Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 10 - Chương 8: Câu lạc bộ người cao tuổi (2)




- Cụ con mắt nhà ngươi, thấy qua cụ nào trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy sao!

Gail tức giận, kết quả chung quanh một đám cuồng tiếu.

Lão Mục thì cười đến thiếu chút nữa không thở nổi:

- Ha ha, cậu bé, thật có ánh mắt, không cần để ý lão già này, mỗi lần thua đều như vậy, lại nói... Nghẹn, ngươi giải được à, độ khó của đề bài hôm nay cũng không thấp a.

- Lão Mục, ngươi ra cái gì?

- Toán Học cao cấp Milazzo, thời hạn là 5’, để cho ta xem xem. Oh, không đến 1’ đã giải xong.

Nhất thời trong phòng im lặng, một đám người nhìn Vương Tranh giống như xem quái vật.

- Chà chà, xem ra là đến đây đá bãi.

Lão Mục nói, một đám người giống như là quản lý viên của vườn bách thú nhìn chằm chằm, làm cho cả người Vương Tranh không được tự nhiên.

- Khụ khụ, các vị chú bác, ta đến chỉ muốn uống chút cà phê, còn có việc bận, đã thế này, đi trước một bước.

- Ha ha, anh bạn nhỏ, nơi này có cà phê, nhưng lại là miễn phí, chuyện gì đến sẽ phải đến.

- Thằng nhóc, còn muốn chạy sao, đáng tiếc nha, ở trong này, cho dù Ryan đến đây, cũng không muốn vào thì vào muốn ra thì ra.

Gail kiêu ngạo nói, làm râu dựng lên, thật uy vũ.

Vương Tranh đánh giá đối phương một chút, giá trị vũ lực chắc bằng không đi, nơi này hẳn không phải là ổ bắt cóc tống tiền.

- Có thể giải đề nhanh như vậy, nói rõ tiêu chuẩn Toán Học cùng năng lực tính nhẩm của ngươi đều rất tốt, như vậy đi, chơi với chúng ta một trận, ngươi thắng là có thể rời đi.

Lão Mục cười nói.

- Để cho ta tới, lão tử thích nhất treo bạn nhỏ lên đánh.

Gail gấp khó mà dằn nổi nói.

Vương Tranh không nói gì, nơi này đều là loại người nào nha.

- Cậu bé, lão già này chính là miệng thối một chút, gần đây hắn mê tít CT, chỉ bằng thân thể như thế này khẳng định là bị người ta treo lên đánh, mỗi ngày được người khác khen tặng học sinh tiểu học tốt bụng, kỳ thật hắn là học viên già khú đế, ha ha.

Người chung quanh trêu chọc nói.

Gail lại là mặt không đỏ tim không đập nhanh, hoàn toàn không xem chuyện này ra gì.

Vương Tranh xem như hiểu được, gặp phải lão ngoan đồng ham chơi, độ tuổi này còn chơi CT, hắn không bị treo lên đánh thì ai bị treo lên đánh.

- Ta không hiểu trò chơi này lắm.

Vương Tranh nói, nhìn thấy bọn họ liền nghĩ tới lão Cổ, phong cách nói chuyện đều không khác nhau, cứ coi như là bồi mấy ông lão nói chuyện phiếm.

- Rất đơn giản, không ngừng có đề xuất hiện, ai hoàn thành trước tiên, icon hình đầu của ngươi có thể đập bẹp icon hình cái đầu của đối phương, đập đến khi nằm úp là thắng.

Lão Mục nói.

Vương Tranh gật gật đầu, Gail vui vẻ, xem ra hắn thật sự thích phương pháp chơi đùa kiểu này, Gail đã xoắn lên ống tay áo.

- Tên nhóc, lá gan rất lớn a, yên tâm, kỳ thật bụng dạ của ta tốt lắm, sẽ không để ngươi thua thảm đâu.

Vương Tranh cười cười, đứng ở đối diện, hai người chuẩn bị xong, màn hình chợt lóe lên, đồng thời một loạt đề mới từ kho đề được hạ xuống.

Có tính nhẩm đơn giản, cũng có yêu cầu suy luận mức độ cao, chậm thì không sao, chỉ có tính sai mới bị trừng phạt, cũng sẽ bị đối phương đánh.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Gail vị này cũng thật là, không nên khi dễ trẻ con, nhưng nói gì đi nữa có thể so đấu cùng Gail , bản thân chính là chuyện vinh quang, hắn thật sự không hay chơi đùa cùng người bình thường.

Vừa mới bắt đầu Gail tính thả một chút, 1’ sau, sắc mặt Gail ngưng trọng, tay không ngừng, ánh mắt cũng thẳng tắp, từ đùa giả biến thành thật rồi.

Không bao lâu sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Đây là gặp quỷ sao!

Tốc độ của tên nhóc này lại nhanh ơn Gail, khúc dạo đầu vẫn là một ít đề đơn giản, phản ứng giải nhanh hơn một chút cũng là lẽ thường.

Nhưng là lúc Vương Tranh giải một vài đề toán biện luận cực nhanh, mọi người ở đây hóa đá.

Một đám trung niên đến già cả, cũng không biết lúc nào khí chất đều đã xảy ra biến hóa.

Vương Tranh dẫn đầu trước ba đề, cùng tình huống lão Mục vừa rồi không khác lắm, lúc này lại có thêm một đề rơi xuống.

Mọi người thở dài một trận, vận khí của Gail khá tốt, ở trong kho đề có một số đề không giải được.

Một khi gặp cơ bản chính là ngang tay, thông qua trò chơi này tăng mạnh trạng thái cùng cảm giác, có thể kích thích linh cảm, ngẫu nhiên sẽ ở một số đề chưa thể giải quyết phát sinh ra linh cảm, cho dù một chút cũng rất tốt, đây là dung nhập công việc vào trong giải trí.

Vương Tranh cũng hơi hơi nhíu nhíu chân mày, suy đoán phản ứng cơ học Mushi trong chiều không gian thứ năm, khá phiền toái a.

Suy đoán phản ứng cơ học Mushi trong chiều không gian thứ năm, là một loại thuật toán đã có kết quả từ lâu, nhưng quá trình còn cần tiến thêm một bước nghiệm chứng suy đoán, nhưng có thể kết luận thứ này ở số học về không gian có lực ảnh hưởng thật lớn, không ít nhà khoa học đều cho rằng là chính xác, nhưng mà quá trình này rất đau đầu, từng có vài loại luận chứng, nhưng cũng không thực sự hoàn mỹ.

Đại khái chần chờ 1’, Vương Tranh bắt đầu ra tay, trước kia cùng lão Cổ tán gẫu qua, lão Cổ đánh giá là có chút đầu óc, nhưng lá gan không lớn.

Mấy người lớn tuổi chung quanh cười cười, loạn viết loạn vẻ là phải bị trừ điểm.

Lão Mục cũng cười, nhưng không bao lâu biểu tình đọng lại, Gail phía đối diện vốn đang rất đắc ý nhưng rất nhanh buông tay bỏ quên giải đề, mà là nhìn phía đối diện.

Biểu tình càng ngày càng ngưng trọng.

- Làm sao lại có thể như vậy?

- Đây là không thể thực hiện được, chiêu số này ta đã từng dùng qua, đến trung lộ sẽ chết.

- Hả? Tại sao hắn lại vòng vo?

- Cái này ... Đây là theo chiều không gian thứ mười ba xoay ngược giải quyết chiều không gian thứ năm?

- Cũng dám dám suy tưởng a!

Nhưng từ lúc bắt đầu giải đề, trong phòng ngay cả tiếng nói chuyện cũng không còn, chỉ còn lại có một cái máy móc cổ xưa cứ vài phút lại kêu nhỏ tít tít.

Tốn hơn một giờ, Vương Tranh mới làm xong, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, là có chút nho nhỏ vui thích, đầu óc đều trở nên sinh động

Theo bản năng nhìn thoáng qua điện thoại. Ba cuộc gọi nhỡ , hơn một giờ trôi qua.

Chết tiệt a, Toán Học khốn khiếp, lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh a!

Vương Tranh cũng không rảnh nói chuyện, chạy mất nhanh như chớp, Tử Tô hẳn là chờ hắn rất lâu.

Vương Tranh đi rồi cũng chưa có người chú ý tới, ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm màn hình.

Thật lâu sau lão Mục là là người thứ nhất phản ứng lại :

- Quen đứng trên cao nhìn ra xa, chẳng trách người khác thành công ta thì không, xem ra ta phạm vào tật xấu ánh mắt hẹp, khó trách luôn không giải được.

Lại một lát sau Gail đang rung đùi đắc ý cũng tỉnh táo lại:

- Tên nhóc này đầu óc lớn lên như thế nào.

Mọi người cũng có lúc từng nghĩ đến phương hướng đó nhưng bản năng liền lược trôi qua, bởi vì phương hướng này là vấn đề, ai ngờ hắn sẽ chuyển từ chiều không gian thứ năm sang chiều không gian thứ mười ba rồi lại quay lại chiều không gian thứ năm.

- Tên nhóc này đúng là... Hả, người đâu?