Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 38: Khóa chủng tộc luyến ái




(tình cảm khác tộc)

Tuy rằng Estes nhất thời mềm lòng đã chấp nhận cho Carlos theo đuổi, nhưng khi hắn bắt đầu thì cậu lại nhịn không được mà muốn trốn tránh.

Mấy thứ tình cảm này nọ chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc sống của cậu.

Vì thế vào một số thời điểm Carlos đang muốn đối xử “thật cẩn thận”, “thật che chở” cho cậu thì lại phát hiện không thấy người đâu .

Phòng của cha mẹ Carlos vẫn trống không, kể từ khi từ vườn cây về, Estes liền chiếm lấy nơi này – cậu đem toàn bộ phòng ngủ biến thành một khu rừng nhỏ.

Mỗi loại cây cối đều là phiên bản thu nhỏ của những loại ở trong rừng rậm mà Estes cũng biến nhỏ tránh ở trong đó, mặc cho Carlos nói như thế nào cậu cũng không chịu xuất hiện, thậm chí ngay cả nấu cơm cậu cũng không chịu làm.

Nhìn trước mắt một mảng rậm rạp cây cối mà cái cao nhất cũng chỉ đến gối của mình, Carlos cười khổ. Biện pháp của tiểu tinh linh đối phó với hắn, thật chết tiệt lại hữu dụng. Mặc dù những cái cây do Estes tạo ra này tựa hồ sẽ không biến dị gây nguy hại cho thú nhân nhưng mấy cái cây nhỏ này lại rất nhiều , Carlos không biết Estes tránh ở chỗ nào.

“Nhóc con, mau ra đi, nếu để người lạ nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” cẩn thận lật từng cái cây, Carlos cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Estes.

“Anh đừng quản em nữa!” tránh ở phía sau một cây chuối tây mini (so với Carlos) Estes ôm lỗ tai không nghe hắn nói nữa. Cậu mới không cần ra ngoài, hiện tại mỗi lần nhìn thấy Carlos cậu đều không khống chế được mà đỏ mặt, thật là xấu hổ muốn chết mà!

Nghe được thanh âm của Estes hắn rất nhanh liền phán đoán ra vị trí của cậu. Cẩn thận tránh đi mấy gốc cây nhỏ, xốc lên cây chuối tây kia quả nhiên nhìn thấy tiểu tinh linh đang hoảng sợ ngồi ở dưới.

Carlos ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn Estes “Có chuyện gì không vui không thể nói với anh được sao?” hắn thực may mắn vì nơi ở của mình khá hẻo lánh nên đối diện cửa sổ phòng ngủ không có hộ gia đình nào nữa, bằng không với hành vi xằng bậy của tiểu tinh linh bây giờ bọn họ phỏng chừng đã bị bắt vào phòng thí nghiệm rồi.

Bởi vì là anh nên mới không thể nói a! Estes thực rối rắm, cánh đã bắt đầu đập lại định trốn xa một chút.

Carlos vươn tay ngăn cậu lại, thật cẩn thận phủng trong lòng bàn tay, có chút bất đắc dĩ “Anh khiến cho em chán ghét đến thế sao?”

“Không ghét mà!” Estes bụm mặt, thanh âm ép xuống thấp nhất.

Carlos nhìn lỗ tai của cậu đỏ lên, nhẹ giọng cười “Anh không hỏi em có việc gì nữa, em đừng tiếp tục trốn anh được không? Em không phải đã hẹn Cattleya rồi sao, nếu bị y thấy thì làm sao bây giờ?”

Đúng nga, Cattleya muốn tới đây học nấu ăn. Estes bây giờ mới nhớ ra cuộc hẹn của mình với Cattleya.

Estes buồn rầu, cậu hiện tại thật sự không muốn biến thành hình người chút nào . Ánh mắt Carlos nhìn cậu gần đây khiến cho cậu có chút sợ hãi nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, bằng không cậu cũng đã không hấp tấp biến nhỏ trốn đi như vậy. Ở trên địa bàn của thú nhân mà hiện ra chân thân (hình dạng thật) thì độ nguy hiểm rất cao a ( trực giác của Estes thực chuẩn, Carlos khiến người sợ hãi quá rõ ràng a~)

Carlos thấy vẻ mặt buồn rầu của cậu liền đề nghị “Nếu không để anh từ chối y được không? Trước không nói Cattleya cần chiếu cố tộc trưởng, thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh, y ra ngoài quả thực cũng không thích hợp a” Carlos kì thật cũng không thích có người đến quấy rầy bọn họ, nhưng xét ở chỗ Estes vô cùng cao hứng mới nhẫn nhịn xuống. Mà hiện tại Estes lại như thế này thì đương nhiên phải chớp lấy thời cơ đuổi hết mấy kẻ chướng mắt đi rồi.

Hơn nữa hắn cũng chẳng nói sai gì , dùng mắt cũng thấy mùa đông sắp trôi qua rồi, ai mà chả biết cuối mùa là lúc lạnh nhất, ngay cả thú nhân cũng không dám tùy tiện ra ngoài trong khoảng thời gian này. Mà Cattleya lại là á thú nhân, nếu vì vậy mà y sinh bệnh thì Carlos cũng không tránh được trách nhiệm.

Estes nghe đề nghị của Carlos, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý “Vậy anh gọi điện đi”

Carlos buông cậu ra đi gọi điện thoại thừa dịp này cậu lại lẩn đi lần nữa, chờ Carlos quay trở về dù làm cách nào Estes cũng không chịu ra.

images

Ngồi trên xích đu làm bằng dây leo, Estes làm phép khiến cho dây leo tự động đẩy tới đẩy lui, một bên ngoạn một bên bắt đầu đọc sách, còn thỉnh thoảng lẩm bẩm mấy câu linh tinh kiểu “Nga, thì ra là thế”, “Ừ, có đạo lý”

Mà tên quyển sách cậu đang đọc là [Bách khoa toàn thư khóa chủng tộc luyến ái] dựa theo chữ ký ở dưới thì hẳn là nhân ngư tộc viết (thật không biết quyển sách này là như thế nào được đặt trong túi của cậu =.=)

Tại Vương Quốc Đồng Thoại, muốn nói chủng tộc nào có huyết thống hỗn loạn nhất thì đấy chỉ có thể là tộc nhân ngư .

Nhân ngư tộc bởi vì điều kiện tự thân rất ưu việt (ở trong nước có đuôi cá, trên mặt đất lại có chân người) hơn nữa tình cảm lại phong phú dư thừa (trời sinh đa tình, không phải ở trong truyện cổ tích lúc nào cũng là nhất kiến chung tình sao? ( chưa chắc à) ) cho nên phần lớn bọn họ sau khi trường thành sẽ lập tức có bạn lữ. Mà thân phận của bạn lữ lại bao gồm toàn bộ chủng tộc trí tuệ có bề ngoài xuất chúng ở trong Vương Quốc Đồng Thoại. Cũng bởi vậy nên tới hiện tại bọn họ cơ hồ đều là con lai.

Cho nên loại khóa chủng tộc luyến ái này nhân ngư tự nhiên có kinh nghiệm. Bọn họ thậm chí còn viết một quyển sách về loại kinh nghiệm này, mà Estes là đang cầm quyển sách đó.

Estes vốn đem sách này như là chuyện xưa để đọc, hôm nay là lần đầu tiên cậu dùng tâm tính nghiên cứu đi đọc nó.

Khi cậu đọc đến câu chuyện giữa một tiểu tinh linh và nhân ngư thì nội dung của nó gợi cho cậu một linh cảm.

Kiềm chế tâm tình kích động, Estes đóng sách lại, cất kĩ rồi lại đem một mầm giống ở trong túi ra.

Dưới nền nhà nơi này đã được cậu lấp một tầng đất mỏng (bằng không thì gieo hạt kiểu gì =.=) Estes vùi mầm vào trong đất, hai tay bắt đầu chà xát ra bột phấn vàng, một bên chà xát một bên niệm chú.

Chú ngữ có chút dài, nội dung cũng tối nghĩa khó hiểu nhưng Estes niệm thật sự thuần thục vì đây là một chú ngữ bắt buộc phải học trong tộc của cậu – chú ngữ cải tạo cây cối.

Tên của chú ngữ đúng như ý nghĩa của nó, giúp tiểu tinh linh cải tạo cây cối theo ý muốn của họ – chỉ cần đem yêu cầu chuyển thành tinh linh ngữ thêm vào chú ngữ là được (nghe như mấy cái code trang trí blog?)

Chú ngữ cũng không khó chỉ cần là tinh linh trưởng thành đều có thể làm được thậm chí một số vị thành niên tiểu tinh linh xuất sắc cũng làm được. Nhưng cải tạo cây cối càng thần kì thì năng lượng cần dùng càng nhiều.

Mãi đến khi cây trong tay Estes đã trưởng thành, ra hoa kết trái thì cậu cũng đã có chút hư thoát.

Thân thể của cậu có chút suy yếu lung lay một chút, mắt thấy sắp ngã xấp xuống thì một bàn tay to lại đỡ lấy cậu, đem cậu phủng lên.

“Sao lại biến thành mệt như thế này? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi !” Carlos có chút đau lòng nhìn Estes. Hắn dựa theo tiếng niệm chú của Estes mà tìm tới. Lúc thấy vẻ mặt của cậu vô cùng nghiêm túc hắn cũng không định quấy rầy thế nhưng chỉ lát sau cậu liền mệt thành như vậy.

Estes một bên thở dốc một bên lau mồ hôi trên trán “Em không sao, nghỉ ngơi 1 chút là ổn thôi”

Nghỉ ngơi một chút chờ cho thể lực hồi phục một nửa, Estes bay ra khỏi bàn tay của Carlos, hạ xuống bên cạnh cái cây cậu mới tạo ra.

Đó là một cái cây cao ngang Estes (5cm), phiến lá nho nhỏ hình trái tim, bên trên kết hơn 10 trái. Những trái này chia ra sinh trưởng ở hai phía bên cây. Một loại hơi lớn một chút, quả hình trứng màu đỏ. Một loại lại nhỏ hơn một chút, quả hình hồ lô màu xanh đậm.

Estes vươn tay hái một quả màu xanh xuống, ngẩng đầu đưa cho Carlos “Anh ăn cái này đi”

“Cho anh?” Carlos nghi hoặc tiếp nhận trái cây. Trái này ở trong tay Estes cũng chỉ to bằng một bàn tay mà bây giờ nằm ở trong tay hắn thì có thể miễn cưỡng bằng với hạt đậu, không thu hút chút nào “Là cái gì vậy?” hắn không tin trái này không có tác dụng gì bằng không Estes sẽ không lãng phí nhiều khí lực như vậy.

“Anh cứ ăn đi” Estes thần thần bí bí không chịu nói rõ.

Carlos thấy cậu hiện tại không còn muốn trốn tránh hắn nữa, thậm chí vẻ mặt còn có chút chờ mong liền không hề do dự ném trái cây vào miệng.

Trái kia quả thật quá nhỏ, Carlos còn chưa kịp cắn nó đã chui tuốt xuống thực quản, không lưu lại chút mùi vị nào cả.

“Thế nào? Thế nào? Có chút cảm giác nào không?” Estes vẻ mặt chờ mong nhìn Carlos muốn biết cảm giác của hắn.

“Không có mùi vị gì cả !” Carlos thành thật trả lời.

“Ai nha, không phải cái loại cảm giác này!” Estes dùng sức lắc đầu, cậu vốn cũng không muốn cho trái này có hương vị gì a!

“Vậy là cái gì…..sao lại!” Carlos còn chưa hỏi xong thì liền cảm giác được thân thể biến hóa.

Tầm nhìn phạm vi càng ngày càng nhỏ, tầm mắt cũng chậm rãi thấp dần, bốn phía cảnh vật cũng chầm chậm lớn lên, à không, phải là hắn đang nhỏ đi.

Carlos nhìn tay của mình cùng mọi thứ đối lập xung quanh, khi hắn phản ứng được thì một mảnh hắc ám liền vây lấy hắn.

Chỗ Carlos vừa đứng bây giờ chỉ còn một đống quần áo.

“Ai nha, anh không sao chứ? Carlos? Carlos?” Estes vội vàng chạy tới, ở trong đống quần áo cố gắng tìm kiếm “Ta như thế nào lại quên mất vụ quần áo đây?!” cậu tự gõ vào đầu mình. Bởi vì khi tiểu tinh linh thu nhỏ lại thì quần áo cũng thu nhỏ theo cho nên cậu hoàn toàn quên mất Carlos không giống vậy, quần áo của hắn không thể nhỏ đi.

“Không, không có việc gì” Carlos gian nan từ trong đống quần áo chui ra, toàn thân xích lõa “Đây là chuyện gì?”

Estes vội vàng lấy một bộ quần áo của mình ở trong túi ra đưa cho Carlos, lấy lòng nói “Em muốn cho anh thử cảm giác làm tiểu tinh linh mà thôi”

Carlos lúc này mới chú ý tới phía sau lưng mình mọc ra một đôi cánh, lại sờ sờ một chút, quả nhiên có một đôi râu (lynz: chả hiểu sao ta lại nghĩ đến con gián?=)))))))))))))))

“Lần sau có làm vậy thì báo trước cho anh một tiếng để chuẩn bị một chút. Lúc nãy thiếu chút nữa bị em hù chết !” Carlos bất đắc dĩ tiếp nhận quần áo. Quần áo có chút nhỏ, ống quần cũng có chút ngắn mà giầy căn bản không xỏ vào được.

“Ân, lần sau sẽ không như vậy nữa !” Estes thấy quần áo kích cỡ không phù hợp liền lấy ra dụng cụ và vật liệu lập tức làm luôn một bộ quần áo và giầy cho hắn.

Mặc xong quần áo, Carlos đứng tại chỗ tùy ý Estes đảo quanh, cuối cùng lại bị cậu vòng quanh đến choáng cả đầu, nhịn không được ngăn người lại “Thích sao?”

“Ừ ! Carlos thật vô cùng soái khí nha!” Nhìn bộ dạng hiện tại của Carlos, Estes liền nhịn không được khen ngợi.