Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 100




Sở Lăng quay đầu lại, ánh mắt sau kính râm lạnh như băng chăm chú nhìn tên sát thủ đang nằm trong tay mình, lạnh lùng nói:

“Các người rốt cuộc là người của ai phái tới?”

Sát thủ quả thực không thể tin được nam tử trẻ tuổi toát ra khí chất tao nhã trước mặt lại có thể ra tay tàn độc như vậy, rốt cuộc nói:

“Chúng tao là thuộc hạ của Wilson Constantino.”

Sở Lăng không khỏi ngẩng người, cậu biết đó là thủ lĩnh của tổ chức mafia lớn nhất nước Mỹ, nhưng cậu căn bản không hề liên quan tới họ, trận đánh này quả thực có chút quái lạ.

Sở Lăng khó hiểu nhíu mày:

“Tôi với các người không hề có ân oán, sao lại đuổi tới giết tôi?”

Sát thủ nói: “Bởi vì….bởi vì Boss của chúng tao muốn đàm phán với Alex.”

“Cái gì?”

Sở Lăng lại càng kinh ngạc:

“Việc này có liên quan gì đến tôi?”

Sát thủ ngược lại có chút khó hiểu nhìn Sở Lăng: “Mày là người Alex yêu nhất, nếu bắt được mày, đương nhiên sẽ dễ dàng đàm phán hơn.”

Ánh mắt Sở Lăng phía sau cặp kính đen ngày càng lạnh hơn, thực đáng chết, vì cái gì cậu muốn quên một người, lại luôn có người ở trước mặt cậu cố tình nhắc tới anh? Những người này sao không đến trễ một chút để cậu có thời gian bình tĩnh chính mình? Vì cái gì cứ nhắc tới cái tên mà cậu trăm phương ngàn kế không bao giờ muốn nhớ đến?

Sở Lăng kiềm chế tức giận, cắn răng nói:

“Ông đang nói bậy bạ gì đó?”

Sát thủ chỉ cảm thấy các đầu ngón tay trên cổ họng mình khẽ siết chặt lại, ngón tay thon dài xinh đẹp ấn mạnh lên huyệt vị, chỉ dùng một tay đã khống chế được nam nhân lực lưỡng cao hơn 1m8.

Tên sát thủ khó khăn thở hỗn hển, thành thực khai báo:

“Sau sự kiện ở Paris, tất cả mọi người đều biết Alex yêu mày điên cuồng, thậm chí không thèm quan tâm tới chuyện khơi màu chiến tranh nhất định phải tìm bắt được mày. Anh ta ngay cả giang sơn cũng không cần, vì thế bất cứ ai có thù oán hoặc muốn uy hiếp anh ta, đều nghĩ tới việc bắt mày đi theo làm điều kiện giao dịch với Savannah. Hơn nữa, lại nghe nói mày đã thoát ly khỏi quân đội thì không còn do dự gì nữa.”

Sở Lăng khiêu môi gợi lên nụ cười lạnh, chính mình có khả năng gì, có thể được đánh đồng với một người lãnh đạo cao cấp của hắc đạo, thậm chí còn trở thành nhược điểm chí mạng của anh ta?

Này cũng quả thực là chọc cười, cậu dốc toàn lực muốn quên đi mối quan hệ này nhưng đám mafia lại bắt đầu xem cậu là một món hàng kiếm lợi, thật sự khiến cho người ta…càng nghĩ lại càng tức giận.

Đúng lúc này điện thoại trong túi Sở Lăng chợt vang lên, Sở Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm tên sát thủ đang đổ mồ hôi lạnh như mưa, rút điện thoại mở ra: “Này——”

Di động truyền ra một giọng nói vô cùng bất ngờ:

“Jason, là tôi.”

Sở Lăng nhận ra đúng là âm thanh của Ray, nhất thời ngây người, trước tiên không nói tới vì sao Lôi biết số điện thoại hắn, lạ nhất là Ray hẳn rõ ràng mối quan hệ giữa Alex với mình đã chấm dứt, vì sao còn gọi tới?

Ray không nghe thấy Sở Lăng nói gì, tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của cậu, nói tiếp:

“Jason, tôi biết cậu chắc rất bất ngờ, nhưng mà…. tôi cảm thấy…. tôi phải gọi cho cậu.”

Sở Lăng nhất thời không biết nói gì mới phải, chỉ có thể im lặng nghe Ray nói.

Ray hình như có chút do dự, một lúc mới nói:

“Chúng tôi đang ở trang viên Boston, Alex…. vết thương của anh ta ngày càng chuyển biến xấu, bác sĩ nói viên đạn xuyên qua mép trái tim, tình huống vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ…. chỉ sợ không thể qua khỏi….”

Sở Lăng lúc này giống như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, vẻ mặt trong nháy mắt trắng bệch, lẩm bẩm nói:

“Anh nói…. cái gì?”

Ray thở dài nói:

“Alex trong khi hôn mê luôn gọi tên cậu, tôi… tôi chỉ hi vọng cậu có thể tới…. nhìn anh ta lần cuối…..”

Sở Lăng cảm thấy thế giới xung quanh mình đang xoay mòng mòng, giọng nói của Ray trong di động bắt đầu trở nên xa xôi, mờ ảo:

“Jason, là một người bạn, tôi có nhiệm vụ giúp Alex đạt được tâm nguyện cuối cùng, tôi biết người anh ta muốn gặp nhất chính là cậu, nhưng nếu cậu vẫn nhất định không muốn tới, tôi cũng không thể ép, chỉ hi vọng…. sau này cậu sẽ không hối hận.”

Ray đã tắt điện thoại, Sở Lăng vẫn ngơ ngẩng tiếp tục để điện thoại trên tai.

Trong lúc đang hoảng hốt bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “rắc” nhỏ, cậu lập tức hồi phục lại tinh thần, trong lúc vô tình cậu đã bẻ gãy xương cổ của tên sát thủ, cậu buông lỏng tay, thi thể ngay lập tức mềm nhũn ngã xuống, đồng thời khóe mắt nhìn thấy đám sát thủ còn lại đang cố gắng ngọ nguậy bò dậy, hai người trong số đó lặng lẽ vươn tay lụm khẩu súng lục rơi trên mặt đất, cơn tức giận lập tức bùng nổ trong ngực, ngay lập tức rút súng ra quay lại phía đám sát thủ còn chưa kịp bò dậy không chút lưu tình liên tiếp bóp cò súng.

Sau khi tiếng súng ngừng lại, trước mắt Sở Lăng đã xếp đầy thi thể.

Khẩu súng trong tay Sở Lăng vẫn còn đang bốc khói nhè nhẹ, cậu chăm chú nhìn những thi thể đã mất đi tri giác, trong đầu không ngừng rối loạn:

“Sao có thể như vậy? Sao có thể chứ…. mình bất quá chỉ muốn rời đi…. chứ không phải muốn sinh ly tử biệt với anh… chính mình đã chuẩn bị tinh thần dùng cả đời này để quên anh…. vì sao ngay cả thời gian để quên cũng không cho phép…. tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”

Sở Lăng chậm rãi xoay người, giống như giẫm lên những linh hồn đang phảng phất bước về phía xe mình, máy móc mở cửa xe ngồi vào, cứng ngắc mở máy xe nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang.