Tình Bạn Tuổi 15

Chương 3: Thật sự phải như vậy sao?




Cấp 1 là khoảng thời gian tôi có bạn mới nên ít chơi với Ninh. Thời gian yên bình cứ thế trôi cho tới khi tôi vào cấp 2,lên lớp 6 tôi phải chia lớp được học cùng Ninh. Phải mất rất nhiều thời gian để tôi quen bạn mới. Tại đây tôi đã quen được Phương. Ninh và Phương cùng họ hàng, chơi với nhau từ cấp 1 thân còn hơn tôi và Ninh. Phương là cô gái cung Xử Nữ, hiền dịu, mái tóc ngắn ôm sát vào mặt và làn da hơi ngăm. Có lẽ vì hồi nhỏ nó sống ở biển nhiều. Nó và tôi cùng sở thích gần giống nhau. Nó thích đơn giản mộc mạc trong khi đó tôi và Ninh thích sặc sỡ, màu mè. Tuy vậy tôi và nó có nhiều điểm chung:thích vẽ, thích Anime và thích Nhật. Nhưng cái tôi không ngờ là tình bạn chúng tôi như tượng. Nếu không có bên nhường tình bạn sẽ tan vỡ. Tình bạn 3 người thật khó! Ba chúng tôi cứ cãi nhau rồi làm hoà thật sự rất sợ. Từ lúc nào tôi đã bỏ rơi đi người bạn thân nhất của mình. Nhiều cuộc cãi vã nhiều nước mắt giữa Ninh và Phương và tôi là người ở giữa, tôi chẳng giận ai mà cũng chẳng ai giận tôi. Nhiều khi quên đi tôi lại chơi với Phương nhiều mà quên đi ánh mắt của Ninh đang nhìn mình. Tôi đã bỏ rơi Ninh, nhiều cuộc cãi vã cũng chỉ vì mình tôi. Xin lỗi. Vì mình mà tình bạn có khoảng cách như vậy thật không đáng. Phương vẽ rất đẹp và có hồn. Tôi bắt đầu thích vẽ nhờ nó nên dần dần khả năng vẽ cũng tốt hơn hẳn. Khi vui hay buồn tôi đều thể hiện qua hình vẽ.Tôi chỉ còn cách đó để tâm sự 1 điều gì. Bên ngoài cố tỏ ra vui tươi nhưng bên trong nó đang rất buồn. Mẹ nó không cho vẽ. Vừa khóc nó vừa tâm sự với tôi. Mẹ nó nói vẽ làm mất thời gian, chẳng có ích gì còn nếu nó muốn vẽ phải đặt báo thức từ sớm. Tạo sao người lớn họ lại ích kỉ vậy? Họ phải nghĩ đến con mình thích gì, muốn gì, phải cổ vũ cho con theo đuối ước mơ. Nhưng họ lại đặt ra những thứ mà con mình không muốn họ làm vậy liệu có thu được kết quả gì không? Phải chăng họ chỉ biết đến sự ích kỉ của mình mà quên đi con mình đang khao khát một ước muốn được ba mẹ cổ vũ? Đã cấm con làm, họ còn chà đạp lên ước mơ của con nói nó vô nghĩa này nọ. Thật đau lòng biết bao!

Tuy tôi và Ninh cùng cung Thiên Yết nhưng tôi có lẽ trầm tính hơn và suy nghĩ có cái gì đó trưởng thành hơn. Nghe Phương nói mà trong lòng tôi nặng trĩu tôi cũng muốn khóc cùng nó nhưng tôi làm gì có tư cách ấy và tôi là người không khéo an ủi nhau. Nó cũng hay tâm sự cùng tôi những điều thầm kín mà không ai biết,kể nhau nghe những chuyện vui buồn, cùng vẽ cùng xem Anime và đọc truyện. Đó là thời tôi vào lớp 6 kỉ niệm lúc đầu gặp nhau.