Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 10 - Chương 20: Ác Ma tỉnh lại (2)




Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ngoài cửa Droop lẳng lặng đứng, nếp nhăn trên mặt không chút nào sứt mẻ giống như điêu khắc từ đá cẩm thạch.

Một lát sau tiếng kêu thảm thiết biến mất, bên trong trở nên rất im lặng.

Cửa mở, ánh sáng chiếu vào, mập mạp quỳ trên mặt đất, cả người là máu, không ngừng run run.

Lear từ từ đi tới trước mặt La Phi, La Phi ngẩng đầu:

- Ta không muốn giết người, ta không muốn giết người.

Có chút máu tanh nhưng Lear lại không có chút nào chán ghét mập mạp, xách mập mạp lên, hai tròng mắt lóe ra tia sáng yêu dị.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phụ tá đắc lực của ta, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Trên đất hai người nào đó đã bị xé nát thành khối nhỏ, thủ pháp vô cùng tàn khốc, việc này cũng không phải là người bình thường có thể được.

Có loại người trời sinh trong thân thể đã có sẵn ác ma, nhưng lại bị sự yếu đuối bên ngoài trói buộc, cần ma vương đến để thức tỉnh lại.

…….

- Các vị khán giả, mọi người mạnh khỏe, ta là tiểu Vũ, phía sau ta chính là hiện trường lễ trao giải thưởng cho sinh viên có cống hiến khoa học kỹ thuật lần thứ 136 của liên minh hệ Ngân Hà, lễ trao giải lần này nhiều có khách quý nhất trong mười mấy năm gần đây.

Khôn khéo trong giao thiệp, MC tiểu Vũ cao hứng phấn chấn nói, dĩ vãng, hiện trường trao giải thưởng cho sinh viên có cống hiến nếu có thể mời đến một hai người có uy tín cao trong giới khoa học tọa trấn thì đã không tệ, trên cơ bản chính là đệ tử ai nhận giải thưởng cao nhất thì người đó mới tới.

Nhưng lần này cũng không trách tiểu Vũ hưng phấn, Tiếu Phỉ là cấp bậc quan trọng, cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt truyền thông. Đổng Học Vũ ngôi sao sáng của giới Vật Lý cũng đến, nghe đồn Đổng Học Vũ cùng Tiếu Phỉ điểm mâu thuẫn nhỏ, nhưng hiện tại xem ra, biết rõ đệ tử Tiếu Phỉ đạt được giải thưởng lớn, Đổng Học Vũ vẫn có mặt, chính là cấp mặt mũi, xem ra nghe đồn cũng chẳng phải chuyện thật.

Ngoài ra, ở đây đã có hơn mười vị khách quý có danh vọng cực lớn trong các lĩnh vực, đúng là hiếm thấy.

- Trời ạ, ta thấy được tiến sĩ Aki, là người có danh vọng cực cao trong kỹ thuật sinh học, đồng thời lại là người ít tham dự những trường hợp như thế này nhất, nàng lại có mặt ở đây, không thể bỏ qua cơ hội phỏng vấn lần này.

Tiểu Vũ lập tức nhìn sang:

- Tiến sĩ Aki, chào ngài, ta là phóng viên của tạp chí Ngân Hà, khi học đại học là theo chuyên ngành kỹ thuật sinh học, ngài là thần tượng của ta, à, không, không, ta là fan hâm mộ.

Aki mỉm cười, đẩy kính mắ lên t:

- Vậy tại sao ngươi o đổi nghề làm phóng viên?

Tiểu Vũ mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu:

- Toán Học của ta theo không kịp, kỳ thật ta thật sự thực thích công việc này.

- Ha ha, cô bé, ta nói giỡn, vô luận làm công việc gì chỉ cần bản thân mình thích là tốt nhất.

Tiểu Vũ vui vẻ nở nụ cười:

- Tiến sĩ, thật không nghĩ tới ngài sẽ tới nơi này, ta còn tưởng rằng ngài ...

- Chẳng lẽ ta cứ mãi vùi đầu ở trong phòng thí nghiệm sao, ha ha, kỳ thật nếu là lẽ trao giải có ý nghĩa cũng đáng giá tham gia.

Tiến sĩ Aki cười nói.

Tiểu Vũ lộ ra kinh hỉ, tiến sĩ Aki, cùng với không ít nhà khoa học lớn, thường phê phán đối với tình huống cả ngày trao giải lại không làm việc đàng hoàng, chẳng lẽ trao giải là có ý nghĩa khác?

Hay là?

Nghe nói người lần này đạt được giải thưởng cao nhất, tồn tại tranh luận rất lớn.
Khứu giác sâu sắc của phóng viên làm cho nàng ngửi được một ít hơi thở không giống như vậy, nghe nói lần này công chúa Aslan cũng sẽ tới, có lẽ đối với tổ chức một phương mà nói là một chuyện thật vinh quang. Nhưng đối với giới khoa học mà nói, lại không nhất định, trao giải càng ngày càng xu hướng theo giải trí hóa, chẳng lẽ lần này những người này tụ tập lại là muốn..?

Vừa định hỏi, một âm thanh nghị luận vang lên ở cửa, mọi người đồng thời quay đầu, đều có chút giật mình.

Mục Phùng Xuân cùng Gail đến, trước mắt là nhà khoa học có lực ảnh hưởng cùng danh vọng lớn nhất, Mục Phùng Xuân tới lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt cùng truyền thông, vốn Đổng Học Vũ còn đang định từ từ nói, trong chớp mắt mọi người ở trước mắt đã không thấy.

Một đám người vây chật cửa ra vào như nêm cối, lão Mục là loại người nào, là người có được nhiều truyền thuyết, hắn ở Lilan Calos mở một câu lạc bộ nho nhỏ của các nhà khoa học, nhưng chỉ có nhà khoa học cao nhất cấp Ngân Minh mới có thể gia nhập

Ở Lilan Calos có cấp bậc quyền hạn xử lý công việc không thua gì các tòa nhà Ngân Minh, hơn nữa nghe nói đã xác định là người lần này đạt được giải thưởng Nobel về Toán Học, đây đã là lần thứ ba liên tục, chưa từng có ai, vinh quang đến được cũng chính là bởi vì việc này, là vì lão Mục không ngừng phá được các cửa ải khó khăn.

Đối mặt với các câu hỏi của đám phóng viên, lão Mục mỉm cười:

- Chư vị, nhân vật chính hôm nay là những người trẻ tuổi những người chủ tương lai của nhân loại chúng ta, gương mặt già nua của ta có xinh đẹp cỡ nào thì chụp cũng vô dụng.

Phần đông phóng viên cũng buồn cười, trong giới làm việc lão Mục cũng danh tiếng, các phóng viên đều tránh đường, số lượng truyền thông đã tăng lên.

Trước mắt là ngôi sao sáng nổi danh nhất giới khoa học, hơn nữa có thêm công chúa Aslan, làm cho lễ trao giải thưởng bình thường cho sinh viên cống hiến lại trở nên tỏa sáng rạng rỡ hơn, cảm giác ba tháng sau lễ trao giải Nobel nhiều lắm cũng chỉ như vậy.

Thời gian nhanh đến, thời điểm này đã không còn chỗ ngồi, dù sao nơi này không phải chỗ ăn chơi, cho nên một khi bắt đầu, nhóm truyền thông cũng khắc chế xúc động. Nơi này là khu vực thần thánh nhất của nhân loại, nhân loại có thể chinh phục Ngân Hà, thậm chí chinh phục vũ trụ, đều dựa vào cống hiến của nhà khoa học, đây là nguồn động lực của nhân loại, nói không chút nào khoa trương, đây là tài sản quý giá nhất của nhân loại.

Ở chung quanh Vương Tranh đều là người trẻ tuổi xấp xỉ nhau, có kích động có khẩn trương có kiêu ngạo. Nhưng vô luận như thế nào, có thể ngồi ở chỗ này, đều là người có thực lực.

Không hề báo trước, Vương Tranh cảm giác linh hồn lại thoát khỏi thân thể, có chút giật mình, loại trạng thái này cũng không phải trạng thái chiến đấu. Vì sao có cảm giác giống như hiểu ra được?

Khoa học, là một loại chiến đấu khác cũng là một cuộc sống khác. Không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nhưng hiển nhiên là phức tạp hơn nhiều nếu so với ý nghĩa chiến đấu bình thường.

Trong xương Vương Tranh là người có cảm tính, những người trẻ tuổi chung quanh bị vây trong một loại cảm xúc phấn khởi cực độ, loại sóng điện não kiêu ngạo như thế này không ngừng biến đổi lần lượt, đối với người có thể cảm nhận thật sâu sắc sự thay đổi của bầu không khí như Vương Tranh, thật tự nhiên sẽ dung nhập trong đó.

Thẳng thắn nói, bản thân hắn cũng không có cảm giác quá lớn, chí không ở đây, đồng thời hắn cũng hiểu được đây đều là công lao của lão Cổ, bản thân mình nhiều lắm chỉ tính là người truyền lời.

Nhưng mà chung quanh lại phát ra ý chí mãnh liệt. Lại tác dụng kỳ diệu từ trong đó..


character:line-break'> wLine]>