Tình Như Khói Hoa

Chương 23




Trên đường trở về, tâm trạng tôi vẫn không cách nào vơi nhẹ đi, bởi vì tôi đã làm tổn thương một chàng trai lương thiện.

- Đừng nghĩ nhiều nữa, em không làm sai gì cả!

Tần Lam ôm lấy Niệm Trạch đang thiêm thiếp ngủ, nói với tôi.

- Nhưng...

- Bọn họ rồi sẽ hạnh phúc mà!

Anh đột ngột cắt đứt lời tôi nói.

Sẽ hạnh phúc ư? Tôi có chút hoài nghi, thậm chí hoài nghi cả truyền thuyết về vòng đu quay hạnh phúc.

- Họ sẽ rất hạnh phúc đấy, tuy có nhiều khó khăn trở ngại, nhưng không gì có thể ngăn cản được họ yêu nhau. Như vậy chẳng phải hạnh phúc ư?

Anh nhìn vào đôi mắt tôi, nói:

- Không phải em từng bảo sao? Có những thứ sẽ vĩnh viễn tồn tại trong ký ức, trong lòng mình, mãi mãi không phai nhạt!

Anh dùng những lời tôi đã nói để khuyên bảo tôi. Ánh mắt anh thật dịu dàng, khiến tôi như chìm đắm trong cái nhìn chăm chú ấy. Anh hệt như hiểu rõ điều tôi mong muốn, khe khẽ kéo tôi vào trong lòng...

o0o

Tiễn Nhã Kỳ về nhà, Tần Lam cũng mang Niệm Trạch quay lại gia đình. Tuy anh có quyền không trở về, nhưng Niệm Trạch thì không thể.

Đèn vẫn còn sáng, Tần Lam ôm Niệm Trạch bước vào nhà. Lưu Di đang ngồi tại phòng ăn lạnh lùng nhìn anh. Trên bàn là những món ăn thịnh soạn, nhưng đều đã nguội lạnh cả, cũng giống như trái tim của Lưu Di vậy.

- Anh dẫn Niệm Trạch đi đâu?

Cô vốn tưởng hôm nay là sinh nhật của Niệm Trạch, dù có thế nào Tần Lam cũng sẽ dẫn theo Niệm Trạch về nhà, nể mặt thằng bé mà ăn bữa cơm gia đình với mọi người, xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Từ sáng sớm, cô đã chuẩn bị làm một bàn thức ăn, nhưng đợi từ 5 giờ chiều mãi cho đến 8 giờ tối cũng không thấy bọn họ đâu, cô gọi điện đến nơi ở của cha mẹ Trạch Nhất, họ bảo rằng lúc xế chiều Tần Lam đã đón Niệm Trạch đi rồi! Liếc mắt lên chuông đồng hồ trên tường lúc này, mười tiếng đã điểm đủ.

- Tôi dẫn nó đến công viên.

Thản nhiên đáp lời xong, Tần Lam bước lên lầu.

- Đứng lại!

Lưu Di phóng tới trước mặt anh:

- Tại sao không nói cho em biết, thậm chí cả điện thoại cũng không liên lạc được? Anh có biết em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc hay không?!

Cô không kìm chế được, lớn tiếng trách hỏi.

- Tôi không mang theo điện thoại di động.

Anh đã bỏ điện thoại lại công ty, có thể là vô tình, cũng có thể là cố ý...

- Em là mẹ của Niệm Trạch, anh có nghĩ tới em hay không?

Cô buồn bã nhìn Tần Lam:

- Ngay cả quyền được hưởng sinh nhật cùng con, em cũng không có hay sao?

- Mẹ...

Niệm Trạch bị đánh thức, mơ hồ nhìn mẹ mình, chẳng hiểu vì sao mẹ lại tức giận như vậy.

- Niệm Trạch!

Lưu Di ôm lấy thằng bé:

- Con ăn không? Mẹ có nấu rất nhiều món mà con thích đấy!

Cô cố nén giận, cười hỏi thằng bé.

- Ba và dì dẫn con đi ăn gà rán rồi, ăn đến no căng, con không ăn nổi nữa đâu!

Niệm Trạch vừa nói vừa vuốt bụng, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt của Lưu Di đã trở nên sa sầm, vẫn tiếp tục kể lại chuyến đi hôm nay, muốn chia sẻ niềm vui với mẹ.

- Chúng con còn ngồi trên đu quay nữa! Dì nói, ngồi trên đu quay sẽ được hạnh phúc đấy! Lần sau mẹ cũng đi nhé!

Niệm Trạch đang ôm lấy mẹ kể chuyện, bỗng phát hiện cánh tay của mẹ nó dần dần buông lỏng, kế đó thả nó lên mặt đất.

- Mẹ?

Niệm Trạch khó hiểu lắc lắc tay Lưu Di.

- Con đàn bà đó là ai?

Cô nhìn Tần Lam hỏi.

Tần Lam không đáp.

- Con đàn bà đó là ai!!??

Lưu Di đột nhiên rống to lên. Niệm Trạch bị dọa phát hoảng sợ, nép đầu vào ngực Tần Lam khóc to.

- Cô làm thằng bé sợ đấy!

Tần Lam ôm lấy Niệm Trạch đang òa khóc.

- Người ta là ai có liên quan đến cô hay sao?

Anh không nhịn được hỏi vặn lại.

Sắc mặt Lưu Di hoảng hốt, Tần Lam chưa bao giờ nói chuyện với cô như thế, cho dù anh có tức giận thì cũng chỉ im lặng chịu đựng, hoặc là dứt khoát tránh mặt, từ trước tới nay chưa hề hạch hỏi, trách cứ cô bao giờ. Bởi vì anh cảm giác mình đang mắc nợ cô, ỷ vào điểm đó, Lưu Di vẫn hay vênh váo với anh. Đến lúc này... cô mới cảm thấy sợ hãi.

- Anh đã có người phụ nữ khác bên ngoài rồi á! Anh dẫn Niệm Trạch đi gặp nó, có phải định cướp Niệm Trạch đi luôn hay không!

Cô càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý liền lao vào điên cuồng cấu xé anh.