Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 35: Có đi hay không




Editor: Hangbaobinh

Hướng Vãn đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ, những chuyện đã xảy ra kia từng cái từng cái hiện ra, đầy sống động, thậm chí sau khi tỉnh giấc, ngực còn đau đến mức không có cách nào hô hấp được. Cô nhớ, thời điểm Lâm Mạc Tịch mới rời khỏi cô, cô sống chết đều không có tin, cô sống ở trong căn phòng đi thuê đó, ngày đêm không ngủ, lúc nào cũng ngồi ở trên giường để đợi anh ta. Cô chờ anh ta ba ngày ba đêm, một giọt nước cũng không có uống, chỉ cảm thấy nước mắt đã khóc đến khô hết cả rồi, cả người mệt lả đi, cảm giác nhẹ như bông. Cho đến khi ngất xỉu thì cha cô mới mạnh mẽ mang cô về nhà. Trong phòng bệnh với bốn bức tường trắng tinh, cô đã không khóc nổi nữa rồi. Cô nhớ từng câu từng chữ mà Lâm Mạc Tịch đã nói qua, khuôn mặt tươi cười của anh ta hiện lên rõ ràng ở trong đầu cô, giống như được khắc vào vậy, cho nên cô lựa chọn tin tưởng anh ta, Mạc Tịch sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi cô. Cô chờ anh ta trở lại, tuy nhiên người cô chờ thì không có nhưng lại chờ được người mà cô thấy buồn nôn, Lê Thiên Qua. Sau đó bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, tất cả không thể trở lại vị trí ban đầu nữa rồi. Hướng Vãn ngồi dậy, trời đã sáng hẳn, cô nằm trên ghế ngồi phía sau xe. Lâm Mạc Tịch thì đứng trên bãi cát cách đó không xa, cô đi tìm anh ta, Lâm Mạc Tịch nhanh chóng dập tắt thuốc lá. quay đầu về phía cô cười: “Chị, chị đã tỉnh rồi à.”

“Cậu bắt đầu hút thuốc lá từ bao giờ?”

“Đã lâu rồi. Chị có đói bụng không, chúng ta đi ăn cái gì đó đi.”

Giống như trước đây thật lâu, anh ta hỏi cô, đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm, sau đó rất tự nhiên dắt tay của cô. Hướng Vãn sửng sốt một chút, Lâm Mạc Tịch cũng sửng sốt, sau đó quay đầu về phía cô cười nói: “Chị, tôi còn có thể dắt tay của chị không?”

“Đi nhanh một chút, tôi đói muốn chết rồi.”

Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, ngày hôm qua Hướng Vãn không có để ý, thì ra bọn họ đã đi xa thành phố K như vậy rồi. Ở ngoại ô thị trấn nhỏ, chợ sáng có tiếng rao bán hàng, còn có mùi thơm của đồ ăn vặt, tràn đầy cả một con hẻm nhỏ.

“Ở chỗ này ăn đi, phía trước có nhà bán mỳ hoành thánh, đi nếm thử một chút.” Lâm Mạc Tịch cúi người qua, giúp Hướng Vãn cởi dây an toàn, động tác này thật tự nhiên giống như đã làm qua nghìn lần vạn lần rồi đó.

“Ngẩn người cái gì, xuống xe đi.” Lâm Mạc Tịch vuốt ve đầu của cô, lúc này Hướng Vãn đang ngây ngốc mới có phản ứng lại, hơi hoảng hốt đẩy cửa xe ra rồi xuống xe. Lều được dựng ở ven đường, có bốn cái bàn lớn, cửa hàng ở ngoài trời, chỉ có một người trông nom, vừa là ông chủ cũng vừa là nhân viên phục vụ, thật đúng là không phải buôn bán gì lớn. Lâm Mạc Tịch cùng Hướng Vãn tìm một chỗ ngồi xuống, Lâm Mạc Tịch gọi một tiếng: “Ông chủ, cho hai bát mỳ hoành thánh.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, bao hoành thánh với tốc độ cực kỳ nhanh, bao đồng thời bằng hai tay, ở trong nồi nhỏ cho thêm một chút dầu vừng liền thả, hoành thánh vào trong nồi, mỳ sợi là được làm bằng tay, lực tay vừa phải, nấu trong nồi nước nóng một lát, sau đó ông chủ thả vào nồi một chút rong biển vào, không sai biệt lắm thì mới vớt lên, kêu lên một tiếng: “Mỳ hoành thánh làm xong rồi!”

Lúc này Lâm Mạc Tịch mới hiểu ra, đây là muốn tự bản thân mình đi lấy. Mỳ hoành thánh mới ra lò đương nhiên là nóng hôi hổi, tuy chỉ có năm bước đi nhưng Lâm Mạc Tịch cũng rất là phí sức, thiếu chút nữa thì lúc đang bê nước canh bị rơi ra ngoài. Để hai bát mỳ xuống thì lập tức để hai tay lên vành tài. Bát sứ trắng, trắng tinh không có bất kì một hoa văn nào, nóng hổi, bên trên nước mỳ có một chút váng dầu nổi lên, nho nhỏ nhàn nhạt. Lâm Mạc Tịch cầm đũa lên, tay của anh ta từ trước tới nay rất thon dài và trắng, thời điểm cầm đũa thì giống như anh ta đang cầm một cây bút vậy, giống như là đang viết hành thư vậy. Hướng Vãn nhìn thấy anh ta đã gắp mấy lần mỳ hoành thánh để vào trong bát của cô rồi thì chợt cảm thấy mình như đang vượt qua thời gian rồi, thời gian đã trôi qua thật lâu rồi. Hướng Vãn cũng cầm đũa lên, ngăn cản anh ta: “Đã từ lâu tôi không còn thích mỳ hoành thánh rồi.”

Lâm Mạc Tịch cười nhạt một tiếng: “Sao chị lại gầy như vậy, ăn nhiều thịt một chút mới tốt.” Anh ta không để ý Hướng Vãn đang cự tuyệt, tiếp tục gắp hoành thánh trong bát của mình để vào bát của cô.

“Mạc Tịch?!” Đột nhiên có người kêu lên một tiếng, âm thanh giống như không có xác định. Lâm Mạc Tịch quay đầu lại, người mới tới mặc một chiếc quần jean bó sát người, những nếp nhăn dồn vào một chỗ, trên người mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, cũng coi như ăn mặc đầy sức sống thanh xuân, xem ra dáng vẻ cũng không có lớn lắm, tóc nhuộm lộn xộn, viên kim cương trên cánh mũi chiếu lấp lánh. Người này Lâm Mạc Tịch nhận ra, là một đồng nghiệp trong công ty.

“Thật sự là cậu a, Mạc Tịch, làm sao cậu lại tới nơi này?” Người kia có chút kinh ngạc. Lâm Mạc Tịch cười cười: “Tới đây ăn đồ ăn, Bạch Sở, tại sao anh cũng tới chỗ này?”

Bạch Sở thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạc Tịch, ghế băng vừa vặn ngồi được hai người, Bạch Sở đặt tay lên bả vai Lâm Mạc Tịch: “Chúng ta rất lâu không có gặp nhau rồi. Nơi này rất gần studio mà chúng tôi đang quay phim, đạo diễn của chúng tôi gần đây rất thích hương vị dân dã.”

Lúc Bạch Sở ngồi xuống thì liền nhìn thấy Hướng Vãn ở phía đối diện, cười một tiếng đầy ý vị sâu xa. Sau đó nói với lam: “Mạc Tịch a, nếu buổi tối cậu muốn qua đêm ở đây thì nhớ phải đốt hương muỗi đó, nơi này muỗi nhiều như là bão tố, nhìn thấy mà đổ mồ hôi hột.”

Lâm Mạc Tịch cười lắc đầu: “Một lát nữa chúng tôi phải về rồi, hôm này tôi có thông báo.”

“Nha! Đang có người đẹp ở đây mà còn nghĩ tới thông báo là sao?” Ánh mắt của Bạch Sở thỉnh thoảng nhìn sang bên phía Hướng Vãn. Hướng Vãn tránh né ánh mắt của anh ta, người này Hướng Vãn nhận ra được, cũng là một vị khách đã từng tới Phòng Vip lúc cô còn làm ở đó. Hình như cũng là ở buổi Lễ Chúc Mừng..., được tổ chức ở Phòng Vip, Bạch Sở chính là một trong những khách quý ở đó, sở dĩ Hướng Vãn chú ý đến người này là bởi vì người này cùng với Lâm Mạc Tịch đều là nghệ sĩ trong cùng một công ty. Mà tự nhiên Bạch Sở cũng có ấn tướng đối với Hướng Vãn, vì phụ nữ đối với anh ta diện mạo cùng vóc dáng thì không cần phải nói, mà nguyên nhân mà anh ta chú ý đến là anh ta chưa có ăn được cô. Bạch Sở cũng là một người có kinh nghiệm phong phú trong tình yêu nam nữ, đừng nhìn anh ta là là một minh tinh thần tượng, nhưng thật ra cuộc sống riêng tư của anh ta rất là loạn. Còn về chuyện kia luôn là một vết sẹo ở bên trong lòng của anh ta. Anh ta nhớ hình như đó là lần đầu tiên anh ta bị cự tuyệt, mà người cự tuyệt lại còn là một “tiểu thư”, cho nên bất luận là mặt mũi hay lòng tự trọng thì anh ta cũng không thể bỏ qua được. Quả thật Bạch Sở vẫn còn non nớt, năm nay anh ta mới vừa tròn hai mươi tuổi. Lâm Mạc Tịch nào biết những thứ này, chỉ cho rằng Bạch Sở đang nói đùa, cười mắng: “Anh nghiêm chỉnh một chút đi, cô ấy là chị của tôi.” Ngược lại, Lâm Mạc Tịch quay về phía Hướng Vãn giới thiệu: “Chị, anh ấy tên là Bạch Sở, là đồng nghiệp của tôi.”

Hướng Vãn cắn môi, hận không thể tìm một cái hố để mà chui vào, chuyện tình ám muội kia của cô, cô không muốn cho Lâm Mạc Tịch biết. Mặc dù cô biết chuyện này sẽ không giấu được mãi mãi nhưng cô vẫn nghĩ giấu được ngày nào hay ngày đó, chờ công việc của Lâm Mạc Tịch ở chỗ này xong. Đi là tốt rồi, nhưng lại không nghĩ tới ngày hôm nay ở đây lại gặp được người như Bạch Sở. Bạch Sở cẩn thận dò xét vẻ mặt của Hướng Vãn, bên môi thấp thoảng nụ cười tà mị, diêm dúa mà loè loẹt: “Mạc Tịch, đây chính là người chị đã thất lạc nhiều năm của cậu sao? Tìm được rồi? Thế nào mà tôi cảm thấy giống với một bộ phim truyền hình nha, so với cái kịch bản đang ở trong tay tôi thì còn đặc sắc hơn.”

Có thể không đặc sắc sao, đây là một niềm vui sướng cực kỳ, có thể coi như người một nhà đã gặp lại nhau hay không? Đột nhiên Lâm Mạc Tịch phát hiện sắc mặt của Hướng Vãn không có đúng, liền vội vàng hỏi: “Chị không thoải mái sao? Có phải bị nhiễm lạnh rồi hay không?”

Hướng Vãn chỉ lo cúi đầu, lúc này nghe thấy tiếng của Lâm Mạc Tịch thì nhẹ nhàng lắc đầu, gắt gao cắn môi dưới, nắm tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng. Tình cảnh này, Bạch Sở nhìn một cái liền hiểu, chắc chắn Lâm Mạc Tịch căn bản cũng không biết chị của mình đã từng làm gì. Bạch Sở nhẹ nhàng vươn chân, ở dưới mặt bàn len lén đá chân của Hướng Vãn. Hướng Vãn kinh ngạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt Bạch Sở cười mà như không cười, Bạch Sở trừng hai mắt về cô, sau đó gật đầu một cái, ý bảo mình sẽ giữ kín như bưng. Lâm Mạc Tịch chỉ lo nhìn Hướng Vãn, lo lắng bệnh tình của cô, nên vào lúc này căn bản không có chú ý tới Bạch Sở.

“Chị, sao sắc mặt của chị lại không tốt vậy.” Đột nhiên Bạch Sở mở miệng hỏi. Hướng Vãn thầm mắng trong lòng, không phải là nhảm nhí sao, phải coi chừng trái bom hẹn giờ như ngươi thì làm sao sắc mặt có thể tốt cho được. Bạch Sở cười trộm trong lòng, biểu hiện này của Hướng Vãn đúng là biểu hiện anh ta muốn nhìn thấy. Anh ta không biến sắc đưa tay mình cầm lấy tay của Hướng Vãn. Hướng Vãn hơi sửng sốt một chút nhưng lại không dám có phản ứng quá lớn, chỉ đành mặc cho anh ta cầm tay của mình. Cũng may cái bàn này là hình vuông nhưng cũng không có rộng nếu không thì tay của Bạch Sở có dài như tay vượn cũng sẽ không cầm nổi bàn tay của Hướng Vãn, xem ra thì thiên thời địa lợi cùng nhân hoà đều chiếm được toàn bộ rồi. Ngón tay của anh ta từ từ chuyển động trong lòng bàn tay của Hướng Vãn, hình như là viết chữ, Hướng Vãn cẩn thận cảm nhận thì mới biết, anh ta viết là tám giờ ở khách sạn Cẩm Giang. Lâm Mạc Tịch thấy sắc mặt của Hướng Vãn càng ngày càng tái nhợt thì cho là cô cảm thấy không thoải mái, thì nhanh chóng đi ra ngoài mua thuốc ảo não nói: “Chị, tôi không nên dẫn chị ra ngoài.”

Đúng vậy, không nên dẫn cô tới nơi này. Hướng Vãn âm thầm cười khổ, không tới đây thì sẽ không gặp phải tiểu ác ma Bạch Sở này.

Hướng Vãn kéo Lâm Mạc Tịch lại nói: “Chúng ta đi về thôi.”

“Ừ, chúng ta đi về. Chị, chị chờ tôi lấy xe rồi cùng đi về.”

Lâm Mạc Tịch vừa mới bước chân đi thì Bạch Sở ngồi xuống chỗ của cô, ôm Hướng Vãn rồi nhanh chóng hôn một nụ hôn xuống môi của cô, cười nói: “Nhớ trang điểm rồi mặc hấp dẫn một chút, phòng số 3037.”

Xe dừng cách đó không xa cho nên Lâm Mạc Tịch rất nhanh sẽ lái xe tới đây.

Hướng Vãn giống như là gặp phải quỷ, nhanh chóng chui vào xe, đóng cửa xe lại rồi không bao giờ nhìn ra ngoài một lần nào nữa.

Bạch Sở nhận ra ý tứ của người phụ nữ này, phất phất tay đối với Lâm Mạc Tịch rồi mình cũng đi, đi ăn cơm, sau đó bắt đầu làm việc, tranh thủ hôm nay làm xong sớm rồi sau đó đi gặp “chị”.

Lâm Mạc Tịch muốn đưa Hướng Vãn đi tới gặp bác sĩ nhưng Hướng Vãn kiên quyết từ chối, nhìn thời gian cũng không còn sớm lắm nên để cho Lâm Mạc Tịch đưa mình đến Hoa Vũ để đi làm.

Hoa Vũ thường là quét thẻ đi làm, nhưng Hướng Vãn đã đi làm muộn rồi, Lê Thiên Qua lại đặc biệt dùng dấu vân tay để phân biệt, chính là để phòng ngừa có người giúp cô quẹt thẻ. Hướng Vãn mắng thầm ở trong lòng, hôm nay cô gặp toàn những người đàn ông gì đâu không à! Quả thật đều là cực phảm cặn bã!

Cô từ vùng ngoại ô chạy về, coi như Lâm Mạc Tịch đi phi thuyền cũng không có về kịp giờ đi làm bình thường, đi trễ là việc khó tránh khỏi rồi. Chỉ là cô cũng không có sao, cùng lắm thì bị Lê Thiên Qua mắng cho một trận, cho dù anh chém cô một đao thì cô cũng có thể chịu được.

Ngồi ở trước bàn làm việc, hai mí mắt trên dưới của Hướng Vãn bắt đầu đánh nhau. Tối qua cơ hồ là cô không có ngủ được nhiều, thật vất vả mới ngủ được thì lại nằm mơ.

Đến lúc mí mắt của cô như muốn sụp xuống thì Lê Thiên Qua lại xuất hiện, bấm thời gian bằng đốt ngón tay thật chuẩn nha.

Dùng sức gõ mấy cái gõ trên bàn làm việc của cô, Hướng Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn anh.

Bộ dáng Lê Thiên Qua không giận cũng không vui, cười lạnh nhạt: “Tối hôm qua lại đi làm thêm rồi hả? Bộ dáng mệt mỏi như thế này cơ mà, đến quần áo cũng không có đổi. Hướng Vãn, cuộc sống về đêm của cô cũng không có tồi nha.”

Hướng Vãn không có tâm tư cùng anh tranh cãi, lấy tài liệu ra, tiếp tục nghiên cứu để xem lên viết cảm tưởng như thế nào.

Lê Thiên Qua lại ở trên bàn cô gõ mấy cái, Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

“Đi pha cho tôi một ly cà phê.” Nói xong cũng xoay người đi, quyết định thật là nhanh chóng nha.

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn nơi mà Lê Thiên Qua vừa mới đừng cách đây vài phút, cách đó không xa là phòng nghỉ, lại nhìn cửa phòng làm việc của Lê Thiên Qua, không khỏi cảm khái, quả nhiên là tác phong của ông chủ nha.

Kết quả là cả một buổi sáng Hướng Vãn bị giày vò phải đi pha cà phê, Hướng Vãn cũng chỉ biết pha cà phê hoà tan, Lê Thiên Qua cũng chẳng thèm nhìn mà bắt cô mang đi đi đổ. Cuối cùng Hướng Vãn cũng phải đi tìm hiểu làm sao để nghiền cà phê hạt, thật vất vả mới pha xong cà phê thì nghe Lê Thiên Qua nói cho thêm chút muối vào.

Hướng Vãn không muốn bị mắng một lần nữa, thói quen của người này thật là biến thái.

Nhưng bất đắc dĩ là công ty không có muối, thế là Hướng Vãn phải đi mua, thế nhưng đây là khu thương nghiệp, đi nửa con phố mà cũng không có thấy một cái siêu thị nào. Thật vất vả mới mua được, khi trở về thêm muối vào cà phê thì Lê Thiên Qua còn nói lạnh, tôi không muốn uống.

Được, coi như cả một buổi sáng bận rộn như vậy mà mất công không được cái gì.

Hướng Vãn tức giận muốn giơ chân, giận dữ đi về bàn làm việc của mình, vùi đầu vào học hành trong nghèo khó.

Sau khi tan việc mới phát hiện bụng của mình đói ùng ục, tuỳ tiện tìm một quán cơm, dồn sức vào ăn một bữa cho hả giận. Sau khi về đến nhà nhìn đồng hồ đeo tay một cái thì mới phát hiện đã bảy giờ rồi!

Tắm rửa xong mới nhớ đến những chữ mà Bạch Sở viết lên tay cô lúc sáng, cô ảo não, rốt cuộc có đi hay không đây?

Nếu mà đi thì Hướng Vãn có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Bạch Sở, người này tuyệt đối là một người dây dưa không bỏ. Nhưng nếu như mà không đi thì cái miệng của Bạch Sở kia nói không chừng sẽ nói ra những chuyện mà anh ta biết, anh ta chính là đang uy hiếp cô.

Giãy dụa trong chốc lát, Hướng Vãn cắn răng dậm chân một cái, cứ coi như là bị chó cắn đi. Tuỳ tiện thay một bộ quần áo liền đi về phía khách sạn Cẩm Giang.

Hết chương 35.