Tinh Giới

Chương 67: Tam Vân cô nhi viện




Tam Vân cô nhi viện chỉ là một cô nhi viện nhỏ xíu, xây dựng nên cô nhi viện này là ba anh em họ Vân, nên cô nhi viện mang tên này. Bây giờ ba anh em họ Vân chỉ có lão tam Vân Hải còn sống, một mình duy trì cả cô nhi viện, bảo đảm sinh hoạt căn bản nhất cho cả mấy chục đứa trẻ trong cô nhi viện.

Một người lo một cô nhi viện, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ, đặc biệt là sau khi công xưởng phá sản không có thu nhập! Lúc bắt đầu, cả cô nhi viện hoàn toàn dựa vào tiền kiếm được từ công xưởng của ba anh em để duy trì, bây giờ công xưởng đóng cửa, chỉ có thể dựa vào một số nhân sĩ từ thiện trong xã hội quyên góp miễn cưỡng qua ngày! Cũng may thế giới này người lòng dạ đen tối không ít, nhưng người có lòng yêu thương đồng dạng cũng không ít, cho nên cô nhi viện mới không bị bức phải giải tán, năm tháng trôi qua, Vân Hải năm xưa hết sức tráng kiện, bây giờ đã trở thành một ông già sáu mươi tuổi, ngày đêm vất vả vì cô nhi viện khiến ông còn già hơn những ông già 60 tuổi khác nhiều!

Những điều này đều là Chu Dao nói cho Lâm Thiên khi ở trên xe, khi nói, hai mắt đều long lanh ngấn lệ! “Tiểu Lâm tử, ta có thể bán đôi hoa tai ngươi cho ta không?” Chu Dao thấp giọng hỏi. “Bán đi? Ngươi muốn dùng tiền bán hoa tai để giúp đỡ cô nhi viện?” Nói thật, trong lòng Lâm Thiên cũng có một chút bực tức, cũng có một chút cảm động. Chu Dao hơi gật đầu: “Những đứa bé đó rất đáng thương, không có cô nhi viện, chúng không sống nổi!”

Lâm Thiên lắc lắc đầu: “Thế này đi, ngươi không cần phải bán đôi hoa tai đó, đó là lễ vật đầu tiên ta đưa cho ngươi, rất có ý nghĩa. Chuyện cô nhi viện, ngươi không cần phải lo, ta cũng là cô nhi, tuy không phải lớn lên ở cô nhi viện này, nhưng hoàn toàn hiểu nỗi khổ sở của cô nhi, ta sẽ giúp chúng nó một lần, ừm, chuyện tốt thế này không thể để một mình ta làm, lão Ngụy, tiểu Bạch, lão tứ đến lúc đều sẽ tham gia! Dao nhi, ngươi rất thiếu tiền sao?” Chu Dao lắc lắc đầu: “Ta không thiếu tiền, là cô nhi viện thiếu tiền, tiền của ta đã đủ chi dùng bình thường rồi!”

“Dao nhi, ngươi biết cô nhi viện này, thời gian hẳn là không dài?” Lâm Thiên hỏi. “Đúng rồi, lần trước tìm được laptop sao rồi?” “Thời gian không dài, ta cũng mới biết trước khi vào học mấy ngày, laptop đó, lại, lại mất rồi.” Chu Dao nói.

Lâm Thiên mỉm cười: “Dao nhi, ngươi rất không biết nói dối, vừa nói dối mặt đã đỏ lên, laptop đó hẳn là bị ngươi bán rồi à?!” Chu Dao trầm mặc không nói, nếu còn laptop đó, làm sao cô lại đem bán đôi hoa tai Lâm Thiên cho cô?! “Ngươi đó, sao không tìm người khác giúp đỡ? Mấy chị em cùng phòng với ngươi, có ai là thiếu tiền đâu? Ngươi nói bọn họ giúp đỡ cô nhi, bọn họ hẳn sẽ giúp đỡ!” Lâm Thiên lắc lắc đầu nói. “Ta, tiền bán laptop lần trước hẳn còn duy trì được một thời gian, cho nên, ta không tìm tới bọn họ, nếu quả thật cô nhi viện không duy trì được nữa, ta nhất định sẽ tìm.” Chu Dao nói.

Lâm Thiên đưa qua một cái khăn giấy: “Được rồi được rồi, lau nước mắt đi, sắp tới rồi, để mấy đứa bé đó thấy ngươi khóc thì không tốt, nếu chúng cho rằng ta ăn hiếp ngươi, mấy chục người xông lên ta không cản được!” “Không có chuyện đó, bọn chúng rất đáng yêu!” Chu Dao lau khô nước mắt.

Tam Vân cô nhi viện nằm ở nơi hẻo lánh, hai ba chục năm trôi qua, cô nhi viện mới toanh năm nào đã đổ nát nhiều, bây giờ đã là chín giờ, trong cô nhi viện chiếu ra ánh sáng màu cam, một bóng người nhỏ bé ngồi ở cửa cô nhi viện, ngẩn ngơ nhìn về phía bọn Lâm Thiên.

“Là tiểu Song, cô ấy nhất định đang đợi ta.” Chu Dao nói “Mắt nó có bệnh, ta cũng thông qua nó mới biết cô nhi viện nhỏ bé này!”

Xe dừng lại, Lâm Thiên xuống xe, lại giúp Chu Dao mở cửa xe. “Dao tỉ tỉ, Dao tỉ tỉ, là tỉ sao?!” Đứa bé gọi là tiểu Song đó hưng phấn kêu lên. “Dao tỉ tỉ, muội ngửi được mùi của tỉ rồi, thật thơm!” vừa nói, trên mặt nó vừa nở nụ cười ngọt ngào “Dao tỉ tỉ, muội vào nói cho viện trưởng gia gia!”

“Tiểu Song, viện trưởng chắc chắn đã biết tỉ tới rồi, không cần muội đi nói đâu!” Chu Dao sợ tiểu Song ngã, vội vàng nắm lấy nó nói.

Cô nhi viện vốn vắng lặng liền náo nhiệt lên, mỗi gian phòng đều mở đèn, truyền ra tiếng cười vui vẻ của trẻ nhỏ. “Bây giờ đã là chín giờ rồi, thông thường giờ này chúng đều đã lên giường rồi!” trên mặt Chu Dao nở nụ cười ngọt ngào, tới mức Lâm Thiên nhìn hơi ngẩn ngơ!

“Ngốc tử, nhìn gì mà nhìn, mau vào đi!” Mặt Chu Dao hơi đỏ lên, kéo tiểu Song đi vào. “Được, lại thêm một kiểu xưng hô!” Lâm Thiên cười khổ một cái, đi theo.

“Chu Dao tiểu thư, thật quá cảm tạ ngươi rồi, nếu không phải lần trước ngươi giúp đỡ, những đứa bé này phải khổ rồi!” Vân Hải nhìn có vẻ già nua, nhưng tinh thần vẫn đầy đủ. “Đứa bé tiểu Song này nói hôm nay ngươi sẽ tới, không ngờ ngươi tới thật. Trễ thế này rồi, ở chỗ này cũng rất hẻo lánh, không an toàn! Chàng trai đó là bạn trai của ngươi sao? Chàng trai rất có tinh thần!” Chu Dao xấu hổ gật đầu: “Viện trưởng, chút tiền nhỏ đó của con, nhiều đứa bé thế này sợ cũng không duy trì được bao lâu, lần này, con tìm tới cho ngài một đại thiện nhân rồi, có hắn giúp đỡ, lũ trẻ nhất định sẽ sống tốt hơn!”

Vân Hải sắc mặt ngưng trọng nói: “Chu Dao tiểu thư, cô không thể vì cô nhi viện mà vứt bỏ hạnh phúc của mình, nếu không kiểu tiền đó, cô nhi viện chúng ta tuyệt không tiếp nhận!” Chu Dao lắc lắc đầu nói: “Viện trưởng, ông nghĩ đi đâu vậy, vì con thích hắn mới ở cùng hắn, không vì thứ gì khác!”

Lâm Thiên vốn ở cách một khoản, xem xét đôi mắt của đứa bé gọi là tiểu Song đó, nghe bọn Chu Dao nói tới mình, dịu dáng nói với tiểu Song: “Ta gọi ngươi là tiểu Song nha, lần sau ca ca tới, nhất định trị khỏi mắt cho ngươi có được không?!” Không chờ tiểu Song trả lời, Lâm Thiên đứng lên đi về phía Chu Dao và viện trưởng: “Chào ngài viện trưởng, chuyện của ngài Dao nhi đã nói với con, hết sức tài giỏi, chẳng qua ngài hoài nghi Dao nhi như vậy không đúng, làm sao cô ấy lại làm chuyện ngốc như vậy?!”

Vân Hải gật gật đầu: “Vị thiếu gia này nói phải, ta không nên hoài nghi ngươi, Chu Dao tiểu thư.” “Viện trưởng, hắn gọi là Lâm Thiên, ngài gọi thẳng tên hắn là được!” Chu Dao nói, Lâm Thiên mỉm cười gật đầu: “Đúng, con không phải thiếu gia gì, cách xưng hô thiếu gia này con không gánh nổi.”

“Dao tỉ tỉ, chúc tỉ sinh nhật vui vẻ!” Cô bé tiểu Song đó lấy ra một tấm thiệp, từ từ đi tới. Trong mắt Chu Dao thoáng hiện nước mắt, lại gần tấm thiệp đơn giản đó nói: “Tiểu Song thật ngoan, cảm ơn lễ vật của muội, tỉ tỉ rất vui!”

Vân Hải viện trưởng nói: “Tiểu Song, con biết hôm nay là sinh nhật Chu Dao tiểu thư? Sao không nói sớm?” “Viện trưởng, Dao tỉ tỉ không cho con nói!” Tiểu Song nói. Chu Dao cười nói: “Viện trưởng, ngài đừng trách tiểu Song, là con dặn nó, con không biết có tới được không, cho nên…”

“Dao tỉ tỉ, sinh nhật vui vẻ!” Những đứa bé khác đồng thanh nói. “Cảm ơn, cảm ơn các ngươi!”. Chu Dao vui vẻ nói. Nhìn Chu Dao mỉm cười, một cụm từ bỗng lóe lên trong đầu Lâm Thiên: thiên sứ!

“Viện trưởng, chúng ta sang bên đó nói chuyện một lúc! Dao nhi, ngươi cứ chơi với mấy đứa trẻ này trước!” Lâm Thiên nói. Chu Dao và Vân Hải đều gật đầu.

Cô nhi viện có một cái viện không lớn không nhỏ, trong viện bố trí đơn giản, chẳng qua có được hai cây đèn, Lâm Thiên và Vân Hải tới ngồi cạnh viện. “Vân Hải viện trưởng, cô nhi viện này đã không ít tuổi, lâu năm không tu sửa, sợ rất dễ xảy ra sự cố!” Lâm Thiên nói.

Trên mặt Vân Hải lộ vẻ bất lực: “Hết cách, kinh phí của cô nhi viện không nhiều, không kiếm ra tiền sửa chữa, càng không nói tới xây mới một cô nhi viện, lần này nếu không có khoản tiền đó của Chu Dao tiểu thư, không nhất định có thể chống đỡ được, ta sợ một ngày lũ trẻ tới chỗ dung thân cũng không có!”

“Vân Hải viện trưởng, con thấy ông là một người tốt chân chính, giao tiền cho ông, con rất yên tâm, con tin mỗi một phân tiền đều dùng trên người những đứa bé!” Lâm Thiên ngừng một chút rồi nói tiếp “Con định bỏ vốn mười triệu, ngoài ra còn kiếm vài người bạn góp chút tiền, tin rằng đủ để xây dựng một cô nhi viện tốt hơn!”

Vân Hải ngẩn ra: “Ta, ta không nghe lầm chứ? Mười triệu?!” Bao nhiêu năm nay, quyên mười ngàn hai chục ngàn thì có, đó tuyệt đại bộ phận là từ cô nhi viện này đi ra có chút thành tựu, quyên nhiều nhất chính là Chu Dao, lúc trước đưa cho cô nhi viện ba trăm ngàn, đủ cho cô nhi viện sửa chữa và kiên trì nửa năm! Khoản tiền lớn mười triệu, trước giờ quả thật chưa có ai quyên, khoản tiền như vậy đủ để xây một cô nhi viện hết sức tốt rồi, hơn nữa đến lúc đó còn có thể dung nạp nhiều đứa bé hơn.

Lâm Thiên cười gật đầu: “Nếu xây lại cô nhi viện, hãy tìm một chỗ tốt, chỗ này quá hẻo lánh, lũ trẻ sinh hoạt không an toàn, Dao nhi cô ấy đi đến cũng không an toàn! Nếu viện trưởng ngài nhìn trúng chỗ nào mà không kiếm được thì nói với con, tin rằng lãnh đạo thành phố Hải Thiên cũng cho con một chút mặt mũi!”