Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 10-2: Phụ tương tư, uổng cho những tháng năm hạnh phúc (2)




Đúng lúc ta đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cửa bị đẩy ra. Lúc ta ngồi dậy nhìn xem, liền thấy Thuần Vũ Vọng đã bước tới trước mặt, mỉm cười lên tiếng “Nàng vẫn còn chưa ngủ sao? Ta nghe nói tối nay nàng không còn thấy buồn nôn, đoán chắc nàng sẽ ngủ ngon hơn đôi chút?”

Ta mỉm cười đáp “Nếu Điện hạ không vào đây làm phiền, ta đích thực sẽ ngủ ngon hơn chút nữa đấy.”

Thuần Vũ Vọng mỉm cười đầy khốn khổ nói “Ta biết nàng rất căm ghét ta. Thế nhưng nàng không nên căm ghét ta, bởi lẽ ta luôn tin rằng sớm thôi nàng sẽ tìm được cảm giác trước kia…”

Ta thật sự không hiểu mấy lời ngài nói, còn ngài dường như chẳng thể giải bày được tâm ý của mình, nên chỉ có thể nhíu chặt đôi mày, than dài một tiếng.

Ta lúc này chỉ muốn ngu ngơ sống bình yên vài ngày, liền nói “Thực ra, ta không hề căm ghét ngài. Chỉ cần ngài thực hiện đúng theo điều kiện ta đưa ra, chúng ta vẫn còn thời gian mười tháng bên nhau. Đến lúc đó, biết đâu… ta thực sự sẽ yêu ngài?”

Đôi mắt ngài bổng nhiên bừng sáng, đôi má ửng đỏ, giang rộng cánh tay ôm ta vào lòng rồi cúi đầu thầm thì “Ta đã đưa mật hàm đi rồi. Khoảng mười ngày sau, công chúa Thường Hy sẽ bình an vô sự trở về Đại Nhuế. Ta sẽ không ép nàng, có điều nàng tuyệt đối không được giở trò, nếu không, ta sẽ không tha cho nàng đâu.”

Mùi hương trên người ngài rất dễ chịu, thơm tho, chẳng khác nào hoa mai đang bủa vây quanh người ta lúc này.

Ta cúi đầu xuống hít ngưởi, tiện miệng đáp “Ngài không ép buộc ta, ta tự nhiên sẽ không giở trò.”

Ta nhắm mắt tựa vào lòng ngực của ngài, ngài cũng không nói thêm gì nữa, cả căng phòng chìm trong không khí im lặng. Ta có chút nghi hoặc lúc mỏ mắt ra đã thấy ngài nhìn mình chuyên chú, tai đưa về phía này, hình như đang lắng nghe nhịp thở của ta vậy.

Thấy ta ngước mắt lên nhìn, ngài liền than thở “Rốt cuộc là do ta nghe nhầm, hay nàng đang cố tình chọc ghẹo ta?Tại sao ta lại cảm nhận rằng… thực ra nàng cũng có tình cảm với ta chứ?”

Ta lặng người đáp “Điện hạ là người thông minh thần trí ta sao dám chọc ghẹo ngài? Có lẽ, ta thực sự thích ngài đôi chút chăng? Ta và Từ Đồ Lăng sớm đã có hôn ước, bị ngài ép buộc phải chung chăng gối đã đành, bản thân ngài lại còn tài mạo song toàn, đích thực là không hề khiến ta phải nhục nhã. Thế nhưng, nếu như bảo ta sinh con cho ngài, sau này, bảo ta phải đối diện thế nào với Tư Đồ Lăng đây?”

Ngài nghe vậy càng ôm chặt ta vào lòng hơn trước “Vậy tại sao nàng lại muốn quay về bên hắn. Ta không cần biết trước kia nàng đã hôn ước cùng ai, thân thiết với ai, bây giờ, nàng chung chăng gối với ta, thì nàng chính là thê tử của ta. Cho dù Tư Đồ Lăng tức giận cũng chẳng thể nào chạy tới Đại Lương này làm gì nàng được. Ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn Tư Đồ Lăng nhiều lần, Tư Đồ Lăng cho nàng được thứ gì, ta đều có thể cho nàng được thứ ấy. Nếu nàng la lắng cho người thân trong gia tộc họ Tần, Ta cũng có thể nghĩ cách đón hết họ sang đây, để họ có thể tận hưởng vinh hoa phú quý giống như khi còn ở Đại Nhuế.”

Ta thực sự chẳng thể ngờ ngài có thể suy tính thấu đáo như vậy, mãi lâu sau mới lên tiếng “Vinh hoa phú quý của gia tộc họ Tần ta ? E là một thân vương đứng dưới người khác như ngài chẳng thể nào cho được.”

Thuần Vũ Vọng im lặng một hồi, sau đó than thở đáp “Ta biết ngay nàng không phải là một người an phận. Nếu nàng vẫn cố chấp giữ những thứ đó, ta cũng có thể tranh giành thiên hạ của Nam Lương.”

Ngài vẫn giữ nét mặt bình thản ôn nhu, dịu dàng thì thầm, nhưng ta bất giác cảm thấy trong người bức bối, đến mức sắp không thể thở được, quay mặt lại, ta định tìm xem trên khuôn mặt ngài có chút gì là giả tạo, dối trá? Thế nhưng ngài chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt chân tình mà chuyên chú.

Không ngờ ngài lại tưởng mọi thứ ta nói là thật. Ta đột nhiên thoáng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ngài, nhắm mắt buông tiếng “Nếu đã nói là phải đợi mười tháng nữa, đoán chắc Điện hạ cũng sẽ không ép ta vào những lúc như thế này chứ?”

Ngài khẽ than “Trong mắt nàng, ta lại là người ham muốn vậy sao ?”

Ta bình thản đáp “Lẽ nào lại không phải?”

Ngài trầm tư một hồi, lại càng ôm ta chặt hơn, chán nản lên tiếng “Được rồi, là ta không đúng. Là ta đã quá đổi gấp gáp. Nói cho cùng… nàng đã không còn là Doanh Doanh của trước kia nữa rồi.”

Ta vẫn luôn nghi ngờ, chỉ cần gặp phải người có liên quan đến Doanh Doanh là ngài lại trở nên hồ đồ, điên loạn. Lúc trước dường như đã tưởng ta là Doanh Doanh, lúc này ngài lại nói ta không phải là Doanh Doanh. Thôi thì thuận theo ý  ngài, ta nói “Vậy thì, ngài có thể để ta ngủ một mình không? Có người nằm cạnh ta ngủ không ngon.”

“Hả? Vậy sao trước kia, ta lại thấy nàng lúc nào cũng ngủ rất ngon lành, thư thái ? ”

“Thật sao ?”

Ta không nghĩ là vậy. Thế nhưng nghe ngài nói, bản thân ta cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, lại thấy thái độ của Thuần Vũ Vọng thay đổi một cách quái dị.

Sau lần đầu tiên Tư Đồ Vĩnh đến giải cứu ta bất thành, ngài đã biết rõ ta mê hoặc ngài chỉ vì muốn cứu đồng đảng, sau đó lại không hề chê ghét người phụ nữ ác độc, thủ đoạn, hai tay dính máu như ta, thậm chí ngày đêm ân ái, mặm nồng, nguyện làm phu thê với ta.

Người quái dị không chỉ riêng Thuần Vũ Vọng. Rõ ràng trong lòng có có ý đồ, thậm chí còn là đối địch, thế nhưng mỗi tối, nằm gọn trong vòng tay ấm áp, vững chãi của ngài, ta gần như đều ngủ trong bình an và thoải mái. Có lẽ, ngài đã coi ta là người trong lòng, nên sẽ không thực sự gây hại cho ta?

Thuần Vũ Vọng im lặng một hội, đột nhiên bật cười nói tiếp “Huống hồ chi, không phải nàng đã nói, nàng có rất nhiều người đàn ông khác sao? Tại sao giờ lại không quen ngủ hai người một giường chứ?”

Trái tim ta quặng thắt, cả người bất giác cứng đờ, ngay cả tay chân cũng lạnh buốt giá băng.

Mãi lâu sau, ta mới mỉm cười nói “Những người đó làm sao bằng ngài được, đương nhiên là không ngủ cùng một chỗ với ta rồi.”

Ngài khẽ nhướn mày, quay đầu sang nhìn ta, ánh mắt dần tối lại, sau đó lại than dài một tiếng “Ngủ đi. Ta sẽ không ép buộc nàng.”

Ngìa đặt môi hôn nhẹ nhàng lên vầng trán ta, đỡ ta nằm xuống, đắp chăn cẩn thận sau đó mới quay người đi ra khỏi cửa. Lại là một hành động tùy tiện, có điều lại khiến ta thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ, ta không nên suy nghĩ quá nhiều, con người này đã dành tình yêu quá đỗi sau đậm cho Doanh Doanh, nên gặp chuyện tình cảm có liên quan tới nàng ấy thường si tình, ngốc nghếch. Đối diện ngôi mộ của người thê tử đã chết năm năm qua, vậy mà trước sau, ngài vẫn không chịu thừa nhận sự thật thê tử mình đã chết.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình ta, thế nhưng tối nay tâm trạng ta không hề yên định, ngủ chẳng thấy ngon lành. Đợi đến nữa đêm, phần bụng đau nhâm nhẩm ban ngày giờ bắt đầu đau lại, ta đoán chắc là do ta đã cố gượng vận công lại sợ bản thân lúc này suy nghĩ lung tung, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, nên không dám tùy tiện hành động, chỉ mong ngủ một lúc, sáng mai tỉnh dậy sẽ hồi phục bình thường.

Khó khăn lám mới ngủ mơ màng được một lúc, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi nhẹ nhàng, đâu đó lại truyền tới tiếng chim kêu quen thuộc.

Tư Đồ Vĩnh ?

Ta kinh ngạc ngồi dậy, dỏng tai lắng nghe, nhưng vẫn cảm thấy nghi hoặc. Đây không phải là tiếng của Tư Đồ Vĩnh, cũng không phải là tiếc tấu mà năm đó ta với Tư Đồ Vĩnh giao ước với nhau. Ngoại trừ tiếng kêu tương tự, ta thực sự chẳng nghe ra được bất cứ hàm ý nào ẩn giấu bên trong.

Lẽ nào đây chỉ là tiếng chim kêu trên núi truyền lại ? đang lúc cau chặt đôi mày, ta liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếp đó là tiếng hỏi gấp gáp của Thuần Vũ Vọng “Phu nhân đâu rồi ?”

Tiểu Thích phòng vệ bên ngoài hoang mang đáp “Điện hạ yên tâm, tiểu hẩm vẫn đang canh phòng ở phía sau, nếu có động tỉnh gì, nhất định có thể cảm nhận được.”

Hắn tuy rằng nói vậy, thế nhưng vẫn nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, Thuần Vũ Vọng vội vã bước vào, vén tấm rèn trước giường lên.

Ngọn đèn dầu hiu hắt trong phòng, ảm đạm mờ ảo, ngài đứng quay lưng với ánh sáng, ta thực sự nhìn không rõ nét mặt của ngài, chỉ ngh thấy tiếng thở gấp gáp, cử chỉ hành động cũng không còn ung dung đĩnh đạc như thường ngày, phần mũi lấm tấm mồ hôi. Ta mỉm cười khổ sở nói “Điện hạ hà tất phải khổ sở như vậy ? Ta lúc này đang mang bệnh trong người, sức trói gà không chặt, làm sao mà thoát thân khỏi thiên la địa võng mà điện hạ bài bố chứ ?”

Ngài không hề đáp lại, chỉ lên tiếng hỏi “Canh ba nũa đêm, nàng không ngủ yên giấc, ngồi dậy làm gì ?”

Ta mỉn cười đáp “Vậy canh ba nữa đêm, Điện hạ chạy tới đây làm gì ? TA tưởng kẻ trộm nên sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh.”

Thực ra không phải toát mồ hôi vì sợ mà vì vào lúc ngồi dậy, phần bụng truyền lên cảm giác đau đớn nhói tim, mãi mà chẳng giảm xuống được, vậy nên ta cứ ngoài đờ đấy, mặc cho mồ hôi vã ra đầy người.

Thế nhưng, có lẽ cũng chính vì thần sắc của ta dị thường, Thuần Vũ Vọng không hề buông lơi cảnh giác trước lời ta vừa nói.

Hơn nữa, tiếng chim kêu vẫn vang lên bên ngoài, tuy rằng khoảng cách đã xa, nhưng vẫn vang rộng trong rừng núi.

Thuần Vũ Vọng ngồi xuống bên bàn, châm một thanh lửa, đốt sáng ngọn đèn dầu trên bàn, quay sang nhìn ta, tiếp đó lại cầm chiếc ngân châm trên bàn trang điểm, hành động giống hệt ta vào đêm đó, nhẹ nhàng ấn tâm đèn xuống, rồi lại nhấc lên, lại ấn rồi lại nhất lên, cứ như vậy ba lần liền, sau đó ngài vểnh tai lắng nghe.

Tiếng chim kêu trong rừng đột nhiên ngưng lại.

Trong phòng im lặng vô thanh, Thuần Vũ Vọng nghi hoặc nhìn vào ngọn đèn trước mặt, mãi lâu sau mới quay đầu nhìn về phía ta.

Ta hít một hơi thật sau, mỉn cười khổ sở “ Đừng có nhìn ta, ta rất muốn liên hệ với đồng đảng của mình, thế nhưng, với tình hình trước mặt ta sực sự lực bất tòng tâm. Nếu để cho ngài nhìn thấy ta mang đứa con trong bụng bỏ trốn, thì ngài không chặt chân ta cũng sẽ bẻ sai khớp chân ta mất thôi. ”

Ngài không hề mỉn cười, từ từ ngồi xuống nói “Nàng biết như vậy là tốt. Mau ngủ đi.”

Ta liền nói “Ngài không quay về ngủ nữa sao ?”

Thế nhưng ngài không đáp, chỉ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa mới qua tháng giêng, tiết trời vẫn còn rất lạnh, cửa sổ đương nhiên là đã được đóng chặt. Thế nhưng, hướng mà ngài nhìn ra rõ ràng là hướng phát ra tiếng chim.

Ta lập tức ý thức được ngài không chỉ đích thân sang đây quan sát và canh chừng ta, mà còn phái cả cao thủ tiếp cân ‘kẻ địch’.

Tiếng chim vừa rồi đương nhiên không phải tiếng chim bình thường, nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, sau khi nhìn thấy ánh đèn phát ra, đột nhiên ngừng kêu ? Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh sao lại phát ra tiếng chim chẳng có chút ý nghĩa gì để khiến rút dây động rừng, chuốt họa vào thân ?Hoặc có lẽ, đã xảy ra chuyện gì nên muons dùng tiếng chim đó để điều động số lượng cao thủ bên người ngài ra, còn Tư Đồ Vĩnh có thể trực tiếp dẫn theo thuộc hạ vào đây cứu ta ?

Hành động này chẳng phải là quá mạo hiểm sao ? Nếu là Tư Đồ Lăng tuyệt đối không thể hành động thiếu nhẫn nại như vậy. Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh tuổi trẻ nóng nảy, nhất thời hồ đồ, làm vậy cũng không phải là điều khó hiểu.

Nghĩ vậy, lưng ta lại ướt mồ hôi, cơn đau từ bụng dưới lại nhất thời mãnh liệt, đôi mày bất giác nhíu chặt.

Thuần Vũ Vọng quay sang nhìn ta, lạnh lùng lên tiếng “Tại sao đầu nàng toát đầy mồ hôi vậy ? Có cần cho người mang khăn mặt nóng lau mặt cho nàng không ?”

Ta cũng không muốn nhẫn nhịn hơn nữa, liền nói “Nước nóng thì không cần, hãy giúp ta rót một ly trà nóng tới đây.”

Ngài lặng người, bê ly trà của mình, nhanh chóng bước lại “Nàng cảm thấy lạnh sao?”

Ta không biết bản thân có lạnh hay không, thế nhưng lúc này, thân người ta đích thực đang run lên từng cơn, tay tê dại, gần như chẳng có chút tri giác, nhưng vẫn có thể cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay ngài.

“không sao đâu.”

Ta nhận lấy ly trà từ tay ngài, bàn tay đã run rẩy đến mức đáng sợ, miễn cưởng uống vài ngụm trà, ta vẫn cảm thấy tim đạp thình thịch, hơi thở nặng nề, hoảng hốt.

Thuần Vũ Vọng nhìn ta chăm chú, đột nhiên lấy ly trà trong tay “Ly trà này đã lạnh rồi, để ta bảo người mang một ly nóng tới. Nàng… nàng đừng có giở trò, biết không ?”

Người đang ngồi trước mặt ngài, xung quanh lại có cao thủ canh phòng nghiêm ngặt, vậy mà ngài vẫn sợ ta chạy trốn ?

Thế nhưng quả thật ta thấy cơ thể rất khó chịu, chỉ muốn uống một ly trà nóng rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Thế nhưng khi ta đưa tay ra, đang định ngăn ngài lại, bảo ngài không cần phải lấy trà nóng nữa, phần bụng lại đau đớn mãnh liệt.

Gần như cùng lúc, phía thân dưới của ta truyền ra một thứ dịch thể nóng ấm, cứ như thế rút sạch tất cả sức lực còn lại trong người ta ra vậy.

Ta hoa mày chóng mặt ngã xuống giường, lúc này bụng dưới của ta đau đơn đến mức toàn thân rung rẩy.

“Văn Văn.”

Bên tai truyền đến tiếng gọi kinh hãi của Thuần Vũ Vọng, ly trà rơi xuống đất vỡ tan, còn thân thẻ của ta đã được ngài ôm chặt lấy.

“Văn Văn, Văn Văn. Nàng thấy không khỏe chỗ nào ?”

Ta nghiến chặt răng, không muốn bật ra khỏi miệng tiếng rên rỉ, nhưng mồ hôi túa ra trên tráng mỗi lúc một nhiều, ngay cả hai hàng lông mày cũng ướt đẫm mồ hôi, thị lực mờ đàn, Thuần Vũ Vọng đang ngồi ngay cạnh ta mà ta cũng chẳng nhìn thấy rõ, chỉ nghe được giọng nói bàng hoàng, thậm chỉ đến mức hoảng loạn của ngài mà thôi.

Nỗi đau đớn như cắt da cắt thịt cuối cùng cũng giảm xuống, thế nhưng phần thân dưới càng ngày càng ướt. Tuy rằng ta trướt đây chưa hề mang thai, thế nhưng nói cho cùng đã xông pha khắp miền Nam Bắc, cũng thấy qua nhiều cảnh tượng oan trái, đáng thương, đương nhiên vì thế không còn là thiếu nữ vô tri không hiểu sự đời, trong lòng lập tức hiểu ngay sự việc gì đang xảy ra.

Đứa trẻ mà Thuần Vũ Vọng không tiếc giá nào giữ lại, e rằng đã chẳng còn trên đời…

Thế nhưng ta thực sự không muốn chọc giận ngài vào lúc quan trọng, sắp có cơ hội rời khỏ, thế nên ta nắm chặt tay lại, miễn cưỡng lên tiếng “không sao cả, chỉ là đột nhiên ta cảm thấy đau đàu kinh khủng, thế nhưng giờ ta đã khỏa lại rồi. Xin mời Điện hạ quay về, ta ngủ một giấc tỉnh lại là sẽ không sao.”

“Ồ.”

Ngài buông lỏng ta ra, nhìn ta bằng ánh mắt bán tính bán nghi.

Ta bất lực nằm xuống giường, nhắm chặt hai mắt, đôi tay nắm chặt vào chiếc chăn, chỉ cảm giác ngay lúc sau, phần đệm bên dưới đã ước đẫm mồ hôi. Tuy rằng hai tay đã càng lúc càng lúc càng nắm chặt vào gối, thế nhưng ta vẫn có thể chịu đựng được nổi đau đớn nơi bả vai và phần bụng.

Thuần Vũ Vọng lại không rời khỏi khiến ta chỉ mong nỗi đau đớn kịch liệt này nhanh chóng qua đi, cũng chẳng còn tâm trạng nào suy ngẫm xem lúc này ngài đang nghĩ những gì.

Đôi môi lạnh giá đột nhiên nóng ấm, lúc ta mở mắt ra, không ngờ Thuần Vũ Vọng đã đưa bàn tay ấm nóng lướt nhẹ qua bờ môi lạnh giá của ta. Ngón tay trắng trẻo, thon dài dính một thứ dịch đỏ âu.

Ta dùng tay lau môi, mới phát hiện mình đã cắn môi đến mức chảy máu.

“Ta… ta không sao cả…”

Ta cố gắng chấn tĩnh tinh thần, nói ra câu này, thế nhưng giọng nói đã lạc hẳn đi, không thể nào kiềm chế mà rên lên thành tiếng.

Thuần Vũ Vọng đưa tay, kéo chiếc chăn đang đắp trên người ta ra, ta vội nắm chặt lấy đầu chăn còn lại, cánh tay đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh như băng, ngài đã dễ dàng kéo được chiếc chăn ra.

Anh mắt ngài nhanh chóng sẫm lại, sau đó nhìn về phía ta đớn đau.

Phần váy nhạt màu giờ đã nhướm màu đỏ tươi, màu đỏ không cát tường khiến người ta nhìn vào vừa đau đau đớn vừa xót xa, mùi máu tanh nồng khiến ta quặn thắt, khiến ta suýt nữa là nôn mửa.

Chiếc chăn được kéo ra vội vã, và cũng được đóng lại thần tốc.

Thuần Vũ Vọng xông ra ngoài cửa, thét lớn đến độ lạc cả giọng “Mau… mau đi mời đại phu về đây.”

Đợi đến khi đại phu được thị vệ của Chấn Vương đánh thức từ giường, đi đường núi hơn một canh giờ đến, ta đã không còn chảy máu thêm nữa, cơn đau đã dần lắng xuống, chỉ nằm mơ màng trên giương, thậm chí ngay cả lúc Nhuyễn Ngọc tới lau người thay y phục cho ta, ta cũng nữa tỉnh, nữa mê, đã chẳng còn chút tri giác, có điều lại nắm rõ ràng lúc này đang xảy ra chuyện gì.

Thuần Vũ Vọng chẳng hề rời khỏi căng phòng dù chỉ một bước, sau nỗi bàng hoàng, kinh sợ ban đầu, ngài đột nhiên trầm tĩnh đến kì lạ.

Ngài lạnh lùn nhìn ta miễn cưỡng chịu đựng, đến khi kiệt sức mêm mang, để mặt người khác thích làm gì thì làm. Ngài trước sau chỉ ngồi bất động, giống như một pha tượng ngọc tạc, lạnh lùng tựa băng tuyết.

Khi đại phu đến bắt mạch, sắc mặt biến đổi, vội vã quỳ xuống trước mặt Thuần Vũ Vọng “Công tử, phu nhân… đã bị sảy thai rồi.”

Thuần Vũ Vọng nhắm mắt, thì thầm buông tiếng “Hãy nghỉ cách giữ lại đứa bé.”

“Dạ… phu nhân đã bị sảy thai rồi.”

“Chết rồi ?”

“Dại vâng, đã xảy rồi…”

“Mấy hôm trước, ngươi đã bắt mạch tình hình lú đó thế nào ?”

“Lúc đó… tuy rằng phu nhân mang bệnh trong người, thế nhưng thai nhi vẫn rất bình thường.”

“Vậy mới có mấy ngày trôi qua…” Thuần Vũ Vọng đập mạnh tay lên bàn, đưa lời trách móc “Mới có mấy ngày trôi qua, tại sao đột nhiên lại sảy thai một cách vô duyên vô cớ vậy chứ ?”

“Xin công tử bớt giận.” Đại phu run rẩy nói, liếc lên lén nhìn sắc mặt của Thuần Vũ Vọng rồi thưa “Theo triệu chứng của phu nhân, đau đớn mãnh liệt như vậy, dám hỏi… có phải người đã dùng thực phẩm hay vị thuốc nào để dẫn tới sảy thai hay không ?”

Sắc mặt của Thuần Vũ Vọng cực kỳ khó coi, từ từ chuyển ánh mắt sang nhìn Nhuyễn Ngọc “Gần đây nàng đã ăn những thứ gì ?”

Nhuyễn Ngọc sợ đến mức quỳ rạp xuống đất hồi báo “Bẩm Điện hạ, mấy ngày hôm nay tuy rằng phu nhân không dùng bữa cùng Điện hạ, thế nhưng người thường xuyên dùng bữa với tiểu Quận chúa, đồ ăn chẳng có gì khác biệt với đồ ăn của Điện hạ, đều là mấy món ăn thanh đạm bình thường, chẳng có gì bất thường cả. Phu nhân bị ốm nghén, cứ ngửi thấy mùi thuốc là buồn nôn, bởi vậy chẳng hề uống thuốc trị thương mà nô tỳ sắc. ”

“Thực sự là không ăn thứ nào khác sao ?”

“Dạ không, dạ không ạ…” Nhuyễn Ngọc đáp lại, thấp thỏm ngước đầu lên, sau đó lại liếc mắt nhìn về phái ta.

Thuần Vũ Vọng không hỏi thêm nữa, mà bắt đầu quay sang hỏi ta.

Thần trí ta đã tỉnh táo lại nhiều, làm sao không ảo não khi việc sảy thai đột ngột này sẽ làm ảnh hưởng đến việc hồi phục nguyên khí, lại càng có khả năng khiến Thuần Vũ Vọng đề cao cảnh giác, khiến ta khó lòng thực hiện được những bước tiếp theo.

Còn ngài quả nhiên đang nghi ngờ ta.

Ta không muốn trở mặt với ngài, liền cố gắng chống người lại, miễn cưỡng cười nói “Điện hạ đề cao ta quá rồi. Cho dù ta muốn làm sảy thai, canh phòng nghiêm ngặt như vậy, ta đi đâu để kiếm thuốc sảy thai đây ?”

Thuần Vũ Vọng tỏ ra khá lạnh nhạt, từ từ lên tiếng “Nơi này tuy rằng không canh phòng quá nghiêm ngặt, nhưng lại là nơi hoàn toàn hẻo lánh, hoàn toàn khó mà tìm được, thế nhưng đồng đảng của nàng chẳng phải có thể dễ dàng, thuận lợi tìm đến nơi này sao ? Huống hồ, nàng định giải thích thế nào, tại sao lại vào đúng lúc đồng đảng vừa phát tín hiệu tìm nàng, nàng lại đột nhiên bị sảy thai chứ ?”

Ta mỉn cười khổ sở đáp “Lẽ nào tín hiệu đó chính là bảo ta hãy uống thuốc trụy thai sao ? Thế nhưng thứ tín hiêu đó đã phát một lần rồi, hơn nữa ngài cũng đã từng nghe qua, chẳng còn là điều bí mật. Bọn họ dù ngu ngốc đến mức nào, cũng chẳng thể dùng tín hiệu thông báo cho ta thêm một lần nữa, để khơi dậy lòng nghi ngờ ở ngài.”

“Tín hiệu đó đích thực chẳng còn là điều bí mật. Thế nhưng rừng sâu núi thẳm, sau khi chúng dùng thứ ám hiệu mà chúng ta nghe không hiểu là không báo điều gì cho nàng, chỉ cần tìm đường lui từ trước, bọn họ sẽ có cơ hội đào thoát một cách ung dung.” Ngài nhìn ta chằm chằm lại nói “Nàng đoán được ta sẽ nghi ngờ, nhưng lại không đoán được ta sẽ ở lại chỗ này cùng nàng. Chịu đựng nổi đau đớn khi sảy thai, thậm chí còn cố tỏ ra không có chuyện gì trước mặt ta, nàng đúng là vất vả quá rồi.”

Ta lúc này mới biết bản thân cắn răng chìu đựng nỗi thống khổ đó không nói ra, vừa hay lại càng khiến ngài nghi ngờ rằng ta rắp tâm dùng thuốc “Điện hạ, nếu ta có lòng muốn bị xảy thai, tại sao lại lặp nên lời ước hẹn mười tháng cùng ngài chứ ? Tuy rằng ta chưa chắc đã bằng lòng sinh con đẻ cái cho ngài, thế nhưng nói cho cùng ta vẫn là một người có trí tuệ. Thân đang ở nước địch, võ công lại bị khống chế, thân mang bệnh tật ta làm sao có thể trốn thoát khỏi nơi này ?”

“Hả ?” Ngài nhếch miệng mỉn cười đầy chế giễu “Nghe nàng nói vậy, hình như thật sự có chút tình cảm thật lòng với ta ? Tần Văn, kể từ khi nàng bị ta giam giữ đến nay, tính ra mới được hơn hai tháng. Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng nhẹ nhàng lên tiếng để cầu toàn, giữa đêm chịu đâ đớn vạn phần vì đứa con của ta, không những chẳng phát nộ lại còn tahnhf khẩn đưa lời giải thích, đợi chốc nữa ta sẽ ra ngoài xem, có phải mặt trời mộc lên từ phía Tây hay không ?”

Ta ngây lặng người nghe từng lời ngài nói.

Còn ngài chỉ nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng vẫn mặt trên người bộ y phục màu trắng, thế nhưng khuôn mặt ngài lạnh như băng, tột cùng đáng sợ.

Ta quá vội vã muốn thoát khỏi hiểm cảnh, không muốn tranh luận, cải cọ với ngài, ngược lại càng khiến ngài thêm nghi ngờ.

Cánh tay chóng xuống mặt giường quá lâu, bắt đầu tê dại, run run, ta bất lực ngã ra phiá sau, đưa lời than thở “Ngài tin cũng được, không tin cũng đành, sảy thai không phải ý định của ta. Nếu ngài không tin, có thể giăng thiên la địa võng, bắt mấy đông đảng phát tín hiệu cho ta lúc trước lại tra hỏi thật kĩ là sẽ hiểu ngay thôi.”

Thuần Vũ Vọng liền nói “Nàng yên tâm, ta sẽ điều tra rõ ràng. Nếu nàng thực sự nhẫn tâm hạ nhục chính cốt nhục của mình, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.”

Ta thu gọn cơ thể vẫn đang run rẩy của mình, gật đầu lên tiếng “Được, nếu ngài điều tra ra chuyện này có liên quan đến ta, ngài hãy trở laị và tính sổ cùng ta. Bây giờ ta vừa mệt vừa đói, liệu có thể cho ta chút đồ để ăn không ?”

Ngài không nói phất mạnh ống tay áo rồi bỏ ra bên ngoài.

Ta nói bao nhiêu câu, thực sự đã mệt đến cực điểm rồi, chẳng còn chút sức lực nào để nghỉ ngơi cho thật kĩ về những chuyện xảy ra trong đêm nay, mà cứ như vậy chìm đắm vào giấc ngủ.