Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 15: Tiếp tục làm bạn bè 9




Edit: Tịnh


Phát hiện trộm sai đề, Triệu Địa không thể làm gì khác, đành phải chen vào bên cạnh Lý Tiêu, cùng nhau xem những trọng điểm mà Chu Dịch Phàm cho. Ngày thứ hai, đầu Triệu Địa choáng váng xoay vòng vòng, gây khó dễ. Không! Phải đi thi. Kết quả nha…… Vẫn là sau khi có kết quả mới biết được.

Lý Tiêu đối với năm mươi phần trăm đó rất có tự tin, cái gì làm được thì làm, không làm được thì chém một chút, chưa hết thời gian kiểm tra, hắn đã nộp bài thi. Trước khi ra khỏi phòng thi, hắn nhìn thoáng qua chỗ Chu Dịch Phàm. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy còn sợ hãi than lên một tiếng — học giỏi quả nhiên là học giỏi vậy mà gục đầu ngủ trên bàn!

Nhưng mà nhớ tới Chu Dịch Phàm tối hôm qua ôn bài cùng hắn và Triệu Địa, căn bản không có ngủ, cũng khó trách sẽ buồn ngủ. Không biết Chu Dịch Phàm có làm xong bài thi không, nhưng đừng bởi vì ngủ mà làm bài không kịp. Lý Tiêu nghĩ như thế, có chút lo lắng. Dự định về phòng ngủ bù, nhưng bởi vì lo lắng Chu Dịch Phàm, nên không tự giác đi nhanh hơn.

Lý Tiêu đợi không lâu, Triệu Địa đi ra. Cậu ta phất phất tay với Lý Tiêu, ngáp dài đi về phòng; Sau khi thi xong, Tiền Cung cũng đi ra, vỗ vai Lý Tiêu, hỏi hắn muốn đi quán net chơi game không, Lý Tiêu từ chối.

Chu Dịch Phàm vẫn không tỉnh lại, giáo viên giám thị đi thu bài, cậu vẫn còn gục vào trên bàn, thật sự im lặng.

Lý Tiêu nhìn giáo viên rời khỏi trường thi, mới đi vào, cẩn thận cúi đầu nhìn Chu Dịch Phàm. Chu Dịch Phàm còn đang bị cảm, lại thức đêm, nhưng bệnh tình đừng nặng thêm, ngất đi. Sớm biết đã không để cho Chu Dịch Phàm thức đêm giúp hắn.

“Chu Dịch Phàm, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh……”

Lý Tiêu lắc lắc cơ thể Chu Dịch Phàm, nhỏ giọng gọi cậu.

Chu Dịch Phàm hình như bị giật mình, ngẩng mạnh đầu lên, mê mang mở mắt. Đến khi thấy rõ người trước mắt, cậu không hề có phòng bị cười cười: “Lý Tiêu……”

Giọng nói vẫn khàn khàn như trước, yếu ớt, gần như không nghe thấy. Sau đó bởi vì mở miệng, cổ họng khó chịu dẫn đến ho khan kịch liệt, ho đến nỗi cậu không ngồi thẳng được.

Lý Tiêu nhìn mà đau lòng, vỗ lưng giúp cậu thuận khí: “Tối hôm qua đã nói cậu không nên thức đêm, nhìn đi, cảm nặng hơn rồi.”

Chu Dịch Phàm ho một trận, rốt cuộc dừng lại, đầu cũng tỉnh táo lại một ít. Cậu ngáp một cái, lấy từ trong túi áo ra một cái khẩu trang mang vào: “Không sao…… Khụ khụ…… Qua vài ngày thì tốt rồi……”

Lý Tiêu nghe Chu Dịch Phàm ho khan liền cảm thấy khó chịu, chen đến bên cạnh Chu Dịch Phàm, thu dọn giúp cậu vài thứ: “Cậu làm xong bài thi không? Thôi, không cần nói, gật đầu lắc đầu là được rồi.”

Chu Dịch Phàm nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, hai tay nhét vào trong túi áo, dường như có chút cảm thấy lạnh.

Trời nóng, không mặc quần áo cũng còn thấy nóng, sao lại thấy lạnh được? Trừ khi bị sốt rồi.

Thu dọn xong Lý Tiêu thấy tình trạng này của Chu Dịch Phàm, không khỏi nhíu mày, đưa tay đặt lên trán Chu Dịch Phàm, thử nhiệt độ của cậu.

Chu Dịch Phàm để Lý Tiêu sờ trán, muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu. Cảm giác tay Lý Tiêu rất lạnh, thật thoải mái, vì thế không tự chủ được cọ cọ. Lý Tiêu lại đen mặt nói: “Cậu bị sốt rồi.” Nói xong chuẩn bị thu tay lại, lại bị hai tay Chu Dịch Phàm đè lại.

Chu Dịch Phàm nhắm mắt lại, bộ dáng rất hưởng thụ. Tay Lý Tiêu dán trên trán cậu hắn, dần dần bị nướng đến nóng lên. Cho đến khi độ ấm trên tay nóng như trán Chu Dịch Phàm, mới được buông ra.

Chu Dịch Phàm im lặng nhìn Lý Tiêu, mặt đầy vô tội: “Cậu…… Khụ khụ…… Mất hứng?”

Lý Tiêu nhìn bộ dáng ngốc ngốc như trẻ con của cậu, nhất thời không nói gì. Trầm mặc một lát, đeo túi của Chu Dịch Phàm lên, rồi kéo cậu đi ra ngoài.

Lý Tiêu cảm thấy kì quái, bình thường Chu Dịch Phàm là một người lạnh lùng như vậy, nhưng với bạn bè thì rất hết mình. Trước đó Lý Tiêu phát hiện, Chu Dịch Phàm đối xử với bạn bè như hắn tốt đến không còn gì để nói. Hôm nay vì để giúp hắn ôn bài mà kéo theo cơ thể mệt mỏi thức đêm với hắn, khiến mình mệt đến nỗi suýt nữa không thi được ……

Nghĩ đến đây, Lý Tiêu thở dài một hơi. Nắm tay với Chu Dịch Phàm lại kiên định thêm vài phần — người bạn Chu Dịch Phàm này, hắn xem như triệt để nhận rồi. May mà Chu Dịch Phàm và nữ thần không có bất cứ mờ ám nào, Lý Tiêu không cần đối mặt với cục diện “Vợ của bạn không được động vào” này.

Ý nghĩ của Lý Tiêu, Chu Dịch Phàm một chút cũng không biết. Đoán rằng cậu cũng không muốn biết. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, vào buổi tối cậu sốt cao được Lý Tiêu đưa vào bệnh viện đó, cậu vẫn biết.

Phạm Doãn Y sau khi vui chơi ở tiệc sinh nhật suốt một đêm, nên ngủ cả một ngày. Lúc đi ra ngoài kiếm ăn, thì vô tình gặp được Lý Tiêu ở siêu thị.

Lý Tiêu mắt thâm quầng, mặt đầy mệt mỏi. Nhìn thấy nữ thần, tinh thần hắn rung lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Học tỷ!”

Phạm Doãn Y gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Tiêu ánh mắt lại mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu —  sao cô càng nhìn Lý Tiêu, càng có cảm giác đã gặp hắn ở đâu rồi? Hơn nữa cô cam đoan là lần gặp mặt đó cũng không tốt đẹp gì.

Lý Tiêu tiếp tục mỉm cười, hỏi tiệc sinh nhật của nữ thần như thế nào, lại hỏi nữ thần nghỉ hè này có dự định gì, cố gắng tìm tiếng nói chung với nữ thần. Tiếc là, nữ thần không phối hợp, mặc kệ hắn sử dụng tất cả chiêu trò cũng không được.

Biết nữ thần không có tâm tình, Lý Tiêu thức thời không nhiều lời, tạm biệt với nữ thần. Đi đến cổng siêu thị mới nhớ tới Chu Dịch Phàm bị sốt đang nằm viện, nên nói với Phạm Doãn Y một tiếng. Chu Dịch Phàm đã từng nói qua, Phạm Doãn Y là bạn tốt nhất của cậu.

Hắn quay đầu phất phất tay với nữ thần trong lòng: “Dịch Phàm phát sốt nằm viện, chị đi thăm cậu ấy đi.”

Nói xong Lý Tiêu cũng không quay đầu lại mà đi tiếp. Hắn mới đi ra từ bệnh viện, giúp Chu Dịch Phàm đăng ký xếp hàng, bưng trà đổ nước, bận rộn cả buổi. Nữ thần mang đến phấn chấn rốt cuộc chống đỡ không nổi cơ thể mệt mỏi của hắn. Hắn rất mệt, hắn rất muốn ngủ, hắn vô cùng khát vọng có thể tương thân tương ái với cái chăn của mình vĩnh viễn. Nhưng mà hắn biết hắn chỉ có thể ngủ vài giờ, buổi tối còn phải đưa cơm cho Chu Dịch Phàm. Hi vọng nữ thần là bạn tốt nhất của Chu Dịch Phàm, có thể chăm sóc cậu được vài giờ. A, thật ra không cần nữ thần đi cũng được đi, chắc là Chu Dịch Phàm cũng đã nghỉ ngơi giống như hắn rồi…… Thật sự là thất sách mà, nữ thần nhất định sẽ quấy rầy bệnh nhân đang nghỉ ngơi a!

Lý Tiêu miên man suy nghĩ, cứ như vậy trở về phòng trèo lên giường của mình, đi ngủ.

Mà Phạm Doãn Y sau khi biết bạn thân bị bệnh nằm viện, tất nhiên sẽ không mặc kệ. Chỉ là cái mỉm cười trước lúc rời đi kia của Lý Tiêu, đột nhiên khiến cô nhớ lại ký ức mà cô đã quên. Cái bóng đen lén la lén lút theo đuôi cô mấy ngày kia, cùng với bóng đen rốt cuộc không nhịn được đứng trước mặt cô, trong bóng đêm cười đến lộ ra một hàm răng trắng sáng…… Tên kia không phải là Lý Tiêu đó sao!

Trong lòng Phạm Doãn Y khiếp sợ, sau đó là lo lắng. Lý Tiêu người này nhân phẩm không tốt a, hơn nữa…… Hình như mọi chuyện không giống như cô nghĩ, hắn có tình cảm với cô–bạn thân của Chu Dịch Phàm. Lý Tiêu sẽ không lợi dụng Chu Dịch Phàm để tiếp cận với cô đó chứ?!!

Nghĩ đến đây, Phạm Doãn Y đứng ngồi không yên. Cô tuyệt đối không để cho Chu Dịch Phàm rơi vào cái bẫy bỉ ổi đó của Lý Tiêu được!

Sau đó Chu Dịch Phàm đang ngủ bị Phạm Doãn Y quấy rầy, nghe Phạm Doãn Y nói quãng thời gian bị theo đuôi đáng sợ kia ra, cùng với chuyện, người theo đuôi cô, chính là Lý Tiêu. Đương nhiên Lý Tiêu bị Phạm Doãn Y tố cáo bỏ sót qua một số chi tiết, hơn nữa vì đạt được hiệu quả Phạm Doãn Y căn bản không muốn nói.

Có một số việc không cần phải nói rõ ràng, Phạm Doãn Y biết Chu Dịch Phàm rõ ràng ý tứ của cô. Chỉ là không biết Chu Dịch Phàm nghĩ như thế nào.

Chu Dịch Phàm có thể nghĩ như thế nào?

Cậu cho rằng Lý Tiêu cố ý tiếp cận cậu, là vì thích cậu. Không, không phải cho rằng. Lý Tiêu rõ ràng đã thổ lộ rồi!

Trong lòng Chu Dịch Phàm hỗn loạn, thấy ánh mắt lo lắng của Phạm Doãn Y, mạnh mẽ khiến chính mình duy trì mỉm cười: “Đúng là hắn…… Thường thường hỏi chuyện của cậu…… Khụ khụ khụ……”

Ho khan kịch liệt khiến Chu Dịch Phàm  không duy trì được phong độ thường ngày, ho đến mức nước mắt đều chảy ra.

Lý Tiêu thường thường nói bóng nói gió với cậu hỏi thăm chuyện của Phạm Doãn Y, lúc ấy không cảm thấy gì, bây giờ nhớ tới……Tất cả đều là dụng tâm kín đáo. Cách che dấu vụng về đó, nụ cười diễn kịch đó, lại khiến cậu bị mê hoặc đến quay vòng vòng.

Phạm Doãn Y thấy Chu Dịch Phàm ho dữ dội, vội vàng vỗ lưng giúp cậu: “Cổ họng không thoải mái thì đừng nói, đợi một lát tôi gọi người đi nấu một chén nước lê đường phèn.”

Quý Hằng là bạn trai mới của Phạm Doãn Y, nhà cậu ta ở rất gần trường.

Chu Dịch Phàm liền gật đầu, nhắm mắt lại chợp mắt, không nói gì thêm. Đợi Phạm Doãn Y rời đi, cậu mới mở to mắt, đáy mắt tất cả đều là mê mang.