Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 33




Lý Tiêu yên lặng nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Dịch Phàm đang ngồi bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ có bóng cây, tia sáng xuyên qua tầng tầng lá cây vào phòng, cởi đi nhiệt độ ngày hè, chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt. Tia sáng nhẹ nhàng chiếu lên mặt Chu Dịch Phàm, khiến cho làn da cậu thoạt nhìn giống như trong suốt, đến mức ngay cả những sợi lông tơ cũng nhìn thấy rõ ràng.

Lý Tiêu không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, đột nhiên nghĩ đến một từ "Thiên Sứ". Cơn buồn ngủ kéo tới, hai mắt mỏi mệt lại cố chấp đuổi theo ánh sáng trên người của người kia, cho đến khi trước mắt mơ mơ hồ hồ, vẫn tiếp tục nghĩ về bóng dáng đó trong mơ.

Người ngồi ở bên cửa sổ đột nhiên giật giật, nghiêng đầu nhìn về phía người cố ý làm loạn giường kia. Người làm loạn giường nọ đang nhắm mắt ngủ say, không đắp chăn, vạt áo hơi hơi nhếch lên, lộ ra một mảng lớn da ở phía dưới.

"Ngu ngốc."

Chu Dịch Phàm thấp giọng mắng một câu. Quay đầu nhìn thoáng qua phần mềm đã được thay đổi hoàn toàn, lại xoa xoa mi tâm của mình. Vốn muốn tâm không tạp niệm tiếp tục làm việc, lại vẫn không bỏ xuống được người nào đó đang tùy tiện ngủ kia.

Không lâu sau, Chu Dịch Phàm đột nhiên đứng lên, xoay người, đi đến bên giường. Cậu thô lỗ đẩy người đang ngủ ra một chút, kéo điều hòa bị hắn che lên ra.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Chu Dịch Phàm nhíu nhíu mày. Lại thấy Lý Tiêu tự động vùi vào trong chăn, ngủ càng ngon hơn, đột nhiên lóe qua một tia tức giận. Trong lòng không cam tâm, Chu Dịch Phàm lại thò tay giật chăn ra, khiến Lý Tiêu mới tìm được ấm áp mất đi sự che chở. Đáng thương mất đi chăn, Lý Tiêu bị điều hòa thổi vào, cả người không tự chủ được run run.

Nhìn Lý Tiêu như vậy, Chu Dịch Phàm do dự một chút. Cuối cùng vẫn trả chăn lại, một lần nữa đắp lên giúp Lý Tiêu. Sâu sắc cảm thấy mình làm chuyện không có ý nghĩa, lãng phí thời gian, mặt Chu Dịch Phàm đầy thống khổ vỗ vỗ đầu mình. Đáng tiếc trước khi một lần nữa ngồi trở lại máy tính, cậu hình như cũng không có cách nào tập trung được, không thể không lãng phí thời gian làm chuyện này. Xem sách xem không vào, sửa phần mềm càng khiến đầu cậu to ra. Có lẽ là mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một lát.

Chu Dịch Phàm quyết đoán cầm di động ra, xem tiểu thuyết đã lâu không thấy, để giải phóng cái đầu đang to ra.

Buổi tối Lý Tiêu tỉnh lại, đúng lúc Tề Mục cũng trở lại. Đang muốn nói chuyện mượn máy tính với Tề Mục, Doãn Liệt lại chạy đến một cước chặn ngang, không có bất cứ lời giải thích nào chiếm lấy máy tính Tề Mục trước. Hơn nữa lần này Doãn Liệt còn đặc biệt tùy tiện, giật máy tính xong liền khóa mình ở trong phòng làm con rùa đen rút đầu.

Bất đắc dĩ, ánh mắt Lý Tiêu lại ném về phía Chu Dịch Phàm. Nhưng mà đáp lại hắn chỉ là cái ót cao ngạo của Chu Dịch Phàm.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, Chu Dịch Phàm đi ra ngoài chạy một chút. Lý Tiêu vì thuyết phục Chu Dịch Phàm, tự nhiên cũng vội vàng xun xoe đi theo ra ngoài. Lý Tiêu đi theo nói chuyện bên cạnh Chu Dịch Phàm, từ bên trái nói đến bên phải, từ phía sau, nói đến trước mặt Chu Dịch Phàm. Lý Tiêu đối mặt với Chu Dịch Phàm chạy ở phía sau, ánh mắt nhìn Chu Dịch Phàm chân thành mà chuyên chú. Ngay từ đầu Chu Dịch Phàm còn có thể không nhìn, bị Lý Tiêu mặt đối mặt nhìn lâu như vậy, khó tránh khỏi tâm trạng không thể khống chế được mà dao động.

"Muốn chạy trước thì chạy cho tốt đi!"

Chu Dịch Phàm rốt cuộc nói một câu, tuy rằng giọng điệu mang theo buồn bực.

Lý Tiêu tiếp tục sự nghiệp chạy lui của hắn, chuyện này với hắn mà nói một chút khó cũng không có. Thấy Chu Dịch Phàm mở miệng, hắn cười rộ lên: "Phàm ca! Cho người ta mượn máy tính một chút nha ~ moaz moaz chụt~"

Thế nhưng còn cách khoảng không hôn Chu Dịch Phàm một chút.

Lần này Chu Dịch Phàm bị hắn làm cho tức giận — Lý Tiêu còn có... tiết tháo của thẳng nam hay không? Có biết mình đang làm cái gì hay không? Hắn đang câu dẫn một con sói mơ ước muốn đẩy ngã hắn đã lâu đó!

Lý Tiêu tự nhiên là không hề tự giác, hắn tiếp tục cợt nhả: "Tôi cũng là vì công việc, kiếm tiền nuôi cậu mà...... Ôi, sao cậu lại ngã?"

Không sai, Chu Dịch Phàm nhất thời thất thần, không cẩn thận bước hụt, ngã ngồi dưới đất. Nhưng mà cậu rất nhanh liền lấy lại cân bằng, chạy vững vàng. Mặt cậu đầy đứng đắn như không có chuyện gì chạy bộ, hơn nữa nghiêm khắc cảnh cáo Lý Tiêu: "Không nên nói lung tung!"

Kế tiếp trong lòng Chu Dịch Phàm mặc niệm: "Đần độn""Đầu đất""Ngu ngốc""Đầu heo"...... Nhìn thẳng về phía trước, cho dù Lý Tiêu nói khiêu khích như thế nào, đều im lặng bất động.

Mà Lý Tiêu sau khi chạy hơn mười phút rốt cuộc bị vấp một cục đá, thành công mất cân bằng tiếp xúc thân mật với mặt đất......

"Đáng đời."

Chu Dịch Phàm nhỏ giọng nói một câu.

Nhưng cậu vẫn lạnh lùng như trước, một chút biểu tình sung sướng khi người gặp họa cũng không có, khiến Lý Tiêu tưởng mình nghe nhầm.

Lần ngã này ngược lại không có đau lắm, Lý Tiêu lại không muốn chạy nữa. Cho dù hắn nhẫn nại tốt như thế nào, bị từ chối lần nữa, vẫn là sẽ thương tâm.

Lý Tiêu hướng về phía Chu Dịch Phàm nói một câu: "Cậu chạy tiếp đi, tôi đi về trước!"

Sau đó Lý Tiêu thương tâm kéo cơ thể đầm đìa mồ hôi từng bước một đi về, bóng dáng thoạt nhìn cô đơn mà đáng thương.

Chu Dịch Phàm dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ liếc nhìn, liền khiến cậu sinh ra một chút khó có thể nói nên lời...... Cảm giác đau lòng. Lòng cậu bắt đầu dao động. Không phải là mượn máy tính một chút thôi sao, cũng không phải chuyện lớn gì.

Chu Dịch Phàm nghĩ như thế, không có tâm tình chạy bộ, không lâu sau cũng đi về.

Trở lại biệt thự không gặp Lý Tiêu, nghe phòng tắm có tiếng nước, Chu Dịch Phàm đoán Lý Tiêu đang tắm rửa trong phòng.

Đợi một lát liền cho hắn mượn máy tính đi. Chu Dịch Phàm nghĩ như thế, vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Sau đó Chu Dịch Phàm tắm rửa, Chu Dịch Phàm quấn khăn tắm, Chu Dịch Phàm dùng khăn mặt lau tóc, đi ra...... sau đó Chu Dịch Phàm hối hận.

Giờ phút này Lý Tiêu đang nằm nghiêng ở trên giường chỗ cậu, tay phải chống đầu, mị nhãn như tơ nhìn cậu.

"Người ta làm ấm giường giúp cậu nà ~"

Lý Tiêu chớp mắt, cúi đầu, khuôn mặt tươi cười xấu hổ mang theo sợ hãi. Trên người hắn chỉ có một cái khăn tắm lỏng lẻo khoát lên bên hông che khuất vị trí quan trọng, khi nói chuyện hai chân thon dài còn cố ý cọ cọ vào nhau, khăn tắm muốn rơi lại chưa rơi, làm người ta sinh ra ảo tưởng vô tận.

Lý Tiêu vì mượn máy tính mà không tiếc dùng sắc dụ sao?!!

Chu Dịch Phàm sững sờ nhìn, xem nhẹ tiếng tim đập như nổi trống trong ngực, cậu biểu hiện vẫn rất bình tĩnh.

"Dịch Phàm? Tiểu Phàm Phàm? Phàm ca?"

Lý Tiêu vây quanh khăn tắm chạy xuống giường, đứng trước mặt Chu Dịch Phàm, Chu Dịch Phàm lại thật lâu không lấy lại tinh thần.

Vì thế Lý Tiêu đứng trước mặt Chu Dịch Phàm huơ huơ tay: "Giúp tôi dán miếng thuốc dán, eo tôi đau, nghe thấy không?"

"Sao?"

Chu Dịch Phàm rốt cuộc lấy lại tinh thần, biểu tình cũng coi như bình thường.

Chỉ là vừa cúi đầu liền thấy ngực của Lý Tiêu, cùng với hai điểm phấn hồng...... Chu Dịch Phàm ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt nhìn Lý Tiêu không thể điều khiển được tự động lóe qua một tia kinh hoảng.

"Ôi, eo tôi đau, cậu giúp tôi......"

Lý Tiêu vặn eo, còn chưa nói xong, Chu Dịch Phàm lại máy móc lui về phía sau một bước, đi vào phòng tắm, sau đó không nói một tiếng đóng cửa lại.

Lý Tiêu nheo mắt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, trầm mặc hồi lâu.

"Chẳng lẽ đùa quá mức, tức giận rồi?"

Lý Tiêu lầm bầm lầu bầu đi ra phòng ngủ, quyết định đi tìm Tề Mục nhờ giúp đỡ.

Mà trốn ở phòng tắm Chu Dịch Phàm, nghe được tiếng động Lý Tiêu rời đi, âm thầm thở ra nhẹ nhõm một hơi. Cúi đầu dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần, Chu Dịch Phàm cố gắng bình ổn cơ thể đang xao động. Cho đến khi mình triệt để bình tĩnh trở lại, trong lòng lại sinh ra oán hận. Kìm nén tình cảm của mình, cậu đã cố gắng chịu đựng rồi, Lý Tiêu còn hoàn toàn không tự giác mà còn châm ngòi thổi gió, thật sự đáng giận. Muốn mượn máy tính? Không có cửa đâu!

Chu Dịch Phàm mang theo cơn phẫn nộ không có chỗ phát tiết, mở cửa phòng tắm ra. Trong nháy mắt mở cửa, hai mắt vừa lúc chống lại cái người âm hồn bất tán nào đó.

"Ngày mai tôi đi quán net."

Lý Tiêu nói.

"Mượn một quyển sách của cậu."

Lý Tiêu giơ cuốn sách [Giáo trình ngôn ngữ lập trình] trong tay lên, nói thêm. Nếu không thể lập tức làm, trước tiên vẫn nên đọc sách ôn tập một chút kiến thức cơ bản.

Chu Dịch Phàm nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào. Dựa theo mức độ phẫn nộ trong lòng cậu mà nói, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép Lý Tiêu lên giường. Nhưng bây gờ Lý Tiêu biểu hiện bình thường như vậy, ngoan như vậy, muốn cậu vừa mở miệng liền đuổi người, hình như có chút mất nhân tính.

Nhưng cho dù có thế nào Chu Dịch Phàm cũng không thể ngủ chung với Lý Tiêu. Cậu không muốn chuyện phát sinh vào buổi sáng xảy ra lần thứ hai. Hành động của cơ thể thường thường phụ thuộc vào sự tác động mạnh mẽ của tâm lý. Nếu không thể kiềm nén tình cảm của mình, vậy thì chỉ có thể bắt buộc mình phải rời xa.

Lý Tiêu bị đuổi xuống giường.

Chu Dịch Phàm chỉ cho hắn đến chỗ đó của Tề Mục tìm chiếu, chăn và gối đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Cậu ngủ dưới đất đi."

Vẻ mặt Lý Tiêu đầy khiếp sợ nhìn Chu Dịch Phàm, biểu tình giống như bị vứt bỏ: "Cậu...... thật nhẫn tâm!"

Chu Dịch Phàm khóe miệng giật giật, quay mặt không nhìn Lý Tiêu: "Tôi không có thói quen ngủ chung với người khác."

Biểu tình Lý Tiêu càng thêm khoa trương, vẻ mặt cực kỳ bi thương: "Cậu đã ngủ chung với tôi rồi, bây giờ lại nói không quen?!!"

Chu Dịch Phàm dứt khoát xoay người, không phản ứng Lý Tiêu. Lý Tiêu là loại người mà cậu càng phản ứng hắn, hắn càng nói nhảm nhiều hơn.

Ai ngờ Lý Tiêu thừa dịp lúc cậu xoay người, trực tiếp bổ nhào vào trên giường, đem chăn bọc ở trên người, ngây thơ chơi xấu.

Nghe được động tĩnh, Chu Dịch Phàm xoay người lại. Thấy Lý Tiêu hóa thành ve sầu đang lột xác, triệt để nổi giận. Cậu thò tay nắm lấy góc chăn hung hăng giật. Lăn đi! Tiểu Lý Tử! Tiểu Lý Tử! Lý Tiêu lăn xuống gầm giường.

"Cậu thật độc ác!"

Lý Tiêu kêu lên một tiếng tiếng sói tru *tê tâm liệt phế*, hoàn toàn có thể đi hát ở nhà hát opera.

(tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng)

Nhưng mà Chu Dịch Phàm không hề cảm động, vỗ vỗ chăn, an nhiên chui vào trong đó — đọc sách, sửa phần mềm.

Lý Tiêu không biết làm sao, ngoan ngoãn lăn về chỗ của mình ở dưới giường. Hắn khoanh chân ngồi ở trên đó, khó chịu lật sách. Ban ngày ngủ lâu như vậy, trong chốc lát thật đúng là không ngủ được.