Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo

Chương 15: Thương hội bán ma hạch Lang Hồn




Sát Nặc đi theo sau Ngự Thượng Tuyền, nhìn y giống như tiểu hài tử lần đầu tiên được xuất môn, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng không có ý định mua, mà chỉ hỏi cái này một chút cái kia một chút, hỏi đến khi chủ quán không còn kiên nhẫn, mới lộ ra nụ cười thật tươi, còn đặc biệt dùng ngữ khí giật mình nói: “A, nguyên lai là như vậy!”

Sau đó chủ quán sẽ không tiếp tục không kiên nhẫn nữa.

Nơi Ngự Thượng Tuyền đến xem, đều là quán ven đường, không có vào các cửa hàng.

Cứ như vậy nhìn y nơi nơi xem vật phẩm, Sát Nặc tự nhiên cảm thấy, nếu có thể tiếp tục như thế này, cũng không tệ.

Đột nhiên, Ngự Thượng Tuyền không biết nhớ tới cái gì, nện bước chân chạy trở về, thở phì phò hỏi: “Sát Nặc, chúng ta còn chưa bán mấy khối ma hạch!”

Sát Nặc sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ tới, lúc trước Ngự Thượng Tuyền có một túi ma hạch to.

Sờ sờ cái mũi, nếu định giá chính xác, phỏng chừng có thể mua cả một tòa thành nhỏ.

Từ trong hành lý lấy ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo đưa cho Ngự Thượng Tuyền, hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu tiền?”

Ngự Thượng Tuyền nhìn cảnh tượng người đến người đi tấp nập, đột nhiên có một loại cảm giác xa lạ, thật giống như…… Lại được nhìn thấy ánh mặt trời……

Cũng khó trách, từ trước đến nay y đều ở trong phòng, hiếm khi được ra ngoài, mà sau này lại ngây người trong rừng rậm lâu như vậy, có suy nghĩ như thế, cũng không có gì kỳ quái.

Nghe được vấn đề Sát Nặc hỏi, Ngự Thượng Tuyền ngẩn người, y còn chưa có nghĩ tới vấn đề.

Lắc đầu, đối với Sát Nặc tỏ vẻ chính mình cũng không biết, ý bảo hắn tự quyết định là được rồi.

Sát Nặc gật gật đầu, nói: “Đi theo ta”.

Sát Nặc dẫn y đến một tiệm tạp hóa nhỏ ở một nơi không thu hút, không có bảng hiệu lớn, cũng không có trang trí xa hoa, chỉ là một tiểu điếm mộc mạc.

Tuy vị trí khó thấy, nhưng có đôi khi, nếu thật sự quan sát, luôn có thể tìm được điểm bất đồng của nó so với các tiểu điếm khác.

“Sát Nặc, ngươi xem, tiểu điếm kia trên bảng hiệu có một cái đầu sói!” Ngự Thượng Tuyền kêu lên, tựa hồ phát hiện ra chuyện gì.

Lúc trước, Sát Nặc từng nói qua với y, trên đại lục này, dấu hiệu đặc biệt làm người khác chú ý, có thể là danh nhân hoặc là thương hội, hay là dong binh đoàn nổi danh.

Mà dấu hiệu trước mắt này, chính là dấu hiệu của một trong những thương hội nổi danh nhất, thương hội Lang Hồn.

Cũng không phải vì thương hội này có bối cảnh gì lớn, mà là vì trong thương hội này giá các vật phẩm đều vô cùng hợp lý, cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện chuyện linh tinh lừa gạt người ngoài nghề.

Trong những vùng xa xôi, cũng có các chi nhánh của thương hội Lang Hồn, nhưng bởi vì cách xa tổng bộ, khó tránh khỏi xuất hiện những hành vi lừa gạt, cho nên, vì để ngăn chặn những loại hành vi này, mỗi chi nhánh đều được trang bị một thủy tinh cầu viễn trình trách cứ, nếu có xuất hiện hành vi lừa gạt khách hàng, thì khách hàng có thể tại thủy tinh cầu này nhắn lại, sau khi qua điều tra rõ ràng, chủ chi nhánh kia sẽ bị xử phạt.

Hơn nữa, điều khiến thương hội Lang Hồn làm thêm được lòng người, ngoài giá cả hợp lý, chính là thái độ phục vụ khách hàng.

Nếu dưới tình huống đông khách mà không thể kịp thời tiếp đón, bọn họ sẽ phi thường lễ phép nói khách hàng thông cảm, chứ sẽ không xuất hiện hành vi chỉ lo vội vã lấy tiền, mà không để ý đến khách hàng ở một bên hỏi giá.

Bất quá cũng may, thương hội Lang Hồn thành lập nhiều năm như vậy, người mua và bán vật phẩm đều tương đối kiên nhẫn, nếu như có chuyện gấp cần phải giải quyết nhanh, khách hàng có thể sử dụng hình thức phục vụ nhanh, tất nhiên, sử dụng hình thức này thì sẽ thu thêm phí.

Nhưng loại hình phục vụ bình thường cũng tương đối nhanh, tuy giá có chút cao, nhưng nếu thật sự không có đủ tiền, cũng có thể đề ra một kỳ hạn, nếu trong kỳ hạn đó mà thanh toán hết số tiền thì vẫn có thể mua được vật phẩm.

Vì để cam đoan sẽ trả tiền đúng hạn, khách hàng nhất định phải có thẻ tinh tạp làm bằng chứng.

Mà nơi Sát Nặc muốn đi, đúng là thương hội Lang Hồn.

Sát Nặc gõ gõ cửa, liền nắm tay Ngự Thượng Tuyền đi vào, nhìn bên trong không có ai, liền nhẹ nhàng kéo chuông ở phía sau cửa – dù sao, là người thì có ba gấp, xuất hiện loại tình huống này chúng ta cũng phải thông cảm.

Rất nhanh, có một thanh âm thanh thúy theo buồng trong truyền ra: “Khách nhân tôn quý, thỉnh chờ!”

Không bao lâu sau, có một tiểu cô nương tóc vàng buột tóc bím đuôi ngựa bước nhanh tới, cách quầy một khoảng, vội vàng liếc mắt nhìn hai người, nở một nụ cười hữu hảo, nói: “Kỵ sĩ tiên sinh cùng Đổ thạch ma pháp sư tiên sinh tôn quý, xin hỏi các vị có gì cần ta phục vụ? Ta là nhân viên của cửa hàng chi nhánh thứ 3 Phúc Đức Liệt, ta tên là Thân Mã”.

Thái độ của nàng phi thường tốt, hoàn toàn không vì quần áo của hai người bẩn thỉu mà tỏ vẻ khinh miệt.

Sát Nặc: “……”

Hắn chưa từng tự mình tới nơi này, không biết nên nói chuyện như thế nào?

Ngự Thượng Tuyền nhìn Sát Nặc không nói gì, cũng biết tính tình hắn, cho nên liền tiến đến bên người Sát Nặc, nói: “Xin chào, Thân Mã tiểu thư, ta nghĩ chúng ta cần bán một ít vật phẩm đổi tinh tệ”.

Trên thế giới này, Đổ thạch ma pháp sư có địa vị tương đối cao, dù sao đổ thạch ma pháp sư nắm giữ năng lực liên quan đến việc thăng cấp của Kỵ sĩ, cho dù chỉ là một Đổ thạch sư học đồ, cũng không cần thiết phải lễ phép với một nhân viên cửa hàng như vậy, nhưng do tu dưỡng tốt cùng với sự giáo dục của mẹ ở kiếp trước đã khắc sâu vào y, nên khi đối xử với người, vô luận là ai, y đều bảo trì thái độ tôn trọng.

Quả nhiên, tiểu thư nhân viên đối với Ngự Thượng Tuyền bình dị gần gũi rất có hảo cảm: “Đương nhiên, xin hỏi ngài muốn bán cái gì? Ta nghĩ thương hội chúng ta sẽ cho ngài một cái giá hợp lý, tin tưởng sẽ không làm ngài thất vọng”.

Ngự Thượng Tuyền cố gắng hồi tưởng lại lời nói của trưởng lão trước kia khi y đi theo trưởng lão ra ngoài.

“Đương nhiên, ta tin tưởng danh tiếng của thương hội Lang Hồn”. Ây, thật là không quen a, bất quá, cũng không quá khó nói như trong tưởng tượng của y.

“Thỉnh ngài lấy ra vật phẩm ngài cần bán, ta sẽ xem xét, đương nhiên, cuối cùng vẫn tùy quyết định của ngài có muốn bán nữa hay không”. Tiểu thư nhân viên mặt mang tươi cười đối với Ngự Thượng Tuyền nói, thực hiển nhiên, đối với Ngự Thượng Tuyền rất hảo cảm.

Ngự Thượng Tuyền thở dài nhẹ nhõm, cũng không tiếp tục nói lời khách sáo, từ trong hành lý của Sát Nặc lấy ra hai khối ma hạch hơi tốt một chút, cùng một ít ma hạch có tỳ vết.

Y một tay không cầm được nhiều, chỉ cầm được bốn khối mà thôi, sau khi đưa qua, lại từ bàn tay to của Sát Nặc lấy ra gần mười khối như thế, cùng đưa tới.

“Thỉnh Thân Mã tiểu thư hỗ trợ xem xét”.

Tiểu thư nhân viên cửa hàng rất lễ phép dùng hai tay tiếp nhận, hơn nữa cẩn thận đặt ở trên khay, mặc dù khi thấy vật phẩm bọn họ lấy ra, đồng tử rõ ràng hơi co rút một chút, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn.

Sát Nặc ở trong lòng không khỏi tán thưởng, nhân viên thương hội Lang Hồn bồi dưỡng quả nhiên thật không tầm thường.

“Đổ thạch ma pháp sư tiên sinh, đây là vật phẩm ngài muốn bán sao?” Trong giọng nói không giấu được kinh hỉ, hai gò má cũng hồng hồng.

“Bán” Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, “Ta nơi này vẫn còn một ít, hy vọng có thể ở trong này bán ra”.

Nhân viên cửa hàng thanh âm không khỏi đề cao hơn vài phần, “Còn có?” Nhưng rất nhanh phát hiện mình thất lễ, lập tức điều chỉnh lại, rồi nói: “Thỉnh ngài chờ một chút, ta nghĩ ta cần xin chỉ thị của điếm trưởng, mới có thể định giá vật phẩm của ngài”.

Ngự Thượng Tuyền gật đầu, ý bảo tiểu thư nhân viên tùy ý.

Sau khi được cho phép, tiểu thư nhân viên liền bưng khay đi vào nội thất, trước khi đi vào, còn không yên tâm quay đầu nói một câu: “Thỉnh ngài chờ, chúng ta sẽ ra một giá tuyệt đối khiến ngài vừa lòng!”

Chỉ chốc lát sau, bên trong liền truyền đến âm thanh thảo luận, hẳn là đang bàn xem nên ra giá bao nhiêu thì mới khiến bọn họ vừa lòng.

Ngự Thượng Tuyền cùng Sát Nặc ở bên ngoài kiên nhẫn chờ, trong điếm có bố trí một bộ ghế ngồi, sau khi hai người ngồi xuống, Ngự Thượng Tuyền thở ra một hơi, ngã xuống trên đùi Sát Nặc.

Sát Nặc khoát tay lên hông Ngự Thượng Tuyền hơi hơi dùng sức, hỏi: “Mệt chết đi?”

Ngự Thượng Tuyền lắc đầu,” Cũng không phải, chỉ là không thích khách sáo trong lời nói như vậy”.

Chu chu miệng, thật không biết trưởng lão đến tột cùng làm thế nào có thể kiên trì nhiều năm như thế, Sát Nặc xoa xoa đầu Ngự Thượng Tuyền, nói: “Chờ một lát là tốt rồi”.

Hai người vừa dứt lời, từ bên trong liền truyền đến một trận tiếng bước chân, nghe thanh âm, tốc độ thật là nhanh, hơn nữa tựa hồ là đang xuống lầu.

Người đi ra, trừ bỏ nhân viên Thân Mã, còn có một nam nhân ước chừng khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người hơn mập, khó trách thời điểm xuống lầu, thanh âm lại lớn như vậy.

Ngự Thượng Tuyền nghĩ đùa trong lòng.

“Hai vị tiên sinh, thỉnh vào bên trong nói chuyện, ta nghĩ chúng ta sẽ có một hồi mua bán phi thường vui vẻ”. Vươn hai tay có chút mập, vỗ nhẹ hai cái, liền thấy cửa lớn đóng lại.

Người ngoài cửa đang chuẩn bị tiến vào: “……”

“Đương nhiên” Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, mang theo nụ cười hữu hảo nói.
Ngự Thượng Tuyền vừa tiến vào bên trong, thì liền hối hận.

Nơi này thật giống với nơi kiếp trước y bị nhốt, hơn nữa đến một cái cửa sổ cũng không có.

Nắm chặt tay người bên cạnh, Sát Nặc nhìn hoàn cảnh bên trong, hiểu rõ gật đầu, một bàn tay vỗ vỗ lưng thiếu niên, nói: “Không có việc gì, có ta ở đây”.

Ngự Thượng Tuyền miễn cưỡng gật đầu, hiện tại phản ứng đã xem như tốt lắm, ít nhất không có cái loại cảm giác chân nhuyễn, dạ dạy đau xót.

Nam nhân trung niên tựa hồ nhận thấy Ngự Thượng Tuyền không khoẻ, cảm thấy có lỗi: “Khách nhân tôn quý, thật có lỗi, bởi vì vật phẩm ngài bán ra thật quý giá, cho nên ta nghĩ chúng ta cần một không gian tương đối an toàn”.

Sau đó vỗ tay một cái, bên trong nguyên bản có chút tối nháy mắt liền trở nên sáng ngời.

Hơn nữa bốn phía lóe ra ánh sáng tinh thạch đủ mọi màu sắc chiếu sáng rực rỡ, nhưng không làm cho người ta cảm thấy chói mắt, ngược lại có chút ôn nhuận, sắc mặt Ngự Thượng Tuyền quả nhiên tốt hơn nhiều.

Điếm trưởng hơi cúi người xuống vươn tay, ý bảo mời hai người ngồi, sau đó đến chỗ đối diện hai người ngồi xuống.

Chính giữa có đặt một cái bàn không lớn, ở trên mặt bàn bày một số dụng cụ, xung quanh còn phân tán một ít hàng len dạ, xem ra điếm trưởng này cũng là một Đổ thạch ma pháp sư, hoặc là một người yêu thích đổ thạch.

Bởi vì trên bề mặt hàng len dạ có một tầng phòng hộ mỏng, mà tầng phòng hộ này, Kỵ sĩ không thể đụng vào, cũng không phải có độc hay là gây hại gì, mà do thiên tính, bọn họ sẽ không muốn đụng vào.

Sau khi Ngự Thượng Tuyền dần dần thả lỏng, Sát Nặc cũng chầm chậm buông lỏng cánh tay, lấy tư thế không dễ phát hiện từ từ dựa về phía sau, trong miệng chậm rãi phun ra một ngụm khí.

Cường hãn Kỵ sĩ, cũng sẽ cảm thấy mệt.

Huống hồ …… Còn có nội thương.

Miễn cưỡng tựa vào ghế, hơi hơi nheo mắt lại, Sát Nặc tư thế lười biếng, giống như một con Báo đang nghỉ ngơi.

Cánh tay vẫn khoát trên lưng Ngự Thượng Tuyền, ánh mắt cũng hơi nhắm lại.

Ở phía đối diện, điếm trưởng tiên sinh cũng là một người biết quan sát sắc mặt, thấy thế, liền nói: “Vị tiên sinh này nếu mệt mỏi, có thể vào phòng ở trên lầu nghỉ ngơi một chút”.

Sát Nặc mở to mắt, lắc đầu, cánh tay siết chặt một chút, mới lại nhắm mắt.

Ngự Thượng Tuyền hiểu ý, vươn một bàn tay nắm lấy tay Sát Nặc, sau đó phát hiện lực đạo trên cánh tay Sát Nặc thoáng buông lỏng một chút, y khẽ cười.

Người này sợ là mệt muốn chết rồi đi……

Lúc này, Ngự Thượng Tuyền mới để ý trên mặt bàn phía trước, vẫn còn một ít mảnh vụn hàng len dạ.

Xem ra điếm trưởng tiên sinh là ở nơi này tiến hành quá trình cắt rồi.

Điếm trưởng tiên sinh hơi ngượng ngùng gãi gãi tóc, nói: “Thỉnh hai vị tiên sinh không cần để ý, nhất thời có việc bề bộn, nên quên mất”.

Hướng tiểu thư nhân viên ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu, tiểu thư nhân viên rất nhanh liền đem bàn thu thập sạch sẽ, hơn nữa, còn dâng lên một chén trà nóng..

Ah, đối với hai người vừa mới từ nơi băng thiên tuyết địa đi ra mà nói, có một chén trà nóng thật sự quá tốt.

Điếm trưởng tiên sinh cho tiểu thư nhân viên một ánh mắt tán thưởng khiến tiểu thư nhân viên vui sướng một chút sau đó liền chậm rãi lui ra ngoài.

Điếm trưởng tiên sinh vuốt lại mái tóc ngắn, nói: “Ta nghĩ chúng ta trước nên giới thiệu một chút, ta là điếm trưởng của bổn tiệm, các ngươi có thể gọi ta là điếm trưởng Simon”.

“Ngự Thượng Tuyền”

“Còn hắn là Sát Nặc”.

Ngự Thượng Tuyền bởi vì động tác, tay cầm lấy tay Sát Nặc hơi buông lỏng một chút, cảm thấy có lỗi liền nhìn thoáng qua Sát Nặc, phát hiện hắn cũng không có tỉnh lại, liền tiếp tục nhìn về phía điếm trưởng.

Sau khi khách sáo vài câu, điếm trưởng Simon cùng Ngự Thượng Tuyền không biết mở miệng như thế nào, có chút xấu hổ tiến nhập đề tài.

Thoáng do dự, Simon nói: “Ta vừa rồi đã dùng dụng cụ xem qua, ma hạch hai vị tiên sinh mang đến đều thực nguyên vẹn, không có tổn thương gì, năng lượng bảo tồn rất hoàn hảo”.

Hai người không nói chuyện, chờ điếm trưởng Simon nói hết lời.

Simon nhìn thoáng qua Sát Nặc, cũng nhìn ra được người quyết định là hắn (Sát Nặc), mặc dù đang ngủ, nhưng trực giác của thương nhân cho hắn (Simon) biết vị Kỵ sĩ trước mắt này vẫn đang nghe, vì thế liền tiếp tục nói: “Dựa theo quy định của thương hội Lang Hồn, ma hạch ma thú cấp bảy là năm trăm tử tinh tệ, mà ngài đưa cho ta, trừ bỏ một ma hạch cấp bảy, còn có hai khối ma hạch cấp sáu cùng với bảy khối ma hạch cấp năm……”

Trên đại lục Atlantis, tiền thông dụng, bình thường chia làm bốn loại: tử tinh tệ, kim tệ, ngân tệ cùng  tiền đồng.

Theo đó tỷ lệ đổi là, một tử tinh tệ tương đương mười kim tệ, một kim tệ tương đương một trăm ngân tệ, một tiền bạc tương đương một trăm tiền đồng.

Tỷ như nói, ma hạch cấp năm là năm trăm kim tệ, ma hạch cấp sáu là một ngàn năm trăm kim tệ, ma hạch cấp bảy là năm trăm tử tinh tệ, ma hạch cấp tám năm ngàn tử tinh tệ, ma hạch cấp chín một vạn tử tinh tệ.

Về phần ma thú siêu giai…… A Thượng Đế, đều chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.

Bởi vì cho tới nay, chưa từng có ai được gặp qua ma thú siêu giai trong truyền thuyết, nếu không phải theo tư liệu lịch sử thần Long từng dự ngôn rằng ma thú siêu giai một ngày nào đó sẽ xuất hiện, như vậy, đề tài này, chỉ sợ cũng bị xem như lời nói vô căn cứ.

Hơn nữa cho dù là ngươi có cơ hội được gặp qua ma thú siêu giai, chạy trối chết còn không kịp, như thế nào có thể lấy được ma hạch?

Ma thú siêu giai, cho tới nay đều chỉ là một thần thoại mà thôi.

Dù sao, năm đó khi thần Long nhắc tới dự ngôn cũng đều dùng ngữ khí cảm khái.

Việc này tất nhiên cũng là do lịch sử đề cập đến.

Simon dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Tổng cộng là năm trăm tử tinh tệ cùng sáu ngàn năm trăm kim tệ”.

Nhìn hai người không có phản ứng gì quá lớn, lại nói thêm: “Hai vị tiên sinh, chúng ta ra giá như vậy, xin hỏi hai vị có vừa lòng hay không?”

Ngự Thượng Tuyền nhìn Sát Nặc gật đầu, vì thế hướng tới điếm trưởng cười nói: “Chúng ta tự nhiên là vừa lòng”.

Trong lòng âm thầm nghĩ, y dù sao cũng không phải là người ở nơi này, là nhiều hay ít y làm sao mà biết được.

Điếm trưởng Simon thoáng có chút gấp chà xát hai tay, nói: “Vừa rồi ta nghe nhân viên Thân Mã nói, hai vị còn có ma hạch khác cần bán ……”

Ngụ ý, dĩ nhiên không cần nói cũng biết.

Ngự Thượng Tuyền giật nhẹ tay áo Sát Nặc, ý bảo hắn đem số ma hạch còn lại lấy ra.

Sát Nặc mở mắt, yên lặng mở ra bàn tay vẫn nắm chặt, ở trên rõ ràng có hơn mười khối ma hạch, xem ra, đây là khi vào trong điếm đã chuẩn bị tốt.

Điếm trưởng sờ sờ cái bụng bự, tự hỏi, nguyên lai, vị Kỵ sĩ tiên sinh này, cũng biết thương hội Lang Hồn luôn rất uy tín?

Simon trải qua một phen kiểm tra, xác định ma hạch này bên trong năng lượng tinh thuần, phẩm chất hoàn mỹ, mang theo chút cảm thán nói: “Ma hạch hai vị tiên sinh mang đến phẩm chất đều tương đối tốt, tuy rằng cấp bậc cao không nhiều lắm, nhưng phẩm chất năng lượng cao, tất cả đều vô cùng tốt”.

“Hiện tại ở đây, có tất cả hai khối cấp bảy, một khối cấp sáu cùng với năm khối ma hạch cấp năm, tổng cộng là một ngàn tử tinh tệ và bốn ngàn kim tệ, cộng thêm vừa rồi, tổng cộng tất cả là một ngàn năm trăm tử tinh tệ và một vạn lẻ năm trăm kim tệ”.

Nhìn điếm trưởng tiên sinh còn có lời muốn nói, Ngự Thượng Tuyền cũng không ngắt lời hắn.

Quả nhiên, sau một lúc suy tư điếm trưởng nói thêm: “Ta nghĩ hai vị tiên sinh về sau sẽ càng có thêm nhiều ma hạch cùng phỉ thúy cần bán, như vậy, ta hy vọng hai vị có thể nghĩ đến thương hội Lang Hồn của chúng ta đầu tiên”.

Ma hạch hai người mang đến tuy không phải đặc biệt nhiều, nhưng ít nhất so với dong binh đoàn từ nhiệm vụ mang về vẫn nhiều hơn một ít.

Chỉ bằng năng lực của hai người, lại có thể mang về nhiều ma hạch như vậy, hơn nữa, phẩm chất đều vô cùng hoàn mỹ.

Nếu nghĩ về lâu dài, đây sẽ là một vụ mua bán không lỗ vốn.

Điếm trưởng hơi suy tư một hồi, dường như hạ quyết tâm, nói: “Làm điếm trưởng nhiều năm như vậy, ta nghĩ ta còn có chút năng lực, ta hiện tại liền đưa cho hai vị tiên sinh một thẻ khách quý Lang Hồn, về sau, hai vị tiên sinh vô luận là ở Lang Hồn mua hay bán vật phẩm gì, đều có thể được hưởng giá ưu đãi”.

Sau khi hai người đồng ý, Sát Nặc đứng lên, đi theo điếm trưởng tính tiền.

Bởi vì ma hạch hai người mang đến, tuy rằng số lượng không phải rất nhiều, nhưng chất lượng thì vô cùng tốt, cho nên, trên mặt giá cả, điếm trưởng tiên sinh cũng đưa nhiều hơn một chút.

“Hai vị tiên sinh, bởi vì ma hạch các ngài bán ra, chất lượng đều vô cùng tốt, mà bình thường, loại ma hạch này giá sẽ cao hơn rất nhiều……” Ngừng lại một chút, suy nghĩ nên đưa ra giá bao nhiêu thì thỏa đáng, sau đó mới nói: “Như vậy đi, hai vị tiên sinh, bởi vì liên quan đến phẩm chất ma hạch, mỗi một khối ma hạch, liền nhiều hơn ba trăm, không, năm trăm kim tệ…… Như thế nào?”

…… Lúc này, chỉ có người ngốc mới có thể cự tuyệt?

Sau khi hai người đồng ý, điếm trưởng tiên sinh trực tiếp đem số lượng tinh tệ chuyển đến thẻ Tử Kinh của Sát Nặc, khi đi ra ngoài, không một ai muốn mang theo nhiều tinh tệ bên người.

Dù sao cũng không có an toàn.

Nhìn đến Ngự Thượng Tuyền một bên tò mò còn mang theo ánh mắt hâm mộ, Sát Nặc quay đầu nói: “Cho y một cái”.

Điếm trưởng sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Tốt, thỉnh hai vị chờ một lát”.

Ở trong này, có nhiều giao dịch lớn, đều là thông qua thẻ Tử Kinh, dù sao, không phải ai cũng có khả năng ở thời điểm giao dịch, mang theo một rương lại một rương tinh tệ.

Cho nên, có thẻ Tử Kinh tồn tại.

Bất quá, thẻ Tử Kinh tuy rằng cũng thường được sử dụng để giao dịch, nhưng trong nhà dân chúng bình thường, thẻ Tử Kinh vẫn thường được dùng để cất giữ tài sản hơn.

Dù sao, tài sản đặt ở trong nhà, luôn có khả năng bị trộm.

Tuy trình tự làm thẻ Tử Kinh không quá phiền toái, nhưng cũng không phải đơn giản, ít nhất phải đợi trong một khoảng thời gian.

Nhưng đây là thương hội Lang Hồn nên tương đối nhanh.

Sau khi hai người đợi một lúc, liền thấy được một chiếc thẻ màu tím hơi trong suốt.

Mặt trên có hoa văn hoa Tử Kinh nhàn nhạt, để dưới ánh mắt trời mới có thể hiện rõ, rất là xinh đẹp, quanh thân tử kinh tạp có một vòng ngân tuyến, làm cho nó đã đẹp càng thêm xinh đẹp.

Sau khi Ngự Thượng Tuyền đi theo điếm trưởng điền xong một ít thủ tục, trả thêm một kim tệ, lúc này, y đã có vật phẩm đầu tiên chân chính thuộc về mình ở dị thế này, đó chính là thẻ Tử Kinh.

Ngự Thượng Tuyền khi điếm trưởng tiên sinh ra hiệu, đem thẻ Tử Kinh đã nhận chủ đưa lại cho hắn, sau đó chỉ thấy điếm trưởng Simon ở trên một cái máy quét một chút, lại ở trên bàn phím gõ vài con số, nháy mắt trên thẻ Tử Kinh của y liền hiện ra một dãy số, nguyên lai Sát Nặc đem toàn bộ tiền của hắn chuyển qua cho y.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Ngự Thượng Tuyền, Sát Nặc giải thích: “Ta tiêu tiền không có bận tâm”.

Ngụ ý là muốn Ngự Thượng Tuyền cầm, ít nhất cũng không phải lo về vấn đề tiền bạc.

Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nhất thời cảm thấy mình thật sự là một gánh nặng đường xa.

Sau khi làm xong tất cả, hai người cùng với điếm trưởng quay lại nội thất, điếm trưởng tiên sinh quẹo trái, quẹo phải một hồi, trên tay liền xuất hiện hai cái huy chương thật tinh xảo.

Theo như lời điếm trưởng tiên sinh nói lúc trước, dựa vào cái này, tại tất cả các chi nhánh của thương hội Lang Hồn, dù là đổi tinh tệ, hay là mua vật phẩm đều so với người khác luôn được hưởng nhiều ưu đãi hơn.

Hơn nữa còn có quyền ưu tiên mua một ít vật phẩm, cho nên có huy chương này, đối với hai người về sau sẽ có tác dụng vô cùng lớn.

Sau khi cảm tạ điếm trưởng, Ngự Thượng Tuyền và Sát Nặc rời khỏi tiểu điếm, hít sâu một hơi không khí mát mẻ bên ngoài, lúc này mới giật mình phát hiện, nguyên lai đã muốn chạng vạng.