Tình Như Khói Hoa

Chương 32




Toàn bộ phần trước của xe đều móp mó, có thể thấy lực va chạm mạnh như thế nào. Túi hơi đã bật mở, Tần Lam bị kẹt giữa túi hơi và ghế lái. Tôi ra sức đập giật cửa xe, nhưng không tài nào khiến cho cánh cửa xe dị dạng ấy mở ra được.

- Tần Lam!!

Thanh âm của tôi nghẹn ngào, ánh mắt đã nhạt nhòa lệ.

Có người đã gọi cảnh sát và xe cứu hộ, đội chữa cháy rất nhanh đã tới hiện trường, tôi bị cách ly ra khỏi chiếc xe của anh.

Nhìn mọi người bận rộn, không khí cấp bách tại hiện trường làm tôi có cảm giác thở không thông. Tần Lam, anh không thể xảy ra chuyện... Tôi bủn rủn ngồi phịch xuống đất.

Nguyễn Nguyễn phát hiện ra tôi liền chạy ù đến bên hàng rào cảnh giới.

- Nhã kỳ, bồ sao vậy?

Cô lo lắng hỏi han nhưng tôi không hề phản ứng.

- Nhã Kỳ!!

Nhìn ánh mắt trống rỗng và dáng vẻ thẩn thờ của tôi, Nguyễn Nguyễn nén lòng tát tôi một cái.

Cơn đau rát buốt trên má khiến tôi lấy lại phản ứng, gương mặt lo lắng của Nguyễn Nguyễn hiện ra trước mặt tôi.

- Nguyễn Nguyễn...

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nguyễn Nguyễn hét lên.

- Tần Lam...

Tôi hệt như một đứa trẻ bất lực chỉ về phía hiện trường vụ tai nạn.

- Ra rồi!

Lúc này, cánh cửa vừa bị thúc mở, Tần Lam được nhân viên cứu hộ kéo ra khỏi xe.

Nguyễn Nguyễn đỡ lấy tôi cùng đôi chân mềm nhũn, ập đến bên cáng của Tần Lam:

- Tần Lam!

Trên người anh không có vết thương rõ ràng, chỉ trừ trên mặt bị một mảnh thủy tinh vỡ rạch lên vài lằn vết thương. Anh lặng im thiếp đi, ánh mắt bình an.

- Các cô là gì với người bị thương?

Nhân viên y tế hỏi.

- Cô ấy là bạn gái của anh ta!

Nguyễn Nguyễn thay tôi trả lời.

- UỲNH!

Chiếc xe nhỏ màu trắng phát ra một tiếng nổ lớn, ngùn ngụt bốc cháy.

- Cứu hỏa!!

Hiện trường lại nhốn nháo cả lên.

Tất cả việc này tôi đều hoàn toàn không hay không biết, vì tôi lúc này đã nghe chẳng thông, trông chẳng thấy, trước mắt chỉ còn biết mỗi Tần Lam.

o0o

Quả thật là trong cái rủi có cái may, Tần Lam không có gì đáng ngại. Tôi ngày đêm túc trực bên cạnh anh, chờ đợi anh tỉnh lại.

- Nước...

Cuối cùng, công dụng của thuốc cũng qua đi, Tần Lam dần dần hồi tỉnh.

Tôi vội vàng nâng đầu anh dậy, cẩn trọng cho anh uống vài ngụm nước.

- Em không sao chứ?

Anh quan sát tôi, giống như đang đánh giá xem tôi có khỏe mạnh hay không.

Tôi không thể ngăn được dòng nước mắt đang tràn ra.

- Anh hư lắm, ngốc lắm, anh phải làm như vậy mới chịu hay sao? Anh có biết em đã lo lắng đến thế nào hay không!!

Tôi không tài nào ngừng khóc lóc và trách hờn được, hệt như muốn đem toàn bộ nỗi phiền muộn trong lòng phát tiết ra vậy.

- Anh thà cứ để em lo lắng cho anh...

Anh không thể chịu nổi khi nàng bị thương dù chỉ một ít. Khoảnh khắc anh trông thấy chiếc xe nhỏ kia điên cuồng lao về phía nàng, trái tim anh như ngừng lại!

- Tần Lam!

Tôi nằm gục trên ngực anh khóc òa. Suýt chút nữa thì tôi đã mất anh rồi!

- Ngốc...

Anh đưa tay vuốt tóc tôi, dùng giọng điệu hay dọa con nít khóc nhè bảo:

- Đừng khóc mà, khóc nữa sẽ xấu lắm đó...

Tôi tức giận dùng nắm tay khẽ đấm anh một cái.

- Ai ui...!

Anh rên rỉ.

- Sao vậy! Anh đau chỗ nào?

Tôi cho rằng mình đã làm đau anh, thầm trách bản thân sao vội quên anh vẫn còn là một bệnh nhân.

- Đau lòng...

Anh nhìn tôi bảo.

Nhìn vẻ mặt của anh, tôi biết là mình bị lừa, liền không khỏi đấm cho anh thêm vài cái nữa. Anh cười, cầu xin tôi tha thứ.

- Niệm Trạch đã được Nguyễn Nguyễn thay em chăm sóc trước rồi, anh cứ yên tâm.

Tôi mang cho anh một quả táo được gọt vỏ cẩn thận.

- Ừm.

Chân của Tần Lam đã bị gãy vì va phải mũi đinh thép, cần phải dưỡng thương thật tốt.