Tình Muộn

Chương 41




Âm thanh kia rất trầm thấp, mang theo vài phần men say.

Tùng San quay đầu, cô nhìn thấy Cố Trì Tây đang đứng ở đó, ánh mắt mê muội. Cổ áo sơ mi của hắn mở hai nút trên, một tay đút vào túi quần, trên mặt có nụ cười nhạt mang theo men say, trong bóng đêm bao trùm, khuôn mặt hắn hư hư ảo ảo.

Tùng San ngừng một chút, theo bản năng nhìn xung quanh. Thật may, xung quanh không có ai cả.

Cô đi đến chỗ hắn, đôi mắt sáng to tròn, trên mặt mang theo sự phòng bị, "Sao chú lại tới đây?"

Hắn nở nụ cười, khoé miệng cong thành một độ cong hoàn hảo, tay hắn vươn lên đặt trên đầu cô, "Tôi nhớ em.”

Tùng San hít sâu một hơi, "Cố Trì Tây, chú say rồi, mau về nhà đi.”

Cố Trì Tây vẫn cười, "San San, chỉ khi tôi say, tôi mới có dũng khí tới gặp em.”

Tùng San thấy người này đứng ở chỗ thật dễ bị phát hiện, dù cho bây giờ không có người đi ngang qua, nhưng khó mà chắc rằng trên lầu có bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy. Cô đành bất đắc dĩ kéo tay hắn, "Chú đi theo tôi.”

Đây là lần đầu tiên Tùng San chủ động nắm tay Cố Trì Tây, hắn cảm thấy rất vui, hắn rất ngoan ngoãn nghe lời cô đi chỗ khác. Nhưng Tùng San cũng không biết nên kéo hắn đi đâu, dưới tình thế cấp bách, cô đánh kéo hắn tới chỗ góc khuất cạnh quán cà phê nơi “tình nhân ước hẹn”.

Tùng San buông tay hắn ra, cô hỏi: "Chú tự lái xe tới đây sao?"

Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ, tôi tự lái xe tới.”

Tùng San thấy hành động của hắn có chút kì lạ, điều này khiến cô hoang mang, "Chú uống nhiều như vậy mà còn tự lái xe, chú không muốn sống nữa à?"

Hắn nở nụ cười, ánh mắt nóng bỏng, "San San, em lo lắng cho tôi sao?"

Tùng San thở dài, "Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Trương Tân, để anh ta tới đây đón chú về.”

Cố Trì Tây lại lặp lại: "Được, em gọi điện cho Trương Tân, để hắn tới đón tôi về.”

Tùng San dở khóc dở cười, cô hơi nghiêng người, cầm di động ra chỗ bờ hồ gọi cho Trương Tân. Bốn phía tối đen như mực, chỉ có nước trong hồ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng này phản xạ lên gương mặt cô khiến khuôn mặt trắng nõn trơn mịn của cô như có một tầng sáng.

Cố Trì Tây cứ đứng nhìn cô như vậy, hắn như mê say.

Tùng San tắt điện thoại, cô xoay đầu lại nói: "Trương Tân nói hai mươi phút nữa sẽ tới đón chú.”

Cố Trì Tây vẫn gật đầu, "Được, Trương Tân hai mươi phút nữa sẽ tới đón tôi.”

Tùng San nhíu mày, "Cố Trì Tây, chẳng lẽ khi chú uống say sẽ thích lặp lại lời của người khác sao?"

Cố Trì Tây cười lắc đầu, "Không phải, San San, tôi chỉ lặp lại lời em nói, bởi vì tất cả mọi chuyện tôi đều nghe theo em.”

Tùng San thở dài, cô thấy cơ thể rất khó chịu, nó giống như đang có một đợt sóng cảm xúc đánh thẳng vào lòng cô, khiến cô không thể chịu nổi. Cô âm thầm hít sâu một hơi rồi nói "Tốt lắm, bây giờ chú nghe tôi nói đây, chú ở đây chờ một lát, Trương Tân sẽ tới đón chú. Tôi cần phải về ký túc xá, trễ chút nữa thì ký túc sẽ đóng cửa.”

Cô nói xong, tranh thủ lúc Cố Trì Tây còn chưa phản ứng kịp, liền nhanh chóng bước đi, nhưng vẫn bị bàn tay kia nhanh nhẹn kéo về. Vì hắn uống rượu, nên cái ôm đó rất nóng bỏng, nóng tới mức khiến cô muốn tan ra.

Hắn ôm cô thật chặt, dùng hết sức lực toàn thân, ôm cô thật chặt.

"San San, để tôi ôm em một lát, chỉ một lát thôi, một lát là được rồi.”

Mùi rượu trên người hắn xộc vào mũi cô, khiến đầu óc Tùng San trống rỗng. Nhiệt độ trên người hắn cách một tầng vải áo, thấm vào làn da của cô, tan vào trong máu của cô, khiến toàn thân cô nảy sinh biến hoá.

"Cố Trì Tây, hôm nay chú làm sao vậy?" Cô cắn môi, cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại.

"San San, tôi yêu em, tôi muốn mang lại tất cả mọi thứ cho em, nhưng ngay cả thứ đơn giản nhất là danh phận tôi cũng không thể cho em. Là tôi có lỗi với em, cuộc sống của em đang tốt đẹp như vậy, nhưng lại vì tôi mà rối loạn, lục bình trôi sông, tôi không thể giữ được em, phải để em trôi khỏi ven hồ của tôi.” Cố Trì Tây ôm cô, càng ôm càng chặt.

Tùng San có chút hỗn loạn, cô không thể hiểu hắn đang nói gì, hoặc có lẽ là cô không muốn hiểu.

"Cố Trì Tây, chú mau buông tôi ra đi, tôi không thể thở được.” Cô giùng giằng nói.

Cố Trì Tây nghe thấy cô nói vậy, cuối cùng hắn cũng buông lỏng vòng ôm, Tùng San há miệng thở hổn hển.

"Cố Trì Tây, tôi không cần chú phải cho tôi cái gì, chú quên rồi sao, chúng ta chỉ là bạn bè.” Tùng San điều chỉnh lại cảm xúc sau đó trịnh trọng nói.

Cố Trì Tây lại lặp lại lời nói của cô, "Chỉ là bạn bè.” Sau đó hắn cười, "Đúng rồi, chỉ là bạn bè, ha ha, sao tôi lại quên được chứ, chúng ta chỉ là bạn bè.”

Tùng San cúi đầu, không nói gì nữa.

"Tối nay tôi đã đi gặp Uông Tiểu Kinh, tôi nói với bà ta tôi muốn ly hôn, tôi còn nói tôi sẽ đưa người đàn ông bà ta chờ đợi hai mươi năm trả về với bà ta, còn lấy thêm hạng mục Đức Thuận viên làm điều kiện trao đổi. Nhưng bà ta không chịu, bà ta nói cho dù làm quỷ cũng không tha cho tôi. San San, tôi đã từng khinh thường chuyện kết hôn, bây giờ tôi bị báo ứng rồi.”

Tùng San ngẩng đầu, ánh mắt sáng như tuyết nhìn hắn, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì.

"San San, em muốn cùng tôi giữ quan hệ bạn bè, nhưng em có biết hay không, nhiều năm qua tôi có biết bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh nhưng có ai là bạn bè của tôi đâu? Những người phụ nữ ấy khiến tôi vui vẻ, theo tôi lên giường sau đó cầm tiền của tôi ra đi. Tôi luôn thấy chuyện đó rất bình thường, bởi vì, chưa có người nào nằm ở đây.” Hắn dùng sức đấm vào ngực mình, "Chỉ có em, từ khi em xuất hiện, mấy năm qua rồi, em vẫn luôn ở đây.”

Tùng San cau mày, "Chú nói cái gì?"

"Tôi nói tôi muốn giữ em bên cạnh, nhưng lại sợ thiệt thòi cho em, nên mới muốn đưa ra cái hợp đồng kia, bởi vì tôi biết những cô gái trẻ xinh đẹp đều thích tiền, tôi đã nghĩ quá nhiều, tôi nghĩ muốn một lần thỏa mãn hết tất cả những gì em muốn, em muốn cái gì tôi cho em cái đó, cho em đóng dấu rồi, sẽ khiến em yên tâm hơn. Kết em lại làm ngược lại, San San, em là người phụ nữ đầu tiên từ chối tiền tài của tôi.” Cố Trì Tây cười nhẹ.

"Sau đó tôi không biết nên làm gì để lấy lòng em, tôi dẫn em đi xem mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, dẫn em đi gặp bạn bè của tôi, nhưng em lại đi xem mắt sau lưng tôi. San San, em có biết khi đó tôi đã giận như thế nào không?" Cố Trì Tây tiếp tục nói, "Tôi biết em quan tâm người nhà, danh tiết của em, em cảm thấy ở bên tôi em sẽ không thể nhìn mặt người khác, bởi vì tôi đã kết hôn, cũng bởi vì tôi quá già!"

Cố Trì Tây càng nói càng kích động, Tùng San chỉ cảm thấy ngực cô càng ngày càng khó chịu, "Cố Trì Tây, chú bình tĩnh chút đi.”

Cố Trì Tây lại ôm cô một lần nữa, môi hắn dán bên tai cô, hôn nhẹ, "San San, tôi sẽ ly hôn. Nếu Uông Tiểu Kinh chết cũng không chịu buông tha tôi, tôi sẽ khiến bà ta phải chết.”

Tùng San giật mình, "Cố Trì Tây, chú không được làm bậy! Tôi không hề muốn chú ly hôn.”

Cố Trì Tây gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Tôi phải làm thế nào thì em mới yêu tôi?"

Tùng San ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu, "Cố Trì Tây, tôi vốn, vốn không yêu chú.”

Cố Trì Tây cười một tiếng, giống như rất thoả mãn, hắn nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lướt qua đôi môi đang mím kia, thân thể Tùng San lại một lần nữa dậy lên từng đợt sóng.

"San San, không phải em không yêu tôi mà là em không dám yêu tôi.” Hắn cười nói, tiếng cười đó càng lúc càng lớn, tựa hồ toàn bộ không gian nhỏ hẹp này đều bị bao trùm trong tiếng âm vang của nó.

Tùng San cảm thấy toàn thân nóng lên, bị hắn hôn môi như vậy, trong cô như có một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời đang trào dâng không cách nào xua đi được.

Cô lấy mu bàn tay dùng sức lau đôi môi của mình.

Cố Trì Tây nắm lấy tay cô, đẩy cô dựa trên tường, hung hăng hôn cô. Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn xông tới, công thành chiếm đất, không chút lưu tình, lưỡi cô không thể tránh khỏi sự dây dưa của hắn, trong khoang miệng, trong xoang mũi cô, tất cả đều là mùi của hắn, nó giống như độc dược gợi lên ký ức của thân thể cô. Hắn dán chặt vào người cô, mồ hôi của hắn xuyên qua lớp áo sơ mi thấm vào da thịt cô, xúc cảm nóng bỏng như lửa thiêu đốt. Máu huyết toàn thân cô sôi trào, ngay cả móng tay cũng tê dại. Cái cảm giác lâm vào đường cùng không lối thoát như một tấm lưới vây bủa lấy cô, khiến cô không hề có chút sức lực nào để phản kháng, giống như ngay cả hô hấp cũng không phải của cô. Nhưng hắn vẫn ở trên người cô không ngừng vuốt ve, là dùng sức vuốt ve, gần như muốn làm rách lớp áo trên người cô, trực tiếp xuyên qua nó vuốt ve thân thể của cô, nắm lấy linh hồn cô.

Tí tách, tí tách.

Từng giọt nước từ trên trời rơi xuống, rớt trên người, trên đầu của hắn, chảy vào miệng nơi hai người đang gắt gao hôn nhau.

Ánh trăng vừa mới tỏ đã bị lớp mây đen che khuất, mưa vừa rơi vài hạt đã lập tức lớn dần lên. Hơi lạnh của mưa bám vào người làm giảm nhiệt độ cơ thể như lửa đốt của cả hai. Quần áo trên người họ ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, như muốn hoà làm một.

Hắn vẫn không buông cô ra, ở trong mưa to tiếp tục hôn cô, đôi mắt đen như mực bị ướt mưa khiến nó càng thêm sâu thẳm. Mà cô đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, giống như một con rối gỗ, bị động tiếp nhận sự xâm lược của hắn.

Trương Tân đứng cách đó không xa, trên tay cầm một chiếc ô màu đen, vẫn trầm mặc đứng nhìn, bàn tay nắm cán ô càng lúc càng chặt. Mãi đến khi hắn phát hiện Tùng San sắp đứng không vững nữa, hoàn toàn ngã vào trong lòng Cố Trì Tây, mới lấy di động ra gọi vào số điện thoại của Tùng San.

Chuông điện thoại dưới màn mưa thanh thuý vang lên.

Cố Trì Tây buông lỏng Tùng San ra, lúc này mới phát hiện cô gần như đã ngất đi, hắn vội vàng sờ đầu cô, "San San, San San?"

Tùng San khốn khổ nhíu mày, muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng ra thì ho khan liên tục. yết hầu cô bị sặc nước mưa, mắt cũng không mở nổi.

Trương Tân bước tới, cầm ô che trên đỉnh đầu Cố Trì Tây và Tùng San, hắn nói: "Cố tổng, tôi tới đón ngài.”

Cố Trì Tây bị mưa xối khiến cho đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Trương Tân, "Cậu đậu xe ở đâu ?"

Trương Tân trả lời: "Ở cổng trường học.”

Cố Trì Tây lấy tay lau mặt, "Cậu ra đó trước lái xe vào đây, tôi đưa San San về nhà.”

Trương Tân do dự một chút rồi hỏi: "Ký túc xá của Tùng San ở gần đây, có lẽ nên đưa cô ấy về đó thì tốt hơn?"

Cố Trì Tây nhìn Tùng San, "Không, tôi muốn mang cô ấy về nhà.”

Trương Tân dừng lại ba giây, trả lời: "Được, bây giờ tôi đi lấy xe.”

Tùng San lại nằm mơ, xe như đang vượt núi, thân thể không tự giác xóc nảy, sau đó bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên đổ mưa to, ngay lúc cô đang nhìn lên trời thì có vô số giọt nước, tiến vào trong mắt, mũi, và cả miệng của cô.

Cô ho khan tỉnh dậy, yết hầu giống như bị lửa thiêu đốt.

Sau đó cô phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường, bên cạnh có một người đang nằm, là Cố Trì Tây đang ngủ rất sâu.

Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cố gắng chống chọi với cảm giác choáng váng leo xuống giường, cô phát hiện trên người mình chỉ có một cái áo sơ mi rất lớn, gần như là dài tới đầu gối, rất giống cái lần trước cô mặc.

Cô rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, lão Tần ở trong phòng khách vui vẻ nhào về phía cô sủa gâu gâu.

Tùng San khom người, cô vuốt lông trên lưng Lão Tần, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, lấy một chai nước ra. Cô thật sự rất cần bổ sung nước.

Vẫn là dạng chai nước khoáng giống lần trước, cô cũng vẫn không thể mở nắp chai.

"Để tôi.” Phía sau bỗng nhiên có người nói.

Tùng San sợ tới mức giật mình, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Cố Trì Tây mỉm cười đi tới, cầm lấy chai nước trong tay cô, mở nắp, sau đó đưa cho cô.

Tùng San nhận lấy, cô uống một ngụm nước, không nói gì. Nước lạnh lẽo thấm vào cổ họng, khiến cho cả người cô có chút sức sống, nhưng đầu vẫn còn rất đau.

Cố Trì Tây cười cười, "Có đói bụng không, em muốn ăn chút gì không?"

Tùng San lắc đầu, mặt không chút thay đổi trả lời: "Tôi muốn về trường, hôm nay là khai giảng.”

Cố Trì Tây lại nói: "Lát nữa tôi nói Trương Tân đi xin phép giúp em, hôm qua em vừa mới sốt, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Trời nóng mà còn bị sốt, đây không phải là cô tự tìm cái chết thì còn là cái gì nữa.

Tùng San miễn cưỡng nói, "Tôi không sao, tôi muốn về trường.”

"San San, tối qua thật xin lỗi, tôi sai rồi.” Cố Trì Tây đi tới, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, hoàn toàn khác người cuồng loạn tối qua.

Tùng San dừng một lát, cô không muốn nhớ lại chuyện tối qua. Cô cười nói: "Dáng vẻ lúc say rượu của chú thật đáng sợ.”

Cố Trì Tây xấu hổ cười cười, "Cho nên tôi rất ít khi uống say, hôm qua là ngoại lệ.”

Tùng San coi như không nghe thấy gì, lại uống thêm môt ngụm nước, "Tôi muốn đi học, sao tôi có thể nghỉ học vào ngày đầu tiên của học kì được.”

Cố Trì Tây cũng không miễn cưỡng cô, "Được, tôi đưa em về trường.”

Quần áo ướt sũng tối qua đã được giặt ủi khô, xếp ngay ngắn đặt trên bàn. Cố Trì Tây cầm lấy đưa cho cô, "Chị Trương giặt rồi, ngày hôm qua cũng là cô ấy giúp em thay quần áo.”

Tùng San chỉ gật đầu không nói, cầm quần áo lên lầu thay, khi quay ra liền thấy Cố Trì Tây cũng thay một bộ áo sơmi quần tây sạch sẽ chỉnh tề không có một chút nếp nhăn.

Tùng San khom lưng sờ đầu lão Tần, sau đó cùng Cố Trì Tây lên xe, cả đoạn đường hai người đều không nói chuyện.

Đến cổng trường, Tùng San nhìn giờ trên di động, 8h50, vừa kịp buổi học đầu tiên của kì học này. Cô cởi dây an toàn ra, mở cửa xe, dừng một lát, hơi nghiêng đầu nói: "Cố Trì Tây, chú có ly hôn hay không không liên quan gì tới tôi, cho dù chú có thật sự ly hôn, tôi cũng sẽ không đồng ý ở bên chú. Con gái chú đã lớn như vậy rồi, chú cũng nên lo lắng cho gia đình mình nhiều hơn chút đi.”

Cố Trì Tây nghe cô nói xong, không nói gì nữa, hắn rướn người tới ghê sau cầm lấy một cái túi, "Ở đây có thuốc cảm, tối qua em mắc mưa bị sốt, lát nữa nhớ uống thuốc.”

Tùng San nhận túi thuốc, cắn môi dưới, "Sau này chú có thể đừng đột ngột tới tìm tôi hay không? Tôi không muốn bị người ta nói ra nói vào.”

Cố Trì Tây cười cười, "Được.”

Tùng San nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Tôi đi học rồi nên có rất nhiều việc, chú có thể đừng tới tìm tôi nữa hay không.”

Cố Trì Tây vẫn cười ấm áp, "Được"

Cô nói gì hắn đều đồng ý như vậy khiến Tùng San cảm thấy không thoải mái. Cô cảm thấy mình như vậy thật tồi tệ, trong lòng không ngừng hỗn loạn. Vì thế sau khi nghĩ ngợi một hồi cô nói: "Cố Trì Tây, nếu từ giờ về sau chú không tới tìm tôi nữa, tôi sẽ rất cảm kích chú.”

Cố Trì Tây bật cười, "San San, nếu em còn không đi thì sẽ muộn giờ đấy.”

Câu nói này khiến Tùng San sợ hãi, cô vội vàng xoay người chạy vào trường, chạy nửa đường thì phát hiện mình không mang túi xách, cô vội vàng rẽ vào ký túc xá, khi tới dưới lầu ký túc thì gặp Lý Yến và Triệu Nhiên đang đi ra.

Lý Yến thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Tùng San, cô ấy cười nói: "Mình giúp cậu mang sách rồi không cần chạy.”

Tùng San thở hổn hển, lắc lắc cánh tay Lý Yến, "Yến Yến là tốt nhất, cái gì cũng biết!"

Lý Yến cười nói: "Tối qua cậu lăn lộn ở đâu thế? Mau khai ra ngay, thẳng thắn thì được hưởng khoan hồng, giầu giếm thì nghiêm trị!"

Tùng San sửng sốt, cô gãi gãi đầu nói, "Còn không phải mình về nhà sao, mưa to nên không về được.”

Triệu Nhiên yên lặng đứng một bên, nghe thấy câu này liền nhìn nhìn Tùng San, nhưng vẫn không nói gì. Tùng San bị cô ấy nhìn, trong lòng đột nhiên có chút hoảng.

Năm thứ tư đại học không phải lên trường nhiều, hơn nữa chỉ học một kỳ là xong, thời gian còn lại là để sinh viên đi thực tập. Tùng San theo Lý Yến và Triệu Nhiên đến phòng học, lúc này cô thấy mình không cần phải gấp gáp hoảng hốt trở về như thế, bởi vì một giảng đường to như vậy, mà số người tới ngồi chưa tới một nửa. Trong khi rõ ràng là mấy lớp học chung với nhau.

Tùng San nhìn xung quanh một chút, buồn bực thì thầm nói, "Mọi người đâu hết rồi?"

Lý Yến cười nói: "Đã là năm thứ tư rồi, ai còn nghiêm túc đi nghe giảng nữa chứ!" Nói xong cô lén lút nhét tai nghe vào tai, vừa nghe phát âm vừa học từ vựng.

Tùng San lại nhìn bạn học xung quanh, người nghiêm túc nghe giảng bài càng ít. Chỉ có Triệu Nhiên cầm sách, dáng vẻ rất chăm chú. Tùng San nhìn cô ấy một lúc mới phát hiện, thật ra Triệu Nhiên chỉ đang ngẩn người nhìn sách mà thôi.

Vì thế cô cũng không có tâm trí nghe giảng bài nữa, cô cảm thấy đầu mình rất đau, suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu. Cô ghé đầu nằm trên khuỷu tay, nhắm mắt, trong đầu lại lập tức xuất hiện dáng vẻ của Cố Trì Tây.

Trong ánh sáng u ám, khuôn mặt anh tuấn hiện lên rất rõ ràng, trong ánh mắt loé lên tia sáng, hắn nói, San San, không phải em không yêu tôi mà là em không dám yêu tôi.

Khi hồi tưởng lại những chuyện này trái tim cô không tự chủ co rút lại.

Chắc là hắn say rồi, cho nên mới vứt bỏ ngụy trang ôn hòa thường ngày, bại lộ khát vọng chân thật nhất, nói ra những lời chôn sâu tận đáy lòng.

Hắn nói, hắn không thường xuyên uống say, tối hôm qua là ngoại lệ.

Bởi vì tối qua hắn đi tìm Uông Tiểu Kinh, hắn muốn ly hôn vì cô.

Càng nghĩ càng đau đầu.

Chuông tan học vang lên rất đúng lúc, nó kịp thời kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.

Tùng San ngẩng đầu, cô bất giác thở dài. Khi phục hồi tinh thần cô phát hiện, Triệu Nhiên đang nhìn cô.

"San San, cậu có khỏe không?" Triệu Nhiên hỏi.

"À... ừ...” Tùng San không biết trả lời như thế nào.

Ánh mắt của Triệu Nhiên có chút lo lắng, "Mình thấy cậu nằm cả buổi học. Có muốn tới bệnh viện khám thử không?"

Tùng San cười cười, "Ừm mình có mang theo thuốc, về ký túc xá sẽ uống.”

Lý Yến nhìn gói thuốc, cười nói: "Có mẹ làm y tá trưởng ở bệnh viện lớn thật tốt, muốn thuốc gì cũng có.”

Tùng San miễn cưỡng cười nhẹ, theo Lý Yến và Triệu Nhiên ra khỏi lớp học, khi đi tới ngã rẽ ở hành lang thì gặp Chu Trường An đi tới, hắn trực tiếp cản đường Tùng San.

Lý Yến trừng mắt nhìn Chu Trường An, "Chó khôn không cản đường, mau tránh ra!"

Chu Trường An không nhìn Lý Yến, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Tùng San, "San San, hôm qua anh nhắn tin nhưng em không trả lời, vì thế anh phải tới tìm em.”