Tinh Ngự

Chương 9: Mộng tưởng




- Lăng Phong, chuyện lần này ngươi lập được đại công, ta sẽ hướng gia tộc báo cáo công lao của ngươi.

Lửa Khu Canh nhóm lên, ma thú tụ lại xung quanh cửa khe cốc cũng lui lại toàn bộ, hết thảy mọi thứ đều khôi phục lại an tĩnh, Bạch Nham tán thưởng nói.

- Huấn luyện viên, nếu như không phải Trần Hàng tự tiện vọng động, chỉ sợ tình thế sẽ không nghiêm trọng như vầy!

Khải Ân đứng dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hàng:

- Hơn nữa, Trần Hàng có ý đồ ngăn cản đốt lửa Khu Canh, ta hi vọng phải truy cứu trách nhiệm của hắn!

Sắc mặt của Trần Hàng thoáng cái trắng bệch, hắn phân biệt nói:

- Ta chỉ là thấy ma thú tiến tới quá nhanh, nhất thời luống cuống tay chân, chưa kịp bẩm báo. Về phần ngăn cản đốt lửa Khu Canh, câu này ai nói? Ta chưa từng bảo không thể đốt lửa khu canh, chỉ muốn vì gia tộc tích lũy thêm một ít ma hạch thôi.

- Được rồi, không cần phải nói nữa, động tĩnh trong nội cốc lần này không phải chuyện đùa, ma thú xuất hiện trình độ cũng không quá thấp. Ba ngày sau là lễ nghi thức mừng tân sinh nhập doanh, ta sẽ bẩm báo gia tộc, đề nghị đem liệp sát đại điển ba năm một lần cùng an bài cùng nghi thức! Bạch Nham đưa ra kết luận.

Khải Ân còn muốn nói nữa, nhưng Lăng Phong ở sau lưng nhẹ nhàng kéo hắn. Lăng Phong biết rõ tâm tư của Khải Ân phi thường nhẵn nhụi, điểm ấy cùng với bề ngoài của hắn hoàn toàn khác biệt. Hắn vốn là muốn mượn cơ hội này để phá đổ Trần Hàng, nhưng Lăng Phong lại hiểu rõ sai lầm này cho dù có níu lấy không tha thì cũng chẳng thể nào tạo thành tổn thương lớn cho Trần Hàng được, cho nên mới ngăn cản hắn.

Tai nạn phân tán sương mù trong nội cốc cũng là một cơ hội khó có được, bởi vì sương mù tán đi, nhân loại tiến vào trong nội cốc cũng sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng phải chịu ngăn cản của sương mù, và ma thú ở khu vực sương mù tán đi tương đối mà nói cũng không phải rất cường đại, bởi vậy nội cốc trở thành một trường săn ma thú tuyệt hảo! Mỗi khi đến thời điểm này, Băng gia đều có thể thu hoạch được rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó trọng yếu nhất là ma hạch! Đối với các hiểm cảnh liệp sát ma thú khác trên Thần Vẫn đại lục, thành phẩm tốn hao trong này phải thấp hơn rất nhiều.

Úc Vi liếc nhìn Bạch Nham một cái, đối với phương pháp xử trí của hắn rất là bất mãn, bất luận kẻ nào cũng đều có thể thấy được chuyện Trần Hàng ngăn cản lửa Khu Canh vừa rồi tuyệt đối là có chủ tâm bất lương, bỏ mặc không truy cứu không khác gì là cổ vũ tà khí! Bạch Nham cười khổ, cũng không nhìn lại mà quay đầu đi.

Kỳ thật Bạch Nham cũng phi thường khó xử, hắn trên thực tế đối với cử động của Trần Hàng cũng có chút bất mãn, sở dĩ thiên vị hắn là vì Trần Hàng đã thức tỉnh Cự Linh Lục Kinh Cức ...- Đó là Thực Linh rất hiếm thấy! Trong các phân loại của Cự Linh, Thú Linh là phổ biến nhất, dạng Cự Linh hình người của Khải Ân, Cự Linh ngựa của người của Giản gia gặp ngoài Băng Phong thành, đại loại cũng có thể phân chia vào Cự Linh đó.

So sánh mà nói, Cự Linh Thực Vật hệ Lục Kinh Cức như vậy tương đối khá là hiếm thấy, khả năng của Thực Linh thuần túy mà nói ở phương diện lực công kích cũng không xuất chúng, nhưng mà chỉ cần phối hợp với tinh chương thích hợp, trong chiến đấu quần thể, Thực Linh Thiên Hành Giả có thể phát huy tác dụng cực lớn! Về phần Cự Linh mang tính khí cụ cùng với các loại kỳ lạ quý hiếm cổ quái cực kỳ thừa thớt, Trần Hàng là kẻ có được Lục Kinh Cức mới chân chính là người có tiềm lực bồi dưỡng, cũng nhất định là người sau này sẽ tiến vào Cung Phụng Các, thậm chí còn được đại trưởng lão tự mình chỉ điểm trụ cột!

Bạch Nham là bởi vì thiên phú của Trần Hàng nên mới che chở cho hắn, nhưng mà Úc Vi thì có thể nói là đã hoàn toàn dựa vào yêu thích của bản thân mình rồi, trong mắt nàng Lăng Phong khắc khổ vươn lên mới chân chính là nhân tài! Bởi vậy, nàng quyết đoán nói:

- Lăng Phong, lần này ngươi lập được đại công, không thể không ban thưởng! Ta thấy như vầy đi, cũng không cần đợi gia tộc hạ mệnh lệnh xuống. Lần này liệp sát được không ít Khiếu Nguyệt Thiên Lang, ta làm chủ đem hai mươi viên tam tinh ma hạch trong đó ban thưởng cho ngươi, về phần ban thưởng còn lại của gia tộc đợi sau khi có quyết định rồi nói.

Bạch Nham định vung tay ngăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Úc Vi, đành phải ngượng ngùng cúi đầu.

Hai mươi viên tam tinh ma hạch! Một viên giá trị tính theo thị trường cũng vượt qua một trăm mười miếng kim tệ rồi. Ở trong xã hội, ba miếng kim tệ cũng đã đủ cho một nhà ba người chi tiêu cả tháng! Nghe được tin tức này, tất cả đệ tử doanh huấn luyện đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Lăng Phong, trong đó cũng không thiếu người ghen ghét.

- Huấn luyện viên, chuyện lần này cũng không phải chỉ có mình ta lập được công lao, ta thấy không bằng như vầy đi, đem những viên tam tinh ma hạch này toàn bộ đổi thành ma hạch hai sao, dựa theo công lao lớn nhỏ lần này phân phối đều đặn!

Lăng Phong biết đạo lý có chỗ tốt thì không thể độc chiếm, huống hồ sau khi có Tinh Diễn Quyết, có ma hạch trợ giúp hay không đối với hắn cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.

Mà ánh mắt của chúng đệ tử nhìn về hắn cũng đều nóng bỏng hơn rất nhiều, nhất là những đệ tử ngoại doanh kia, nghe Lăng Phong nói thậm chí ngay cả bọn họ cũng có phần, không khỏi cảm kích nhìn về phía Lăng Phong.

Úc Vi vui mừng cười:

- Tùy ngươi đi.

Lăng Phong có thể không bị phú quý mờ mắt mà thay đổi khiến cho nàng rất vui vẻ.

Lúc chạng vạng tối, mệnh lệnh của gia tộc cũng truyền xuống, gia tộc đồng ý với đề nghị của Bạch Nham, đem liệp sát đại điển định vào ngày kế của nghi thức mừng tân sinh nhập doanh. Về phần đề nghị của Lăng Phong, gia tộc cũng cùng nhau tiếp thu, thậm chí còn trích nhiều hơn một phần ma hạch hai sao, dùng để ban thưởng cho các đệ tử có công. Mà Lăng Phong ngoại trừ được gia tộc ban thưởng ra, còn chiếm được thêm ba viên ma hạch của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, mà Trần Hàng ở một bên nhắm vào hắn cũng âm thầm nảy sinh một tia ác độc.

Vào ban đêm, sau khi Lăng Phong tu luyện xong, ngồi vuốt ve tam tinh ma hạch trong tay, từ ngoại hình cho thấy, tam tinh ma hạch cùng nhị tinh ma hạch cũng không có khác nhau quá lớn, khác biệt duy nhất chỉ là khí tức phát ra trên nó mà thôi. Năng lượng khí tức của tam tinh ma hạch không thể nghi ngờ là càng thêm thuần khiết một chút!

Nghĩ đến trước đó vài ngày gia tộc hủy bỏ việc phân phối nhị tinh ma hạch cho mình, nhưng bây giờ lại chủ động ban thưởng cho mình tam tinh ma hạch, biến hóa to lớn trong đó không thể không khiến người ta phải cảm thán. Lăng Phong biết rõ tất cả những biến hóa này đều là dựa vào thực lực của mình mà tranh thủ, lập tức không khỏi kiên định hơn lòng tin tu luyện của mình!

Một trận chiến trải qua hôm nay, hắn ngạc nhiên phát hiện tốc độ phục hồi chân lực của mình xác thực thay đổi nhanh hơn rất nhiều, tuy rằng không giống Thánh Vực cường giả trong truyền thuyết không ngừng sinh sôi, nhưng mà so với trước đây tổi thiểu cũng phải nhanh hơn gấp hai lần!

- Nhảm! Ngươi cho rằng đạt tới thực lực của Thánh Vực cường giả liền thực là không ngừng sinh sôi sao?

Lăng Phong biết Sang Sư lại muốn bắt đầu "tẩy não" mình rồi, bất quá loại tẩy não này hắn cũng phi thường cam tâm tình nguyện tiếp nhận, hắn phát hiện Sang Sư tuy rằng thường xuyên kể một ít chuyện sương phủ mây che, nhưng mà những lân phiến che đậy trong đó thông thường khiến cho mình thu được ích lợi không nhỏ!

Sang Sư rõ ràng rất hài lòng với thái độ của hắn, giảng giải nói:

- Cảnh giới không ngừng sinh sôi kỳ thật bất quá cũng chính là tốc độ hồi phục chân lực cực nhanh thôi! Nếu như người trong Thánh Vực vận dụng một ít chiêu thức tiêu hao chân lực khổng lồ, tốc độ chân lực hồi phục cũng sẽ không theo kịp tốc độ tiêu hao.

Lăng Phong có chút minh bạch, nếu hắn bây giờ chỉ vận dụng mạch luân ...- Tam Thốn Kích mà nói, tốc độ tiêu hao chân lực khả năng còn không bằng tốc độ bổ sung, nhìn theo bề ngoài tự nhiên là chân lực vĩnh viễn không tiêu hao. Nhưng mà một khi bản thân vận dụng Tứ Thốn Kích mà nói, tốc độ hồi phục chân lực liền xa xa không kịp. Hắn hơi có chút tiếc nuối nói:

- Chẳng lẽ không tồn tại không ngừng sinh sôi chính thức sao?

Sang Sư trầm mặc một hồi, mờ ảo nói:

- Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, sau này nếu ngươi tu luyện ra tiểu thế giới của mình, có thể tự hình thành thế giới mà nói, chỉ cần thế giới của mình không ngã, năng lượng liền vĩnh viễn không thiếu!

Nói đến đây, hắn tự giễu cười:

- Ngươi bây giờ chỉ mới có một chút đỉnh tu vi? Ta nói với ngươi điều này làm gì cơ chứ?

Không để cho Lăng Phong cơ hội đặt câu hỏi, hắn hỏi lần nữa:

- Tiểu tử, ngươi có mộng tưởng thuộc về mình không?

- Mộng tưởng?

Bị Sang Sư đột nhiên xuất ra một câu hỏi khiến hắn sửng sống, Lăng Phong giật mình:

- Mộng tưởng ư?

- Đã ba ngày không ăn thứ gì rồi, tiếp tục như thế sẽ chết mất!

Bên đống rác, một tiểu tử tối đen như mực duỗi đôi tay non nớt cố gắng đào móc rác rưởi tanh tưởi, mong muốn tìm được một chút mẩu bánh mì để no bụng. Có điều đám chó hoang đã sớm đến trước một bước đem tất cả những gì có thể ăn ăn sạch sẽ, ánh mắt của tiểu tử kia bắt đầu dần dần tan rã, bánh mì, chỉ cần có một miếng để đầy bụng, đây là khát vọng duy nhất của ta a......

Dần dần, hắn xác thực tin rằng bản thân mình đã thấy được thiên đường, bởi vì có một cái bánh mì tỏa ra mùi thơm ngào ngạt đang ở trước miệng mình, dù rằng miếng bánh còn chưa được hoàn thiện tinh xảo.

- Này, tiểu tử kia, ăn từ từ đi.

Người cầm miếng bánh mì lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Tiểu tử kia, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyên ý gia nhập trại huấn luyện Băng Phong Cốc không?

- Hở, trại huấn luyện, ăn được không?

- Ặc, có thể nói là như vậy...... Chỉ cần gia nhập trại huấn luyện, mỗi ngày đều có bánh bao trắng như tuyết!

- Vậy được rồi.

......

- Nhớ kỹ, các ngươi là Băng gia đệ tử, nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ Băng gia, thủ hộ hết thảy trong gia tộc! Dù rằng mục tiêu này phải tiêu hao hết tất cả nhiệt huyết của các ngươi! Thì các ngươi cũng phải mang nó trở thành lý tưởng suốt đời, chấp nhất mà kiên trì!

......

Khổ tu, gió lạnh thấu xương, ánh nắng rừng rực, không ngừng khổ tu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tu luyện ra lực lượng cường đại nhất để thủ vệ gia tộc!

...- Đây là mộng tưởng duy nhất của ta a!

......

Thời gian mười sáu năm trôi qua hiện lên trước mắt, từ năm bốn tuổi được chấp sự của Băng gia ngoại môn đưa vào trại huấn luyện cho tới bây giờ. Thời gian mười hai năm trôi qua trong nháy mắt, mộng tưởng của mình đến tột cùng là gì? Giờ phút này bị Sang Sư hỏi, Lăng Phong nhất thời ngỡ ngàng.

- Ta không yêu cầu ngươi bây giờ nghĩ cái gì cho rõ cả, nhưng mà ta hy vọng ngươi sau này có một ngày có thể nói rành mạch cho ta biết, mộng của ngươi đến tột cùng là gì.

Sang Sư từng câu từng chữ nói:

- Bởi vì kẻ không biết rõ mộng tưởng của mình vĩnh viễn không thể tu luyện ra lực lượng mạnh nhất!

Lăng Phong toàn thân chấn động, nhìn thần sắc nghiêm túc trước nay chưa từng có của Sang Sư, thật lâu sau, mới hỏi hắn:

- Vậy còn mộng tưởng của ngài? Nó là cái gì?

- Mộng tưởng của ta?

Rõ ràng không ngờ rằng Lăng Phong sẽ hỏi, Sang Sư ngây ngốc một hồi sau mới ha ha cuồng tiếu:

- Ta làm người chỉ cầu mong, trong đại địa bao la rộng lớn này, không một kẻ nào có thể đứng trên ta. Ta làm người chỉ cầu mong, trong vùng trời có những ngôi sao rực rỡ trên kia, không một kẻ nào có thể làm chủ mệnh ta!

Khí tức cuồng liệt kiêu ngạo lập tức tràn đầy thiên địa, giờ khắc này Sang Sư phảng phất như không còn là một linh hồn thể nữa, mà giống như một pho tương ma thần ngạo thị thiên địa!

Yên lặng, thật lâu không nói gì!

Ai cũng không biết đêm nay Lăng Phong đến tột cùng suy nghĩ những thứ gì, chỉ có hắn biết rõ, trong lòng mình đã có nhiều hơn một loại phách đạo ma thần, một thân ảnh không muốn thuần phục với bất luận sinh linh nào đứng dưới, đạo thân ảnh kia rõ ràng như thế, rõ ràng mãnh liệt thiêu cháy tâm hồn thiếu niên, khiến cho nội tâm hắng không khỏi sinh ra một cổ hào hùng!

...- Đều là thân nam nhi, tại sao phải khuất dưới người khác?