Tình Động

Chương 29




Trầm Nhược Thủy vừa về phòng, liền lao qua áp Lục Cảnh xuống giường, dùng sức xé rách quần áo y.

Lục Cảnh không chút phản kháng, chỉ mềm nhũn nằm đó, mặt mang mỉm cười.

“Nhược Thủy,” Hắn thấp gọi một tiếng, giọng nói vừa nhẹ vừa nhuyễn, chân mày khóe mắt lộ vẻ nhu tình, “Ta thích ngươi.”

Những từ kia giống như ma chú, khiến Trầm Nhược Thủy tâm tình kích động, động tình không thôi, không nhịn được cúi người cắn môi Lục Cảnh, hôn hôn liên tục.

Muốn hung hăng tiến vào trong cơ thể người dưới thân này, khiến hai người họ hợp thành một, vĩnh không chia lìa.

“Sư huynh, sư huynh……”

Trầm Nhược Thủy vừa mơ hồ thấp giọng nói, vừa hôn xuống cổ Lục Cảnh, hai tay thuần thục đi xuống ma sát.

“Ân……” Lục Cảnh khẽ hừ nhẹ, đôi mắt thoáng chốc dâng lên một tầng hơi nước, trên gương mặt thanh tú tuấn mỹ hiện lên vài phần mềm mại đáng yêu.

Trầm Nhược Thủy thấy vậy ý loạn tình mê, hôn lên đôi mắt y, động tác tay cũng dần dần nhanh hơn.

Hai chân thon dài rất nhanh bị tách ra.

Lửa nóng vật cứng để trước cửa vào hạ thân.

Lục Cảnh cắn răng, cảm thấy xé rách đau đớn nơi đó, khuôn mặt lập tức tái nhợt vô cùng, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi phát run.

Đau nhiều như vậy.

Nhưng hắn lại nâng môi, chậm rãi mỉm cười.

Vì người kia là Trầm Nhược Thủy, nên bất cứ lúc nào cũng đều hạnh phúc đến muốn cười đi?

Lục Cảnh cong người, hai tay có chút cố hết sức nâng lên, chặt chẽ ôm lấy vai Trầm Nhược Thủy.

Mà Trầm Nhược Thủy lúc này sớm bị mãnh liệt ái dục cắn nuốt lý trí, mắt đỏ rực lên, mãnh liệt trừu sáp trong thân thể Lục Cảnh, từng chút đánh thẳng về phía trước, tùy ý đâm loạn.

Một phen mây mưa qua đi, Trầm Nhược Thủy mệt đến há mồm thở dốc, lười biếng động cũng không muốn động.

Lục Cảnh lại là tinh thần tràn đầy, chẳng những ôn nhu dỗ Trầm Nhược Thủy đi ngủ, thậm chí còn mặc đồ đứng dậy, mang nước về chà lau tay chân cho y. Sau đó ngồi đầu giường, lấy ra cây sáo giấu trong người, cúi đầu, hết sức chuyên chú thổi lên.

Như khóc như nói, u oán triền miên.

Lúc này sắc trời đã tối muộn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên Lục Cảnh khiến y càng thêm vài phần tuấn mỹ, ngũ quan tinh mỹ như họa. Những điểm hồng ngân lưu lại trên người y càng khiến y mang vẻ mê hoặc động lòng người.

Trầm Nhược Thủy nửa khép mắt nằm trên giường, nhìn nghiêng mặt Lục Cảnh, tim lại đập nhanh. Đáng tiếc hắn vừa loạn nháo một hồi, thật sự không có khí lực tiếp tục xằng bậy, chỉ có thể vươn tay ôm eo Lục Cảnh, dựa trán trên lưng y.

“Sư huynh……” Trầm Nhược Thủy mềm giọng hô, trong giọng nói mang vẻ làm nũng.

Lục Cảnh liền cúi đầu cười với hắn, con ngươi đen sâu kín âm trầm, ôn nhu như nước. “Ngoan, ngủ đi.”

Khi nói chuyện, bàn tay ấm áp đặt trên hai mắt Trầm Nhược Thủy.

Trầm Nhược Thủy ngáp một cái, quả nhiên nghe lời đi ngủ, mộng vẫn như cũ là tiếng sáo triền miên cùng gương mặt cười nhẹ của sư huynh.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, đã gần giữa trưa.

Trầm Nhược Thủy giương mắt đảo qua, thấy Lục Cảnh không ở đây, trên bàn lại đặt đồ ăn chuẩn bị sẵn cho mình. Hắn vốn định tiếp tục ngủ nướng trên giường, nhưng đột nhiên nhớ đến hôm qua mới tuyên bố sẽ hảo hảo luyện võ, vội vàng lung tung rửa mặt chải đầu, rồi mang kiếm lao ra cửa.

Lục Cảnh sớm đã một mình luyện kiếm trong sân, thấy bộ dáng hoang mang rối loạn của Trầm Nhược Thủy cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu cười.

Trầm Nhược Thủy mặt đỏ hồng, vội bước nhanh qua, cùng sư huynh luyện kiếm.

Đáng tiếc hắn bình thường luôn thích nhàn hạ, trụ cột võ công vốn không tốt, hơn nữa có sư huynh luôn bồi bên người, lại càng không thể tập trung tinh thần, vừa sử xuất vài kiếm chiêu liền trượt chân thẳng tắp ngã xuống.

May mà Lục Cảnh tay mắt lanh lẹ, kịp lúc ôm người vào trong lòng.

“Cẩn thận!”

“Sư huynh……”

“Ngu ngốc.” Lục Cảnh nâng tay gõ trán Trầm Nhược Thủy, ôn nhu nói, “Luyện võ cũng không thể quá nóng vội, từ từ là được.”

Nhưng hắn cười càng ôn nhu, Trầm Nhược Thủy càng cảm thấy tim đập nhanh, hô hấp không ổn, vội đẩy hắn ra, nói: “Đều là sư huynh ngươi làm hại!”

“A?”

“Vì ngươi đứng đây, ta mới không thể tập trung!”

“Lại là lỗi của ta?” Lục Cảnh nhìn Trầm Nhược Thủy mặt đỏ tai hồng, bất giác cười nhẹ ra tiếng, “Vậy ta đi chỗ khác là được?”

Trầm Nhược Thủy liên tục gật đầu, thậm chí còn đẩy đẩy Lục Cảnh ra hướng bên ngoài sân.

Lục Cảnh không có cách nào, chỉ biết ngoan ngoãn đi ra ngoài, đứng sau tường cao giọng hỏi: “Như vậy được chưa?”

“Ân.” Dừng một chút, lại thêm một câu, “Không được nhìn lén.”

Lục Cảnh vẫn cười, quả thật không quay lại nhìn lén Trầm Nhược Thủy luyện võ, nhưng hắn cũng không luyện kiếm, chỉ như vậy lẳng lặng đứng yên, ngưng thần lắng nghe động tĩnh trong viện — khi thì hét lớn nghiêm túc, khi thì ủ rũ dậm chân, có vài lần thậm chí còn vang lên tiếng kêu thảm thiết khi rơi xuống đất.

Lục Cảnh càng nghe, khóe miệng càng nâng cao, ngay cả đáy mắt cũng nhiễm lên nhàn nhạt ý cười.

Trầm Nhược Thủy thật lòng.

Thật lòng thật sự…… Muốn bảo hộ mình.

Cả buổi chiều này, Trầm Nhược Thủy đều ở trong viện cố gắng luyện công, không hề phát hiện sắc trời tối dần. Lục Cảnh cũng không đánh động hắn, chỉ như vậy im lặng đứng ngoài.

Dù sao hắn đã chờ lâu lắm lâu lắm, đã sớm thành thói quen, chỉ cần cuối cùng có thể cầm tay người kia là được.

Nghĩ như vậy, lại chợt nghe tiếng vang kì quái truyền đến từ sân, ngay sau đó là tiếng Trầm Nhược Thủy kinh hô: “Sư huynh!”

Tim Lục Cảnh ngừng đập, vội xoay người vọt vào, hắn nguyên tưởng Trầm Nhược Thủy vụng về làm mình bị thương, không ngờ thấy kẻ đó — Lý Phượng Lai.

Lý Phượng Lai vẫn như trước cẩm y ngọc quan, bộ dáng phong lưu phóng khoáng, đáy mắt lại ẩn hàm sát khí. Hắn một tay giữ tay Trầm Nhược Thủy, một tay phẩy quạt, môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.

Lục Cảnh đột nhiên thấy hắn xuất hiện ở Thu Thủy Trang, cảm thấy bất ngờ nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, vuốt ve bội kiếm bên hông, trấn định tự nhiên mở miệng nói: “Lý huynh, đã lâu không gặp.”

Lý Phượng Lai cười lạnh liếc nhìn hắn, ngay cả lời khách sáo cũng giảm đi, trực tiếp đặt chiết phiến trên cổ Trầm Nhược Thủy, nói: “Lục Cảnh, ta lúc này không bắt nhầm người chứ? Chỉ tính mạng tiểu tử này mới có thể uy hiếp được ngươi, đúng không?”

Việc đầu tiên Lục Cảnh làm là nháy mắt với Trầm Nhược Thủy, ý bảo hắn không cần sợ hãi, sau đó lại thở dài một hơi, không nhanh không chậm đáp: “Lý huynh, thật ra ngươi muốn thế nào?”

“Rất đơn giản,” Lý Phượng Lai một tay nắm chặt cổ Trầm Nhược Thủy, tay kia đưa hướng Lục Cảnh, nói, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta là được.”