Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 16 - Chương 136: Khinh miệt (2)




Vương Tranh nở nụ cười:

- Tại sao ngươi biết ta đang ở ngộ đạo?

Laladuri lại nhức đầu:

- Mới vừa rồi Ada giống như dung hợp với thế giới, hình như là gió. Nhưng giống như cũng không phải.

Vương Tranh hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Laladuri có ngộ tính cao như vậy:

- Có lẽ, có một ngày ngươi cũng có thể ngộ đạo.

- Ta?

Laladuri chỉ vào chính mình, vội vàng xua tay:

- Không. Không, Ada, ta rất ngốc, chỉ cần có thể học giỏi kỹ thuật mà ngài truyền thụ cho thì tốt rồi.

Là một người dũng sĩ cùng trí giả kết hợp, mang đến sự rung động không gì sánh kịp.

- Sắc trời đã tối muộn. Chúng ta trở về đi, đã đói bụng.

Vương Tranh sờ sờ cái bụng đang sôi kêu ọt ọt, nghe Cục Than Đen nói, tu luyện đến trình độ nhất định, tất nhiên không cần đếm xỉa đến thức ăn. Thiếu đi thú vui ăn uống, khẳng định cuộc sống sẽ không có ý nghĩa đi.

Nếu để cho đại gia Tô lựa chọn, hắn khẳng định lựa chọn ăn.

Một lớn một nhỏ đi về tới bộ lạc, trong rừng cây lưu lại bóng dáng loang lổ, dường như biểu thị cái gì .

………

Lan Lăng cùng Calic tìm hiểu tình huống bộ lạc River, nàng cũng không phải đến để du ngoạn, chủ yếu là đặt ra cơ hội vì sự phát triển của bộ lạc River. Bộ lạc River coi như là một trong các bộ lạc cùng nhân loại thân cận nhất, hơn nữa có đủ điều kiện mang tính đại biểu, thông qua tiếp xúc cùng bộ lạc River, cũng có thể tổng kết ra điểm mấu chốt của cả hai bên, về sau kết giao đặt ra giới hạn, đối với hai dân tộc dung hợp lẫn nhau, đây là việc rất quan trọng.

Quả thật bộ lạc River phát triển khá tốt, đã vận dụng đến một vài thứ của nhân loại, nhất là áo giáp chiến đấu, loại áo giáp to lớn này có trang bị động lực nhất định, mà vũ khí hợp kim lại hung mãnh, thứ này thì dùng tốt hơn nhiều vũ khí nguyên thủy của người Dida, nhưng Lan Lăng phát hiện, những vũ khí này đều là bị cất đi, bình thường người Dida huấn luyện vẫn dùng vũ khí nguyên thủy, một loại khúc gỗ cứng rắn.

- Trưởng lão Calic, lần này chúng ta mang tới một số trang bị vũ khí không tốt hay sao, ta xem ở thời điểm huấn luyện mọi người cũng không hay sử dụng?

Lan Lăng hỏi, thời điểm săn bắn, nếu dùng vũ khí của nhân loại, khẳng định sẽ thuận lợi hơn nhiều, ở hành tinh Dida trừ có người khổng lồ, dã thú hung mãnh cũng rất to lớn, trọng lượng vài tấn tùy ý có thể thấy được, đương nhiên là có loài vô hại, cũng có loài thì có được tính công kích rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân tại sao đa số nhân loại lại ở lại trong thành thị.

Calic lắc đầu:

- Các ngươi đưa vũ khí rất lợi hại, thực sự kinh người, nhưng mà chúng ta sử dụng vũ khí với lý do khác nhân, nhân loại là vì chinh phục, mà chúng ta là vì sinh tồn. Thông thường săn bắn chỉ cần như vậy là đủ rồi, chúng ta hy vọng thông qua cố gắng để duy trì sinh sống, đây là một loại cảm ơn đối với thiên nhiên, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng không muốn dùng.

Lan Lăng gật gật đầu:

- Ta hiểu được.

Calic cười cười:

- Nhà họ Lan mấy năm nay giúp chúng ta nhiều như vậy chúng ta là biết đến, đám trang bị này đều có làm huấn luyện định kỳ, Ngân Minh xét duyệt còn không có thông qua hay sao?

- Thương hội bên kia tạo không ít chuyện, vẫn đang co kéo, người của chúng ta vẫn đang cố gắng, nhưng bọn hắn có lực lượng không thể coi thường, cho nên chúng ta phải làm chuẩn bị cả hai tay.

Lúc này Lan Lăng thật sự nói.

Calic đứng lên, cúi đầu hành lễ Lan Lăng thật sâu, Lan Lăng vội vàng đứng lên ngăn cản, nhưng Calic rất kiên trì:

- Tiểu thư Lan Lăng, ta đại biểu người Dida cảm tạ các ngươi vẫn luôn theo đứng chung một chỗ với ta, hành tinh Dida này không chỉ có là của chúng ta, cũng là các ngươi, chúng ta cùng nhau bắt tay, nhất định có thể bảo vệ quê nhà!

Lan Lăng biết, nàng chính thức được người Dida thừa nhận, trở thành đại biểu thế giới nhân loại ở hành tinh của người Dida.

Đúng lúc này ngoài phòng truyền đến một tiếng kêu to:

- Đói muốn chết, có cơm ăn hay không.

Người Dida làm thức ăn thật sự không phải người bình thường có thể ăn, ít nhất Lan Lăng là chịu không nổi, rất thô ráp quá khó để ăn, , Lan Lăng tỏ ra vô cùng nể Vương Tranh bởi vì đối phương có thể ăn được.

Nàng làm sao biết, càng khó ăn Vương Tranh đều nếm qua, thịt dã thú cùng trái cây ở nơi này quả thực ăn ngon gấp trăm lần so với tộc trùng.

Kế tiếp trong cuộc sống, Mộc Sâm cùng Calic mang theo Lan Lăng đi thăm chung quanh, cũng gặp xong vài tộc trưởng của các bộ lạc ở chung quanh, đương nhiên muốn thương thảo một ít chuyện quan trọng, Mộc Sâm cũng phụ trách giới thiệu Lan Lăng cho mọi người, từ nay về sau, Lan Lăng chính là một thế hệ đại biểu mới cho nhà họ Lan.

Về phần Vương Tranh thì lại mỗi ngày cùng Laladuri cùng nhau huấn luyện, biến mất ở trong tầm mắt mọi người, thẳng đến bộ lạc Lăng Sơn đến trao đổi.

Bộ lạc Lăng Sơn là bộ lạc lớn thứ nhất ở khu vực này, nếu không phải ra Mộc Sâm vị trưởng lão này, bọn họ vẫn là lãnh tụ, nhưng Mộc Sâm xuất hiện làm cho bọn họ chỉ có thể đành chấp nhận đứng thứ hai, nhưng từ mặt dân cư cùng tổng hợp lại về mặt chiến lực, bộ lạc Lăng Sơn càng mạnh hơn.

Hằng năm dũng sĩ bộ lạc Lăng Sơn đều phải cùng bộ lạc River luận bàn, từ chiến tích qua lại mà xem, bộ lạc Lăng Sơn lấy được chín thành thắng lợi, gần đây lại là thắng liên tiếp sáu năm.

Lần này tộc trưởng Sơn Càng của bộ lạc Lăng Sơn dẫn dắt hai trăm danh sĩ đi vào bộ lạc River.

Những bộ lạc tương đối nhỏ hơn đã sớm đến, bộ lạc Lăng Sơn xem như khoan thai đến chậm, bởi vì Mộc Sâm tồn tại, bộ lạc River chính là bộ lạc thủ lĩnh ở khu vực Kamla, nhưng mà dũng sĩ bộ lạc River quá yếu vẫn không thể làm cho dũng sĩ bộ lạc Lăng Sơn bội phục.

Trong thế giới người Dida cũng không phức tạp, Mộc Sâm là trưởng lão, bộ lạc River sẽ là bộ lạc lãnh tụ, nhưng điều này cũng không thể mang đến vinh quang cho bộ lạc River.

Năm nay, Laladuri trở thành một thế hệ dũng sĩ mới của bộ lạc River, chiến đấu một trận với đại biểu cùng bộ lạc Lăng Sơn, trận chiến của dũng sĩ.

Bộ lạc Lăng Sơn đưa ra dũng sĩ là Sơn Mông, người thắng liên tục ba năm, cháu của Sơn Càng. Về thực lực ở trong toàn bộ các bộ lạc Dida thì Sơn Mông cũng có danh tiếng.

Cái đầu của Sơn Mông còn cao lớn hơn so với người khổng lồ bình thường, còn cao hơn Laladuri một cái đầu, dáng người cũng rất cường tráng, quả thực là quái thú trong đám người khổng lồ, hơn nữa vẻ mặt hung ác, nếu thật sự thả người này đi ra ngoài tuyệt đối có thể làm cho bạn nhỏ nín khóc vào ban đêm.

- Ha ha. lão đệ Mộc Sâm, ta đã tới chậm, xin thứ lỗi a, đường xá nơi này của các ngươi có chút không dễ đi.

Sơn Càng cười nói.

- Sơn Càng, trường hợp quan trọng như vậy tại sao ngươi lại có thể tới muộn, để cho tiểu thư Lan Lăng chê cười.

Calic nói, âm thanh có chút nghiêm khắc.

Sơn Càng nhìn thoáng qua Calic:

- Chỉ là chút chuyện nhỏ, cô bé kia, nếu nhân loại các ngươi gặp được vấn đề gì thì cứ tìm Sơn Càng ta, ở khu vực Kamla, chuyện mà ta Sơn Càng làm không được sẽ không có người có thể làm được, ha ha ha.

dif]>