Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 11: Lấy cớ




Khu thương mại sắp xây xong của Thang Bách trong khu phát triển mới, bây giờ đang lắp đặt thiết bị bên trong.

Mà cùng lúc đó, công ty đã bắt đầu khua chiêng gõ trống kêu gọi các nhà đầu tư, bởi vì "Hoa Sa" ở vị trí không xa bọn họ, cho nên lần này Thang Bách kêu gọi đầu tư có vẻ cực kỳ quan trọng.

Vì đề cao sự nổi tiếng của "thị trường" cùng cấp độ, nên lần này Thang Bách dốc hết sức lực để kêu gọi là thương hiệu hàng đầu thế giới!

Cấp độ cao ngoài kêu gọi đầu tư thì cũng gặp tương đối không ít khó khăn!

Chẳng hạn như có một số thương hiệu quần áo nổi tiếng, thân là tổng giám đốc Thang Duy Thạc không thể không tự mình đi thảo luận. kỳ thực lấy thực lực của Thang Bách, rất nhiều thương hiệu của các công ty mong ước được vào đó.

Nhưng mà bên kia "Hoa Sa" không tiếc giảm lợi nhuận giảm đến mức thấp nhất để mời chào nhà đầu tư.

Rất hiển nhiên, bên kia đưa ra ưu đãi là nhằm thu hút về phía mình! "anh, em thấy Đoạn Hồng Đào hắn thật sự là điên rồi!" Thang Duy Á ném tập văn kiện xuống trên bàn, ngổn ngang trăm mối nói ra.

Chết tiệt, căn bản hắn vừa chơi vừa làm, không nghĩ tới Thang Bách lại gặp phải đối thủ mạnh như thế, mẫu chốt là đòn tấn công của đối thủ, bọn họ dường như không phải là kinh doanh kiếm lời mà là "đơn vị từ thiện".

"Đừng phàn nàn, đây là việc kinh doanh, không phải tất cả các đối thủ đều như thế sao, đó chính là không tiếc tiền vốn! muốn đặt chân tại thương trường, thì đương nhiên phải chấp nhận đủ loại trò chơi!"Thang Duy Thạc có vẻ rất điềm tĩnh, làm quản lý nhiều năm như thế, sóng to gió lớn hắn đều đã trải nghiệm qua!

Anh trai nói như thế, lửa giận của Thang Duy Á cũng bớt đi không ít, "Ai, dù sao có anh ở đây, em không cần phải lo lắng!" haha, anh trai hắn vốn là cỗ máy, hoặc là có ý chí phấn đấu của một người máy. Haha, người máy làm sao có thể bị đánh ngã được?

"Em đừng đề cao anh như thế, công ty cũng có một phần của em, đừng nghĩ cái gì cũng có ông anh này!" Thang Duy Thạc nhắc nhở em trai mình, trong mắt có đầy ý chờ mong!

Anh em bọn họ cũng không như những người khác, sẽ không vì sản nghiệp mà trở mặt thành thù, ngược lại còn hy vọng giao trách nhiệm ngổn ngang này cho đối phương!

>>> 

Vừa mới lắp đặt thiết bị trong biệt thự không lâu, một người tuy đã quá 50 nhưng vẫn không đánh mất phong thái anh tuấn của đàn ông, đau thương nhìn bức ảnh trong tay!

"Dĩ Lam, em ở đâu hả? nhiều năm như vậy rồi , em vẫn khỏe chứ?" giọng nói thấp đi, trong mắt xuất hiện một tầng nước mắt. "Dĩ Lam, chẳng nhẽ đời này anh đã định trước là phụ em sao?"

Ảnh chụp một người phụ nữ, vẻ mặt thanh thuần mỉm cười, khóe miệng giương lên để lộ ra hai má lúm đồng tiền. tóc dài đen nhánh tùy ý xõa sau đầu, lại thêm cái cổ trắng thon dài!

Mặc dù tấm ảnh này đã ố vàng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cô gái thanh xuân tươi trẻ này!

"Dĩ Lam, em có cảm thấy anh đã đến vùng đất này không?" người đàn ông nhìn tấm ảnh trong tay, thì thào nói nhỏ.

"cách.." một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, bước vào là một chàng trai trẻ, nhìn thấy cha mình đang buồn bã như thế, không yên hỏi: "Ba, ba lại nhớ dì sao?"

Người đàn ông trung niên không tự nhiên cất bức ảnh đi, sau đó có vài phần trách cứ nói: "lúc vào nhớ gõ cửa, đừng càng lớn càng không có lễ phép!"

" vâng ạ!" khóe miệng chàng trai trẻ nhướng lên một bên, lộ ra nụ cười đùa cợt!

Người khác đều nghĩ rằng cha hắn là lão hồ ly, u ám giảo hoạt, trên thực tế dưới lớp mặt nạ này, ông ấy là một người đàn ông trung niên có cảm tính!

" được rồi, ba giao nhiệm vụ cho con, có manh mối gì không?" trong ánh mắt người đàn ông trung niên có chút khát khao nhìn con mình.

"ba, người bảo con đi tìm nơi ấy, con cũng đi qua rồi! nhưng hỏi thăm nhiều người như vậy, có người biết Kha Dĩ Lam, nhưng vẫn không nói được tình hình của dì ấy hiện nay, đều nói rất nhiều năm về trước biến mất...!" Thật ra hắn muốn nói chính là, người này có lẽ đã không còn trên thế gian này nữa rồi!

***********************

Bởi vì công việc bận rộn, vài ngày qua đã không thân mật, hôm nay rốt cuộc có thể về nhà sơm, tắm rửa gội đầu xong rất nhanh, ôm mẹ của bọn trẻ chui vào chiếc chăn đơn phía dưới.

Bị nữ thư ký hành hạ một ngày trời, có vẻ rất uể oải, hai mắt nhắm nghiền không có một chút phản ứng!

Hơi thở của Thang Duy Thạc không ngừng phả vào tai cô, làm cho cô cảm nhận được khát vọng sâu thẳm của mình!

Thấy cô không đáp lại, Thang Duy Thạc cấp bách kéo chiếc váy ngủ của cô xuống để khỏi làm vật ngăn cản...

Vũ Tình uể oải không chịu nổi, nắm lấy bàn tay to lớn nam tính, khẩn cầu nói: "không nay không...được!"

"không được thế nào??" hắn nổi cáu dừng động tác lại, hai mắt nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn!

Những lời này của cô, giống như một cái gậy đánh vào hắn. Nhất thời, làm cho hắn bối rối mất phương hướng! "không phải chứ! Vài ngày không ở cùng, sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ!"

" ngoan, hai hôm nay thưc sự không được!"( đến tháng đây mà) cô nhẹ nhàng đẩy cơ thể hắn, lăn sang một bên.

Thang Duy Thạc thảm thương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nuốt nước miếng nhận lệnh ngã sang một bên.

Không thể đụng vào cô, vậy nên tránh xa cô một chút! Nếu không, như vậy đối với hắn mà nói chính là thổng khổ dày vò!