Tình Muộn

Chương 47




Cố Lâm Lâm ở trong trại giam chờ một tuần, khí thế kiêu ngạo đã biến mất như chưa từng tồn tại. Cô ta chỉ ngồi co ro trong căn phòng nhỏ với bốn vách tường, lỗ tai tiếp tục lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân như có như không xuất hiện, cô ta sẽ lập tức chạy lại cửa hô to, "Có phải ba tôi tới đón tôi không! Ba tôi đâu rồi?!"

Các quản ngục đã sớm quen với phản ứng như kẻ thần kinh của cô ta, thỉnh thoảng họ cũng sẽ cảm thán một câu, ba của cô gái này là ai chứ?

Uông Tiểu Kinh nhìn con gái mình qua lớp kính dày, thấy con gái tiều tuỵ nhợt nhạt, trái tim bà lại đau nhói. Trại tạm giam này là nơi cuộc đời Uông Tiểu Kinh bà hận nhất, bà từng nghĩ tới sẽ có một ngày khi bà chết đi, bà sẽ đem tất cả tài sản của mình ra mua bom, làm nổ tung tất cả trại giam ở thành phố A.

Hai mươi mốt năm trước, bà còn không lớn hơn Lâm Lâm bây giờ, mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui tìm người giúp cho Trịnh Bình Đông. Bà còn nhớ rõ từng câu bà đã nói với Trịnh Bình Đông, "Nhanh thôi, anh cũng sắp được thả ra rồi!" "Lần này em tìm được đúng người rồi, bọn họ nhất định có thể cứu anh ra!" "Bình Đông, anh nhất định phải chịu đựng, vì đứa con chưa sinh ra đời của chúng ta!"

Thời gian thắm thoắt thoi đưa, đảo mắt cái đã 21 năm.

Con gái của bọn họ cuối cùng cũng bình an ra đời và lớn lên.

Nhưng giờ đây, bà đang ưu sầu nhìn xuyên qua lớp kính dày quan sát Cố Lâm Lâm, bà không thể hiểu nổi, vì sao lịch sử lại lặp lại, vì sao bà lại phải ngồi ở đây, nhưng người đối diện lại đổi thành con gái của bà?

"Mẹ, sao ba còn chưa tới thăm con! Ông ấy không biết con bị giam sao? Mẹ mau đi nói cho ba biết đi!" Cố Lâm Lâm lau nước mắt.

Uông Tiểu Kinh nghe thấy Cố Lâm Lâm cứ mở miệng ra là "Ba của con", thì tức giận tới mức tay run rẩy.

"Mẹ không phải đã nói với con không được gọi ông ấy là ba sao? Con thấy chưa, ông ta vốn chưa từng quan tâm với con, bây giờ con vào tù, ông ta cũng chưa từng tới liếc mắt nhìn.” Uông Tiểu Kinh giận dữ nói.

"Không thể như vậy! Mẹ có nói cho ba không? Mẹ có chính miệng nói cho ông ấy không? Làm sao ông ấy có thể không tới cứu con được chứ!" Cố Lâm Lâm càng khóc càng lớn tiếng.

Uông Tiểu Kinh thật sự không đành lòng nói thật cho con gái biết, là vì ba con gật đầu đồng ý, nên con mới có thể bị giam lâu như vậy.

"Chẳng lẽ ba giận thật rồi, ông ấy biết con thuê người giết Tùng San cho nên giận thật rồi? Ba không cần con nữa sao?" Ánh mắt Cố Lâm Lâm rất oan ức, tựa như một con thú nhỏ bị vứt bỏ.

Uông Tiểu Kinh vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Con cẩn thận chút đi, những lời này không thể tùy tiện nói ra, nơi này có giám ngục, những lời con nói sẽ biến thành khẩu cung!"

Cố Lâm Lâm sợ tới mức câm lặng, sau đó lau nước mũi tiếp tục khóc: "Mẹ, con nên làm sao bây giờ? Con thật sự phải chịu án sao?"

Uông Tiểu Kinh kiên định lắc đầu, "Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cứu con ra!"

Bà đã không còn là đứa con gái không có ai để dựa dẫm hai mươi năm trước, bà đã nỗ lực nhiều năm như vậy, dù thế nào đi chăng nữa bà sẽ không để quá khứ tái diễn.

Rời khỏi trại giam u tối, ánh nắng chói chang bên ngoài làm đầu óc Uông Tiểu Kinh choáng váng. Bà lên xe, ổn định tâm tình, gọi cho Chu Trường An.

"Uông tổng, Lâm Lâm sao rồi?" Chu Trường An vội vàng hỏi.

"Lâm Lâm không sao.” Uông Tiểu Kinh bình tĩnh nói, "Bên Cố Trì Tây có động tĩnh không?"

Chu Trường An trả lời: "Cháu đã ở đây đợi ba ngày, nhưng vẫn không thấy Cố tổng tới công ty. Cháu nghĩ, hay là hôm nay cháu tới nhà ông ấy xem thử, dù cho Cố tổng không có ở đó, cháu cũng có thể xin Tùng San giúp đỡ.

Uông Tiểu Kinh thở dài, "Được.”

Ba ngày này Cố Trì Tây không đi đâu cả, chỉ ở nhà cùng Tùng San chăm sóc cho lão Tần. Hai người giống như có một sự ăn ý, không ai nhắc lại chuyện của Cố Lâm Lâm. Mỗi ngày họ cùng nhau nấu cơm, mớm thuốc cho Lão Tần, giúp Lão Tần làm vệ sinh, rồi vô ý nói chuyện phiếm với nhau. Cực kì hài hoà.

Tuy rằng thỉnh thoảng Cố Trì Tây cũng kiềm lòng không được ôm lấy Tùng San, hoặc là trộm hôn cô một cái, nhưng chưa có lần nào làm quá đáng. Tùng San dường như cũng có thói quen bị hắn trộm hương, đôi khi còn tránh qua một bên đánh hắn vài cái. Bị quả đấm mềm nhỏ đánh vào người, hắn rất hưởng thụ.

Tình trạng vết thương của Lão Tần phục hồi rất tốt, chỉ là chân trước chưa thể đứng lên được, nhưng dù sao Lão Tần cũng là chó, chịu không nổi cảnh cả ngày phải vùi mình một chỗ không được nhúc nhích, cho nên mấy ngày nay tinh thần vừa tốt lên được một chút, nó liền không ngừng sủa to muốn ra ngoài tản bộ. Cố Trì Tây đành phải gọi người đưa tới một chiếc xe nôi lớn, ôm Lão Tần bỏ vào trong xe nôi, rồi kéo tay Tùng San ra ngoài tản bộ.

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều, Tùng San không thể tiếp tục mặc áo ngắn tay với quần đùi ra ngoài nữa, nên cô đành phải đi tới chỗ chiếc tủ quần áo sang trọng kia chọn ra một chiếc đầm liền tay dài, vải tơ tằm, có một lớp vải mỏng lót bên trong màu xanh hải quân rất hợp với hoa văn trắng, mặc nó vào trông cô có vẻ trắng trẻo hơn. Khi cô bước ra, Cố Trì Tây nhìn thấy lòng liền nhộn nhạo, giữ lấy eo nhỏ ôm cô vào trong ngực, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Mặt Tùng San đỏ ửng, vội vàng buông hắn ra, trừng mắt nhìn hắn. Lão Tần đang nằm trên xe nôi vươn cổ ra, sủa "gâu gâu", thay Tùng San biểu đạt sự bất mãn.

Cố Trì Tây cười hài lòng, đẩy xe nôi đi ra cửa, "Đi thôi.”

Ánh trời chiều chói chang, trên mặt sông sóng nước lăn tăn. Khi Cố Trì Tây đẩy Lão Tần đi dạo trên con đường nhỏ cạnh bờ sông, thì phát hiện Tùng San vẫn đứng yên ở phía sau.

"Sao vậy?" Hắn hỏi.

Đôi mắt Tùng San khẽ động, "Chúng ta có thể đừng đi lối này không? Tôi... vẫn còn hơi sợ.”

Lúc này Cố Trì Tây mới nhận ra, ngày đó ở trên con đường này, Tùng San và Lão Tần đã gặp phải nguy hiểm. Vì thế hắn đẩy Lão Tần đi tới, ôm lấy eo Tùng San, "San San, có tôi ở đây, em không cần phải sợ gì cả.”

Tùng San vùi mình trong lòng hắn, đầu cô đặt ở lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập có lực kia, kiên định cười cười, "Vâng.”

Chỉ là một âm thanh đơn điệu như vậy, nhưng khi nghe vào trong lỗ tai Cố Trì Tây lại là âm thanh đẹp nhất thế giới. Hắn kích động ôm lấy cô bé con, nhắm ngay đôi môi hồng nhuận đang mím lại kia, cầm lòng không được hôn xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn Tùng San bị nghẹn đến mức đỏ bừng, cô nhắm mắt lại lông mi run nhè nhẹ, thân thể mềm nhũn như bơ, say đắm trong nụ hôn. Cô bé co người thuận theo như vậy, khiến Cố Trì Tây hôn càng thêm điên cuồng, hắn hận không thể không đi tản bộ, trực tiếp ôm cô bé con trở về nhà rồi ăn luôn.

Lão Tần duỗi cổ, nó vốn đang trừng đôi mắt to ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, cho đến khi nó nhận thấy gần đó có người, thì mới sủa lên một tiếng.

Chu Trường An đứng cách đó không xa, cả người như hóa đá.

Tuy hắn đã sớm nghĩ đến chuyện Tùng San và Cố Trì Tây có quan hệ không đơn giản, nhưng hình ảnh trước mắt này, khiến hắn khiếp sợ, đầu óc trống rỗng.

Hắn không thể tin được, người Cố Trì Tây đang ôm trong ngực lại là Tùng San.

Người con gái mà hắn từng xem như bảo vật, từng đau lòng vì hắn đã phụ lòng cô, người con gái từng chỉ vào mũi hắn mắng hắn không có tiền đồ, bây giờ lại bị một ông chú bốn mươi ba tuổi ôm lấy, hôn môi.

Hắn rốt cuộc đã làm ra tội lỗi gì?

Cố Lâm Lâm bị giam trong tù, Tùng San thành người phụ nữ của Cố Trì Tây.

Nghĩ lại mà sợ.

Lão Tần sủa một tiếng mà thấy hai người vẫn không phản ứng, vì thế nó lại lo lắng sủa thêm hai tiếng, lúc này Cố Trì Tây mới lưu luyến không rời buông Tùng San ra, quay đầu lại xoa đầu lão Tần, "Sao vậy?"

Tùng San cúi đầu, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm xuống, trong thân thể như có một luồng điện không thể kiếm chế đánh ập vào người khiến tim cô đập rất nhanh.

Lão Tần hướng về phía Chu Trường An đang đứng sủa to, Cố Trì Tây nhìn qua, lúc này hắn mới nhìn thấy Chu Trường An, tầm mắt hai người chạm nhau, Chu Trường An sống lại từ tình trạng hoá đá, hắn ổn định cảm xúc, "Cố tổng, xin hỏi hiện tại ngài có rảnh không? Uông tổng của chúng tôi muốn xin ngài nể tình tới gặp mặt bà ấy một lát.”

Tùng San ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Trường An, vẻ mặt đờ ra. Cô không nói gì, xoay người đẩy xe nôi của Lão Tần, "Tôi đưa Lão Tần đi tản bộ trước, hai người cứ từ từ trò chuyện.”

Cố Trì Tây lại ôm chặt lấy Tùng San lần nữa, dịu dàng nói: "Không có gì để nói cả, chúng ta đi tản bộ.”

Chu Trường An nóng nảy, "Cố tổng, Lâm Lâm đã bị giam trong tù một tuần rồi, nên hối cải cũng hối cải rồi, ngài có tính để cô ấy ra ngoài không? Cô ấy là con gái của ngài mà!"

Cố Trì Tây đứng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại, "Hay là nên nhốt nó thêm vài ngày nữa đi, bởi vì nó là con gái tôi nên mới phải làm như vậy đấy, Lâm Lâm không phải đứa dễ dàng hối cải.”

Chu Trường An bước tới, nhìn thẳng vào Cố Trì Tây, "Cố tổng, tôi nói câu này nghe có lẽ không hay lắm, tuy rằng Lâm Lâm có sai, nhưng chuyện này không thể hoàn toàn trách cô ấy chứ? Lý do cô ấy hận San San ngài hiểu rõ nhất, đây không phải chuyện thường tình sao? Uông tổng đã phải hạ thấp mặt mũi như bây giờ, ngài không thể giơ cao đánh khẽ, cho tất cả mọi người một đường lui sao?"

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Tùng San, "San San, trước kia em vẫn nói Lâm Lâm vu oan cho em và Cố tổng, nhưng bây giờ, chẳng lẽ vừa rồi anh mù sao? Nếu em đã làm chuyện như vậy, còn có tư cách gì mà nói không tha thứ cho Lâm Lâm?"

Trái tim Tùng San co thắt lại, tay nắm xe nôi khẽ dùng sức.

Sắc mặt Cố Trì Tây lạnh lẽo, "Chu Trường An, chưa tới lượt cậu đứng trước mặt tôi nói chuyện.”

Cái giọng nói cứng rắn lạnh lẽo kia, lộ ra sợ hung tàn, Chu Trường An nghe thấy lạnh cả sống lưng, lúc này hắn mới nhận ra khi nãy mình đã quá lời.

Cố Trì Tây ôm lấy Tùng San, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, rồi quay đầu lạnh lùng nhìn Chu Trường An, "Về nói với Uông Tiểu Kinh, tôi muốn thứ gì, bà ta biết rất rõ. Chuẩn bị cho tốt mọi thứ rồi hẵng đến gặp tôi.”

Uông Tiểu Kinh nghe Chu Trường An thuật lại xong, thật lâu không nói một lời, vẻ mặt tựa như một động băng, lạnh lẽo vô cùng.

Chu Trường An không dám lên tiếng, yên lặng ra khỏi phòng.

Uông Tiểu Kinh một mình đứng trong văn phòng, sau đó bà đi xuống tầng, lái xe về nhà. Trong nhà lạnh lẽo vắng lặng, không có Cố Lâm Lâm làm ầm ĩ, tất cả mọi thứ đều ngay ngắn sạch sẽ, giống như nơi này căn bản không phải là nhà.

Bà đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, cầm lấy cuốn sổ màu đen, ôm nó trước ngực, hít sâu một cái, nước mắt liền trào ra.

"Bình Đông, em thua rồi, em còn chưa thể trừng phạt Cố Trì Tây, vì sao em nỗ lực nhiều năm như vậy, nhưng vẫn bất lực thế chứ?"

Bà lau nước mắt trên mặt, "Nhưng em không thể đứng yên nhìn con gái mình rơi vào hoàn cảnh như anh, để nó phải dành phần đời còn lại của mình phía sau song sắt!"

Bà đứng lên, đi vào thư phòng mở két an toàn, lấy ra hai bản hôn thú màu đỏ. Mặc dù nó là món đồ đã rất lâu rồi, nhưng vì bà cất nó rất cẩn thận, nên tấm bìa bao giấy hôn thú vẫn còn mới tinh. Bà mở một bản ra, bên trong có một bức hình hai người chụp chung, nhưng không ai cười.

Bà còn nhớ rõ khi rời khỏi nơi đăng kí, hắn vung tay lên, vứt giấy hôn thú cho bà, một câu cũng lười nói, lên xe rời đi. Còn bà nắm chặt lấy hai tờ giấy đó, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cố Trì Tây, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận! Đến một lúc nào đó anh sẽ phải quỳ gối xuống cầu xin tôi ly hôn!"

Khi đó cô còn trẻ tuổi như thế, đỡ cái bụng bầu đã lộ ra, một mình bắt xe taxi về nhà.

Qua nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn tin tưởng, tin tưởng vững chắc rằng sẽ có một ngày hai bản hôn thú mà bà đã cất giữ kỹ càng trong két sắt này sẽ là vũ khí đắc lực để trừng phạt hắn

Bà vẫn luôn chờ đợi.

Không thể tin rằng bà chờ đợi lâu như vậy lại thành như hôm nay.

Hai mươi năm sau, Uông Tiểu Kinh và Cố Trì Tây cùng nhau đi vào Cục Dân Chính một lần nữa. Bởi vì đã hẹn trước, nên cục trưởng đã tự mình ra nghênh đón, đưa hai người vào phòng riêng, đăng ký viên cũng không dám nhiều lời hỏi thêm gì, chỉ cười cười cầm hai tờ giấy kia lên xem, sau đó rất sảng khoái đóng một dấu nổi thật to lên tờ hôn thú, "Hết Hiệu Lực".

Khi đó Cố Trì Tây vẫn luôn điềm đạm nhã nhặn cười nhẹ, Uông Tiểu Kinh thì một chút cũng không thể cười.

Lúc ra khỏi Cục Dân Chính, Cố Trì Tây nói với Uông Tiểu Kinh: "Chiều nay Lâm Lâm sẽ được thả ra, bà tới đón nó đi.”

Uông Tiểu Kinh lạnh mặt, im lặng một lát rồi nói, "Ông có thể tới gặp nó không? Lâm Lâm vẫn luôn muốn gặp ông.” Nói xong trên mặt bà không thể kìm chế được nỗi đau lòng vô hạn và sự không cam tâm.

Cố Trì Tây mỉm cười, "Được.”