Tình Lữ Của Lam Cơ

Chương 3




Đỉnh núi Vạn Linh trùng trùng điệp điệp, mây trắng cuốn quanh.

Đó là ngọn núi cao nhất ở phía Đông, cũng là nơi khai lập ra môn phái tu tiên nổi danh thiên hạ. Phái Vạn Linh là một trong sáu tông phái tu tiên chính thống. Vị trí của Vạn Linh từ hơn hai trăm năm nay được coi là đứng đầu các tiên phái, là nơi tu tiên của gần ba ngàn đệ tử tinh túy. Để trở thành đệ tử Vạn Linh, ba năm một lần tuyển chọn vô cùng kỹ lưỡng. Ngoài khả năng ngộ đạo, còn cần lòng dũng cảm, ý chí vững vàng, tâm sáng chính trực…

Chưởng môn đời thứ tư của Vạn Linh có pháp danh là Hồng Ngã chân nhân, đã có một trăm bốn mươi năm đạo hạnh, nhưng trăm năm trước đã đột phá qua khỏi cảnh giới nhất đẳng thượng tiên – cảnh giới tưởng chừng rất hiếm người tu tiên có thể chạm tới. Đến nay đạo hạnh của Vạn Ngã Chân Nhân cao thâm bao nhiêu, cũng khó có thể đoán biết.

Bên dưới Hồng Ngã Chân Nhân có bốn đệ tử: Vô Vi, Bá Kha, Túc Chỉ, Mạc Thanh. Sau khi Hồng Ngã chân nhân bế quan trên đỉnh núi cao nhất Vạn Linh, ông ta đã giao lại chức trưởng môn cho đại đệ tử Vô Vi. Tam đệ tử còn lại đều trở thành trưởng lão chấp sự. Hồng Ngã chân nhân gần như chuyên tâm luyện công, nhằm đến gần hơn cảnh giới vượt qua luân hồi, chúng đệ tử không dám quấy rầy. Duy chỉ có một lần xảy ra đại biến, Vô Vi chưởng môn phải quỳ bảy ngày bảy đêm để thỉnh sư phụ.

Đó là mấy tháng về trước, Yêu giới đột nhiên hung hãn dị thường, được nguồn lực thần bí trợ giúp, phá được kết giới U Minh tấn công nhân giới. Tiên giới sáu đại môn phái hợp sức cũng vô cùng chật vật mới đẩy lùi được bọn chúng.

Trưởng lão Vạn Linh Sơn có pháp lực mạnh nhất bấy giờ - thượng tiên Mạc Thanh lại hi sinh thân mình để tái lập kết giới U Minh! Ngay cả hồn phách của y cũng vỡ vụn, chúng tiên ai nấy đều cảm kích cùng thương tâm.

Môn phái có thượng tiên hi sinh để bảo vệ lục giới, vốn dĩ là một việc đau thương nhưng cũng đáng tự hào. Nhưng đối với Vạn Linh Sơn, vừa mới hay tin Mạc Thanh không chỉ là tiên nhân bình thường, mà y chính là lịch kiếp của thái tử Thần giới!

Linh hồn của y vỡ vụn như vậy, lịch kiếp này thất bại, mà Thần Giới cũng mất đi người thống trị tương lai.

Thần giới cao cao tại thượng, vốn là những vị thần sáng lập ra thế giới này, bình sinh không can dự vào sinh tồn tranh đấu của lục giới, nhưng vì việc này mà vô cùng phẫn nộ.

Vốn dĩ lịch kiếp của Mạc Thanh là có dự liệu, nhưng việc y hồn tiêu phách tán trong lúc lịch kiếp là hoàn toàn không tưởng. Bởi lẽ, cho dù Mạc Thanh sống ở kiếp này, dù chưa hề biết thân thế của y thì vẫn không thế lực nào có thể giết chết y. Một vị thần luôn có nguyên thần hộ thể ẩn trong mình.

Sau đó thần giới phát hiện ra: Mạc Thanh thật ra đã thức tỉnh và nhận thức được thân thể của mình không lâu trước đó, nhưng y hi sinh lại vì không có nguyên thần hộ thể lúc giao tranh với Yêu giới.

Mà nguyên thần hộ thể của y, lại đang đặt trong thân thể của Lam Cơ một tiểu tiên từng bị môn phái khai trừ.

Thần Giới liền giận dữ, đổ tội và trách nhiệm lên Vạn Linh Sơn và Lam Cơ. Nếu Mạc Thanh không hoàn thành lịch kiếp trở về Thần Giới, họ sẽ trừng phạt Vạn Linh Sơn và quốc đảo quê hương của nàng.

Chính vì vậy, Vô Vi chưởng môn không còn cách nào khác, trước đại biến này phải cầu đến sư phụ Hồng Ngã chân nhân cùng nghĩ đối sách…

….



Lúc Ngọc Tú và Lam Cơ cùng ngự kiếm về đến Vạn Linh, lúc đó còn là một sớm tinh mơ.

Mấy năm về trước, vì trót dung túng ma đầu Thụy Du, Lam Cơ đã bị khai trừ khỏi môn phái. Tuy trong giao tranh với yêu giới gần nhất, Lam Cơ cùng chiến đấu hỗ trợ, lập nhiều công lao nhưng Vạn Linh Sơn đối với nàng vẫn không nhìn nhận, chưa kể đến chuyện của Lam Cơ là nguyên nhân khiến cho Vạn Linh Sơn bị Thần giới kết tội.

Có điều lúc Hồng Ngã chân nhân xuất hiện, sư tổ đã cho phép nàng bước vào cửa Vạn Linh Sơn. Sau đó nói với nàng, chỉ cần nàng hoàn thành nhiệm vụ lấy Huyết Hồn Thạch trong người Thụy Du, nàng sẽ được công nhận trở lại là đệ tử Vạn Linh, đồng thời sư tổ sẽ giúp nàng cứu Mạc Thanh.

Có hai vị tiểu đạo trưởng đứng trước cửa Chính điện Vạn Linh, chạy đến thông báo với các nàng:

- Ngọc Tú sư tỷ, Lam Cơ, các người tạm nghỉ ngơi, ta đi thỉnh sư tổ và chưởng môn. Sư tổ cùng chưởng môn đều vừa bế quan mấy ngày trước!

Thấy Ngọc Tú bên cạnh có dấu hiệu mệt mỏi, Lam Cơ nhắc nhở nàng về nghỉ trước. Ngọc Tú nhìn vào thái độ của Lam Cơ, chần chừ hồi lâu mới dám nói:

- Lam Cơ, thật ra… ngươi không cần đến Đạm Vân Các nữa đâu… thân thể của sư thúc… người của Thần Giới đã mang đi rồi…

Lại thấy mi mắt Lam Cơ trùng xuống, mãi sau nàng thở dài một hơi, đáp lại:

- Ta biết rồi, đa tạ sư tỷ!

Lam Cơ mỉm cười rồi xoay người đi trước. Dưới cơn gió chớm đông, bóng dáng nàng có phần ảm đạm cô độc.

Tuy Ngọc Tú nói rằng, thân thể y không còn ở Đạm Vân Các, Lam Cơ vẫn một mình bước tới nơi đó.

Đạm Vân Các là nơi cư ngụ của y ở Vạn Linh Sơn, khung cảnh cho đến cách bài bố đều đơn giản mà tinh tế như tên gọi. Tuy là cuối thu chớm đông, lá cây trong khu vườn được y chăm sóc lâu năm vẫn một màu xanh mướt dịu mát. Trong Đạm Vân Các, ngoài y và một vài môn đồ thỉnh thoảng đến quét dọn thì cũng không có ai khác, bởi Mạc Thanh không thu nhận đệ tử.

Nàng đi vào căn phòng nhỏ bên vườn trúc của y, nơi có chiếc giường trúc trống trơn lạnh lẽo.

Lam Cơ vươn tay, chạm vào khoảng trống để lại… Lúc nàng đi Ma giới, Mạc Thanh vẫn còn nằm đây, an nhiên như chỉ khép mắt ngủ say. Khi ấy, nàng còn cẩn thận chải tóc cho y xong mới từ biệt.

Nàng ngồi xuống đất, đầu dựa vào bên giường, có phần mệt mỏi, khép mắt, lẩm bẩm trong miệng:

- Ta đã trở về…

Căn phòng vẫn yên tĩnh như vậy. Chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc ngoài khung cửa.

- Chàng biết không, ta không muốn làm tổn thương người khác như vậy. Ta lừa gạt Thụy Du, còn lấy Huyết Hồn Thạch của hắn, hắn sẽ rất hận ta. Nhưng như vậy, cũng tốt, ta cũng không thể nào bận tâm nhiều nữa…

Có lẽ vì mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần, Lam Cơ chợt thiếp đi. Cũng chỉ có nơi này, nàng mới an tâm buông lỏng mình như vậy.

Bình yên giống như vòng tay của y năm ấy đã chở che, vững vàng như bờ vai đã cõng nàng lặn lội khắp núi băng biển lửa để tìm Thần Dược Thảo, chỉ cứu sinh mạng sắp tàn của nàng..

Những điều y từng vì nàng, nàng sao lại không hiểu rõ?

Nhưng trước mặt người khác, nàng buộc lòng không thể nói, cũng không thể biện minh…