Tình Phi Đắc Ý

Chương 31: Lạc đường mất xe




Long Tại Thiên nửa nằm trong xe ngựa, khí trời tốt như vậy, bụng lại được ăn no, mỹ nhân ở phía trước, phong tư vô hạn, kết quả nhất định là…

Long Tại Thiên hạnh phúc ngủ thiếp đi.

Hắn còn rất yên tâm với Điêu Điêu Tiểu Cửu. Cho là người có khả năng nhận biết đường có thể không cần hỏi bất cứ kẻ nào, sẽ không đi lạc tới hơn hai trăm dặm sao?

Cho nên, Điêu Điêu Tiểu Cửu rất may mắn đi đúng mười bảy cái ngã rẽ, rốt cục cũng phạm vào một cái sai lầm nho nhỏ, đến lúc Long Tại Thiên từ trong mộng đẹp tỉnh lại, bọn họ lạc đường đã rất xa rất xa.

Mãi cho đến lúc Điêu Điêu Tiểu Cửu bản thân sức cùng lực kiệt mới dừng xe lại, nàng hiện tại mệt muốn chết. Nàng nhảy xuống xe, đi xa một chút, tìm nguồn nước lau rửa kiêm lấy nước.

Long Tại Thiên tỉnh lại, không nhìn thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu đâu, lập tức nhảy ra khỏi xe, có cảm giác bị lạc vào nơi hoang dã.

Sau khi hắn nhảy ra, đây là nơi nào? Phải biết rằng hắn cũng là người cực có khả năng nhận biết đường, con đường từ nhà hắn đến nhà Điêu Điêu Tiểu Cửu hắn đã đi qua nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ chưa từng tới chỗ này.

Sau đó, hắn thấy…

Điêu Điêu Tiểu Cửu đạp ánh trăng, từ trong rừng cây chui ra, cười khanh khách, trong tay bưng…

Di, tay nàng bưng cái gì a?

Mặc kệ thế nào, thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu, Long Tại Thiên liền an tâm.

“Ngươi chạy đi đâu?” Thanh âm mặc dù không dịu dàng, nhưng không phải quá ác liệt.

Điêu Điêu Tiểu Cửu cười ngọt ngào: “Ta đi lấy chút nước về uống.”

Long Tại Thiên chỉ vào thứ đồ trong tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, giật mình nói không nên lời.

Không biết người này bị trúng cái khỉ gió gì. Điêu Điêu Tiểu Cửu không nhanh, lấy tay vừa vuốt cái nắp trên tay, vừa bắt chước Tây du ký yêu nghiệt nói: “Như ý bảo hồ, mau mau hiển linh, thay ta thu phục tên nam nhân này.”

Long Tại Thiên đột nhiên cúi thấp đầu xuống, thở dài vô lực: “Đây không phải Như ý bảo hồ, cái này là cái bô!” Nha đầu kia thật trẻ con.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn một chút, nói: “Không sao, dù sao cũng còn mới, lại chưa từng dùng qua.”

Long Tại Thiên trợn to mắt nói: “Không được!”

Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa cái bô cho Long Tại Thiên: “Muốn lấy thì một mình ngươi tự đi, ở phía sau rừng cây. Ta là không muốn đi. Hừ!”

Long Tại Thiên lắc đầu: “Ta nhất định có chết khát, cũng sẽ không dùng cái… này. Ngươi giữ cái bô lại tự mình uống đi!”

Điêu Điêu Tiểu Cửu xì một tiếng, tưởng nàng không dám sao? Giơ lên, há miệng…

Long Tại Thiên nhanh nhẹn đánh văng đi, nha đầu kia sao lại bẩn như vậy a!

Nước văng tung tóe khắp nơi…

Điêu Điêu Tiểu Cửu đỏ mắt, nàng đã rất cố gắng muốn chiếu cố bọn họ, vậy mà…

Mếu máo…

Long Tại Thiên suy nghĩ một chút, “Trong xe có không ít điểm tâm nước quả rất ngon, chúng ta nhóm một đống lửa, nấu qua chút nước, vừa uống vừa ăn có được hay không?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu ra sức gật đầu.

Long Tại Thiên một lần nữa trở về lấy túi nước, lại thuận tiện cầm một bọc điểm tâm nhỏ đặt ở trong lòng. Sau đó đi đến kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng đi lấy nước, nhặt củi, nhóm lửa…

Dưới ánh trăng, Điêu Điêu Tiểu Cửu xinh đẹp thanh tú quyến rũ, khiến Long Tại Thiên nhìn ngây ngẩn cả người. Nhất định phải một tay lấy nước, còn một tay còn lại luôn kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, dường như sợ nàng chạy mất.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lại lần nữa trở lại thời gian bị vòng cổ chế trụ một tay, cảm thấy như vậy thật khó chịu.

Bên dòng suối, Long Tại Thiên dắt Điêu Điêu Tiểu Cửu men theo dòng nước về phía trước, một hồi đi tới một đầm cỏ dưới ánh trăng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu trước kia chứng kiến sơn chi hoa đều là nở trên cây, cánh hoa tương đối to mọng, ở chỗ này, dĩ nhiên lại có sơn chi hoa sinh trưởng trên mặt đất, thân thân mật mật, đem mặt cỏ đều nhiễm màu trắng, phảng phất như tích tụ một tầng tuyết, mùi thơm theo gió phiêu lãng, thần thanh khí sảng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu say mê thật sâu. Nơi này thật đẹp a!

Long Tại Thiên nhất định là nhờ mùi thơm mới tìm tới được đi.

Long Tại Thiên nhẹ nhàng kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu, ôm đến bên người, ý đồ bất chính.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức từ trong mê say lãng mạn tỉnh lại, hung hăng đẩy hắn ra, cái tên nam nhân hư đốn này, nàng mới không cần cùng hắn chơi hôn đây.

Dùng sức hất tay hắn ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu chạy mất hút. Cũng nên lấy củi nhóm lửa ăn cái gì thì tốt hơn.

Long Tại Thiên nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Điêu Điêu Tiểu Cửu, cười một hồi. Sau đó chậm rãi đi theo sau nàng, dưới ánh trăng, có hoa mai vương tay áo.

Ôm củi, trở lại trại, Điêu Điêu Tiểu Cửu hoài nghi hỏi Long Tại Thiên, “Ngươi có… cảm thấy có cái gì không đúng hay không?”

Mặt Long Tại Thiên trầm như nước, không vui nói: “Ngươi nói thử xem?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu suy nghĩ một chút: “Dường như phương hướng so với lúc vừa rồi khác đi một ít phải không?”

Long Tại Thiên thành thật không khách khí gõ xuống cái đầu óc heo của Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Ngươi là heo sao? Không thấy xe ngựa bị người ta trộm mất rồi sao?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu hét thảm thiết một tiếng, sau đó không ngừng nhảy loạn: “Hu hu hu, không có xe. Xe của ta a…”

Nhảy một hồi, thấy Long Tại Thiên không tức ngược lại còn cười, Điêu Điêu Tiểu Cửu cực kỳ nóng vội túm lấy Long Tại Thiên, tức giận nói: “Ngươi, đền ta?”

Long Tại Thiên nói: “Kỳ quái! Cũng không phải ta trộm xe. Ta còn có một xe đồ cũng bị trộm, ai đền cho ta?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu cả giận: “Ta đã lấy nước rồi, ngươi lại không muốn thứ ta lấy, lại còn bắt hai người cùng đi lấy. Hiện tại, xe đã bị trộm mất, ngươi khó mà chối cãi!”

Long Tại Thiên cười lắc đầu: “Được rồi được rồi, chớ vội, ta đền ngươi một chiếc so với cái xe này tốt hơn gấp mười lần, đi thôi.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu dừng lại. Gật đầu, híp mắt cười như sơn chi hoa đang nở.

“Không còn xe, chúng ta ở bên dòng suối một buổi chiều đi, nơi đó tương đối đẹp.” Long Tại Thiên đề nghị. Dưới ánh trăng cùng mỹ nhân ở bên dòng suối giữa hoa cỏ an tĩnh nằm ngắm sao, một chuyện tươi đẹp cỡ nào.

Điêu Điêu Tiểu Cửu hoài nghi nhìn Long Tại Thiên một chút. Không nói cái gì. Tên nam nhân này nhìn không chớp mắt, nhất định không có chuyện gì tốt lành. Hắn là không phải muốn giữa lúc bốn bề vắng lặng, hôn hít ôm ấp làm chuyện xấu a!

“Đói bụng chưa?” Long Tại Thiên ngồi giữa đám cỏ sơn chi hoa, ánh mắt đột nhiên dịu dàng xuống.

Điêu Điêu Tiểu Cửu gật đầu.

Long Tại Thiên từ trong lòng ngực lấy ra một bọc điểm tâm nhỏ, mở ra, là bánh hình hoa mai tinh sảo. Đưa cho Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Ngươi ăn đi!”

Đôi mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu sáng lạn, hỏi: “Ta có thể chứ?”

Long Tại Thiên gật đầu, Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa tay ra lấy, Long Tại Thiên đột nhiên rút tay về…

Mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu trợn trắng tức giận! Cái tên nam nhân này giả bộ ngây thơ quá mức.

Long Tại Thiên mỉm cười nói: “Không phải không cho ngươi ăn, ta hy vọng ngươi có thể chậm một chút. Nữ hài tử nho nhã chút không tốt hơn sao?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu bán tín bán nghi lấy, Long Tại Thiên cũng không rút tay về. Nàng đem bánh hoa mai bỏ vào trong miệng, ăn thật ngon. Tiếp tục lấy…

Long Tại Thiên rút tay về nói: “Quá nhanh. Phải chậm lại… Đồ rất nhiều, không cần giống quỷ chết đói!”

Điêu Điêu Tiểu Cửu giả lả cười một tiếng, ngươi giám sát ta sao? Ta mới không để ý tới ngươi đây? Ta sau này lớn lên muốn gả cho Liễu Liễu sư huynh, ta muốn ngồi ở phòng bếp ăn cái gì, ta ăn xong rồi, hắn liền tiếp tục làm, một bên ăn một bên làm, chồng làm vợ ăn, hắc! Đó mới là hạnh phúc lớn nhất trên thế giới đây!

Nói là nói như vậy, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng phải làm theo quy củ của Long Tại Thiên, cùng Long Tại Thiên ngươi một cái ta một cái, chậm rãi ăn hết sạch sẽ một bao điểm tâm.