Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 93: Chết chóc và rơi xuống




Lucius vô tội phóng thích.

Trước phán quyết của tòa án, nhóm quý tộc vẫn im lặng không nói gì, mà bên Hội Phượng Hoàng bắt đầu bùng nổ.

“Đến tột cùng là sao?”

“Sao có thể như vậy?”

“Sirius làm sao vậy?”

Chính là, sau khi tòa phán phán quyết, bọn họ vẫn không tìm được Sirius, cũng không có biện pháp hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Harry phát hiện thần sắc Hermione bất an: “Bồ sao vậy?”

“Là Draco Malfoy uy hiếp Sirius.” Hermione nhỏ giọng nói.

“Bồ nói cái gì?” Harry trừng mắt.

“Malfoy lấy được một thứ gì đó của chú Sirius, vô cùng quan trọng.” Hermione tiến sát tới bên cạnh Harry: “Chú Sirius không thể không thỏa hiệp, chính tai mình nghe được.”

Harry khiếp sợ: “Bọn họ đâu rồi?”

“Malfoy có lẽ đã quay lại trường, còn Sirius, mình không biết.” Hermione lắc đầu.

Malfoy thế mà lại có biện pháp bức bách cha đỡ đầu nhà mình thỏa hiệp, chuyện này thực sự làm Harry kinh ngạc: “Mau quay về.”

Sirius cũng không quay về trường học, hay ít nhất không quay về phòng ngủ của Harry.

Vài ngày tiếp đó, hoàn toàn không có tin tức.

Harry sốt ruột, Hermione viết thư cho Remus, bên Hội Phượng Hoàng cũng đang loạn thành một đoàng, đồng dạng không có tin tức của Sirius.

Sirius mất tích.

“Hỏi Malfoy đi, tên vô liêm sỉ đó, nó…….” Harry nôn nóng.

“Sao nó biết được chứ.” Hermione thở dài.

“Nhưng tất cả cũng tại nó……”

“Nhưng không có nghĩa nó biết Sirius ở đâu.” Hermione kết luận.

“Tức chết được mà.” Harry giậm chân.

Cha đỡ đầu mất tích làm Harry không rảnh rỗi suy nghĩ tới vấn đề luyến ái, ngoài ra, Snape dạo này lại càng âm trầm hơn, cho dù đối với nhóm tiểu xà cũng không tốt hơn được chút nào, thậm chí còn trừ điểm nhà Slytherin.

Harry thật vất vả có được chút thời gian liền bị cụ Dumbledore gọi tới phòng hiệu trưởng học bổ túc.

“Hiệu trưởng, thấy biết chú Sirius ở đâu không?” Harry nhân lúc được nghỉ ngơi hỏi.

“Không rõ lắm, bất quá trò yên tâm, anh ta không có việc gì.” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm.

“Vậy chuyện….. chú ấy làm nhân chứng……..” Harry do dự.

“Harry.” Âm thanh lão nhân trong chớp mắt trở nên nghiêm túc: “Chiến tranh sắp bắt đầu rồi, Harry, không cần để ý tới những việc nhỏ này.”

Chiến tranh……….. sắp bắt đầu rồi?

Harry chợt run rẩy.

Mấy tháng sau, Harry vẫn không có chút tin tức nào của Sirius, còn bên Snape, Harry cũng không có nhiều thời gian quan tâm anh, chỉ có thể ngẫu nhiên viết vài câu phải chú ý nghỉ ngơi trên quyển nhật ký, Harry không biết khoảng thời gian này Chúa tể Hắc ám có triệu hồi Snape hay không, bất quá quầng thâm dướt mắt của Snape làm cậu thực đau lòng.

Nhiều lúc Harry thực muốn túm lấy Malfoy hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại Malfoy cứ như bôi đầu lên chân vậy, đúng giờ đi học, tan học thì vội trở về, không dư thừa một giây nào, cậu không thể nào bắt nó được.

Ký túc xá Slytherin, phòng ngủ.

Căn phòng to như vậy từ lúc người nào đó rời đi trở nên lạnh lẽo hơn, Draco đương nhiên biết, với tính tình của người nọ tất nhiên sẽ không trở về nữa, bất quá anh vẫn còn ở trong trường, nhiều lần Draco nhìn thấy tên gọi Sirius Black xuất hiện trên bản đồ đạo tặc, chấm đen di chuyển rất nhanh, thường là vào ban đêm.

Nam nhân này vẫn đang thực hiện lời hứa với mẹ, Draco nghĩ tới điểm này không khỏi nhắm mắt lại trầm tư ngồi trên sô pha, chuyện hồn khí, cậu đã báo cho cha mẹ biết, so với biểu tình khiếp sợ của mẹ, cha giống như bị mất hồn phách vậy, lúc này Draco mới hiểu, gia đình bọn họ lại có thêm một lý do để đứng bên người cứu thế chủ.

Ai có thể ngờ, quyển nhật ký cũ nát năm đó cha ném xuống lại là một bộ phận linh hồn của Chúa tể Hắc ám?

Sự tình này nếu bị phát hiện, cả nhà bọn họ chết là cái chắc.

……..

Trước khi cơn bão ập tới không khí sẽ yên lặng dị thường, báo chí cơ hồ không còn đề cập tới tin tức tử thần thực tử tập kích dân chúng nữa, kéo dài suốt nhiều ngày, ngay cả Bộ Pháp Thuật cũng bắt đầu tuyên bố thiên hạ thái bình.

Nhưng số người tin tưởng thực sự ít ỏi.

Buối tối hôm nay, nhóm Gryffindor bị “nhốt” trong ký túc xá, McGonagall giáo sư cấm bọn họ ra ngoài, ngay cả thư viện cũng không được phép, lý do không nói rõ, chỉ yêu cầu nhóm huynh trưởng giữ trật tự.

Harry là ngoại lệ duy nhất, cậu như thường lệ tới phòng hiệu trưởng.

Chỉ là lần này, lão nhân không nói gì nhiều, chỉ nói: “Giúp lão nhân này tản bộ một chút đi, được không?”

Harry gật đầu, đi theo bên cạnh cụ Dumbledore.

“Gần đây cùng Severus thế nào?” Lão nhân cười tủm tỉm.

Harry đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh ấy khá bận rộn.”

“Đúng vậy, rất bận, cũng khó cho anh ta.” Cụ Dumbledore chậm rãi bước tới trước.

Hai người chậm rãi đi tới tháp thiên văn, cụ Dumbledore ngửa đầu thở dài: “Hôm nay là trăng tròn, có lẽ Remus lại khổ sở đây.”

Harry không nói tiếng nào.

“Đúng rồi, không phải trò thắc mắc Sirius đang làm gì sao?” Cụ Dumbledore đột nhiên hỏi: “Anh ta đang tiêu hủy hồn khí.”

“………..a?” Harry sửng sốt.

“Đó là bí mật, càng ít người biết càng tốt.” Cụ Dumbledore thở dài: “Đây là chuyện của đám người lớn, nhưng hiện tại vẫn phải làm phiền tới trò.” Lão nhân xoa đầu Harry.

“Đây là việc con nên làm.” Harry khẽ lắc đầu, trả lời: “Con rất vui nếu có thể giúp được gì đó.”

Một trận trầm mặc.

“Harry, trò có tin vào kỳ tích không?” Cụ Dumledore nheo mắt nhìn bầu trời.

“A?”

“Con người luôn tin vào những điều kỳ tích, không phải sao?” Cụ Dumbledore quay đầu lại, trong ánh mắt màu lam lóe lên quang mang.

“Ưm.” Harry có chút không hiểu.

Cụ Dumbledore lại nhìn lên bầu trời, thì thào: “Không biết ánh trăng ở Đức có xinh đẹp như thế này không?”

“Giáo sư?” Harry nhẹ giọng gọi.

Cụ Dumbledore dường như không hề nghe thấy.

“Ngao ô ——” Trong giây lát, một tiếng sói tru thật dài xé rách bầu trời.

“Remus?” Harry lập tức nhào tới lan can nhìn xuống dưới, lúc này, có thể gào rú như vậy chỉ có thể là người sói.

“Hình như không phải.” Cụ Dumbledore nhướng mày, xoay người chuẩn bị đi, cơ thể có chút loạng choạng.

“Thầy khỏe không?” Harry vội vàng đỡ cánh tay cụ, giật mình nhìn thấy cánh tay đã cháy khô: “………tay của thầy?”

Âm thanh bùm bùm từ phía xa vọng tới, Harry quay đầu có thể nhìn thấy ánh sáng độc chú lóe lên, có người quyết đấu? Còn đang nghi hoặc thì một ngọn lửa màu vàng bùng cháy ở phía chân trời, dần dần hiện hình một con chim phượng hoàng, là dấu hiệu của Hội Phượng Hoàng.

Thình thịch thình thịch……….

Tiếng bước chân dồn dập chạy tới gần.

Harry căng thẳng, nhìn về phía lão nhân.

“Áo tàng hình của trò đâu?” Cụ Dumbledore nhẹ nhàng hỏi.

Harry lúc này mới chú ý âm thanh của cụ vô cùng suy yếu, cậu kích động lôi áo tàng hình ra khỏi túi không gian tùy thân.

Cụ Dumbledore vội vàng túm lấy trùm lên người thiếu niên, sau đó đẩy Harry vào một góc xa, đồng thời quăng ra một thần chú trói buộc.

“Giáo sư?” Harry kinh ngạc kêu lên.

Dumbledore lại quăng ra một chú ngữ khóa lưỡi: “Nhớ kỹ, những gì nhìn thấy chưa chắc là sự thật.”

Harry không thể lên tiếng, vô cùng nôn nóng, rốt cuộc có chuyện gì?

Loảng xoảng, cửa bị chú ngữ đánh văng.

Harry kinh ngạc nhìn ba người tiến vào, trong đó có một nam nhân cậu không biết, nhưng hai người còn lại vô cùng quen mắt, Bellatrix, cậu từng thấy cha đỡ đầu chỉ vào bức hình người phụ nữ này trên báo mà mắng, người còn lại là Lucius Malfoy, chết tiệt, tên Malfoy vô liêm sỉ này quả nhiên chỉ biết làm chuyện xấu!

“Chậc chậc chậc, xem ra ngài có vẻ rất suy yếu.” Quý tộc bạch kim lên tiếng như đang hát bài thánh ca.

“Chào buổi tối, ba vị.” Cụ Dumbledore đứng thẳng sống lưng.

“Đừng giả vờ!” Bella kiêu ngạo cười to: “Ông không thể phát ra chú ngữ.”

“Nga?” Dumbledore không nhìn tới Bella, chỉ nhìn tới quý tộc bạch kim, thì ra là thế, nếu Malfoy vô tội phóng thích, như vậy nhiệm vụ giết mình không còn do Draco đảm nhiệm nữa.

“Đoán được sao?” Lucius lạnh lùng cười: “Đại sư độc dược ông tín nhiệm nhất đã thêm vào chút dược liệu, cảm giác không tồi đi?”

Sắc mặt lão nhân có chút phức tạp.

“Đúng là ngu xuẩn.” Bella đắc ý quan sát sự luống cuống của đối thủ, mụ nghiêng người, để lộ ra bóng dáng người phía sau.

Máu trong người Harry trong chớp mắt đông cứng lại khi thấy Severus Snape xuất hiện, nam nhân mặc áo chùng đen ánh mắt không có chút độ ấm, phát ra hơi thở tàn khốc.

Sao Severus lại ở đây?

Đại sư độc dược Malfoy nói……. là chỉ Severus?

Harry không thể tin được, Severus hạ độc cụ Dumbledore, bây giờ còn đứng bên phe tử thần thực tử? Đang giỡn sao.

Harry nhìn chằm chằm nam nhân mình yêu thương, áo khoác tàng hình phát huy toàn bộ công dụng của mình, không ai phát hiện được cậu.

“Avada Kedavra!”

Chú ngữ phát ra ánh sáng xanh biếc lạnh như băng, ánh sáng tử vong trong chớp mắt vụt tới người lão nhân, Dumbledore lảo đảo ngã xuống tháp thiên văn, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Đại não Harry trống rỗng, trong con ngươi cậu chỉ còn hình ảnh cánh tay Snape vẫn chưa hạ xuống.

Severus giết Dumbledore giáo sư?

Harry cảm thấy nghẹt thở, sẽ không, sẽ không, là ảo giác.

“Ha ha ha ha ——” Bella ngửa đầu cười to, đồng thời giơ đũa phép lên cao, ánh lửa hắc ám bay vút lên không trung, vặn vẹo thành dấu hiệu Hắc Ám: “Dumbledore đã chết! ” Âm thanh bén nhọn của mụ phát ra.

Đột nhiên, một ánh sáng đỏ đánh về hướng Bella, mụ lưu loát né tránh.

Nhóm người cảnh giác nhanh chóng mở ra khoảng cách.

“Mày lặp lại lần nữa.” Nam nhân hung tợn rống lên, xuất hiện trong tấm mắt chính là Sirius Black mất tích bấy lâu nay.

“Cặn bã!” Belle đột nhiên tức giận, vung đũa phép bắt đầu công kích.

Cuộc chiến dữ dội bắt đầu.

Lucius giơ đũa phép, nhưng không tham chiến, tựa hồ có chút do dự, còn Snape vẫn không hề nhúc nhích, Nott đứng bên cạnh thấy vậy liền ném qua một cái chú ngữ.

Harry trừng mắt, cậu muốn hét lên nhưng bất lực.

Sirius thấy được nhưng không thể nào né tránh, dưới tình thế cấp bách hắn cúi thấp người nhanh chóng biến về trạng thái Animagus, dùng chênh lệch độ cao cơ thể mà tránh được, bất quá, nếu từ hình thái cẩu khôi phục hình người thực khó khăn, vì thế hắn đơn giản há mồm nhào về phía Bella.

Lần này, còn chưa kịp tới gần, Sirius đã bị một đạo chú ngữ của Bella đánh trúng, cả người bị quăng mạnh ra ngoài.

Harry trơ mắt nhìn theo cha đỡ đầu mất tích đã lâu, giống như hiệu trưởng biến mất trước mắt.

“Từ độ cao này ngã xuống, hắn chết không thể nghi ngờ.” Lucius lạnh lùng đánh giá, lười biếng quay người đi.

Đại sư độc dược trừ bỏ lúc phát ra chú ngữ đoạt mạng không hề nói tiếng nào, sắc mặt lạnh băng rời đi.

Bella vốn định tới nhìn thử, nhưng nghe thấy vậy cũng cao hứng bỏ đi, Nott đi cuối cùng.

Trên tháp thiên văn chỉ còn mình Harry.

Có thứ gì đó xé nát trái tim Harry, cụ Dumbledore đã chết…….Sirius cũng chết……

Không, cậu muốn tìm Severus, cậu muốn giết Bella, Harry mờ mịt cho rằng chỉ cần làm như vậy, những người thân của cậu sẽ không phải chết, bọn họ tuyệt đối không thể chết.

Harry nghe được tiếng nổ mạnh, sau đó là tiếng hét chói tai, không biết qua bao lâu, rốt cuộc cậu cũng có thể động đậy.

Vội vàng lao xuống, giống như đang đuổi theo thứ gì đó.

Sẽ không, không có chuyện gì phát sinh cả.

“Harry——”

Dường như có ai đó đang gọi cậu, chính là đôi chân không thể khống chế cứ tiếp tục chạy.

“Harry!” Hermione xuất hiện, túm lấy tay bạn tốt.

Cô gái thở hồng hộc, gương mặt tràn ngập hoảng sợ: “Tử thần thực tử vào trường……”

“Mình biết…….” Harry nói, ánh mắt trống rỗng.

“Chúng ta thắng rồi.” Tonks đột nhiên xuất nhiện, cao hứng tuyên bố, bởi vì nhận được tin mật báo từ trước, trừ bỏ một số ít chạy thoát, phần lớn tử thần thực tử không phải chết cũng bị bắt, lâu đài không bị phá hủy, Hội Phượng Hoàng đạt được thắng lợi.

Harry lắc đầu, dạ dày như bị đốt cháy, cậu lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

“Làm sao vậy, Harry?” Lúc này Ron cũng chạy tới.

“………….cụ Dumbledore, Sirius…..” Harry nghẹn lời.

“Em thấy Sirius?” Tonks vội vàng hỏi.

Harry cơ hồ sắp bật khóc: “Bọn họ, bọn họ ngã xuống từ tháp thiên văn…… cụ Dumbledore đã chết…….”

Hermione bụm miệng, Ron trừng mắt, mái tóc Tonks trong nháy mắt biến thành màu xám trắng.

“Ở đây?” Có người lao tới, là Kingsley.

“……….sườn tây, sườn tây có một rừng cây.” Cơ thể Harry không ngừng run rẩy.

Kingsley lập tức kéo Tonks chạy về hướng kia, không thấy tận mắt tuyệt đối không thừa nhận.

Ron hốt hoảng chạy về ký túc xá, Hermione cùng Harry đi phía sau, Hermione nắm chặt tay bạn tốt, im lặng an ủi.

“Sao anh ta có thể……” Harry đột nhiên mở miệng, mang theo hơi thở tuyệt vọng.

“Harry?” Hermione nhẹ nhàng kêu.

“Sao anh ta có thể giết hiệu trưởng………” Đôi mắt xanh biếc của Harry tràn ngập thống khổ: “Mình không tin…………..”

“…………ai giết cụ Dumbledore?” cánh tay Hermione bị Harry siết tới phát đau.

“Mình không tin…………” Harry đẩy mạnh Hermione, sau đó quay đầu bỏ chạy, cậu muốn hỏi Severus, nếu có thể gặp được Severus, nếu có thể gặp……..

Như vậy, chính là Severus có nỗi khổ!

Hoàn