Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Chương 19




“ Không cần, để ta.” Tĩnh Lạc thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Nhưng nàng chưa kịp có hành động gì thì ngay đại môn khách điếm lại có thêm một đoàn người tiến vào.

“ Niệm Lang, ngươi lại ồn ào gì đó ??? ” dẫn đầu đoàn người, hắc bào nam tử lên tiếng vấn, và hắn cũng không ai khác mà chính là người đã hợp tác với Tĩnh Lạc tại kinh thành Đông Thanh quốc, Quân Dạ Hàn.

Những người khác trong khách điếm vừa nghe thấy Quân Dạ Hàn gọi tên người tráng hán kia thì không khỏi ngoáy ngoáy lỗ tai, xem thử mình có nghe lầm không???

Gì chứ ??!! Vị tráng sĩ cao to, niên kỉ hơn ba mươi này lại tên là… Niệm Lang ??? Nương của hắn cũng rất biết đặt tên đi.

“ Chủ tử, bọn họ…” Niệm Lang tiến đến trước mặt Quân Dạ Hàn, định bẩm rõ mọi chuyện.

Nhưng hắn chưa kịp nói tiếng nào, lại nhìn đến giáo chủ nhà mình đi ngang qua người hắn, bước nhanh về phía một vị cô nương, điều này làm cho hắn ngạc nhiên vô cùng nha !!! Giáo chủ nổi tiếng lãnh khốc vô tình của hắn khi nào lại trở nên nhiệt tình, vui vẻ như thế kia ???.

“ Công chúa, chúng ta lại gặp nhau!!!” Quân Dạ Hàn nét mặt nhu hòa nói. Thấy nàng ở đây khiến y thật kinh hỷ, y cứ ngỡ nàng đã trở về thảo nguyên. Y còn dự định sau khi xử lý xong chuyện ở đây sẽ đến thảo nguyên tìm nàng…

“ Quân giáo chủ, thật trùng hợp !!! Vị đại hán này là người của ngươi đi ???” Tĩnh Lạc ánh mắt sâu xa liếc qua Niệm Lang.

“ Ân, hắn là Kỳ đường chủ, chuyên phụ trách về việc ăn nghỉ cho ta, hắn rất thẳng tính, không biết có hay không đắc tội công chúa ??? ” đối mặt với Tĩnh Lạc, Quân Dạ Hàn luôn là một vẻ mặt nhu hòa.

“ Không có !!! ” Tĩnh Lạc mỉm cười lắc đầu đáp.

“ Công chúa cũng là đi Phong Thành đi, không biết… ta có hay không vinh hạnh cùng người đồng hành ???” Quân Dạ Hàn nét mặt chờ mong dò hỏi.

“ Ân, gặp mặt là có duyên đi, đã vậy thì làm bạn đồng hành cũng không tệ.” Tĩnh Lạc không nhiều lời khách sáo cũng đồng ý đi cùng đoàn người Quân Dạ Hàn.

Nhưng thật ra cũng chỉ có bản thân nàng là biết, mục tiêu của nàng lại chính là tráng hán tên Niệm Lang kia, vì trực giác cho nàng biết, nàng rốt cuộc cũng đã tìm được người mà nàng muốn tìm rồi…

Nhưng Quân Dạ Hàn thì lại không hề chú tâm đến việc này, vì y hiện giờ đang rất vui sướng vì Tĩnh Lạc không hề từ chối y, ngược lại còn đồng ý cùng y đồng hành, thì thử hỏi làm sao y không vui mừng cho được ???.

Quân Dạ Hàn nghĩ đến đây, trong cõi lòng không khỏi càng thêm chờ mong. Mong rằng trong chuyến đi này có thể làm y càng thêm hiểu biết về nàng, vì đây chẳng phải là điều y mong muốn sao???.

Nghĩ lại nếu nói ra sẽ không ai tin, Quân Dạ Hàn sống đến từng tuổi này, từ nhỏ do bị sự vô tình, cùng phản bội của Lý Nhược Mai mà đâm ra chén ghét nữ nhân, chưa từng chủ động cùng nữ nhân thân cận bao giờ.

Nhưng từ khi gặp được nàng, thì y lại trở nên rất ngây thơ, cứ luôn muốn tìm cơ hội để có thể cùng nàng ở cùng một chỗ, luôn giờ giờ khắc khắc nghĩ đến nàng, cứ nhìn đến nàng cười vui vẻ, y cũng sẽ vui theo. Nhìn đến nàng buồn, trong lòng của y sẽ rất đau, thậm chí còn khó chịu hơn so với nàng.

Dù hơn hai mươi năm chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, cùng chưa từng đàm qua luyến ái, nhưng Quân Dạ Hàn lại biết rõ một điều rằng, hắn là đã động lòng với nàng. Nàng, Tô Tĩnh Lạc, người con gái đến từ thảo nguyên đã khiến cho trái tim chôn vùi suốt hơn hai mươi năm của hắn loạn nhịp, đã khiến hắn tâm động, và hắn một khi đã xác định điều này, thì hắn nhất định sẽ giữ lấy nàng, dù bất cứ giá nào đi chăng nữa, nàng đời này cũng chỉ có thể thuộc về hắn, vì ai bảo nàng cướp đi tâm của hắn làm gì ?? Đã vậy thì nàng phải chịu trách nhiệm mà đền bù chứ !!

Và cứ như thế, trước sự ngạc nhiên của thuộc hạ hai bên, hai vị chủ tử cứ như thế quyết định cùng nhau đồng hành. Nhưng không ai chú ý đến, khi Tĩnh Lạc xoay người trở về phòng, thì ánh mắt lại như cố ý nhìn lướt qua Niệm Lang, trong mắt chợt lóe sâu xa cùng vui mừng, bất quá đây cũng là rất nhanh đã trở về bình tĩnh, nên cũng không ai nhìn thấy được.

Phong Thành, phân đà Thiên Ma giáo

Kể từ một tháng trước, phân đà đã nhận được tin báo, giáo chủ sẽ đến đây tham gia võ lâm đại hội, vì thế, Kỳ đường chủ của phân đà, Niệm Lang, đã đích thân đi đón,và lo lắng mọi chuyện trên đường đi cho giáo chủ.

Tính ngày, thì hôm nay chính là ngày giáo chủ đến đây. Vì thế cả phân đà từ trên xuống dưới đều bận rộn thu xếp, quét dọn, chuẩn bị nghênh đón giáo chủ. Một thiếu phụ phu nhân thân hoài lục giáp ( TL: ý là mang thai ấy mà) vẻ mặt ngóng trông, đứng ở đại môn chờ đợi.

……………..

“ Cung nghênh giáo chủ quang lâm!!!” tất cả người Thiên Ma giáo đồng loạt hô lên.

Đoàn người Tĩnh Lạc và Quân Dạ Hàn vừa đến liền thấy đội ngũ chỉnh tề người trong phân đà ra cửa nghênh đón bọn họ. Tĩnh Lạc quét mắt nhìn xem tất cả bọn họ, bỗng nhiên tầm mắt nàng dừng tại một vị phụ nhân mang thai, mâu quang chợt lóe liền nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.

“ Đều lui ra hết đi!!!” Quân Dạ Hàn một bộ lãnh ngạo, băng sương nhìn thoáng qua chúng người trước cửa liền khoát tay đuổi bọn họ đi xuống.

“ Giáo chủ, phòng đều chuẩn bị xong. Người hãy đi trước nghỉ ngơi, tối nay sẽ có một tiểu yến tẩy trần cho ngài cùng các vị.” một vị thiếu phụ phu nhân, bụng vi độn, giọng nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh vang lên.

Niệm Lang không tiếng động, tiến lên đỡ lấy thân mình của vị phụ nhân kia. Thì ra, vị phụ nhân này chính là thê tử của Niệm Lang, và cũng là chấp sự tổng quản vụ của phân đà này, Vũ Thư Tình. Tĩnh Lạc lại càng thêm liếc mắt nhìn vị phụ nhân kia nhiều thêm ánh mắt, khóe môi vươn một chút cười nhạt.

Bất quá hành động của Tĩnh Lạc tuy rất vụn nhặt, lại không thoát khỏi ánh mắt thâm tình của người nào đó, luôn để ý tới nhất cử nhất động của nàng. Không ai chú ý đến, mỗi lần Tĩnh Lạc cố ý vô tình liếc mắt nhìn Niệm Lang cùng thê tử của hắn thì ai kia lại khẽ nhíu mày một cái.

Đoàn người của Tĩnh Lạc vừa làm khách tại phân đà của Thiên Ma giáo chưa đầy một ngày, thì mọi người trên dưới trong phân đà đều hiểu biết một điều, đoàn người theo cùng theo giáo chủ đến chính là người của Thiên Địa môn, mà vị nữ tử dẫn đầu kia chính là Thiên Địa môn môn chủ thần bí tám năm trước bất ngờ thay thế lão môn chủ Thiên Địa môn đã mất, ngồi lên vị trí môn chủ.

Nếu như có thể kết thân được với một thế lực to lớn như Thiên Địa môn thì chẳng khác nào, Thiên Ma giáo như hổ thêm cánh. Nhưng trọng yếu hơn là … từ cử chỉ và thái độ của Giáo chủ đối với vị môn chủ này… chỉ cần người sáng mắt đều có thể nhìn ra là Giáo chủ có tình ý với vị môn chủ của Thiên Địa môn, đây chính là một hảo sự nga !!! Giáo chủ bọn họ lãnh tình, lãnh tâm nhiều năm, vị trí giáo chủ phu nhân cũng bỏ trống nhiều năm, nay cũng đến lúc tìm người ngồi vào rồi.

……………………

Ban đêm nhân tĩnh, cả phân đà đều bao phủ trong màn đêm sương giá của những tháng đầu đông. Khi tất cả đều đi vào giấc ngủ, cả phân đà chỉ lát đát vài ánh đuốc của thị vệ đi tuần tra quanh viện. Bất ngờ, một góc sân lại đăng đèn sáng trưng, nhóm người hầu xôn xao, chạy tới chạy lui trong sân. Khúc sân ấy không phải nơi khác, chính là nơi ở của phu thê Niệm Lang. và bọn họ tất bật như vậy bởi vì, phân đà chủ phu nhân sắp lâm bồn.

“ Mau! Mau! Phu nhân sắp sinh, thỉnh Vương bà mụ đến.” nha hoàn kinh hoảng nắm tay một nha hoàn khác thông tri.

Những người khác cũng tất bật chuẩn bị nước nóng, sẵn sàng cho việc lâm bồn. Bên trong, sản phụ kêu la không ngừng. Niệm Lang cũng là một bộ dạng sốt ruột, đi tới đi lui trước sân. Không lâu sau, nghe động tĩnh mà đến,đám người của Tô Tĩnh Lạc và Quân Dạ Hàn cũng xuất hiện.

“ Ở đây có sẵn đại phu.” Tĩnh Lạc bỗng nhiên lên tiếng.

‘Nhiệt tình’ của nàng khiến cho mọi người ở đây đều ngạc nhiên, đặc biệt là nhóm thuộc hạ của nàng. Bọn họ đã theo hầu nàng khá lâu nên biết rõ tính cách của Tĩnh Lạc, nàng trước nay làm người lạnh nhạt, sẽ không bao giờ chủ động giúp đỡ người nào, nay lại tự nguyện như thế ắt hẳn là có nguyên do a ??? Mọi người đều vì lời Tĩnh Lạc vừa thốt ra mà chăm chú nhìn vào nàng.

“ Mọi người sao thế ??? Sao lại nhìn ta ??? ” thấy phản ứng mọi người, Tĩnh Lạc quả thật muốn cười ra tiếng. ‘ nhìn phản ứng mọi người, xem ra ngày thường ta làm việc không đủ ‘thiện lương’ sao ??? ’ Tĩnh Lạc vẻ mặt tự hỏi.

Vẻ mặt này của nàng lại phần nào hiển lộ vài phần tư thái tiểu nữ nhân, như thế lại hợp với tuổi của nàng hơn mà không phải là một bộ lạnh nhạt như một lão bà. Quân Dạ Hàn không nói gì nhưng từ khi nàng lên tiếng nói chẩn y đến giờ, y vẫn chăm chú quan sát nàng, từng nét mặt của nàng đều làm cho hắn thập phần yêu thích.

Tĩnh Lạc không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, đã bước vào sương phòng của phu thê Niệm Lang. khi nàng vừa bước vào, chỉ thấy trên giường mỹ thiếu phụ đang đau bụng dữ dội, trên trán đã chảy đầy mồ hôi, Niệm Lang một bên nắm chặt tay thiếu phụ, một tay giúp đỡ thiếu phụ lau đi mồ hôi trên trán, nét mặt tráng hán, lỗ phu tràn đầy nhu tình, có thể nhận thấy tình cảm phu thê của hai người có bao nhiêu thâm hậu.

“ Để ta, ngươi cứ ra ngoài chờ đi!!!” Tĩnh Lạc tiến lại gần, giọng nói trầm ổn bình tĩnh, yêu cầu Niệm Lang ra ngoài.

“ Này… ta muốn ở lại bên cạnh thê tử,… nàng ấy trông có vẻ rất đau. Ta phải ở bên cạnh nàng ấy!!!” Niệm Lang không ngừng lắc đầu, hai tay nắm chặt lấy bàn tay đang mềm nhũn, chảy đầy mồ hôi của ái thê chính mình.

“ Niệm… Lang… chàng mau ra ngoài đi, chàng là nam tử không nên ở trong này, không tốt cho chàng…A!!!” Vũ Thư Tình trong cơn đau nhưng vẫn còn tia lý trí, muốn nhanh chóng đuổi Niệm Lang ra khỏi phòng sinh.

“…” Tĩnh Lạc cũng không nói gì, đối với nàng mà nói thì không có chuyện cấm kị gì cả, ở hiện đại, việc trượng phu bồi sản cùng thê tử cũng là chuyện bình thường nên nhìn đến Niệm Lang cùng Vũ Thư Tình hỗ động như thế, nàng cũng chỉ là nhè nhẹ mỉm cười, chuyên tâm vào công việc của mình.

Bên ngoài phòng sinh, lại là một phen dị tượng, tinh vân quang vũ cuồn cuộn, mây đen đầy trời, mưa dữ dội nặng hạt. trận mưa này dường như báo hiệu cho chuyện gì!!!

Lại nói đến bên trong phòng, Vũ Thư Tình càng ngày càng đau bụng dữ dội, tiếng kêu la càng ngày càng lớn khiến cho một bên đứng nhìn, Niệm Lang, toát một thân mồ hôi.

“ Thai vị bị lệch, khó sinh!!!” Tĩnh Lạc một bộ vân đạm phong khinh nói. Nhưng trong lòng cũng là mãnh liệt ba đào.

Đáng chết, đứa nhỏ này sao như thế ép buộc ??? Đứa nhỏ này mang trong người một phần dòng máu của thần, vốn là nghịch thiên mà đi, trái với thiên luật. Nàng vừa phải vận thần lực chuẩn bị giúp nó vượt qua thiên kiếp, một bên phải giúp nó bình bình an an được sinh ra a !!!

Đúng vậy, Niệm Lang này chính là con trai của Phụ Thần thất lạc ở đại lục này. Năm xưa, để giúp Niệm Lang thuận lợi ra đời, chính tay Phụ Thần đã vì nữ tử âu yếm mà đỡ đẻ, đồng thời giúp cho hài nhi vừa mới chào đời của mình, Niệm Lang, tránh thoát thiên kiếp giáng xuống, đồng thời tránh khỏi một kiếp nạn của địch nhân. Nay, đến phiên Tĩnh Lạc nàng vì hậu nhân của Phụ Thần mà đỡ đẻ a.

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm gia tốc thần lực, cùng vận dụng y thuật của mình vì Vũ Thư Tình đỡ đẻ, nhưng dù sao nàng cũng là người mới tu tiên nên cho dù năng lực trác tuyệt đến đâu đi chăng thì vẫn còn kém so với Thượng Thần. vì vậy, đợi đến đứa nhỏ vừa mới chào đời, một luồng quang khí từ người đứa nhỏ bắn thẳng lên trời, tình thế xảy ra quá đột ngột, làm cho Tĩnh Lạc khó lòng mà che giấu được.

Bởi vì thế, ở cách phân đà của Ma Giáo không xa, trên đỉnh Hắc Phong Sơn, tinh mâu của người kia hiện lên tia ác độc. “ Hừ, tiểu tử, cuối cùng cũng tìm được người !!! ha… ha…”

Quay trở lại phân đà Ma Giáo.

Tĩnh Lạc bình tĩnh mà thong thả ôm tiểu bảo bảo mới sinh đi ra. Ngoài trời, mưa càng ngày càng lớn, sấm chớp ầm vang. Nhìn cảnh tượng như thế, Tĩnh Lạc mày nhíu càng chặt, nhưng chưa kịp đợi nàng phản ứng lại thì một đạo hàn quang sấm sét đã đánh ngay về phía nàng cùng tiểu bảo bảo. Tĩnh Lạc thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát được đạo quang kia, cùng lúc đó, Niệm Lang cảm nhận được nguy cơ, cũng đã nhanh chóng ôm lấy ái thê vẫn còn vô lực vì vừa mới sinh sản, phi thân thoát khỏi sương phòng. Tĩnh Lạc bọn họ vừa thoát khỏi sương phòng, thì ầm vang một tiếng, cả tòa sương phòng liền sụp đổ hoàn toàn.

Mọi người trong đình viện nhìn thấy tình cảnh như thế, không khỏi sợ đến sắc mặt xanh mét cùng nghi hoặc, nhưng chưa đợi bọn họ phản ứng lại thì từng đợt sấm chớp cứ hướng phương hướng của Tĩnh Lạc cùng tiểu bảo bảo đánh tới.

“ Hài tử…” Vũ Thư Tình suy yếu kêu, cả trái tim nàng dường như ngừng đập nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Chủ tử!!!” thuộc hạ của Tĩnh Lạc cũng đồng loạt hô lên.

“…” Quân Dạ Hàn không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn cũng là gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh Lạc, hai tay nắm chắc lại, chỉ chính hắn mới biết, lúc này đây, hắn lo lắng cho nàng biết bao nhiêu.

“ Mọi người đừng qua đây !!!” Tĩnh Lạc vừa né tránh một đạo hàn quang vừa quát to, ra lệnh cho những người ở đây.

Chết tiệt !!! Không nghĩ đến thiên kiếp của đứa bé này lại mạnh như thế, nàng đã vận dụng thần lực phát công, che giấu hành tung của đứa bé này để tránh đi thiên khiển của Tiên giới, thế mà cũng tránh không khỏi. Với sức của nàng khó mà chống đỡ lâu hơn được nữa.

Bế tắc và rơi vào đường cùng, Tĩnh Lạc cố gắng né tránh từng đợt sấm sét một.

‘ Khoan đã, Niệm Lang là con trai của Thượng Thần, mang trong mình nửa dòng máu của thần, người mang sẵn tiên khí, có thể là giúp được !!! ’ Tĩnh Lạc linh quang chợt chuyển.

“ Niệm Lang, ngươi mau lại đây !!!” Tĩnh Lạc vội vàng hướng Niệm Lang kêu lên.

“…” lo lắng cùng bất an, Niệm Lang chỉ theo phản xạ chạy đến bên người của Tĩnh Lạc.

“ Bây giờ ngươi làm theo lời ta. Ân ??? ” Tĩnh Lạc lại một bên né sấm sét, một bên phân phó Niệm Lang.

“ Ân !!! ” Niệm Lang nhìn Tĩnh Lạc, không hiểu sao lại có cảm giác có thể tin cậy được, nên cũng ứng thanh nhận lời.

“ Tụ khí đan điền… sau đó tập trung tất cả lực lượng, đánh thẳng vào luồng sáng kia. Mau !!!” Tĩnh Lạc dựa theo tâm pháp, chỉ dẫn hắn sử dụng thần lực của mình, chỉ vào lôi điện bên trên mà đánh tới.

“ Ầm vang !!!” theo lời chỉ dẫn của Tĩnh Lạc, từng đợt lôi quang điện ảnh bắn tới, một cái rồi lại một cái đều bị Niệm Lang phá công đánh tan, cho đến khi tia sấm chớp cuối cùng cũng bị Niệm Lang thu phục.

Mắt thấy mọi chuyện đã được thu phục, mọi người liền hướng về phía Tĩnh Lạc cùng Niệm Lang quan tâm.

“ Chủ tử ???…”

“ Lạc Nhi !!! ” Quân Dạ Hàn cũng là tâm trạng lo lắng tiến lên dò hỏi.

Kể từ khi lần nữa gặp lại Tĩnh Lạc tại khách điếm, Quân Dạ Hàn cũng đã hiểu rõ tâm tư của bản thân, hắn thích người nữ tử tên Tô Tĩnh Lạc này. Nếu đã thích thì đương nhiên phải theo đuổi nàng rồi, không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ bằng một đoạn đường ngắn đi chung đến Phong Thành này, hắn cũng đã thay đổi cách xưng hô từ công chúa thành Lạc nhi. Hắn là muốn bày tỏ lòng thành cũng như thể hiện lòng mình cho nàng biết, mà việc gọi tên thân mật là bước khỏi đầu.

“ Tô môn chủ, không biết người có thể giải thích cho tại hạ hiểu việc gì đã xảy ra nảy giờ không ??? ” đây chính là nghi vấn của mọi người và cũng là nghi vấn lớn nhất của Niệm Lang hắn, tại sao hài tử của hắn vừa sinh ra đời đã xảy ra dị tượng như thế ???

“ Đó là bởi vì ngươi là con trai của sư phụ ta, Phụ Thần của đại lục này, trong người của ngươi mang dòng máu của Thần. Cho nên con trai của ngươi cũng chảy trong người dòng máu của Thần. Việc một hài tử phàm nhân mang trong người dòng máu của Thần là cấm kị, chính vì thế đứa bé đó sẽ bị thiên kiếp. Mà vừa rồi mọi người nhìn đến… chính là thiên kiếp của đứa bé này…” Tĩnh Lạc không nhanh không chậm, tiết lộ ra thân phận của Niệm Lang cũng giải thích cho mọi người biết rõ tình cảnh vừa mới xảy ra là chuyện gì.

“ Phụ Thần ??? Phụ thân của ta???” Niệm Lang ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin.

“ Tại sao ngài ấy không nhận mẫu tử bọn ta ??? ” Từ ngày hắn vừa sinh ra thì phụ thân đã rời khỏi mẫu tử bọn họ mà đi. Hắn biết rằng từ trước đến này mẫu thân hắn luôn luôn tại tưởng niệm phụ thân. Đến nỗi khi đặt tên cho hắn, bà cũng chọn hai chữ ‘ Niệm Lang’ điều này chứng tỏ mẫu thân luôn tại yêu phụ thân. Hắn không muốn mẫu thân đau lòng vì phụ thân rời đi nên từ khi còn niên thiếu, hắn sẽ không bao giờ trước mặt mẫu thân nhắc đến hai chữ ‘ phụ thân’. Hắn sợ sẽ làm cho mẫu thân của hắn đau lòng.

“ Phụ Thần không phải là không muốn nhận mẫu tử các người nhưng Thiên Luật khó trái, vì ngài yêu mẫu tử hai người nên ngài mới lựa chọn cách rời xa hai người. Vì chỉ có như vậy, mới không để mẫu tử hai người bị Thiên Luật trừng phạt, và cũng tránh được tai kiếp từ kẻ thù của ông ấy mang lại. Lần này, ngài riêng bảo ta đến đây chính là để tìm kiếm ngươi, cũng muốn nói cho ngươi biết, ngài ấy rất yêu các ngươi. Nhưng ta lại không ngờ thê tử của ngươi lại có thai, lại càng không ngờ, đứa bé kia lại di truyền cả dòng máu Thần của ngươi mà gặp phải thiên kiếp. May mắn lần này ta đến kịp lúc.” Tĩnh Lạc hiểu được nỗi lòng hiện giờ của Niệm Lang, nàng cũng vì Phụ thần giải thích một chút. Chỉ hy vọng Niệm Lang hắn sẽ không oán trách Phụ Thần.