Tinh Giới

Chương 143: Hoan Lạc trấn




Từ cụt một tay hoặc chết, thật ra rất dễ lựa chọn. Cửu hoàn đại đao xoay một vòng, máu phun ra, người đó rên khẽ, một cánh tay lìa thân thể.

Lâm Thiên đá nhẹ:

– Rất tốt, ngươi cút được rồi.

Cánh tay cụt rớt vào nước Hoàng Hà chảy siết, muốn ghép lại cũng khó.

Người đó oán hận liếc Lâm Thiên, giọng căm hận nói:

– Lâm Thiên, ngươi sẽ trả giá đắt. Hoàng Hà bang không dễ chọc, mối thù đứt tay hôm nay chắc chắn sau này sẽ trả lại!

Lâm Thiên hừ mạnh, hắn không thèm để bụng người đó uy hiếp. Bằng tu vi hiện tại của Lâm Thiên, muốn đối phó hắn không dễ gì. Huống chi Lâm Thiên có ngàn vạn duy giới lực làm hậu thuẫn, những giới lực này đủ làm bốn, năm mươi lão quái Nguyên Anh kỳ nuốt hận tại chỗ.

Thuyền tiếp tục tiến lên, trừ lúc trước thương nhân già bắt chuyện với Lâm Thiên là lên tiếng cảm ơn ra những người khác né xa. Cảnh tượng Lâm Thiên phất tay giết ba mươi người rất khủng khiếp, tuy những người đó toàn là cướp sông định đánh cướp bọn họ nhưng trong lòng họ vẫn e sợ Lâm Thiên, không dám đến gần. Lâm Thiên không trách những người đó, bọn họ phản ứng rất bình thường, nhân loại bình thường gặp phải chuyện như vậy theo bản năng sợ là đúng.

Qua Hoàng Hà không xa có tòa thành lớn, Lâm Thiên vào thành, gửi Đạp Tuyết cho một chỗ trọ lớn, giao nhiều tiền bạc rồi hắn về không gian Tinh Giới.

Lý do Lâm Thiên quay về mau vậy vì ở bên ngoài một đêm đã qua, trời sáng, nếu hắn không ra ngoài sẽ bị người nghi ngờ hắn chạy đi đâu.

Bằng vào tu vi hiện tại của Lâm Thiên thì không ngủ vài ngày cũng không sao, nên rửa mặt xong tinh thần hắn rất phấn khởi.

Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.

Cốc cốc cốc!

Lâm Thiên mở cửa, ôm Chu Dao hỏi:

– Dao nhi, sao sớm vậy?

Chu Dao nhíu mày chân mày thanh nói:

– Ta dậy sớm, sau đó không ngủ được.

Dù ở trong nhà nhưng Chu Dao không quen chút nào, đêm qua nghĩ linh tinh đủ thứ khiến nàng mất ngủ. Cảm giác mất ngủ phải tự mình cảm nhận mới biết khó chịu cỡ nào.

Hai tay Lâm Thiên ấn màng tang Chu Dao day nhẹ, hai luồng giới lực hóa thành dòng nước ấm xuyên qua tay hắn vào sâu trong não Chu Dao, xoa dịu thần kinh của nàng.

– Như thế nào? Có dễ chịu hơn không?

Chu Dao thoải mái gật đầu:

– Ấm áp, giống như là toàn thân đều thả lỏng, rất dễ chịu. Nếu Tiểu Lâm Tử làm thợ xoa bóp chắc chắn sẽ đông khách đến mỏi tay!

Lâm Thiên nhoẻn miệng cười, xoa bóp một lần làm Lâm Thiên tốn mất mười duy giới lực, giới lực quý giá như thế không mấy người hưởng nổi. Cộng thêm Lâm Thiên là thiên giai, sắp thành cao thủ đại viên mãn thiên giai, kêu hắn đi làm thợ xoa bóp thì được vài người đủ tư cách để hắn phục vụ?

Lâm Thiên hỏi:

– Dao nhi, có phải đêm qua nàng nghĩ chuyện Chu Thiên Tứ không?

Chu Dao nhẹ gật đầu nói:

– Nếu hắn không phải nhi tử ruột của phụ thân thì người thừa kế gia tộc sẽ bị khuyết, e rằng trong gia tộc sẽ loạn.

– Nha đầu ngốc, những chuyện này không đến lượt nàng lo. Phụ thân của nàng biết giải quyết tốt, dù không làm được thì còn gia gia của nàng, nếu gia gia không được thì có thái gia gia. Với tu vi đại viên mãn thiên giai của thái gia gia, nói một câu còn nặng ký hơn người ta giành giật nửa ngày.

Lâm Thiên nói:

– Hơn nữa loạn thì sao? Chúng ta chỉ ở tại đây hai ngày.

Chu Dao gật đầu:

– Ta biết, Tiểu Lâm Tử, chúng ta đi ăn sáng đi.

Bữa sáng ăn trong nhà ăn lớn.

Mấy thanh niên bàn bên cạnh Lâm Thiên và Chu Dao nhỏ giọng thảo luận.

– Nghe gì chưa? Đêm qua xảy ra chuyện lớn!

– Tin tức như thế sao chúng ta không nghe nói được? Chu Thiên Tứ đáng đời, uống nhiều rượu như thế kết quả té từ tầng ba đập đầu xuống đất chết tại chỗ.

– Suỵt, nhỏ giọng chút. Chu Thiên Tứ té chết, có lẽ trong gia tộc sẽ nổi bão, chúng ta cẩn thận đừng thành vật hy sinh!

***

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Dao nhi, Chu Thiên Tứ uống say té từ trên lầu xuống chết?

Chu Dao gật đầu chua xót nói:

– Trước kia phụ thân và gia gia cưng chiều hắn biết bao, nhưng bây giờ hắn đã chết, buồn cười thật. Trong gia tộc lớn tình cảm thật sự quá ít ỏi.

Trước kia Chu Thiên Tứ là người thừa kế gia tộc, con một của phụ thân Chu Dao, của gia chủ Chu gia nên được yêu chiều hết mực. Hiện tại Chu Thiên Tứ bị chứng minh là con hoang, tai nạn bất ngờ dẫn đến cái chết là lựa chọn duy nhất cho gã. Ngay khi Chu Thiên Tứ bị chứng minh không phải nhi tử ruột của Chu Hồng thì vòng sáng yêu thương từng có trên người gã biến mất ngay.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Dù sắp xếp tai nạn ngoài ý muốn cũng chọn cái nào tốt chút đi. Lâm Thiên khẽ thở dài.

Lâm Thiên vỗ tay Chu Dao, nói:

– Dao nhi, đừng suy nghĩ nhiều. Chu Thiên Tứ không phải thứ tốt lành gì, không đáng đồng tình. Hãy nghĩ đến chị họ của nàng đi.

Chu Dao gật đầu.

Giữa trưa, những tộc nhân quan trọng của Chu gia đã đến đông đủ. Nhiều người được xếp chỗ ngồi khác nhau theo thứ tự địa vị quan trọng. Lâm Thiên và Chu Dao ngồi chung bàn với một số người trẻ tuổi, ngồi cạnh bàn gia gia, thái gia gia của Chu Dao.

Phụ thân của Chu Dao đứng lên trầm giọng nói:

– Yên lặng một chút!

Những người xì xầm nhỏ to im miệng ngay. Làm gia chủ tất nhiên phụ thân Chu Dao rất có uy.

– Đêm hôm nay xảy ra một chuyện bất hạnh, nhi tử Thiên Tứ của ta không may qua đời, sau khi say rượu té từ trên lầu xuống chết. Thiên Tứ vốn là người thừa kế tộc trưởng Chu gia đời tiếp theo, tang lễ của hắn sẽ được tổ chức đúng theo quy cách. Một năm nay Chu gia lấy được nhiều thành tích cao cũng nhờ mọi người cố gắng, nào, chúng ta hãy cạn một ly vì Chu gia càng cường thịnh hơn nữa!

Chu Hồng nói xong nâng ly uống cạn một hơi.

Những người bên dưới đều đứng dậy uống rượu.

Chu Hồng lại nâng ly nói:

– Tụ họp gia tộc lần này có nhiều quyết ý sẽ được thông qua, nhưng chờ ăn xong đã. Bây giờ chén rượu thứ hai để chúng ta kính gia gia của ta, chúc gia gia sớm bước lên đại đạo Kim Đan, trở thành vị đại cao thủ Kim Đan kỳ thứ nhất sau lão tổ tông!

Lâm Thiên giơ ly lên, lòng thầm nhủ tu vi thái gia gia của Chu Dao nên là tin tức tuyệt mật trong Chu gia tộc, sao lại lộ ra trong lúc này?

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Chẳng lẽ sợ trong gia tộc xao động? Hay thái gia gia Chu Dao định xuống núi quản lý gia tộc?

Tin tức thái gia gia của Chu Dao có thể trở thành cao thủ Kim Đan kỳ truyền ra quả nhiên khiến đa số người kinh kêu. Bọn họ biết nói vậy là thái gia gia ít nhất cũng cỡ đại viên mãn thiên giai, đa số đã đoán từ trước nhưng đoán và chứng thực là hai chuyện khác nhau.

Thanh âm lạnh nhạt vang bên tai mọi người:

– Yên lặng!

Thanh âm kia tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa uy nghiêm to lớn. Người lên tiếng là thái gia gia của Chu Dao, lão đã có tu vi đại viên mãn thiên giai, tuy chỉ đơn giản hai chữ lại khiến những người có mặt sâu sắc cảm nhận tu vi của lão đáng sợ.

– Hiện quốc gia đang thông qua pháp lệnh toàn dân tập võ, việc này đối với toàn đất nước là chuyện tốt, nhưng với thế gia chúng ta thì chỗ hỏng cũng khá nhiều. Chúng ta là thế giới cổ võ, không phải thế gia thương nghiệp, mọi người đều nhớ rõ điều này. Không thể thả lỏng võ học, sau khi ta xuất quan lần này trong thời gian ngắn không định bế quan lại, về sau từ ta giám sát chỉ đạo mọi người tập võ. Nếu không nghiêm túc thì ta sẽ đuổi kẻ đó ra gia tộc, nghe rõ chưa?

Mấy trăm người đồng thanh kêu lên:

– Nghe rõ!

Có người hưng phấn, có người mắt lộ tia sáng lo lắng. Những người hưng phấn đương nhiên có hứng thú rất lớn với võ học, được một đại cao thủ đại viên mãn thiên giai sắp đến Kim Đan kỳ chỉ điểm thì tiến triển hơn hẳn tự mày mò nhiều. Những người lo lắng đa số thực lực bình thường, có một số hoang phế võ học nhiều năm.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Biểu lộ tu vi vì để làm thầy dạy võ học?

Không nghĩ ra thì Lâm Thiên lười suy nghĩ, miễn chuyện rắc rối không dính đến hắn thì hắn lười quan tâm nhiều.

Một nữ nhân ăn mặc gợi cảm ngồi đối diện Lâm Thiên và Chu Dao cười duyên lên tiếng:

– Đại tỷ, nghe nói đây là bạn trai mà tỷ tìm? Ta thấy cũng chẳng hơn gì, trên đường cái tùy tiện tìm một người cũng đẹp trai hơn hắn rất nhiều. Đại tỷ nếu túi tiền eo hẹp thì cứ nói với các tiểu muội, chúng ta cho tỷ mượn ít tiền, nhìn quần áo của hắn xem?

Nữ nhân cũng đẹp như Chu Dao nhưng kiểu khác nhau. Chu Dao là mẫu cổ điển thanh thuần, nữ nhân này thì kiểu yêu diễm, nàng như yêu tinh quyến rũ, hút hồn nam nhân không kém hơn Chu Dao. Nhưng Lâm Thiên chỉ hờ hững liếc nàng một cái, hắn không thích nàng ta chút nào, hắn không thích mẫu này.

Chu Dao hơi cau mày, tuy nàng không thích tranh luận với người khác nhưng cũng không tha thứ ai nói Lâm Thiên như vậy, dù có là muội muội của nàng.

– Ta thích là bên trong của hắn, không như muội muội để ý vẻ ngoài. Trên đời này có nhiều nam nhân đẹp trai nhưng không nhiều người giỏi hơn hắn!

– Ô, xem ra đại tỷ rất vừa ý hắn, không biết mặt nào của hắn khiến tỷ vừa lòng?

Nữ nhân khinh thường liếc Lâm Thiên:

– Đại tỷ đừng để bị lừa, nếu Chu gia chúng ta mất mặt thì...

Lâm Thiên lạnh lùng liếc qua:

– Cơm không nhét kín cái mồm độc ác của ngươi được sao?

– Ha ha ha! Một người ngoài mà dám đấu với ta ở trong Chu gia chúng ta? Đại tỷ, theo ta thấy bạn trai của tỷ không quá thông minh.

Nữ nhân không giận ngược lại cười khúc khích:

– Các ngươi nói xem chúng ta có nên chiêu đại vị tỷ phu này không?

Một nữ nhân tự nhận là thông minh, rất có thể hơi thông minh một chút, muốn thông qua Lâm Thiên kích thích Chu Dao làm hắn buồn cười.

Lâm Thiên liếc bên gia gia, thái gia gia của Chu Dao, thản nhiên nói:

– Vị đại tỷ này, nói cho ngươi biết một chuyện. Tuy hiện tại mọi người đang trò chuyện nên ồn ào, nhưng với tu vi của mấy vị đó tất nhiên nghe rõ ràng lời ngươi nói. Ha ha ha, nội đấu trước mặt bọn họ, thú vị, thật thú vị!

Nữ nhân biến sắc mặt nhìn sag bên kia, thấy gia gia đang tức giận trừng mình.

– Ngươi... Hừ!

Nữ nhân cúi đầu vội lùa vài đũa cơm rồi rời khỏi ghế.

Lâm Thiên nhún vai, nhấm nháp thức ăn ngon đầy bàn. Ăn xong bữa cơm đã là ba giờ chiều. Ăn hơn ba tiếng, tới chiều là hoạt động tế tổ Chu gia, bình thường sẽ kéo dài tới tối. Hiện tại Lâm Thiên là người ngoài, không thể tham gia hoạt động tế tổ. Lâm Thiên cũng vui vẻ không phải tham gia, hắn trở về phòng đi vào không gian Tinh Giới.

Thân thiết với Dương Thi, Dương Tuyết một lúc sau Lâm Thiên nôn nóng đạt tới đại viên mãn thiên giai lại tiến vào thế giới Thiên Long Bát Bộ.

Bên ngoài mới qua tám tiếng nhưng trong thế giới Thiên Long Bát Bộ đã hơn một ngày. Lâm Thiên ra khỏi phòng khách, trong ánh mắt ngạc nhiên của tiểu nhị, hắn lấy đi Đạp Tuyết. Lâm Thiên hướng tới Hoan Lạc trấn cách ngoài thành hai trăm dặm.

Tiểu nhị vừa lẩm bẩm vừa đi chiêu đãi khách khác:

– Thật là người kỳ lạ, nhốt mình trong phòng hơn một ngày, không ăn cơm.

Hoan Lạc trấn vốn không có tên này, chẳng qua Hoàng Hà bang chiếm nơi đây mới đổi thành như vậy. Cái tên rất tục, nhưng những người lãnh đạo Hoàng Hà bang thích. Sau khi Hoàng Hà bang chiếm nơi đây thì cải tạo rất nhiều, tăng thêm hơn mười sòng bạc, kỹ viện. Có lẽ đặt tên là thành sa đọa còn dễ nghe hơn.

Một đám ăn cướp tụ tập với nhau, ngươi không thể mơ viễn vông rằng bọn họ trừ đánh bài chơi nữ nhân ra còn biết ngâm thơ đối câu.

Hai ngày nay không khí Hoan Lạc trấn khá căng thẳng. Tin Tu La Lâm Thiên sắp đến đã truyền ra trên giang hồ, nhiêu nhân vật chạy tới đây ngụ ở. Tuy bọn họ không cho rằng một mình Tu La Lâm Thiên có thể phá hủy Hoàng Hà bang nhưng vẫn muốn xem náo nhiệt. Danh tiếng Tu La Lâm Thiên rất đình đám, nửa năm không xuất hiện trên giang hồ, giờ đột nhiên lộ mặt lại gây ra động tĩnh lớn thế này, muốn không hút người cũng khó.

Bang chủ Hoàng Hà bang, Cam Hoành ngồi trên ghế da hổ to, nhíu mày hỏi:

– Cửu Hoàn, Lâm Thiên thật sự lợi hại như vậy sao?

Trước mặt Cam Hoành quỳ một người, là nam nhân cầm cửu hoàn đại đao tự chặt một tay trước mắt Lâm Thiên rồi chạy đi. Không ai biết tên thật của gã là gì, người trong bang trực tiếp kêu là Cửu Hoàn. Gọi Cửu Hoàn vì vũ khí của gã là thanh cửu hoàn đại đao.

Cửu Hoàn gật đầu nói:

– Không dám lừa gạt bang chủ. Lâm Thiên đó chỉ vung tay một cái đã phát ra mấy chục kiếm khí, nháy mắt kiếm khí giết hết huynh đệ trừ ta ra. Sau đó Lâm Thiên phất gió mạnh một cái thổi đống xác chết xuống sông. Khi đó rất nhiều khách thương trên thuyền chính mắt thấy! Bang chủ, thuộc hạ cho rằng nên tạm thời tụ tập toàn bộ huynh đệ trong bang lại, tu vi của Lâm Thiên quá đáng sợ. Giang hồ đồn rằng Lâm Thiên biết Bắc Minh thần công, hắn hấp thu nội lực của nhiều người như thế, nay nội lực của hắn e rằng đã là số một đương thời.