Tình Hận

Chương 39




Dạ Hàn không biết bao nhiêu lần luồn tay vào y phục Diễm Cơ,đều bị nàng ngăn lại.Tuy hắn hơi phật ý nhưng vì lần đầu tiên nàng tự nguyện nên hắn vẫn rất vui.Bây giờ trên chiếc giường êm ái,Diễm Cơ đang gối đầu trên tay Dạ Hàn,còn Dạ Hàn mê mẩn ngắm đôi môi sưng đỏ vì bị chiếm hữu quá lâu của nàng.Y phục nàng còn nguyên,còn hắn không biết có phải nóng quá hay không,thân trên đã hoàn toàn trần trụi.

Đối diện với lồng ngực rắn rỏi,đầy nam tính của Dạ Hàn,Diễm Cơ vừa thẹn vừa ngạc nhiên.Thời gian trôi qua nhanh quá ! Tất cả các huynh đệ tỷ muội đều đã trưởng thành,đều có một số phận riêng như nhị ca Dạ Hàn,tam ca Vũ Hạo và cửu muội nàng.Trác Diễm Cơ nhắm mắt lại,khẽ thở dài một tiếng.

Dạ Hàn vòng tay phải ôm lấy nàng:

-Sao vậy?

-Dạ Hàn,ta có thắc mắc này.Thuần vương Trác Vũ Hạo,điện hạ mắc phải tội gì mà phải đi đày ở Yên Châu?

Trác Dạ Hàn giật mình:

-Thuần vương?!Thuần vương là hoàng đệ ruột của ta.Năm ấy phạm tội sát hại cố Thục phi-mẫu phi của bọn ta.

Không khí trở nên lắng xuống.

-Dạ Hàn,điện hạ là hoàng đệ ruột của chàng,sao chàng không cứu điện hạ?!

Ta thấy điện hạ là người rất hiếu thuận nhìn thế nào cũng không giống kẻ có thể nhẫn tâm như vậy được.Vả lại điện hạ cũng đã cứu chàng...

Trác Dạ Hàn trừng mắt,nắm chặt lấy cánh tay nàng:

-Hạ Cơ,đang yên đang lành sao nàng lại lôi chuyện này ra?!

-Ta...ta...

-Có phải Trác Vũ Hạo đã nói cho nàng nghe gì rồi không?Nói !!!

-Không phải,thực sự không phải !

Cái ánh mắt mới đáng sợ làm sao.Diễm Cơ không khỏi có phần run sợ,đôi mắt diễm lệ ứ nước,chỉ chực cho nàng chớp một cái là lệ sẽ tuôn thành dòng.Diễm Cơ thổn thức:

-Sao chàng lại tức giận chỉ vì ta nói tốt cho Thuần vương?!Ta chỉ không muốn huynh đệ tương tàn,Thuần vương lại là hoàng đệ của chàng,là người chàng có thể tin tưởng nhất,nếu có thêm Thuần vương về phía chàng sẽ như hổ mọc thêm cánh.Chàng mới khỏi chưa được bao lâu,ta sợ chàng không đảm đương hết mọi thứ nên mới gợi ý Thuần vương cho chàng,nếu chàng không thích thì thôi,sao lại dữ tợn như vậy?!

Nàng buộc phải nói cho thật giống,nếu không Dạ Hàn sẽ nghi ngờ.Đúng là không uổng công,sau khi nghe nàng nói hắn lập tức nguôi giận.Không ngờ nàng lại quan tâm đến hắn như vậy. Trác Dạ Hàn mỉm cười nhìn nàng:

-Được rồi ! Nín đi ! Ta xin lỗi nàng,tiểu Hạ !Là ta nói sai.Ta chỉ ghen bởi nàng đang nằm trong vòng tay ta lại có thể đi nói tốt cho Thuần vương.Xin lỗi ! Nàng đừng khóc nữa !

Nhưng thực sự không phải ghen là tất cả.Hắn đương nhiên biết Diễm Cơ không có tình cảm với Vũ Hạo.Điều lo lắng nhất chính là sự xuất hiện của Vũ Hạo mà thôi.

-Ta về đây.

Diễm Cơ đẩy hắn ra,giả vờ giận dỗi bỏ về.Ngay lập tức hắn túm lấy ống tay áo của nàng:

-Tiểu Hạ,là ta sai.Ta biết sai rồi.Ở lại đây,đừng đi đâu cả.Nàng đợi ta một chút.Ta muốn cho nàng xem cái này.

Sau khi chắc chắn nàng sẽ không rời đi, Dạ Hàn cởi trần ngồi vào thư án,cầm bút lông lên chậm rãi viết.Nàng không nhìn thấy hắn viết cái gì,chỉ mơ hồ đoán ra theo cử động của tay.Cuối cùng hắn đặt bút xuống,cầm long ấn đặt lên tờ giấy,để lại một ấn hiệu màu đỏ tươi.

Trác Dạ Hàn cuộn lại đưa cho nàng:

-Coi như là ta chuộc lỗi với nàng.Đừng giận ta nữa.

-Có ai giận chàng đâu.Ta cũng không ép chàng phải viết cái này.-Diễm Cơ hết sức vui mừng nhưng lại giả vờ như không.

-Là do ta tự nguyện,tự ta quyết định.

Hắn đi lại chỗ nàng ngồi,xoa đầu nàng âu yếm:

-Giờ thì không được dỗi nữa nhé !Đêm nay ở lại chỗ ta.

Mới sáng sớm đã có người đập cửa phòng Lương Tề.Lão lồm cồm bò dậy khỏi giường,đai áo cẩn thận bước ra.Là Mộc Hoan.Hắn đưa cho Lương công công một chiếu thêu chỉ vàng:

-Biệt viện Thuần vương ở Yên Châu.

Dạ Hàn ngồi bên mép giường ngắm nàng.Diễm Cơ nằm trong,mắt khép hờ, thực ra nàng đã dậy từ lâu rồi.Quả thật Dạ Hàn đã chiều ý nàng,đưa thánh chỉ cho Mộc Hoan.Diễm Cơ biết việc này rất nguy hiểm nhưng đành đánh liều một phen,dù hắn có nghi ngờ cũng chỉ là vô căn cứ.

Lương công công trèo lên mã xa lên đường ngay sau đó.Lão cầm thánh chỉ trên tay,miệng lẩm bẩm than thở rằng bắt lão đi xa như vậy để giao tận tay Thuần vương,chắc chắn là có biến rồi.

Kết quả còn hơn dự đoán của Dạ Hàn. Trác Vũ Hạo sau khi nhận thánh chỉ xong liền túm cổ Lương công công lại tra khảo một hồi mới chịu thả người. Hắn còn đe doạ Dạ Hàn nếu đang trêu đùa hắn thì thôi ngay đi,đừng để đích thân hắn vác kiếm đến tận hoàng cung lấy thủ cấp đi.Lương công công sợ vãi ra quần,vắt chân lên cổ chạy biến.

Trác Vũ Hạo cầm tờ thánh chỉ ném vào người Xung Tự:

-Không phải ngươi đang giở trò gì đấy chứ?!

Xung Tự nhặt lên,đọc xong lắc đầu:

-Không liên quan đến tiểu nhân.Điện hạ cũng xem qua rồi còn gì.Đây đích thực là thánh chỉ Trác Dạ Hàn chiếu xuống.Trong này còn ghi rõ điện hạ có công cứu giá,cả Nam Vân quốc đều mang ơn.Hắn muốn xoá bỏ tội danh cho điện hạ,khôi phục tước vị và của cải.Hắn còn bảo điện hạ quay về kinh thành ngay lập tức.

Vũ Hạo khinh khỉnh:

-Ta còn lạ gì Dạ Hàn.Hắn ta đâu phải loại người dễ dàng bỏ qua như vậy. Chưa biết chừng lần này về đao đã mài, lưới đã giăng,chỉ đợi Thuần vương ta sơ sảy sẽ tóm gọn.

-Đằng nào thánh chỉ đã đến,chi bằng điện hạ cứ hồi cung,Dạ Hàn giở trò chúng ta sẽ đối phó sau.

Xung Tự trong lòng mừng thầm.Y hẳn rõ đây chính là Trác Diễm Cơ gợi ý cho Trác Dạ Hàn.Thuần vương hồi cung là tốt rồi,nhưng y nhận ra được mối nguy hiểm tiềm ẩn đang nằm sâu trong đó.

Ngày Thuần vương trở về,hoàng cung mở tiệc thiết đãi.Nói đến yến tiệc mọi người nghĩ ngay đến rượu thịt linh đình,ca kĩ múa hát tưng bừng,tiếng cười nói rộn rã.Ấy vậy mà bữa tiệc này bị bao trùm bởi cái không khí ảm đạm, ai cũng hoang mang lo sợ xảy ra nội chiến giữa Hoàng thượng và Thuần vương,không đúng,là Nhị Vương gia.

Trác Vũ Hạo thăng làm Nhị Vương gia, được cấp nhà cửa,đất đai,vàng bạc châu báu nhiều vô số kể;ngoài ra còn được tham dự triều chính,tự do bàn luận cùng bá quan văn võ trong triều. Nếu không phải chính tai hắn nghe,Vũ Hạo sẽ chắc chắn rằng Trác Dạ Hàn đang nói đùa.Chỉ là một viên giải dược, thực sự làm Dạ Hàn cảm kích đến nỗi kéo hắn-một người mà Dạ Hàn trước kia ra sức bày mưu tính kế chỉ để diệt trừ quay về hoàng cung.Vũ Hạo không đa nghi như Dạ Hàn,nhưng hắn cũng không ngốc đến nỗi tin rằng Dạ Hàn hoàn toàn tự nguyện.Chắc chắn đã có ai đó nhúng tay vào.

Triệu Tử Mai đội mũ phụng ngồi bên cạnh Trác Dạ Hàn.Đã lâu rồi không có những dịp như hôm nay,nàng ta ít có cơ hội bên cạnh hắn.Tử Mai rót rượu, nâng chén mời Dạ Hàn:

-Hoàng thượng !

-Trẫm không khoẻ,không thể uống rượu nhiều.

Tử Mai không bỏ cuộc,đặt chén rượu xuống bàn,tiếp tục cầm quả nho đưa lên:

-Uống rượu không được thì ăn hoa quả vậy.

-Hoàng hậu không thấy trên bàn trẫm cũng có đây à?

Triệu Tử Mai hai lần bị từ chối đâm ra xấu hổ.Trác Dạ Hàn không thích nàng ta nhưng không có nghĩa phải để nàng ta mất mặt trước đám đông.Chẳng qua Dạ Hàn đang không có tâm trạng.Hắn vốn định dành riêng một bàn cho Diễm Cơ,lúc đầu nàng bảo sẽ đi,đến khi yến tiệc sắp bắt đầu lại chẳng thấy đâu.Mãi sau Mẫu Đơn mới đến báo,nàng cáo bệnh không đi nữa.

Bệnh ư?Nghe Mẫu Đơn nói làm hắn chẳng còn tâm trạng nào để ở lại nữa. Mà giờ về thì không được hay cho lắm. Dạ Hàn dò hỏi mãi,Mẫu Đơn lắc đầu nói bệnh gì cũng không rõ,chỉ biết nàng trùm chăn kín đầu,hỏi mãi không trả lời.

Triệu Tử Mai thấy Dạ Hàn có vẻ khó chịu thì không dám nói với hắn thêm một lời nào nữa.Nàng ta quay sang nhìn Vũ Hạo,thầm so sánh hai huynh đệ họ Trác này.

Hai người khá giống nhau.Triệu Tử Mai chưa gặp tiên đế nhưng đã gặp cố Thục phi,quả thật hai người họ đều thừa hưởng vẻ đẹp từ bà.Hai người một nước một lửa,khí chất ngút trời, vừa nhìn khó ai tin được đều cùng một người sinh ra.

Trác Vũ Hạo bắt gặp ánh mắt của Triệu Tử Mai đang chăm chú nhìn mình.Hắn mỉm cười,tay nâng chén rượu quá ngực:

-Hoàng hậu,ta kính người một ly !

Nàng ta giật mình ngượng ngùng,lẽn bẽn nâng chén lên chúc lại.Không hiểu có phải do Tử Mai hiếm khi thấy Dạ Hàn cười hay không mà khi Vũ Hạo cười,tim nàng ta đập thình thịch trong lồng ngực.Trác Dạ Hàn ngồi kế bên liếc

thấy cảnh tượng này không khỏi nhíu mày.

Tức tốc chạy về ngay sau khi yến tiệc kết thúc,Trác Dạ Hàn thấy Diễm Cơ vẫn cuộn tròn trong chăn.Hắn dùng tay lay lay người nàng:

-Tiểu Hạ ! Tiểu Hạ !

Diễm Cơ choàng tỉnh,ngạc nhiên bảo:

-Dạ Hàn,sao chàng lại ở đây?

-Mẫu Đơn nói nàng bệnh.-Hắn đưa tay sờ trán nàng,thấy không nóng mới yên tâm một chút.

-Dạ Hàn tin à?-Nàng bật cười-Ta chỉ cáo bệnh để khỏi đi thôi.Ta vốn không thích những nơi tiệc tùng.

Dạ Hàn trầm mặc một lúc rồi nói:

-Thuần vương đã trở thành Nhị Vương gia.Hắn biết chính nàng đề bạt đã vô cùng cảm động.Nàng có muốn gặp hắn không?

-Không cần.Ta mới gặp Nhị Vương gia cách đây một tuần,có lẽ nên để Vượng gia nghỉ ngơi sau một hành trình dài đã.

Vũ Hạo nán lại hoa viên phía Tây.Hắn đoán Dạ Hàn đã đến gặp Diễm Cơ nên định bụng sẽ đến thăm nàng sau.Vũ Hạo đưa mắt ra xa,một tẩm điện rộng lớn nhưng nằm đơn độc một mình giữa những hàng cây xanh.Tấm bản tên đề ba chữ "điện Tử Trúc".Không một bóng người qua lại.

-Nhị Vương gia,ngài đang nghĩ tới Cửu Quận chúa Trác Diễm Cơ ư?

Vũ Hạo giật mình quay lại.Triệu Tử Mai điềm đạm bước tới.Nàng ta cũng không phải đi theo Vũ Hạo mà chỉ là vô tình thấy hắn.Lúc thấy Vũ Hạo đăm đăm nhìn vào điện Tử Trúc,Tử Mai không hiểu sao trong lòng rất ấm ức. Chắc nàng ta nghĩ rằng Vũ Hạo cũng dành tình cảm cho Diễm Cơ,mặc dù không biết tình cảm ấy có giống Trác Dạ Hàn không nhưng Tử Mai vẫn cảm thấy ghen tỵ.Ghen tỵ bởi vì Diễm Cơ luôn được mọi người yêu chiều hết mực,đến Dạ Hàn là phu quân còn yêu Diễm Cơ đến mức sẵn sàng chém đầu những kẻ ngăn cản hắn cưới nàng.

Tử Mai không phải người vô ý,nàng ta thầm than thở rằng không phải Nhị Vương gia cũng có tình ý với Diễm Cơ rồi đấy chứ?!