Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 16 - Chương 120: Trí giả (2)




Vương Tranh gật gật đầu. Hắn một binh lính đơn độc, trước mắt còn không nghĩ đi gây thêm chuyện gì.

Lúc này ở trong phòng Lan Tượng, Lan Lăng đang pha cho một ông lão trà, vừa nói.

- Ông nội, ngài cảm thấy hắn thế nào, có phải là do ta có ảo giác hay không?

Lan Tượng mỉm cười:

- Chỉ sợ tên nhóc này không đơn giản, nhìn không thấu, nhưng tâm nhãn không xấu, chỉ có điều thế cục hiện tại khá mẫn cảm, vẫn phải chú ý nhiều hơn một chút.

Lan Lăng gật đầu, bởi vì cũng có thể Vương Tranh là gian tế do Ngân Minh thậm chí là liên minh buông bán phái tới, mặc dù khả năng này có tính cực thấp, bởi vì nếu không phải là một âm mưu, một khoang thuyền cứu hộ rơi xuống như thế làm sao có người có thể còn sống, không phải trọng thương, trực tiếp liền tan thành tro bụi.

……

Thế lực nhà họ Lan có bao nhiêu lớn, từ lần hội nghị này có thể nhìn ra nhận được.

Nói là các bộ lạc, kỳ thật là hai phần ba bộ lạc người Dida đều phái ra trưởng lão cũng là trí giả của bọn họ.

Bầu trời trong xanh, không có một đám mây, ánh mặt trời nóng bừng bừng thiêu nướng vạn vật trên mặt đất, một đám người Dida t đi ra ừ núi sâu rừng thẩm. Tiến vào thành Lan Khảo, đi tới nhà họ Lan.

Toàn bộ nhân loại trên thế giới cũng chỉ có nhà họ Lan có thể vẫn duy trì quan hệ tương đối thân thiện với người Dida, đây cũng là vì nhà họ Lan coi như là một trong các lãnh tụ của di dân.

Một gã trưởng lão trí giả, bên cạnh có là bốn gã dũng sĩ Dida đi theo, dũng sĩ chân chính, ở bộ lạc Dida, phải thông qua mười hai loại khảo nghiệm mới có thể đạt được danh hiệu vinh dự này.

Nhìn một đội tiếp một đội người Dida đi vào nhà họ Lan, lúc này Vương Tranh mới cảm giác được địa vị của nhà họ Lan, một trong ba thế lực lớn, cũng không phải tự mình thổi ra đến.

Chẳng qua, nhìn người Dida, lão Lan lại nổi điên, nhe răng trợn mắt, ánh mắt đỏ hồng kéo lấy trí giả đến từ bộ lạc River:

- Calic, ngươi biết!

Calic thấp bé giống như là ném ôn dịch quăng Lan Tượng đi, hai cái chân ngắn chạy còn nhanh hơn trốn so với con thỏ, bốn gã dũng sĩ hộ vệ của hắn lại sải bước theo, nháy mắt không còn bóng dáng.

Những người Dida cùng nhà họ Lan giao thiệp đều biết rõ, nhà họ Lan có lão điên, luôn nghĩ bắt người Dida đến giải phẫu để nghiên cứu, cũng không muốn xác chết, mà là muốn sống.

Người Dida gặp Lan Tượng đều coi hắn là ôn dịch, tức quá xoay người đã bắt lấy Vương Tranh xả giận.

Nhưng mà đánh hai quyền ở trên cánh tay Vương Tranh, liền xoa nắm đấm của hắn hùng hùng hổ hổ tiêu sái chém gió:

- Tên nhóc có cơ thể còn tạm được nha, đánh ngươi không có lời, ngươi cũng không đau, còn làm đau tay của lão tử.

Hộ vệ đội có điểm sứt đầu mẻ trán, trí giả người Dida theo quy củ một người đấu một người, nhưng mà đám dũng sĩ hộ vệ của bọn hắn cũng không giống với, một người so với một người có thể ăn, một người so với một người không giảng đạo lý, trong thời gian ngắn, cũng đã bạo phát năm lần quyết đấu, bị thương nặng ba người, đã chết một người.

Còn có một đôi đang ở trên khán đài điên cuồng chiến đấu.

Vương Tranh nhìn náo nhiệt, người Dida chỉ cần không phải trí giả, thì chính là chiến sĩ trời sinh, thân cao chia đều khoảng 5m mét, do ba trái tim nổ lực cung cấp sức lực, đầu rất lớn, dung lượng não gấp năm lần nhân loại. Từ lão Lan nơi đó nhìn được tư liệu nghiên cứu, người Dida có tiểu não phát triển vượt bậc, người Dida bình thường vận động về năng lực phản xạ còn mạnh hơn so với chiến sĩ nhân loại nhận qua huấn luyện gian khổ, huống chi ở nơi này đều là dũng sĩ nổi bật của người Dida.

Chiến đấu đầy dã tính, từng quyền đau đến thịt, nhưng mà hai gã dũng sĩ Dida đều không thèm quan tâm, Vương Tranh nhìn ra một gã người Dida dùng nắm đấm nện hụt, đập thật mạnh lên trên mặt vách tường, vách tường ngay cả súng lục đều chỉ có thể lưu một lỗ nhỏ lập tức sụp đổ xuống một miếng to, mà nắm đấm của người dũng sĩ Dida này ngay cả lớp da đều không có trầy xước một chút.

- Đám quái vật có xương cốt như thép, đối phó bọn họ tốt nhất là đạn xuyên thép hoặc đạn nổ.

Lão Lan Tượng không biết khi nào thì lại đã trở lại, cầm trong tay một bao đậu phộng lớn, vừa nhìn vừa bốc ăn.

Vương Tranh cười cười, dùng tay cũng hốt một nắm đậu phộng ăn, Lan Tượng nhìn Vương Tranh liếc mắt một cái, rõ ràng nhét túi đậu phộng vào trong tay Vương Tranh:

- Không có vị mặn.

Người già đi cần giảm ăn ít muối, nhưng mà người càng già thì lại càng muốn ăn mấy thứ có mùi có vị gì đó.

Quyết đấu đã có kết quả, không có gì ngoài ý muốn, lại là một người bị trọng thương, một người bị vết thương nhẹ. Trường hợp vô cùng máu tanh, nhưng mà người Dida ở bốn phía đều phát ra tiếng hoan hô như sói như cọp, hai dũng sĩ này đại biểu hai bộ lạc cũng không bởi vì thế mà kết thù.

Lan Tượng nhìn người Dida bị thương, ánh mắt lại đỏ bừng, xông lên suy nghĩ muốn mượn danh nghĩa trị liệu làm chút nghiên cứu, kết quả bị người ta hất ra ngoài.

Thời kỳ trưởng thành của người Dida chia làm ba giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất là thời kỳ thơ ấu, ở cái thời kì này, tất cả người Dida đều giống nhau.

Giai đoạn thứ hai là thời kỳ lựa chọn, khi 12 tuổi, người Dida sẽ lựa chọn con đường sinh trưởng của chính bản thân, là trở thành chiến sĩ hay là trở thành trí giả của bộ lạc.

Cái giai đoạn thứ ba, chính là thời kỳ trưởng thành, đến lúc sau sẽ xuất hiện phân hoá giữa chiến sĩ cùng trí giả.

Lan Tượng muốn nghiên cứu vì sao người Dida sẽ có thời kỳ lựa chọn, có thể tự lựa chọn phương hướng tiến hóa, đây thật sự là một việc thật thần kỳ.

Vì thế người Dida coi hắn là một tên điên ôn dịch cũng không quá kỳ quái, không có một quyền đánh chết hắn cũng đã xem như nể mặt mũi cho người nhà họ Lan rồi.

- Ngươi không đi vào họp?

Vương Tranh đưa mắt nhìn Lan Tượng, tìm đề tài để hỏi hắn.

Lan Tượng hừ hừ:

- Ta muốn làm khoa học, tên nhóc, có biết không? Tay chân phát triển, ý nghĩ đơn giản. Ngay cả lý luận bẻ cong không gian của Lauren Lý là cái gì cũng không biết, còn làm sao mà trao đổi?

Rõ ràng là người ta coi ngươi là quái vật. Vương Tranh mỉm cười, câu được câu không phụ họa lão Lan nói chuyện, thỉnh thoảng khóe mắt lại hơi liếc về là hai gã dũng sĩ vừa mới lên khán đài đối chiến.

Hai gã dũng sĩ này có thực lực lẫn thể lực ngang nhau, hơn nữa đều là loại hình chiến đấu dẻo dai, căn bản phân không ra thắng bại.

- Đừng xem thường bọn hắn tại sao cần đánh cho đến chết, đây là tập tục, bộ lạc tụ hội, không chết ba năm người, sẽ không thể gọi là náo nhiệt, có phải là rất thích hay không ?

- Những người này đều là dũng sĩ, làm thế này không phải tự giảm chiến lực?

Vương Tranh cảm thấy càng như là bệnh thần kinh.

- Tập tục luôn luôn có lý do để tồn tại. Tạm trời trước mắt còn không có tìm hiểu được là chuyện gì xảy ra, bộ lạc có dũng sĩ đã chết, đời tiếp theo sẽ sinh ra dũng sĩ sẽ có hiệu quả như giếng phun.

Vương Tranh trừng mắt nhìn.

er:line-break'>