Tình Ca - Thanh Vân Đãi Vũ Thì

Chương 2




Nói vừa mới bắt đầu Thẩm Dư Chu đã nghiêm túc thì cũng chưa chắc, nhất kiến chung tình và thấy sắc nảy lòng tham, chỉ có một khoảng cách nhỏ.

Cũng mặc kệ là nhất kiến chung tình hay là thấy sắc nảy lòng tham, bảy, tám năm trôi qua, bây giờ cũng không có người nghiên cứu sâu hơn.

Thẩm Dư Chu tự mình quyết định gọi đồ ăn, thậm chí không cần hỏi ý của Thần Diệp, Thần Diệp thích ăn món gì, anh không thể không biết.

Nhân viên phục vụ đi ra ngoài, ánh mắt của Thẩm Dư Chu lại rơi vào trên người Thần Diệp, anh hỏi: “Em đến đây vào lúc nào?”

Thần Diệp vẫn duy trì nụ cười như có như không: “Ba năm trước.”

Bọn họ quen biết ở miền trung thành phố Trường Giang, nhà Thần Diệp ở phía nam thành thị cấp một, tình huống trong nhà Thần Diệp cũng tương tự như Thẩm Dư Chu. Nhưng mẹ của Thẩm Dư Chu là ly dị nên độc thân, còn mẹ Thần Diệp thì lại ở goá. Gia cảnh của Thần Diệp không sai, mẹ của cậu có một công ty riêng, Thẩm Dư Chu nhớ mang máng là làm đèn đóm.

Thẩm Dư Chu chắc hẳn cậu làm cho công ty gia đình, nên hỏi: “Tới bên này khai thác mối làm ăn cho công ty?”

Thần Diệp ‘phốc’ cười một tiếng: “Em không phải làm công việc đó.”

Uống một ngụm trà, bỏ ly xuống, cậu nói: “Em đang làm nghề chính, bây giờ đang làm thuê cho người khác.”

Nghề chính của Thần Diệp là thiết kế quảng cáo, C thành là thành phố hạng hai, giá trị thị trường không thể tốt hơn quê nhà của cậu, Thẩm Dư Chu nghi ngờ, thậm chí trong đầu lại tự luyến mà suy đoán.

Thần Diệp nở nụ cười những lời nặng nề từ lại từ trong miệng nhẹ nhàng thốt ra: “Khi đó em tìm người bạn, người đó sống ở đây, em theo chân anh ấy đến đây.”

Ngón tay Thẩm Dư Chu vỗ nhịp vào mặt bàn trong nháy mắt dừng lại.

Thần Diệp vẫn thản nhiên như trước: “Sau đó thì chia tay, thế nhưng nơi này nhịp điệu sinh hoạt chậm, rất nhàn nhã, thích hợp tính tình lười nhác của em, nên lưu lại không đi.”

Thẩm Dư Chu nói: “Tại sao chia tay?”

Thần Diệp không tim không phổi cười: “Hợp thì sống chung, không thể tiếp tục thì lại chia tay.”

Vì một người có thể thay đổi cuộc sống của mình, ngàn dặm chạy đến một nơi khác rồi có thể tiện tay thả xuống, nói đơn giản như ăn cơm uống trà vậy.

“Sau đó thì sao?”

Thẩm Dư Chu hỏi cũng không rõ ràng nhưng Thần Diệp trong nháy mắt nghe hiểu ý anh.

Ánh mắt Thần Diệp thản nhiên như là sương sớm rồi cũng sẽ bay đi: “Có người đi cũng sẽ có người tới, sau đó, thì sẽ có người tiếp theo thôi. Đừng chỉ nói chuyện của em, anh thì sao? Úc Tầm An có khỏe không?”

Cách biệt nhiều năm, cảnh còn người mất, Thẩm Dư Chu vốn có chút cảm khái, nhưng nghe Thần Diệp nhắc tới tên Úc Tầm An, hết thảy cảm khái dừng lại ở một khắc.

“Anh ta đi Bắc Kinh, vào tháng 4 năm 2010.”

Thẩm Dư Chu không nói được tại sao mình lại trả lời thành thật như vậy, thành thật đến bức thiết.

Cuối xuân năm 2010 anh và Thần Diệp chia tay ba tháng.

Thần Diệp nghe nói cũng chỉ gật gật đầu, không có phản ứng dư thừa. Đã từng cố chấp kịch liệt nhưng thời gian như thoi đưa trừ khử hầu như không còn.

Tiếp tục còn lại là nói về việc nhà, giữa bọn họ có một ranh giới mong manh, Thẩm Dư Chu sợ chạm đến, Thần Diệp cũng không đề cập.

Cơm nước xong đi ra cửa nhà hàng rồi chào tạm biệt, anh đi về phía chỗ để xe của mình thì Thần Diệp nói: “Thẩm Dư Chu.”

Thẩm Dư Chu dừng bước quay đầu.

Ánh mắt của Thần Diệp ở dưới đèn yếu ớt: “Thẩm Lục như một tờ giấy trắng không cùng cấp độ với Stanley, khuyên nó một chút đi.”

Giới gay ở C thành không lớn, chỉ cần có tâm, hỏi thăm cũng không khó, ai cũng biết Stanley tự xưng là tên lãng tử, Thẩm Dư Chu nói: “Yên tâm, anh biết.”

Trong vòng ăn chơi xưa nay lực lượng ngang nhau mới có thể chơi được với nhau, lãng tử đối thủ vĩnh viễn là lãng tử, Thẩm Lục không đủ trình độ với Stanley, vậy Thần Diệp người ở trên đỉnh dây xích của cuộc tình bay ba lại đứng ở nơi này điều tình là ở cấp độ nào?

Về muộn, gió thổi lạnh hơn ban ngày, Thẩm Dư Chu đột nhiên nhớ tới lúc bọn họ mới vừa quen nhau.

Người làm nghệ thuật tỉ lệ đồng tính luyến ái khá lớn, cũng rất dễ nhìn ra tính hướng của nhau, khi đó trong lớp của Thần Diệp, Thẩm Dư Chu phát hiện có tới mấy người.

Một trong đó là người Thần Diệp ngưỡng mộ, lúc rỗi rãnh trên cầu trường tình cờ gặp mấy lần, Thẩm Dư Chu nhìn ra ánh mắt người kia nhìn Thần Diệp là có ý gì.

Khi đó trong lớp Thần Diệp còn có một cặp hủ nữ cũng ghép đôi Thần Diệp cùng người kia, ngay cả trực nhật quét dọn phòng vẽ tranh cũng an bài cho bọn họ đơn độc làm cùng nhau. Thẩm Dư Chu lớn hơn bọn họ ba lớp cho dù trong lòng khó chịu, không có chuyện phát sinh anh cũng không tiện để bụng những chuyện nhỏ này.

Nhưng vào một buổi tối đến phiên Thần Diệp quét tước phòng vẽ tranh, Thẩm Dư Chu bị Thần Diệp kêu tới.

Phòng vẽ tranh được xây dựng dựa vào bên cạnh ngọn núi, buổi tối cơ hồ không người có không phận sự ở đó, lúc đó Thần Diệp thấy người kia đi ra, đến trước mặt anh ngọt ngào mà kêu một tiếng sư huynh.

Hai chữ, ý từ chối thẳng thắn đều rõ ràng sáng tỏ.

Trên đường trở về, Thẩm Dư Chu bật cười: “Em cố ý?”

Thần Diệp nhìn anh, ý cười giảo hoạt, ánh mắt lại rất sáng: “Không cho cậu ấy mù quáng cân nhắc, cũng luyến tiếc anh loạn tưởng.”

Đàn ông tiện tính, dễ dàng có được sẽ không quý trọng, đối với những thứ cần cướp đoạt tranh đấu lại càng khẩn trương.

Nhưng lúc đó Thần Diệp lại nhẹ nhàng nói ra những chữ đó, một người tâm tính như trẻ sơ sinh, nào có cấp độ gì.

Thời gian thật sự là phá hoại con người!

Lần thứ hai Thẩm Dư Chu nhìn thấy Thần Diệp là nửa tháng sau, phương án CI của công ty trước kia đã xây dựng vào năm năm trước cần phải đổi mới, Thẩm Dư Chu xác định phải tiến hành. Trước kia vì tiết kiệm thành phẩm, hợp tác làm việc với một công ty nhỏ, bây giờ công ty của Thẩm Dư Chu cũng coi như là thuyền nhỏ tam bản buôn bán thành thuyền lớn, nếu tuyển công ty quảng cáo, tầm mắt tự nhiên thả cao hơn.

Bộ phận thị trường đem mấy tư liệu của các công ty quảng cáo đưa tới trước mặt, Thẩm Dư Chu liếc mắt nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy trong đó một phần LOGO.

Cho dù như vậy anh cũng không nghĩ Thần Diệp tự mình đến. Sáng ngày thứ hai, người phụ trách bàn bạc của công ty quảng cáo tới trình diện, Thẩm Dư Chu từ cửa kính phòng tiếp khách nhìn thấy người đang ngồi bên trong.

Anh đẩy cửa đi vào, có người giới thiệu cho anh từng người, đến phiên cái người kia, đối diện phó tổng nói, “Đây là người phụ trách VI Thần Diệp tổng giám.”

“Chào ngài, Thẩm tổng.” Thần Diệp mỉm cười xã giao, giơ tay.

“Chào em.”

Tay của bọn họ vội vã nắm lấy nhau, đều là tư thái giải quyết việc chung.

Thần Diệp không nghĩ phải dựa vào tình bạn cũ, kỳ thực cũng nằm trong dự liệu của Thẩm Dư Chu. Điểm ấy của Thần Diệp ngược lại không thay đổi.

Người phụ trách bộ phận Thị trường cũng từng bước giới thiệu xí nghiệp, nói yêu cầu cần thiết kế, Thẩm Dư Chu ngồi ở vị trí chủ tọa, thỉnh thoảng bổ sung một vài câu.

Lúc trầm mặc ánh mắt luôn liếc nhìn bên tay phải, lực chú ý trước sau tập trung ở trên người Thần Diệp đang chăm chú nghiêm túc ngồi họp. So với thời đại học, khuôn mặt cậu nẩy nở hơn, đường nét hàm dưới vốn mềm mại bị thời gian nhào nặn bồi dưỡng thành cường tráng, ngày hôm qua hình ảnh thiếu niên đẹp đẽ dừng lại trong ký ức, bây giờ Thần Diệp đã trở thành thanh niên anh tuấn.

Hôm nay Thẩm Dư Chu đi trước, anh có hẹn với một thương nhân bất động sản, không có nhiều thời gian hao tổn ở đây.

Anh rất bận, từ tốt nghiệp đến bây giờ vẫn mười năm như một ngày. Anh rất hưởng thụ khoái cảm khi liên tục leo lên đỉnh cao của sự nghiệp, rồi tình cờ cũng có lúc hoài nghi mình nóng vội kinh doanh rốt cuộc là vì sao.

Thẩm Dư Chu đi trước, buổi tối Thần Diệp lại gọi điện thoại cho anh.

Thần Diệp nói: “Anh làm vậy là muốn chiếu cố em sao?”

Thẩm Dư Chu nói: “Anh tìm em hỗ trợ, còn phải uỷ thác em giúp anh làm cho chu đáo.”

Anh đứng ở sân thượng, quan sát cảnh thành phố lộng lẫy về đêm, những ánh đèn chiếu vào trong hồ nước rực rỡ dập dờn, bóng đêm rất quen thuộc, mà lại tự dưng ôn nhu.

Ngày thứ hai Thẩm Dư Chu trở về nhà, thừa dịp thái hậu đi nhà bếp bưng thức ăn, Thẩm Lục cẩn thận hỏi anh: “Anh hai, Thần Diệp buổi chiều thứ sáu đưa phương án lại đây?”

Nhớ tới chuyện bọn họ dây dưa không rõ, Thẩm Dư Chu giận không chỗ phát tiết, anh cả như cha, anh đối với Thẩm Lục luôn luôn có phong độ của người cha nghiêm khắc: “Cậu ấy tới là đàm luận công việc, em đừng có ý đồ xấu.”

Đây là nhắc nhở, Thẩm Lục ngoan ngoãn câm miệng, không tiếp tục nói nữa, nó đang ở công ty Thẩm Dư Chu thực tập, nó chịu ảnh hưởng của Thẩm Dư Chu rất nặng, bây giờ anh còn là ông chủ của nó

Thẩm Dư Chu chỉ biết Thẩm Lục rất là hồ đồ kích động, không biết nặng nhẹ, anh không nghĩ tới đứa em này lại còn có tiềm chất là tình thánh.

Thứ sáu buổi chiều, Thần Diệp mang theo phương án VI đúng hạn mà đến, Thẩm Dư Chu vừa vặn ở công ty.

Anh nghe Thần Diệp trình bày sơ đồ phác thảo, LOGO công ty không thay đổi, tiêu chuẩn màu sắc cũng không thay đổi, phương án VI thiết kế lại toàn bộ sự hạn chế đột phá từ bên trong của phương án CI, từ bản thiết kế có thể nhìn ra được Thần Diệp tốn không ít tâm tư.

Nói được một nửa, Thẩm Dư Chu phát hiện tư thế ngồi của Thần Diệp rõ ràng có dị dạng, thân thể nghiêng về phía trước, như là muốn đem bụng đặt lên trên đùi, sắc mặt trắng bệch.

Không quan tâm giám đốc thị trường ở bên cạnh, Thẩm Dư Chu nói: “Không thoải mái?”

Thần Diệp sững sờ, cười miễn cưỡng: “Dạ dày có chút đau, không có chuyện gì lớn.”

Cái gì đau cũng không phải việc nhỏ, tuy Thần Diệp tỏ rõ không muốn nhiều lời, Thẩm Dư Chu vẫn qua loa chấm dứt cuộc nói chuyện, cầm lấy áo khoác đứng lên nói: “Đi, đi bệnh viện khám bệnh.”

Thần Diệp đem máy vi tính và bản vẽ một mạch nhét vào trong túi xách, nói với anh: “Ngày hôm qua mới vừa đi mua thuốc, chắc tại chưa ăn uống nên mới đau.”

Nói thì nói thế, cậu vẫn ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi một chút.

Thẩm Dư Chu đưa cho cậu một ly nước nóng.

Thần Diệp uống hai ngụm rồi đứng lên: “Em đi về.”

Thẩm Dư Chu sao có thể để cậu đi một mình, vốn đã đến giờ cơm, Thần Diệp nói mình đã đặt cháo ở tiệm thức ăn gần nhà, hơn nữa cũng muốn về nhà trước nghỉ ngơi.

Thẩm Dư Chu phỏng chừng cậu lái xe như vậy cũng không thoải mái, cuối cùng quyết định, anh lái xe đưa Thần Diệp về nhà.

Xe Thần Diệp để ở phía sau công ty hai người vừa bước ra cửa sau, Thần Diệp liếc mắt nhìn về phía trước, chân như bị điểm huyệt mà dừng lại.

Thẩm Dư Chu nhìn theo ánh mắt của cậu, đằng trước có một thanh niên cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe.

Anh có điều tra chuyện của Thẩm Lục tất nhiên nhận ra người nọ là Stanley, theo như đồn đãi đây là người yêu trước kia của Thần Diệp lại là người Thẩm Lục yêu.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Dư Chu nhìn thấy Stanley bằng xương bằng thịt, trong lúc nhất thời không phản ứng, không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Nhưng rất nhanh anh đã có đáp án, bởi vì Thẩm Lục không biết từ đâu xông tới, giữ cánh tay Thần Diệp không giải thích mà kéo người đi về phía trước: “Anh đi theo tôi, anh đối với cậu ấy có ý gì, ba mặt một lời nói cho rõ ràng.”

Thẩm Dư Chu vặn cổ Thẩm Lục kéo ra sau, nói lớn tiếng: “Hồ đồ!”

Thẩm Lục bị anh mình ném qua một bên vẫn chỉ vào Thần Diệp kêu to: “Em không hồ đồ, có cái gì không thể nói thẳng thắn, anh ta dọn nhà đổi việc trốn người trốn đến bốn, năm tháng thì tính là chuyện gì?”

Thì ra là Thần Diệp né Stanley non nửa năm, ngày hôm nay Stanley làm sao có thể tìm tới nơi này không cần nói cũng biết, nếu không sao nói Thẩm Lục là tình thánh được.

Stanley đi lại đây, sắc mặt Thần Diệp tái nhợt như giấy, như vẫn cà lơ phất phơ cười: “Được đó.”

Cậu vừa nói vừa đi tới đón Stanley: “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”

Tìm một chỗ, đó chính là chuyện riêng của hai người, hai anh em Thẩm gia không có liên quan.

Lúc này Stanley mới thấy rõ mặt của Thẩm Dư Chu rất là ngạc nhiên sau đó lại đột nhiên không muốn đi.

Mặc kệ Thẩm Dư Chu đang ở trước mặt, hắn hỏi Thần Diệp: “Là vì anh ta sao?”

Thần Diệp chậm rãi liếc mắt nhìn Thẩm Dư Chu, lười biếng hỏi: “Cái gì?”

Stanley nói: “Anh vì anh ấy mới bỏ tôi đúng không? Có phải tôi nên chúc mừng anh được toại nguyện?”

Một câu nói làm đầu Thẩm Dư Chu toàn sóng to gió lớn, Thần Diệp thần sắc đại biến.

Một chiếc lưới, bốn người, đúng là chỉ có một từ “loạn”.