói, sau đó mở hộp, lấy ra chiếc cờ lê, ngồi xổm nhìn vòi nước.

"A Đàn…" Anh đột nhiên xuất hiện làm cô hoảng sợ, Tiểu Trinh theo bản năng gọi tên anh, "Anh, anh chưa ngủ sao?"

"Hoan Hoan nói nó làm mất chiếc vòng cổ rất quan trọng của em, thỉnh thoảng đồ bị rơi hay mắc lại trong ống, không bị trôi đi." Trời biết anh đã bao lâu không làm chuyện này? Từ khi về nhà với bố, anh lại khôi phục lại thân phận thiếu gia cao quý, trà đến tận tay, cơm dâng tận miệng, việc sửa sang này căn bản không cần anh động đến, tự nhiên sẽ có người xử lý.

Nhưng thấy cô gấp đến độ sắp khóc, không biết vì sao, anh tự động lấy ra hộp dụng cụ chưa một lần dùng đến, giống như anh vẫn luôn thường làm công việc này, gọn gàng mở tung vòi nước ra.

Tiếng nước trút xuống, một đám bụi đen tung tóe ắn ra, giữa đám bụi bẩn ấy, lóe lên một ánh sáng màu bạc.

"Ôi, trời ơi!" Tiểu Trinh kêu một tiếng, không ngại dơ bẩn, ghê tởm, cô quỳ xuống nhặt chiếc vòng cổ lên, hỉ cực mà khóc, nhúng vào nước rửa sạch những vết bẩn trên vòng. "Cám ơn, cám ơn anh…."

Hai người khiến chính mình trở nên chật vật, chỉ vì muốn tìm chiếc vòng cổ này.

Không phải sang quý tài chất, chỉ là một chiếc vòng bạc bình thường, nhưng hoa là…. Một đôi nhẫn.

Đôi nhẫn ấy…. đầu Quan Trí Đàn nổ tung. Tên tay cô không có nhẫn, nên anh nghĩ chiếc nhẫn duy nhất năm đó anh tặng cô khi cầu hôn cô đã đánh mất, thật không ngờ cô còn giữ.

Giữ lại cả chiếc nhẫn của anh, vì sao…. Ngay cả anh cũng đâu còn giữ?

Anh rõ ràng đã đánh mất…. Ngày đó khi ở Sở dân sự làm thủ tục ly hôn, đổi lấy một chỗ trống ở mục Hôn nhân trên chứng minh thư, anh bước ra cửa, tháo nhẫn, tùy tay ném vào bụi cỏ, sau đó leo lên xe mà bố anh đã chuẩn bị sẵn, đi thẳng ra sân bay, lên đường sang Mỹ.

Anh không hề quay đầu liếc nhìn cô một cái, thật không ngờ, cô lại tìm về chiếc nhẫn của anh, có phải cô đã vừa khóc vừa tìm không?

Ông nội vừa qua đời, họ ly hôn, cô lại mang thai…. Ông trời ơi, tại sao anh có thể hỗn đản như vậy?