Tình Nhân Trí Mạng

Chương 9




Một người mặc nam trang, đầu đội mũ lưỡi trai, bóng dáng nhìn như một cậu bé trai, thật cẩn thận chú ý nhất cử nhất động quanh mình, lén lút từ cửa sau của phòng nghiên cứu trong núi, người này không phải ai khác, đúng là Kiều Mã Lỵ.

Ba tháng mười ngày sau đó, nàng thật sự kiềm chế không được lòng xúc động, lặng lẽ trở về phòng nghiên cứu trong núi, phát hiện ra điều gì đó có thể mình an tâm, tỷ như, tin tức về Jack.

Trở lại hộp thư của mình ─── Không có. Lặng lẽ thở dài, không khỏi nói thầm, cũng ý thức được hành vi của mình có đủ ngu xuẩn, nhưng vẫn tin tưởng rằng Jack sẽ viết thư cho mình. Cũng không hiểu được vì sao mình không chú ý tới cảnh cáo của Nhược Băng mà tùy tiện trở về đây, tuyệt không giống nàng chút nào, nàng chưa bao giờ lại có cảm giác thấp thỏm như thế này, ngẫm lại vẫn là chạy nhanh đi.

Vừa xoay người, không biết thế nào lại xuất hiện bóng người vây quanh bốn phương tám hướng quanh nàng, sự thật vừa rồi chứng minh được một chút, Nhược Băng phán đoán thật chính xác, mà nàng là thiên hạ đại ngu ngốc, cũng may có chuẩn bị đầy đủ, lập tức bỏ lại đạn phản quang, địch nhân trúng đạn phản quang bị kích thích bỏ chạy mất dạng, nhưng cửa lại bị khóa trái, có thể thấy tung tích của nàng khi đột nhập từ phía sau đã bại lộ, người có lai lịch không rõ này đã chờ nàng từ trước.

Mã Lỵ nhằm phía trên lầu, chỉ nghe vài phát hướng nàng phóng tới, đột nhiên cảm thấy ngực trái hơi hơi đau, cước bộ của nàng không dừng lại, dọc theo đường đi vừa kích hoạt cơ quan, dù sao nơi này cũng là địa bàn của nàng, tưởng ở nhà nàng thì sẽ bắt nàng dễ vậy sao, không có nha!

Mặc dù không có thân thủ gọn gàng như Nhược Băng, nhưng những nghiên cứu phát triển có thể giúp nàng chạy trốn một thời gian, chạy đến khu thí nghiệm ở lầu ba, địch nhân đánh tiến vào phía trước, nàng thở dốc biết đã có thời gian, mở áo kiểm tra vết thương đau đớn ở ngực trái, ngoài ý muốn phát hiện một viên đạn khảm chặt vào quần áo. May mắn áo chống đạn đã cứu nàng một mạng, nhưng cũng kinh ngạc khi địch nhân muốn đẩy nàng vào chỗ chết?!

Căn cứ vào tình báo của Nhược Băng, hắc đạo không phải muốn bắt sống nàng sao? Làm sao có thể muốn giết chết nàng! Trừ bỏ ngực trái, nơi khác cũng có vết đạn, nàng cùng Nhược Băng trong lúc đó đã phá hỏng nhiều hệ thống.

Ngoài cửa có tiếng nổ mạnh làm nàng trong lòng căng thẳng, theo trực giác cho biết địch nhân đã sử dụng mìn làm chấn động hệ thống chống đạn trong tường, nàng bừng tỉnh đại ngộ, những người này tựa hồ đến có chuẩn bị, cũng thông minh không chạm vào cơ quan của nàng, bọn họ tính trực tiếp phá hủy phòng nghiên cứu của nàng, đem nàng chôn sống dưới đống gạch ngói vụn, như vậy nếu nàng không chạy trối chết, khả năng thật sự sẽ bị chôn sống.

Mang theo một công cụ mới nghiên cứu và phát triển ra lặn xuống nước thăm dò một chiếc thuyền, vật này vốn dùng để soi đáy biển, có thể thừa nhận, đáy biển ba ngàn mét ở dưới thủy áp, có thể bảo vệ nàng không bị đông kiến trúc kia đè khi đổ sụp xuống. Thời gian từng phút từng giây đi qua, nàng lẳng lặng chờ đợi, một chút động tĩnh cũng không có, nàng tò mò ngoi lên mặt nước lắng nghe ─── Tiếng nổ mạnh là không có?!

Đang buồn bực rất nhiều, ngoài ý muốn lại nhìn thấy địch nhân ngã lăn trên mặt đất, tựa hồ bị tập kích, nhất định là"Hắc ưng" cùng Nhược Băng tới rồi cứu nàng, ha! Cái này là được cứu trợ! Mở dụng cụ chống đạn ra ngoài thăm dò địch nhân.

"Nhược Băng." Nàng nhẹ nhàng gọi, chuẩn bị chịu một hồi mắng, âm thanh rất nhỏ làm nàng xoay người, không khỏi hô nhỏ, còn một địch nhân sống sót lảo đảo đứng dậy giơ súng chĩa thẳng vào họng nàng.

Nghe được tiếng súng vang lên đồng thời, nàng nghĩ chết chắc rồi, bất quá người ngã xuống đúng là đối phương, tạo ra một tình huống bất ngờ, một đôi tay hữu lực ôm nàng từ phía sau, giữ lấy nàng thu nạp vào vòng ngực quen thuộc, chưa cho nàng cơ hội tự hỏi, đôi môi ấm áp dán vào mái tóc nàng, dao động từ trán xuống hai má.

"Jack?"

Không cần nhìn cũng biết là hắn, động tác này, hơi thở này là của hắn.

"Em suýt nữa thì chết đó có biết hay không!" Hắn gầm nhẹ, tình cảnh mạo hiểm vừa rồi không khỏi làm hắn tức giận, nàng chính là có bản lĩnh trêu tức hắn."Còn không trốn đi, chạy về nơi này làm cái gì!"

Bừng tỉnh như cách một thế kỷ không gặp, nàng rất nhớ hắn, nhớ hắn đến giờ khi nhìn thấy người, trong lòng đột nhiên ngưng lại, liên quan tới hô hấp đều thành khó khăn.

"Em... Em muốn gặp anh." Chưa hưởng qua tư vị của tình yêu nên nàng không biết rằng lúc này chính mình đang tự thú nhận tình cảm của mình, trong mắt biểu lộ không sót tình yêu say đắm, nàng không biết chính mình đang tự chủ động.

Hắc Cách Kiệt tuy kinh ngạc nhưng trên mặt hắn lại vương lại biểu tình lạ lùng? Nàng mạo hiểm tới đây là vì nhớ hắn? Một cỗ xúc động đánh úp, hắn hôn nàng, hôn bừa bãi đôi môi thuộc về hắn, tất cả mọi việc tựa hồ tự nhiên mà phát sinh, cứ việc làm nàng kinh ngạc, rung động, thậm chí đã muốn quên giãy dụa, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lắng nghe lòng mình, giống như động tác của một đüá bé, sợ hãi bị trược chân rơi xuống. Biết rõ hắn hôn nàng là phá bỏ ước định, nhưng nàng cũng không bài xích, thậm chí để mặc hắn làm càn, cảm giác hai lưỡi giao nhau, quấn quýt nhau, giống như sinh ra một loại ma túy làm tứ chi nàng không thể cử động, không thể cự tuyệt hắn khi đòi lấy.

Chẳng lẽ, đây là sự thay đổi hóa học cuả nam nữ?

Hồi lâu, mặc dù không tình nguyện, hắn buông nàng ra, cách xa một chút khoảng cách quan sát phản ứng của nàng, xác định nàng có thay đổi hay không.

Có lẽ còn hơn cả nhớ, nàng đối với nụ hôn không phản đối cũng không có cảm giác ghê tởm, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Môi của nàng bị hắn hôn nên đỏ tươi mị lệ, ngay cả khuôn mặt đều là hồng. Nàng không phát ra một tiếng nào rõ ràng, nói không thành lời.

"Nhớ anh sao?" Hắn nóng bỏng hỏi.

"Vâng." Nàng thành thật gật đầu, hồn nhiên ngây thơ, không chút nào giấu diếm chính mình nhớ hắn.

Giờ phút này nàng mang nhiều hương vị của nữ nhân, giống đóa hoa nhỏ mềm mại ướt át, tản ra hương thơm của đóa hoa xử nữ chưa có ai hái.

Lại lần nữa áp lên đôi môi nàng, lần này là mềm nhẹ, mê hoặc, không biết khi nào, nàng phát hiện ra họ đã ở trên giường, mà nụ hôn của hắn càng thêm mãnh liệt, tay âu yếm di dời trên cơ thể nàng.

"Chờ, đợi chút!" Nàng mưu cầu trấn định, thanh âm cũng không phối hợp, quá nhanh, nàng không có chuẩn bị tâm lý, tuy rằng nàng vẫn muốn nếm thử, nhưng bước tới chuyện này, nàng lùi bước.

Hắc Cách Kiệt không cho nàng cơ hội, hắn chờ lâu lắm, hơn nữa xác định chính mình cần nàng như thế nào, một lòng thầm nghĩ vĩnh viễn giữ lấy nàng.

"Nam nhân có một số việc không thể chờ."

Còn muốn mở ra cánh môi của nàng, làm nàng hô nhỏ, tình cảm cuồng dã thổi quét qua tứ chi của nàng, ý đồ khơi mào nhiệt tình không thể che dấu của nàng.

Hắn cuồng mãnh làm nàng sợ hãi, xúc động không thể ngăn lại hắn khiến thói quen chạy trối chết bằng vũ khí lại bắt đầu, nhưng là chưa kịp kích hoạt liền bị hắn kiềm chế trụ.

Hắn cười đến giảo hoạt, khàn khàn nói: "Anh biết không phải lần đầu, một trò dùng hai lần, em tưởng anh sẽ không phòng bị sao?" Nói xong liền bắt đầu bỏ những thứ vũ khí nàng sưu tầm trong người ra, thuận tiện giúp nàng cởi áo và thắt lưng.

"Không... Không cần nha!" Nàng hoảng, từ khi nào người này thông thuộc mọi vũ khí trên người nàng, thật sự là quá coi thường hắn.

"Cho anh một lý do."

"Lý do.. Lý do là.."

"Nói không nên lời, được." Vừa ngăn chặn nàng vừa mãnh liệt hõm cổ non mịn của nàng.

"Đợi chút ── em nghĩ ra rồi!"

"Cái gì?"

"Nơi này ngọn đèn không tốt, không khí không đẹp, tùy thời có nguy hiểm, tốt nhất nhanh chút rời đi nơi này."

"Ngại sáng quá, tắt đèn là tốt rồi, nói đến không khí, hiện tại chính thân thiện, về phần nguy hiểm, địch nhân đều bị anh đánh ngã, lý do này không được." Tiếp tục hôn lên bộ ngực sữa của nàng, khí phách đòi lấy.

"Đợi chút!" Sống chết giữ bằng được quần áo, nàng hù chết.

"Lại làm sao vậy?" Xem nàng bị kích động như thế, hiểu được nàng đã sinh ra nhưng cảm giác tự nhiên, thưởng thức gương mặt e lẹ khẩn trương của nàng.

"Em… Em… Em muốn đi vệ sinh!" Nói xong liền nhảy xuống giường chạy lạc.

Hắc Cách Kiệt dễ dàng kéo nàng lại, đem nàng đặt ở trên giường dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.

"Suỵt, không sao." Tự trấn an mình, dù sao cũng là lần đầu tiên của nàng, nàng bày ra sự yếu ớt làm hắn thấy thương tiếc, môi ôn nhu hôn cái trán của nàng, ôn nhu nói."Anh sẽ thực ôn nhu, tin tưởng anh, em chỉ cần nhắm mắt lại thả lỏng tâm tình, anh sẽ cho em thân cùng tâm đều tiếp nhận anh."

"Em… Em sợ em làm không được."

Lòng bàn tay hắn di dời tới ngực nàng nhẹ ấn, cảm nhận nhịp tim đập cấp tốc. Hắn rất vui vẻ, nếu nàng không phản ứng thì hắn cũng chẳng biết làm sao, nhưng nàng lại sợ hãi, nàng cũng không tỏ vẻ lãnh cảm, ôm trong lòng thân mình run nhè nhẹ, hắn phải rất nhẹ, rất nhẹ, để tránh khiến nàng sợ hãi.

"Lúc anh không ở đây, em ăn cái gì?" Quyết định dùng đề tài di dời chú ý của nàng.

Nhắc đến ăn nàng liền nói."Ưm ─── bình thường ở nhà có đồ ăn, có khi chỉ ăn bánh."

"Không có ăn mỳ ăn liền?" Nhẹ nhàng hôn vành tai của nàng.

"Không có, ngay cả đồ ăn vặt đều rất ít ăn, hầu hết đều là do Nhược Băng làm cho em ăn, nhưng là em ăn không quen."

"Em trở nên kén chọn rồi." Hắn lặng lẽ cởi bỏ nút thắt của nàng.

"Còn không phải anh làm hại sao, từ khi ăn đồ ăn anh làm, mọi thứ đều trở nên khó ăn."

Hắn cười khẽ."Phải, phải, đều là anh làm hại, yên tâm, anh sẽ bù lại cho em, lần khác làm đại tiệc Noel cho em."

"Đại tiệc Noel?"

"Em thích nhất gà nướng mà, anh sẽ dùng hơn mười loại hương liệu tẩm trong hai ngày, chờ cho thấm rồi sẽ bỏ vào lò nướng, làm mùi hương tràn ngập căn phòng." Hắn dời xuống cổ nàng, làm cho hết thảy thuận theo tự nhiên, dọc theo cổ hôn da thịt của nàng, hai cái thân mình dần dần thiếp đi không ngờ.

Mã Lỵ chìm đắm trong tưởng tượng về mỹ thực."Em thích cả phòng toàn mùi đồ ăn."

"Còn có súp nóng hầm hập, còn có hải sản, rau trộn với cà rốt, cả ngọt cả mặn, là khẩu vị ăn uống mà em thích nhất."

"Thật sao, em rất chờ mong..."

"Còn có một lượt bánh sữa nóng mới ra lò..."

Hai cái thân mình dây dưa dần dần hợp lại làm một, nàng chậm rãi hòa tan trong lồng ngực ấm áp của hắn, thần trí mất hết nguyên bản trở nên hỗn loạn không rõ ràng, tâm tình khẩn trương dĩ nhiên biến mất, tất cả trở nên mê hoặc, chờ mong cùng khát cầu.

"Em nóng quá..." Nàng rên rỉ.

"Anh cũng vậy."

Sở hữu rên rỉ trên môi nàng, nóng bỏng đòi lấy làn môi ngọt như mật, hắn thành công giữ lấy nàng, ngoài ý muốn phát hiện chính mình muốn không đủ, thân hình mảnh mai trong lòng khiến hắn không thể giữ nhiệt tình.

Hắn hiểu được, rốt cuộc không thể mất đi nàng.

* * *

Hải Mạn Na mắt lạnh nghe thủ hạ trở về báo cáo tin tức.

"Thất bại?"

"Kế hoạch vốn dĩ rất thuận lợi, nhưng do Hắc thủ lĩnh đột ngột xuất hiện, cho nên..."

"Chỉ có ngươi trốn được?"

"Đúng vậy, những người khác đều bị Hắc thủ lĩnh giết chết."

"Vậy sao? Hắn bảo vệ người đàn bà kia." Hải Mạn Na mắt lộ ra hung quang, nàng bí mật biết được Hắc Cách Kiệt cố ý hủy bỏ hôn ước cùng nàng thì lập tức hoài nghi chính là do người đàn bà kia mê hoặc Hắc Cách Kiệt!

Tuy rằng chỉ là đoán, nhưng nàng tình nguyện giết lầm một trăm, cũng không nguyện buông tha một nữ nhân làm trở ngại, không thể tưởng được hành động này làm nàng nghi, Hắc Cách Kiệt vì nữ kia nhân đại mở sát giới, dĩ vãng chưa từng có.

"Các ngươi có thể có tiết lộ cái gì?"

"Không, không có, tất cả những người khác đều một phát bị bắn chết, chỉ có tôi bị thương nên chạy trốn, Hắc thủ lĩnh căn bản không biết người ra lệnh là ai."

Nàng cười lạnh, cười làm người ta trong lòng run sợ."Ngươi cũng đã biết vì sao ngươi có cơ hội trở về?"

"Việc này..." Thủ hạ buồn bực nhìn nàng, không rõ ý tứ chủ nhân.

"Đó là bởi vì hắn muốn biết kẻ chủ mưu phía sau là ai, mà ngươi ngay một điểm đơn giản như vậy cũng không biết, liền như vậy bỏ chạy về... Vậy, chẳng phải là nói cho hắn ta chính là kẻ đứng sau màn chủ mưu sao."

Hắn vẻ mặt hoảng sợ."Hải tiểu thư, xin, tha mạng ───"

"Giữ lại ngươi để làm gì?" Không lưu tình chút nào một phát bắn chết hắn, loại người này chỉ biết làm chuyện xấu nên sớm giải quyết tốt, tránh tiết lộ tông tích nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này, lần nàỵ không giết được Kiều Mã Lỵ, nhưng nàng thề lần sau sẽ không như vậy, nàng không lại thất thủ.

Về phương diện khác, cả đêm Mã Lỵ không về, khiến cho ai đó không thể không mắng.

Lỗ tai nàng phải nghe Nhược Băng trách cứ đến phát điên, đối với bản thân không khỏi băn khoăn, nhưng Nhược Băng không hề mệt nhọc đình chỉ oanh tạc trong lời nói, lỗ tai nàng chịu không nổi, quyết định thời gian tới sẽ làm cơ quan bảo vệ tai.

"Bạn rốt cuộc đã đi đâu, mình bị bạn dọa cho suýt chết đó!"

"Không phải đã nói rồi sao, chỉ là ra ngoài mua vài thứ thôi."

"Bạn cho là loại lí do ngu ngốc này có thể lừa mình sao, quanh năm suốt tháng ra ngoài không vượt qua ba ngày, thậm chí phải uy hiếp hay dụ dỗ mới đi, vậy lần này vì sao lại vần tự mình ra ngoài mua đồ? Nói! Bạn đã đi đâu!"

"Đừng khẩn trương như vậy, mình ngẫu nhiên ra ngoài giải sầu thôi, bị Diêm Thủ Đảng truy nã, không biết còn ngày nào an ổn không, nếu muốn mình lo ngày mai không nhìn thấy ánh mặt trời, cùng với nơm nớp lo sợ chờ đợi, không bằng khoái hoạt tự tại mà sống, mặc dù ngắn nhưng cũng đáng."

Buổi nói chuyện mềm hoá Nhược Băng, người bị truy nã là Mã Lỵ, nàng không lo đến tâm tình của Mã Lỵ, không có đành lòng, giọng điệu cũng giảm theo."Nếu thế, ít nhất cũng để lại tờ giấy gì đó, bọn mình tưởng bạn bị bắt đi rồi, hiện tại bạn bị giới hắc đạo đuổi bắt như bắt con dê béo, lần sau cần gì nhớ nói cho mình hoặc Hắc Ưng là được, trăm ngàn lần đừng tự ý chạy đi."

"Được rồi, sẽ không có lần sau." Cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng nếu Nhược Băng biết chuyện thì sẽ tức điên, nói không chừng sẽ đem nàng trói gô đứng lên.

Chi bằng nói tức giận, nếu không phải nói là lo lắng đến chết, nếu Mã Lỵ có bề gì, Nhược Băng cả đời cũng sẽ không tha thứ chính mình.

Kích động rất lớn, Nhược Băng còn có thể bình tĩnh phát hiện ra chỗ khác thường, quanh năm suốt tháng số lần ra ngoài của Mã Lỵ đếm trên đầu ngón tay, nhưng không màng nguy hiểm mà chạy ra phố mua này nọ, thật sự thực khả nghi! Nhưng Mã Lỵ dương như đang lén lút cái gì, nàng hôm nay thoạt nhìn rất lạ, không thể nói ra sự bất đồng, nhưng Nhược Băng biết rằng nàng rất lạ.

"Yên tâm đi, về sau mình sẽ không tự tiện ra ngoài, nếu muốn đi ra ngoài mình sẽ nói cho bạn, được không? Mình mệt mỏi quá, muốn trở về phòng nghỉ ngơi."

Nếu không thể hỏi ra, mà nàng cũng bình an vô sự, Nhược Băng thở dài, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

"Thật sự sẽ không lại tự tiện chạy loạn?"

"Thật sự, hơn nữa mình có rất nhiều công tác phải làm, cũng không còn thời gian mà ra ngoài dạo phố như khi ở Mĩ, đừng lo lắng, nha?"

"Nếu bạn lại chạy loạn, đừng trách mình đem bạn trói gô, vì bảo vệ bạn an toàn, mình là nói được thì làm được."

Nàng ôm cổ nàng, cười nói: "Được, chị em tốt của mình, tình bằng hữu thật cảm động. Nhưng mình hiện tại thật sự buồn ngủ, cho nên bữa tối không cần gọi mình nha." Sau khi nhiệt tình ôm nàng, đi vào phòng nghỉ ngơi, Nhược Băng lưu lại chút kinh ngạc.

"Hắc Ưng" đi tới ôm nàng hỏi: "Vẻ mặt này là sao?"

"Vừa rồi... Mã Lỵ ôm em."

"Thì sao?"

"Anh có lẽ không biết, em cùng Mã Lỵ biết nhau đã năm năm, cho dù là thời điểm nàng cao hứng cũng chưa từng ôm em như vậy."

"Cho nên?"

"Ý của em là, Mã Lỵ có bản tính của một nhà khoa học, không hề có loại cảm xúc nào như ôm người khác, nhưng là vừa rồi nàng lại vui vẻ ôm em, còn gọi em 『 chị em tốt』 loại từ này vô cùng thân thiết."

"Nói không chừng nàng là bị giọng điệu của em cảm động."

Nàng phủ định ý nghĩ trong đầu, không có một người nào, không có một đáp án đúng nào, tóm lại, Mã Lỵ đã thay đổi, có thể hình dung như thế nào? Nàng trở nên nhu nhã và cũng nữ tính hơn.

Trở lại trong phòng đóng cửa phòng lại sau lưng, Mã Lỵ liền ngồi yên ở trên giường. Lòng của nàng lâng lâng, hồi tưởng đến Jack, cảm giác vẫn còn, động lại dư âm rung động, nguyên lai đây là cảm giác nam nữ ở cùng một chỗ.

Hắn muốn nàng đáp ứng, tuyệt không tự ý hành động, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hắn, nàng đáp ứng rồi, hắn khí phách uy hiếp, nàng nào dám không đáp ứng.

Vuốt ve vòng trên cổ, đó là thứ hắn bắt nàng đeo, bắt nàng phải giữ cho dù có tiến đến quan tài cũng không được tháo ra.

Nàng không khỏi bật cười, người này thật là kỳ quái, dùng lời này uy hiếp nàng, nàng không ghét, thậm chí có chút tâm hỉ, không thể tưởng tượng được mình có ngày lại nhận vòng cổ nam nhân đưa.

Jack là nam nhân đầu tiên khiến nàng sinh ra nhiệt tình ngoài thí nghiệm, từ trong lòng lặng lẽ rút ra một cái chai nhỏ, nàng có chút hưng phấn cũng có chút khẩn trương, sau khi bọn họ xong việc, nàng vụng trộm góp nhặt một chút tinh dịch của Jack. Nam nhân có khí lực cường hãn như hắn, gien khẳng định tốt đẹp, hại nàng nhịn không được thu nhặt thứ tinh dịch còn sót lại trong cơ thể mình, nếu hắn biết nàng động tay động chân sau khi bọn họ làm xong, hắn không bóp chết nàng mới là lạ.

Nhưng nói đi nói lại, hắn tìm nàng là để tự nguyện làm thí nghiệm nha, nếu là thí nghiệm, nàng tranh thủ lấy một chút “tài liệu”, dù sao thần không biết quỷ không hay, nàng không nói hắn cũng sẽ không phát hiện.

Ừ một cái, nàng liền tha thứ cho sự biến thái của chính mình, phải cất bảo khố ở trong tủ lạnh lần sau mới có thể dùng tiếp, quyết định lần khác mới hảo hảo nghiên cứu.

Duỗi tứ chi ngã trên giường, ngày càng thêm ủ rũ, tình cảm mãnh liệt qua đi mà tứ chi vẫn cảm thấy vô lực, có thể thấy được sức lực tiêu hao quá nhiều, triền miên qua đi mệt mỏi khiến nàng rất nhanh chóng tiến nhập mộng đẹp.

* * *

"Là ai hạ độc thủ?" Hắc Cách Kiệt sắc bén hỏi.

Điện thoại kia một đầu truyền đến báo cáo của Cường Sâm."Những người đó là sát thủ chuyên nghiệp, không thuộc về tổ chức nào, có thể thấy được kẻ chủ mưu phía sau sớm có phòng bị, một khi thất bại liền giết người diệt khẩu, người chết bị một phát đạn bắn chết, có thể thấy được đối phương xuống tay cực kì bĩnh tĩnh và vô tình, cũng biết mưu kế thả con cá lớn thứ hai của chũng ta."

Hắc Cách Kiệt tự hỏi, là ai muốn giết Mã Lỵ? Mục đích của đối phương rõ ràng không phải lấy bảo vật, mà là giết chết Mã lỵ, nếu không sẽ không dùng đòn trí mạng.

"Về phía Hải đảng đã tiến triển như thế nào?"

"Chiếu chỉ thị của ngài, đã có tin tức sáng tỏ, đã bắt tay vào việc củng cố thế lực bên ta, cho dù cùng Hải đảng quyết liệt, bọn họ cũng đả kích không được chúng ta bao nhiêu, ngài ngờ rằng lần đả kích này là do Hải đảng gây nên?"

"Một trong số đó, có lẽ là thông qua cừu địch, ta muốn ngươi tiếp tục hệ thống thanh tra tổ chức, việc này phải giữ bí mật."

"Ngài hoài nghi có nội gian?"

"Chuyện của Mã Lỵ đã tiết lộ ra ngoài, ta muốn biết tin tức vì sao lại bị lộ, mặt khác, đem toàn bộ mười vị tình nhân kia na bày cẩn thận cho ta."

Không cần hỏi, Cường Sâm cũng biết chủ ý của thủ lĩnh, thân là lão đại của hắc đạo tổ chức, nắm trong tay tổ chức trải rộng thế giới, tuy rằng khuynh quyền một đời, nhưng toàn thân sát khí, bởi vậy không thể có chỗ ở cố định, hành động phải giữ bí mật, nữ nhân cũng không thể cố định, càng nhiều càng tốt, không thể chuyên tình, vừa là bảo vệ mình vừa là bảo vệ người mình yêu.

Nay thủ lĩnh phải đến chỗ toàn bộ mười vị tình nhân, đơn giản là vì hỗn nhân hiểu biết, đem nguy hiểm phân tán, nữ nhân nào sở hữu toàn bộ ưu ái của thủ lĩnh, là phúc hay họa? Chỉ có bọn họ trong lòng rõ ràng nhất.

"Tôi lập tức đi an bài."

Nhận được mệnh lệnh, Cường Sâm lập tức bắt tay vào làm tiến hành, không đến một tuần, mười vị tình nhân của Hắc Cách Kiệt đã được an bài thỏa đáng, an bài ở nhiều nơi như Nhật Bản, Hàn Quốc, Hongkong, Singapore…, không cùng một chỗ cùng chỗ, nhưng các chỗ lại cách nhau không xa, tránh cho các vị tình nhân lục đục với nhau lúc này, vừa làm cho thủ lĩnh không tốn nhiều thời gian, cũng làm nhiễu loạn thông tin của địch nhân, đem mục tiêu trên người Mã Lỵ dời đi.

Trân là tình nhân thứ bảy của Hắc Cách Kiệt, dung mạo so với ngôi sao còn xinh đẹp hơn, đôi môi khiêu gợi, thân mình vừa tắm xong lả lướt chỉ khoác chiếc áo mỏng, chậm rãi đi về hướng Hắc Cách Kiệt, dâng một một nụ hôn triền miên say đắm lòng người.

"Rất nhớ anh." Nàng mềm mại nũng nịu, thuận thế tựa vào lồng ngực cường tráng của hắn.

Hắc Cách Kiệt khóe môi gợi nụ cười, nhẹ nhàng chụp vỗ về nàng, lẳng lặng uống rượu không nói một câu.

Trân giương mắt tỉ mỉ nhìn hình dáng của hắn, lùng lùng và tỉ mỉ, hoàn toàn không có tình cảm mãnh liệt qua đi.

"Anh vẫn luôn lí trí như vậy, em đây rất an toàn, anh có thể yên tâm."

"Anh luôn luôn như thế."

"Em biết, nhưng là... em thật muốn nhìn bộ dáng thả lỏng của anh, hay là ─── Em hầu hạ không đủ?" Ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn trong ngực hắn, hình như cố ý khiêu khích.

"Em làm anh thực điên cuồng."

Nàng cười khẽ, mặc kệ hắn nói đều là giả, đều làm nàng say mê, khuynh hương lại dựa vào lòng hắn.

"Muốn ở lại qua đêm?" Không ôm hy vọng lắm.

Hắn cười đến thần bí."Anh sẽ ở lại một tuần."

Trân kinh hỉ, bấu víu hắn mà ôm hôn, Hắc Cách Kiệt chưa bao giờ ở cùng tình nhân vượt quá ba ngày, nay hắn nhận lời một tuần, chẳng phải đại diện cho việc mình được yêu chiều sủng nỉnh sao?

Vừa ôm hôn, Hắc Cách Kiệt bình tĩnh mắt xem bốn phía, tai nghe tám phương, một tháng qua hắn ở cùng mỗi vị tình nhân một thời gian, mỗi lần dừng lại không vượt qua hai ngày, cuối cùng tuyển định nơi này nghỉ ngơi một tuần, trong lúc này, hắn biểu hiện ra nhiệt tình của chính mình, càng thêm yêu thương hơn đối với Trân, thậm chí vượt qua cả mức độ bình thường.

Không ngoài sự tiên liệu của hắn, một tuần sau khi hắn rời đi, Trân bị tập kích, trúng đạn nằm ở hoa viên. Viên đạn là từ một nhà cao tầng mười tầng khác bắn ra, bọn họ thuận lợi phát hiện ra sát thủ cùng kẻ chủ mưu.

"Là Mạn Na." Cường Sâm ở bên kia điện thoại đáp.

"Phải không?" Ánh mắt hắn tựa như núi tuyết ở Bắc Cực. "Trân đâu?"

"Không trúng chổ yếu, thương thế đã ổn định."

"Đưa một trăm đóa hoa tươi cho nàng, vì nàng ở Thụy Sĩ thêm xây thêm một tòa biệt thự lớn, sau khi xuất viện đưa đến nơi đó tĩnh dưỡng."

Kế tiếp đó là giải quyết chuyện của Mạn Na, chuyện này không khác gì hướng hắn tuyên chiến, Mạn Na khơi mào đúng trong lúc Diêm Thủ Đảng cùng Hải đảng đang quyết liệt, Hải đảng chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là đem Mạn Na giao ra, hai là đối đầu cùng Diêm thủ đảng.

Tin tức lập tức lọt vào tai Hải trưởng lão, không khỏi giận dữ tức giận, cháu gái hắn hành động quá mức vội vàng, hắn sớm cảnh cáo Mạn Na chớ hành động thiếu suy nghĩ, Hắc Cách Kiệt không phải kẻ có thể chọc giận, tập kích tình nhân của hắn chẳng khác gì là hướng hắn tuyên chiến, tuy rằng do thám biết Hắc Cách Kiệt cố ý hủy bỏ hôn ước, nhưng không có lý do làm chuyện đó, Hắc Cách Kiệt sẽ không tự hủy ước, Hải đảng còn có cơ hội bức Hắc Cách Kiệt đi vào khuôn khổ.

Nhưng Mạn Na thiếu kiên nhẫn đã làm hỏng việc, nay Hải đảng đã mất lý do phản bác, nếu không giao ra Hải Mạn Na, sẽ phải trả giá là cùng Diêm thủ đảng đối đầu, hậu quả này hải trưởng lão gánh vác không phải rất tốt sao.

Vì sinh tồn của tổ chức, hắn chỉ có thể đau đớn hạ quyết định, Hải đảng cùng Hải Mạn Na đoạn tuyệt quan hệ, nàng có thể thoát được càng xa càng tốt, ít nhất nhờ tài cán nàng có thể được mở một con đường sống.