Tinh Giới

Chương 279: Ngoại quốc cao thủ tới




Ngọn lửa nóng cháy, xác đám người Y Điền Tịch Hương và một cái độc dược tốn mấy năm mới chế tạo ra đều biến thành hư vô. 

Thạch Huyên Hiên khẽ kêu: 

- Thiên! 

Lâm Thiên nhìn Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao: 

- Bọn họ là dư nghiệt Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản, trên người Y Điền Tịch Hương mang theo độc dược đủ khiến đa số người đến Từ Hàng Tịnh Trai đều về chầu trời. 

Mặt Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao trắng bệch, nghĩ đến mình suýt cho nhóm Y Điền Tịch Hương đi lên thì cơ thể mềm nhũn. 

Cổ Mộng Dao nói: 

- Lâm sư huynh, đa tạ, nếu không chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Từ Hàng Tịnh Trai, thậm chí là toàn Trung Quốc. 

Lâm Thiên mỉm cười nói: 

- Ta đứng đây nửa ngày cũng có chút tác dụng đúng không? Ha ha ha, được rồi, đừng nghĩ nữa. Có ta đứng đây làm thần giữ cửa, cái gì ngưu đầu mã diện đừng hòng từ nơi này đi lên. 

Giọng Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên: 

- Chủ nhân, một người mà chủ nhân muốn gặp đã đến. 

Lâm Thiên lòng máy động, thần niệm nháy mắt khuếch tán. Cách trăm dặm, Lâm Thiên thấy bóng dáng Mộ Dung Tuyết, nàng đi cùng Vân Lam tiên nữ cung chủ Huyền Nữ cung, Nam Cung Uyển Nhi, Tả Vân Phi trên máy bay trực thăng. 

Lâm Thiên thầm nghĩ: 

- Hay thật, trực thăng riêng, lão tứ thật biết hưởng thụ. 

Tốc độ máy bay trực thăng rất nhanh nhưng chỉ có thể đậu cách mấy dặm, từ nơi đó đến chân núi Tú Miểu phong mất chút thời gian. 

Lâm Thiên nói: 

- Huyên Hiên, ta đi đón người. 

Thạch Huyên Hiên tò mò hỏi: 

- Thiên, là ai vậy? Khiến Thiên phải đi đón. 

Lâm Thiên khẽ thở dài: 

- Mộ Dung đến. 

Thạch Huyên Hiên nói: 

- Ừm! Vậy Thiên đi đón đi. 

- Ta quay lại ngay! 

Lâm Thiên nói xong chớp mắt đi xa. 

Cổ Mộng Dao hỏi: 

- Sư tỷ, Lâm sư huynh nói Mộ Dung là ai? 

Thạch Huyên Hiên ai oán nói: 

- Một thiếu nữ. 

Cổ Mộng Dao hơi tức giận nói: 

- Sư tỷ, Lâm sư huynh có sư tỷ rồi còn chưa đủ sao mà đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt? 

Thạch Huyên Hiên lắc đầu nói: 

- Mộng Dao sư muội không hiểu, nếu không muốn buông tay lại không mong hắn khổ sở vậy đành chọn chấp nhận. Nam nhân ưu tú như Lâm sư huynh của muội thì nghĩ xem bên cạnh hắn chỉ có một nữ nhân sao? Dù là sư muội chắc cũng có chút hảo cảm với hắn đúng không? 

Cổ Mộng Dao nói: 

- Sư tỷ cũng rất ưu tú! Đúng là hơi hảo cảm nhưng chỉ vẻn vẹn có thế. 

Thạch Huyên Hiên thầm nghĩ: 

- Nhưng Lâm sư huynh của muội ưu tú hơn muội tưởng tượng rất nhiều. 

Lâm Thiên có được Tinh Giới, thành tựu tương lai không thể đo lường. 

*** 

Lâm Thiên bay ra vài dặm, đứng trên mảnh đất trống chờ máy bay trực thăng đến. Không để Lâm Thiên đợi quá lâu, nhóm Tả Vân Phi cưỡi máy bay trực thăng đến trên đầu Lâm Thiên. Máy bay trực thăng đáp xuống, Lâm Thiên vội vàng tiến lên nghênh đón. 

Lâm Thiên hơi hành lễ: 

- Vân Lam cung chủ, hoan nghênh đi tới Từ Hàng Tịnh Trai! 

Vân Lam cung chủ trả lễ: 

- Lâm đ*o hữu có ơn lớn với Huyền Nữ cung chúng ta, sao dám làm phiền Lâm đ*o hữu đến đón. 

Lâm Thiên cười chào: 

- Mộ Dung, lão tứ, Nam Cung Uyển Nhi, hoan nghênh! 

Mắt Tả Vân Phi quét qua quét lại trên người Lâm Thiên, Mộ Dung Tuyết: 

- He he, lão tam gọi Uyển nhi bằng tên nhưng sao gọi Mộ Dung Tuyết là Mộ Dung? 

Lâm Thiên cười mắng: 

- Vậy ta kêu Nam Cung Uyển Nhi là Uyển nhi được không? 

Tả Vân Phi trừng mắt: 

- A, Uyển nhi chỉ có ta được gọi, ngươi tránh qua một bên! 

Nam Cung Uyển Nhi đá lông nheo với Mộ Dung Tuyết, làm khuê mật của Mộ Dung Tuyết nên nàng biết Mộ Dung Tuyết thích Lâm Thiên. 

Tả Vân Phi nói: 

- Lão tam, còn vài dặm đường, chẳng lẽ để chúng ta đi bộ qua sao? 

Lâm Thiên bĩu môi: 

- Ngươi nhiều chuyện thật. 

Lâm Thiên lòng máy động, một luồng gió nâng bọn họ bay lên nhanh chóng tới chỗ Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao. 

Giọng Lâm Thiên vang trong đầu Mộ Dung Tuyết: 

- Mộ Dung, đã qua lâu như vậy chắc trong lòng nàng có đáp án rồi? 

Người Mộ Dung Tuyết khẽ run, truyền âm: 

- Nghĩ rõ ràng, yêu ngươi, không oán không hối, ta chỉ là một kẻ xấu xí. Nếu có ngày nào ngươi không cần ta nữa thì ta sẽ rời đi, mãi mãi rời đi. 

Lâm Thiên và Mộ Dung Tuyết ánh mắt giao nhau, hắn giật nảy mình. Lâm Thiên nhìn đôi mắt Mộ Dung Tuyết, cảm nhận tình yêu của nàng. Mộ Dung Tuyết yêu Lâm Thiên sâu hơn Chu Dao, Thạch Huyên Hiên, Dương Thi, Dương Tuyết, nàng yêu không chút giữ lại. 

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên: 

- Hi hi, chúc mừng chủ nhân gặp được người một sợi thần kinh trong truyền thuyết. 

Lâm Thiên hỏi: 

- Cái gì gọi là một sợi thần kinh? 

Tiểu Linh nói: 

- Ví dụ thế này. Thạch Huyên Hiên cũng rất yêu chủ nhân nhưng nếu chủ nhân lạm sát vô tội, trở thành siêu đại ma đầu thì tình yêu dành cho chủ nhân sẽ giảm bớt, thậm chí ngày nào đó cầm kiếm tham gia vào hàng trừ ma. Mộ Dung Tuyết là loại dù chủ nhân biến thành người thế nào thì tình yêu với chủ nhân không thay đổi, yêu người chỉ một duy nhất. 

Trở thành siêu đại ma đầu, Lâm Thiên nghĩ hắn sẽ không như thế nên đám Thạch Huyên Hiên chắc chắn không rời khỏi hắn. Nhưng nghe Tiểu Linh nói làm lòng Lâm Thiên càng thương Mộ Dung Tuyết hơn. 

Lâm Thiên truyền âm: 

- Nàng đúng là nha đầu ngốc nhưng không hề xấu, ta sẽ không bỏ nàng, mãi mãi. 

Lâm Thiên nghe hiểu Mộ Dung Tuyết nói mãi mãi rời đi, nếu có ngày hắn nói không yêu nàng thì cô nương ngốc này sẽ tự sát. Chặng đường mấy dặm chớp mắt đã tới. 

Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao hành lễ: 

- Vân Lam cung chủ, hoan nghênh các người đến. 

Vân Lam cung chủ mỉm cười nói: 

- Có thể tham gia thịnh điển Từ Hàng Tịnh Trai khai phái ba ngàn năm là vinh hạnh của chúng ta, hai vị khách sáo rồi. 

Thạch Huyên Hiên mỉm cười cầm tay Mộ Dung Tuyết: 

- Mộ Dung, ta là Thạch Huyên Hiên, hoan nghênh ngươi! 

Mộ Dung Tuyết nhẹ gật đầu: 

- Từ nay chúng ta là tỷ muội tốt. 

Tả Vân Phi kinh ngạc hỏi: 

- Các người làm gì vậy? Sao ta nghe không hiểu? Tại sao bỗng thành tỷ muội tốt? 

Lâm Thiên mỉm cười, hắn nghe hiểu ý của Thạch Huyên Hiên, Mộ Dung Tuyết. 

Lâm Thiên nói: 

- Mộ Dung, các người lên trước đi, ta còn phải ở lại đây làm môn thần. 

Mộ Dung Tuyết gật đầu nói: 

- Được. 

Chờ nhóm Mộ Dung Tuyết đi lên, Thạch Huyên Hiên âm trầm nói: 

- Thiên, chúc mừng, lại thêm một mỹ nhân như hoa như ngọc. 

Lâm Thiên dịu dàng nói: 

- Yên tâm, ta nhất định sẽ yêu thương các nàng tràn đầy. 

Cổ Mộng Dao lên tiếng: 

- Lâm sư huynh, tại sao có thể một lần yêu mấy người như vậy? Lâm sư huynh không cảm thấy làm vậy là bất công với nhóm sư đệ sao? 

Lâm Thiên trầm ngâm một lúc, hỏi: 

- Mộng Dao sư muội cảm thấy thế nào mới là công bằng? 

Cổ Mộng Dao nói: 

- Một lần chỉ yêu một người! 

Lâm Thiên hỏi ngược lại: 

- Mộng Dao sư muội, nếu ta chỉ yêu một trong số họ thì Mộng Dao sư muội cảm thấy công bằng với người khác không? 

Cổ Mộng Dao cãi lại: 

- Có lẽ Lâm sư huynh rất ưu tú nhưng trên đời không chỉ một mình Lâm sư huynh là ưu tú. Nếu Lâm sư huynh không thể chấp nhận ai đó thì sau này nàng sẽ tìm được hạnh phúc thật sự thuộc về mình. 

Thật lâu sau Lâm Thiên khẽ thở dài: 

- Có lẽ ta rất ích kỷ, nhưng đã yêu rồi sao ta chịu buông tay? 

Cổ Mộng Dao thấm thái nói: 

- Lâm sư huynh, ta không biết hiện tại trừ sư tỷ của ta, Mộ Dung vừa rồi ra Lâm sư huynh còn nữ nhân nào khác không, nhưng ta muốn nói cho Lâm sư huynh biết rằng nếu yêu bọn họ thì đừng tăng thêm tỷ muội cho họ nữa, đó là tổn thương lớn với họ. Lâm sư huynh nói đúng, đã yêu thì không nên dễ dàng buông tay, nhưng về sau đừng tùy tiện yêu người khác. Tình yêu của một người có lẽ còn chia mấy phần được, nhưng mười phần, hai mươi phần thì sao? Vua thời xưa có ba ngàn giai lệ hậu cung, nhưng trong bọn họ bao nhiêu người cả đời thậm chí chưa thấy mặt hoàng đế. Lâm sư huynh nói xem bọn họ có hưởng thụ được tình yêu không? 

Lâm Thiên gật đầu nói: 

- Mộng Dao sư muội không trải qua chuyện tình cảm mà nói có lý còn hơn chúng ta đang yêu. 

Cổ Mộng Dao nói: 

- Có lẽ đây là cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo đi. Lâm sư huynh, Mộng Dao đã càn rỡ. 

Lâm Thiên khom người hướng Cổ Mộng Dao: 

- Không, Mộng Dao sư muội nói có lý, Lâm Thiên nhận chỉ dạy. 

Cổ Mộng Dao hoảng hốt nhảy sang bên: 

- Đây là sư phụ cho ta biết, sư phụ kêu ta tìm cơ hội nói với Lâm sư huynh. 

Lâm Thiên ngây người: 

- Thì ra là Diệu Vân tiên nữ. Huyên Hiên, sư phụ của nàng nhọc lòng. 

Cổ Mộng Dao nói: 

- Sư phụ bảo lời của sư phụ có lẽ Lâm sư huynh không nghe lọt tai nên kêu ta nói. 

Lâm Thiên cười khổ nói: 

- Ta đã thấy lạ làm sao tiểu nha đầu nói được đạo lý lớn thế này. Chuyển lời với sư phụ nàng là Lâm Thiên nhận chỉ dạy, Lâm Thiên không phải người không nói lý, chỉ cần là lời có lý thì sao Lâm Thiên không nghe vào được? 

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên: 

- Chủ nhân, Giáo Hoàng, Huyết Đế, Lang Hoàng, Kim Đế, Lôi Đế và nhiều cao thủ Giáo Đình, huyết tộc, lang tộc đi hướng này. 

Lâm Thiên nghiêm túc lên, trầm giọng nói: 

- Huyên Hiên, Mộng Dao sư muội, rất nhiều cao thủ nước ngoài đến, hai người đừng sợ. 

Đám Giáo Hoàng bay tới, chỉ chốc lát đã đáp xuống trước mặt nhóm Lâm Thiên. Trừ Giáo Hoàng, Huyết Đế, Lang Hoàng, Kim Đế, Lôi Đế là năm Nguyên Anh kỳ ra có gần ba mươi cao thủ Kim Đan kỳ, trận thế khổng lồ chưa từng có. 

Giáo Hoàng nói: 

- Phạn Ân cùng hai vị Hồng Y Đại Giáo Chủ, bốn vị Hồng Y Giáo Chủ Giáo Đình tiến đến tham gia thịnh điển Từ Hàng Tịnh Trai khai phái ba ngàn năm. 

Giáo Hoàng lại làm hoàng quan, nhưng Lâm Thiên nhìn ra được chất lượng cái này thua xa cái cũ bị hắn đánh hỏng. 

- Thủy Ẩn cùng ba Thân Vương, ba Lĩnh Chủ huyết tộc tiến đến chúc mừng!