Tình Ca - Thanh Vân Đãi Vũ Thì

Chương 14




Thần Diệp không cần Thẩm Dư Chu mang trong lòng áy náy với cậu, năm đó không quản Thẩm Dư Chu lang tâm như sắt, chính cậu cũng cương quyết đuổi tới, hai người bọn họ một người muốn đánh một người muốn bị đánh.

Thẩm Dư Chu nghe xong ngũ vị tạp trần, thái độ của Thần Diệp đối với cuộc sống lành mạnh hẳn là chuyện tốt, nhưng anh chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày Thần Diệp chính miệng nói với anh cậu yêu một người khác. Anh cũng hoài nghi Thần Diệp chọc tức mình, nhưng cậu liên tiếp nói ba lần câu nghiêm túc, lúc nói chuyện Thần Diệp cũng rất nghiêm túc, có thể thẳng thắn làm cho mình thoải mái nhất, anh muốn tự an ủi mình nhưng một chỗ trống cũng không có.

Ban đầu là anh đem Thần Diệp ném vào con đường đó, cho tới bây giờ anh vẫn còn trù trừ trên con đường đó, nhưng Thần Diệp đã đi ra ngoài.

Bóng đêm dần chìm, ánh sáng quét qua quét lại trên mặt hồ làm người nhìn mỏi mắt. Thẩm Dư Chu nhắm mắt lại: “Sau khi gặp mặt tại sao em không từ chối lên giường với anh?”

Thần Diệp đã đem mình vạch trần một lần, hiện ở trong lòng rất là rộng rãi, những âm u cất giấu ở trong xó xỉnh cũng không cần giấu giếm.

Cậu nhấp môi dưới, nói: “Cho nên nhân tính rất là kỳ quái, em với anh tương phùng vốn nên nở nụ cười quên hết thù oán nhưng ngày đó ở dưới công ty anh Stanley đến chận em, sau khi cậu ta đi, anh hỏi em câu kia lúc được đền bù thì có mong muốn gì. Trong lòng em bắt đầu hiện lên tà niệm.”

Nói tà niệm cũng chưa chắc chuẩn xác, coi như là trong lòng cậu có cất giấu một tiểu ác ma đi.

Thần Diệp giải thích: “Lúc đó em nghĩ anh lại còn lưu ý đến vấn đề này, nên em muốn nhân cơ hội này cho anh một bài học được không?”

Lúc đó cậu nhìn chằm chằm Thẩm Dư Chu nửa phút, trong đầu nghĩ phải làm thế nào để cho người này cảm thụ được thê thảm mà nhiều năm trước cậu phải chịu. Cho nên sau đó, cậu bỏ thêm Thẩm Dư Chu vào vòng kết bạn của mình.

“Sau buổi tối hôm ấy anh bảo em đến nhà anh, em lại cảm thấy anh chỉ muốn lên giường với em. Nhưng việc này cũng không có gì, chỉ cần anh muốn gần bên em, em sẽ có biện pháp.”

Thần Diệp không hề để ý mà cười cười: “Em cũng rất ác đi.”

Thẩm Dư Chu cũng cười, nụ cười này bên trong có bao nhiêu chua xót chỉ có anh rõ ràng, đó mới là Thần Diệp, là con mèo nhỏ của anh, xưa nay móng vuốt vươn ra cũng chỉ có thể rơi xuống trên người mình, anh nói: “Em nên là như vậy.”

Thần Diệp lắc đầu một cái: “Nhưng sau đó em nghĩ rõ, chúng ta không thích hợp, buổi tối hôm đó em đột nhiên lại không hận anh nữa.”

Từ lúc nào? Sau khi bọn họ làm qua một lần, Thẩm Dư Chu nằm ở bên cạnh, tâm tư của cậu lại bay thật xa.

Sau khi cao trào thần kinh toàn bộ thả lỏng, bọn họ nằm cùng nhau tán gẫu, nói những việc với đối phương không có bao nhiêu quan hệ. Người này đã từng cướp lấy toàn bộ tầm mắt của cậu, trong lòng cậu một chút thân mật hoặc là oán hận đều không có, ngay cả lên giường cậu đối với Thẩm Dư Chu cũng xa lạ, thân thể không lừa được người, trước đây bọn họ cá nước giao hòa bây giờ từ thân thể đến linh hồn Thần Diệp cũng không còn rung động cuồng nhiệt.

Rất giống như cùng người xa lạ hẹn tình một đêm.

Lúc đó trong lòng Thần Diệp chỉ có thoải mái, cảm giác này rất kỳ diệu, như là bồi hồi trường kỳ che lấp ở trong lòng không tiêu tan rốt cục dập tắt, oán hận đều tan thành mây khói, trước mắt rộng rãi sáng sủa, cuối cùng cậu cũng thăng hoa, ngay lúc đó cậu nhìn Thẩm Dư Chu kêu một tiếng sư huynh.

Cho nên…

“Sáng ngày thứ hai, em đăng một tin trong vòng bạn bè rằng: thời tiết rất tốt.”

Thần Diệp nói: “Bởi vì rốt cục em hoàn toàn buông tha chính mình.”

Chuyện sau đó không khó lý giải, “Sau đó, anh còn muốn cùng em lên giường, em vốn là khoảng không cửa sổ, là thái độ thờ ơ.”

Vả lại, đối một người đã từng làm mình nhớ thương, muốn ngừng mà không được, bây giờ lại tâm như nước không có gợn sóng, loại tinh thần này lại đem cho bản thân cảm giác mạnh mẽ nhất, Thần Diệp cảm thấy rất hưởng thụ, cho nên cậu liền để mặc hành động “Cùng Thẩm Dư Chu là bạn tình” này.

Tóm lại một câu, ngủ một giấc Thần Diệp không để ý, nhưng đi thêm bước nữa lại không được, sau khi biết Thẩm Dư Chu có ý muốn hợp lại thì ngủ một giấc cũng biến thành không thể.

Tối hôm đó nói xong tất cả, Thần Diệp mở cửa xuống xe rời đi, Thẩm Dư Chu cảm thấy mình phải đưa cậu về nhà, đây là mới là một người đàn ông độ lượng. Nhưng anh không bình tĩnh nổi, mắt thấy Thần Diệp càng chạy càng xa, anh cứ như bị đóng đinh ở chỗ tài xế ngồi đến nửa ngày không thể động đậy.

Anh không chấp nhận được sự thực, năm đó nói chia tay là anh nhưng vào giờ phút này Thẩm Dư Chu mới hiểu được lòng mình: Không quản Thần Diệp ở đâu, vô luận gặp gỡ ai, dù cho cho bọn họ cách xa ngàn dặm vạn dặm, không quản biểu tượng gì, yêu cũng tốt hận cũng tốt, anh vẫn luôn hi vọng, Thần Diệp luôn đặt tình cảm ở trên người mình.

Thậm chí lúc nào anh cũng cho là như thế, đêm khuya về đến nhà, rượu uống vào nửa chén, trong lúc thất thần Thẩm Dư Chu vẫn như cũ cảm thấy ngày hôm nay Thần Diệp từ chối mình cái gọi là thẳng thắn vẫn có phần giả vờ hờ hững.

Thần Diệp năm đó luôn để anh vào trong mắt, nói thả xuống liền để xuống, ai tin?

Thần Diệp có lẽ vẫn muốn báo thù, mà chuyện đến nước này cũng làm thật tốt. Thẩm Dư Chu nâng cốc rượu thả xuống, từ hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu. Đúng, Thần Diệp tâm tư thuần túy nhưng cũng luôn có biện pháp giày vò anh.

Thẩm Dư Chu đột nhiên nhớ tới một lần họ cãi nhau kịch liệt nhất thậm chí còn động thủ.

Đó là kỳ nghỉ hè cuối cùng hai người ở bên nhau, Thần Diệp đến C thành thực tập ở lâu dài.

Khi đó công ty anh vừa vặn xảy ra chút chuyện, mỗi ngày anh phải sứt đầu mẻ trán, nói tóm lại bọn họ đều bị giám đốc hạng mục hãm hại. Bây giờ Thẩm Dư Chu cũng thừa nhận năm đó mình chịu không được chuyện này là do kinh nghiệm nông cạn. Đạo lý rất rõ ràng, mọi người đều hoà thuận thì phát tài, không cần thiết thì không ai muốn kiện cáo, trước tiên anh chịu đền, tính toán được số tiền mình có thể chịu. Sau đó chuyện đàm phán là giữa người với người, người tham dự có thể nghĩ biện pháp tìm cách co dãn đem tổn thất giảm xuống thấp nhất, công trình làm xong sẽ bắt đầu thanh toán người của mình.

Bây giờ việc này thả trên đầu anh chỉ là mưa phùn, nhưng vào lúc ấy quả thực có thể lấy mạng của anh. Lúc đó Úc Tầm An là người có thể giúp anh, bởi vì lúc mới bắt đầu dự toán là hắn dùng các mối quan hệ của mình nói chuyện với đối phương. Thái độ của Úc Tầm An vẫn luôn rộng rãi lạc quan, Thẩm Dư Chu chỉ cần nhìn gương mặt tươi cười của hắn liền cảm thấy chuyện này còn có thể cứu được.

Đương nhiên Thẩm Dư Chu vẫn luôn rõ ràng Thần Diệp không thích Úc Tầm An, nhưng cũng hết cách rồi, đây là người có thể giúp anh trong công việc, anh sủng Thần Diệp là một chuyện, liều mạng thuận theo cậu tuyệt đối lại là một chuyện khác, khi đó anh nghĩ như vậy.

Khi đó Thần Diệp mang tâm trạng gì? Nói không hiểu chuyện thì thực sự là không hiểu chuyện, kìm nén một hơi thì đổi lại biện pháp câu anh lên giường. Thẩm Dư Chu còn nhớ có một lần mình muốn tới công trường đi công tác hẹn Úc Tầm An bảy giờ rưỡi gặp ở dưới lầu, sáng sớm anh vừa gọi điện cho Úc Tầm An xong, Thần Diệp liền quấn lấy anh.

Xem, đây chính là biện pháp Thần Diệp đối phó anh, mấy tháng liền giữa bọn họ không ngừng cãi vã, anh đối với Thần Diệp kỳ thực đã rất mệt mỏi. Nhưng sinh mạng bị con mèo nhỏ hút đến cứng như thép, lúc đó trong mắt Thần Diệp ngập nước gần như cầu xin nhìn anh nói muốn, anh vẫn không thể chăm sóc chính mình, ngay lập tức liền đem người đặt ở trên bệ cửa sổ làm tình.

Chuyện như vậy phát sinh không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng, đáng sợ là anh biết rõ tâm tư của Thần Diệp nhưng vẫn không đi vào khuôn phép.

Đến bây giờ Thẩm Dư Chu cũng không rõ ràng anh nhiều lần t*ng trùng lên não rốt cuộc là bởi vì Thần Diệp quá dụ người, hay là bởi vì thói hư tật xấu của mình. Tình dục là như vậy, anh không muốn Thần Diệp xen vào chỗ trống, nhưng một người đàn ông rất khó chịu khi người yêu của mình nói trên giường không được thỏa mãn, tính chất nghiêm trọng giống như Thần Diệp lên án Thẩm Dư Chu vô năng làm cho cậu ăn không đủ no.

Anh dùng nửa giờ cho Thần Diệp ăn no, Úc Tầm An ở dưới lầu đợi nửa giờ. Lúc Thẩm Dư Chu xuống lầu trong đầu chỉ có tự ghét bản thân mình. Bất luận người đàn ông bình thường nào cũng thích làm tình, nhưng không có một người đàn ông nào thích bị nắm mũi dẫn đi.

Khi đó cả ngày anh trong lòng như có lửa đốt, ăn không ngon, ngủ không yên, cần phải ở văn phòng lôi kéo một đám người miệt mài làm lại dự toán, đem công việc làm giảm bớt chú ý đến việc này.

Lại nghĩ tới Thần Diệp mỗi lần nhìn anh ủy ủy khuất khuất hoặc là đem dục vọng nổi giận lên trên mặt, anh bắt đầu mỗi ngày làm việc đến nửa đêm mới về sau đó không có điện thoại kêu về thì ở luôn trong văn phòng. Còn khi đã về nhà thì sẽ chứng minh mình có bao nhiêu háo sắc đến hoa mắt ù tai.

Chuyện xảy ra lần kia, anh và Úc Tầm An rốt cục cùng đối phương hẹn ra nói chuyện, buổi tối một bữa rượu uống đến nửa đêm canh ba, anh say đến bất tỉnh nhân sự.

Làm sao từ hội sở đi ra ngoài anh cũng không biết, anh tỉnh lại vì một tràng tiếng gõ cửa, mở mắt ra phát hiện mình nằm ở trên ghế salông trong văn phòng, Úc Tầm An ngủ ở trên ghế mà anh hay ngủ trưa.

Đầu anh đau sắp nứt, Úc Tầm An dọn dẹp một chút mới đi mở cửa, kết quả đi vào là Thần Diệp. Lúc đó rèm cửa sổ đều kéo, trong phòng tia sáng u ám, Thần Diệp với đôi mắt đỏ bừng nhìn bọn họ, như là một hồn ma muốn lấy mạng người.

Thẩm Dư Chu vốn say rượu nhìn cậu càng cảm thấy mệt mỏi đến mức tận cùng, không muốn để cho Thần Diệp ở công ty nháo, anh đành phải đem người về phòng bên kia.

Quả nhiên, vào nhà vừa đóng cửa Thần Diệp sẽ khóc: “Anh làm sao giải thích với em đây?”

Thẩm Dư Chu đau đầu càng lợi hại hơn, chỉ muốn khẩn trương tắm rửa thay quần áo chạy đi, anh không biết Thần Diệp suy nghĩ cái gì anh chỉ cùng Úc Tầm An ở trong một gian phòng ngủ một buổi tối.

Nhưng Thần Diệp vẫn không tha đề tài vòng đi vòng lại vẫn trở về trên người Úc Tầm An, nghiễm nhiên bắt họ cả đời không qua lại với nhau, cậu sẽ không bỏ qua chuyện này.

Thẩm Dư Chu đầu muốn nổ tung, không chịu được cậu mượn đề tài để nói chuyện của mình: “Vậy anh sẽ nói cho em biết, tối hôm qua anh cũng muốn làm với hắn, chỉ là sau đó không làm được, em có thể làm được gì?”

Thần Diệp cầm lấy đồ trên bàn ném anh.

Anh phí rất nhiều công phu mới đem Thần Diệp đè trên giường khống chế lại, nói một đường xoay đánh cũng không quá đáng, Thẩm Dư Chu lúc đó lửa giận bốc đến đỉnh đầu, cảm thấy đem người ở bên cạnh đổi thành Úc Tầm An yên tĩnh sẽ rất tốt, ít nhất không ồn ào không bị làm khó.

Có thể Thần Diệp khóc quá đáng thương, anh không nỡ đánh nên vẫn dỗ Thần Diệp: “Thần Diệp, lời của anh nói lúc nào em cũng lựa chọn tin tưởng một nửa, tại sao, hả?”

Nói xong câu này cả người anh đều mỏi mệt, anh nói một vạn lần anh và Úc Tầm An không có gì đều vô dụng, nói một lần mình muốn làm một chút chuyện với Úc Tầm An thì Thần Diệp tin.

Nhưng phán đoán của anh cũng không sai, cuối cùng câu nói này Thần Diệp vẫn không tin tưởng, đồng dạng, vẫn như cũ không thể làm gì anh, bọn họ vẫn ở cùng nhau, cãi vã vẫn tiếp tục.

Năm đó Thẩm Dư Chu làm sao cũng không nghĩ ra một chuyện: Thần Diệp đem mình dằn vặt đến uất ức, đến cuối cùng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, tại sao lại khổ như thế chứ?

Cuối cùng nói chia tay chính là anh, mùa đông đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện cho đến bây giờ Thẩm Dư Chu cũng không muốn nhớ tới.

Ngón tay bị một trận bỏng, Thẩm Dư Chu bỗng dưng hoàn hồn, lúc này mới đem điếu thuốc cháy hết bỏ vào gạt tàn thuốc.

Khi đó anh gặp chuyện, Thần Diệp lại sai lầm: bỏ lỡ khảo thí đón xe đến thăm anh trên đường xảy ra tai nạn xe cộ may mà người không có chuyện gì. Cuối cùng nhìn thấy anh và Úc Tầm An ôm nhau.

Thần Diệp náo loạn một trận, sau đó phải nhờ Lục nữ sĩ giải hòa, anh nhân cơ hội bảo Lục nữ sĩ đem người đưa lên tàu hỏa.

Chính là ngày đó vào buổi tối, Úc Tầm An đến phòng bệnh của anh.

Úc Tầm An nói: “Dư Chu, có lẽ câu nói này bây giờ không thích hợp, nhưng tôi muốn tự mình tranh thủ một lần, tôi đối với anh là dạng gì anh biết, con đường sau này tôi muốn dùng một thân phận khác để tiếp tục đi với anh.”

Đúng, Úc Tầm An đối với anh có tâm tư gì anh vẫn luôn rõ ràng, chỉ là một ngày không nói rõ thì anh giả vờ không biết.

Thẩm Dư Chu không lên tiếng, Úc Tầm An còn nói: “Đúng rồi, mặt khác có một tin tức tốt, xế chiều hôm nay, Nam Cầu đã làm xong nghiệm thu.”

Tâm tình Thẩm Dư Chu lập tức chuyển biến tốt: “Không phải xác định vào ngày mai sao?”

Úc Tầm An nói: “Lão Trần dẫn người tới đây sớm.”

Không chờ anh trả lời Úc Tầm An nói, cũng không chờ anh vì công trình nghiệm thu hoàn mỹ cao hứng bao lâu, đột nhiên có chuông điện thoại di động đánh vỡ trầm mặc.

Tim của Thẩm Dư Chu theo phản xạ đập rất nhanh, phản ứng đầu tiên nghĩ là Thần Diệp lại tìm mình hưng binh vấn tội.

Cú điện thoại này là Lục nữ sĩ gọi tới, Thẩm Dư Chu tắt máy lấy lại bình tĩnh, anh tìm một số khác trong điện thoại bấm nút gọi.

Anh nói với Thần Diệp: “Coi như anh có lỗi với em, chúng ta chia tay đi.”

Thần Diệp qua đến nửa ngày mới trả lời: “Là bởi vì Úc Tầm An?”

Thẩm Dư Chu liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện cười nhạt, tim như bị một khối đá ngàn cân đè nặng.

Thần Diệp vẫn còn truy hỏi, mang theo tiếng khóc nức nở: “Các người ở cùng một chỗ, có đúng không?”

Thẩm Dư Chu nghĩ đến câu nói đó Thần Diệp, cuối cùng cắn chặt hàm răng: “Đúng, chúng tôi ở cùng một chỗ.”

Trong điện thoại chỉ còn dư lại tín hiệu báo máy bận, Úc Tầm An tiến tới ôm anh rất chặt: “Anh thật lựa chọn tôi đúng không?”

Anh gật đầu: “Nghiêm túc.”

Tảng đá trong tim rốt cục rơi xuống, rầm một tiếng, nát tan như bột mịn. Tim có cảm giác thoải mái khó giải thích được nhưng cũng thật hết rồi.

Nói tóm lại, Thẩm Dư Chu vẫn luôn rõ ràng mình không phải là một người coi trọng tình cảm, đặc biệt là trong thời gian anh đang gây dựng sự nghiệp, anh cảm thấy ái tình cũng không quan trọng trong cuộc thậm chí cảm thấy chuyện một người đàn ông sự nghiệp thất bại vì tính dục sẽ rất nông cạn.

Khi đó anh chỉ biết trước đây con mèo nhỏ được anh vuốt lông có thể vui sướng hài lòng nhưng không thể động viên mình được. Một năm rưỡi chứng minh tất cả, anh làm cái gì cũng không thể làm cho Thần Diệp thoả mãn, làm Thần Diệp thoả mãn trình độ đó anh không làm nổi, con mèo nhỏ rốt cục biến thành hàng xa xỉ đối với anh.

Bởi vậy, cuối cùng lúc anh bỏ rơi Thần Diệp trên con đường đó, tư thái cực kỳ quyết tuyệt.

Đó là sau khi bọn họ chia tay nửa tháng, tuyết rơi đầy trời,  anh cùng Úc Tầm An từ công ty đi ra ngoài, thế giới trước mắt anh toàn là màu trắng của tuyết.

Bọn họ mới vừa bước xuống cầu thang, đột nhiên một tiếng “Sư huynh” phá tan đêm vắng lặng.

Thẩm Dư Chu biết âm thanh này là của ai, tài xế vừa vặn chạy xe đến ven đường, anh không dám nhìn về phía người kia, kéo mở cửa xe hốt hoảng đem mình nhét vào trong xe.

Chờ Úc Tầm An ngồi vào bên cạnh, anh mới nói với tài xế: “Lái xe.”

Nhưng âm thanh của người kia vẫn không tha thứ truy đuổi ở phía sau anh: “Sư huynh —— ”

Tim Thẩm Dư Chu run rẩy đến lợi hại, quần áo chống lạnh như không tồn tại làm anh lạnh thấu xương, tay run cầm cập.

Anh không dám quay đầu lại, quay đầu lại thì có ích lợi gì? Khập khiễng vẫn tồn tại, cãi vã vẫn là cãi vã, bọn họ thế nào mới có thể viên mãn, chuyện này là một đề tài khó giải.

Ngược lại Úc Tầm An vẫn nhìn về phía sau, hắn móc điện thoại ra gọi cho bảo vệ ở công ty.

Thẩm Dư Chu nghe hắn dặn người truy cản Thần Diệp, nghe hắn dặn người kia đưa Thần Diệp lên xe lửa, cuối cùng mới run run nói: “Đem cậu ta … Đưa tới trường học.”

Úc Tầm An nắm chặt tay anh: “Yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu ta có chuyện. Tôi muốn trong lòng anh an ổn khi ở cùng với tôi?”

Thẩm Dư Chu ừm một tiếng.

Nhưng anh có thể an bình sao? Thật ra mãi mãi cũng không thể được. Nhiều năm như vậy, anh vẫn không thích tuyết rơi ban đêm.

Anh bỏ rơi Thần Diệp trên đường vào đêm tuyết rơi cũng giống như bỏ chính bản thân mình trên con đường đầy tuyết đó. Cho tới bây giờ, anh như vẫn còn ở trên con đường đó không tìm được lối ra, còn Thần Diệp đã quay đầu, ở trên con đường đó chỉ để lại một cái bóng.

Thời gian qua đi nhiều năm, Thẩm Dư Chu lại một lần say rượu, kết quả say rượu vẫn là đau đầu.
Bữa tiệc rượu tối nay anh không có ý định uống nhiều, với địa vị hiện giờ của anh thì không cần phải dùng rượu để giao tiếp lấy lòng một ai đó.

Hôm nay đối tượng đại diện của bên đối tác chính là Úc Tầm An, một bàn người, coi như Thẩm Dư Chu nói đau đầu, nhưng người có thể cùng uống với anh cũng không có bao nhiêu.

Úc Tầm An xác thực cũng có chút hứng thú liên tục chén cạn cụng ly, Thẩm Dư Chu cũng rõ ràng hắn nhìn quen tình cảnh này nhưng cũng không khuyên một câu.

Úc Tầm An liền hướng về phía anh cười, “Hiếm thấy ngày hôm nay tất cả mọi người có hứng thú, chúng ta lại là bạn cũ, Thẩm tổng anh phải tận hứng mới được a.”

Uống rượu đúng chỗ, một đêm này cũng coi như là chủ và khách đều vui vẻ, thư ký của Thẩm Dư Chu an bài đưa người bên kia đi về.

Úc Tầm An uống đến chân đứng không vững, mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn Thẩm Dư Chu: “Dư Chu, hai ta tán gẫu vài câu?”

Thẩm Dư Chu đi sau cùng trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Úc Tầm An tửu lượng sâu cạn anh biết rõ. Nhìn cũng biết là say một nửa giả say một nửa.

Quả nhiên, Úc Tầm An ngẩng mặt dựa vào ghế sô pha, liếc nhìn anh nói: “Mấy năm trước, tôi đi Ly đảo nghỉ phép, trên bờ cát vừa vặn có gặp một đôi gay thừa dịp lửa trại dạ hội cầu hôn, cầu hôn thành công, bọn họ bao rượu toàn trường, tôi nhìn mọi người đều là người da vàng thì rất thú vị, cũng cùng uống mấy chén.”

Nghe thì không liên quan nhưng anh hiểu Úc Tầm An nói chuyện chưa bao giờ dư thừa. Thẩm Dư Chu dựa vào cửa sổ đốt điếu thuốc: “Sau đó thì sao?”

Úc Tầm An chậm chạp nhìn ngón tay của anh “Anh không phải đeo nhẫn sao?”

Thẩm Dư Chu không lên tiếng.

Úc Tầm An cười cười: “Được rồi, ngày đó chờ uống rượu tôi mới biết người cầu hôn là đàn em học cùng trường trung học, tên gọi Trác Tư. Người được cầu hôn anh biết người này là ai không?”

Dày đặc nicotin làm trong miệng rất đắng. Lúc Thẩm Dư Chu mở miệng âm thanh rất nặng: “Thần Diệp.”

Úc Tầm An sửng sốt nháy mắt, sau đó tự giễu cười nói: “Anh biết? Anh còn cảm thấy cậu ấy bởi vì anh mới thích đùa giỡn với tình yêu. Người ta là đàng hoàng nói chuyện yêu đương, kết hôn cũng sắp kết một lần.”

Hắn cười ha ha với Thẩm Dư Chu rồi lên tiếng: “Người ta đàm luận không thành, quay đầu lại vẫn có thể làm cho anh mê muội. Mấy ngày nay anh cùng cậu ta như thế nào? Hồn có bị câu đi không? Hạ Nghinh Xuân đúng là Hạ Nghinh Xuân, biết dùng phong nguyệt để câu dẫn anh hùng a, phục!”

Mấy câu nói này quả thực trò chuyện không hề dinh dưỡng, Thẩm Dư Chu nói: “Ta đi trước.”

Úc Tầm An nói: “Anh của Trác Tư không còn, cậu ta phải trở về nối dõi tông đường, bỏ rơi Hạ Nghinh Xuân của anh. Anh cảm thấy mình còn có hi vọng? Tôi khuyên anh một câu, lúc anh Trác Tư còn sống họ đã công khai, nghe đâu cha mẹ người ta cũng không bài xích, nói không chừng một ngày nào đó, ông bà Trác gia cũng nghĩ thông suốt.”

“Anh sai rồi” Thẩm Dư Chu dụi tắt thuốc: “Không thể được, đêm cả nhà anh của Trác Tư trúng độc khí gas mà chết thì mẹ vốn dự định sẽ qua chăm sóc vợ chồng con trai cả, vừa vặn Thần Diệp từ ngoài mà trở về mang theo quà cáp đưa tới cửa, mẹ Trác Tư giữ lại chiêu đãi mới không đi.”

Úc Tầm An trợn to đôi mắt, không nói.

Thẩm Dư Chu cầm lấy áo khoác, nói: “Cho nên người nhà họ Trác đem cái chết của anh chị Trác Tư tính ở trên đầu Thần Diệp. Mẹ của Trác Tư tinh thần không bình thường. Trong chuyện này tất cả mọi người đều đáng thương, bao gồm cả Thần Diệp, anh hiểu không?”

Mặc quần áo tử tế, trước khi ra cửa, Thẩm Dư Chu nói: “Lần này, tôi không muốn tiếp tục để em ấy đáng thương.”