Tình Phi Đắc Ý

Chương 46: Rời đi




Hai người ôm chặt nhau không nói lời nào.

Tim dán sát trong ngực đối phương, đập cùng tiết tấu với đối phương.

Không… còn gút mắt gì nữa, chỉ có tình cảm triền miên…

Long Tại Thiên vừa ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, vừa đưa mắt quan sát bốn phía. Áp lực mặc dù không hiểu sao tự nhiên biến mất, nhưng hắn nhất định cảm thấy, người kia, hoặc là, cái đồ kia, vẫn đang tồn tại.

Hai vị thiếu nữ mà bọn họ đến bây giờ vẫn chưa biết họ tên chậm rãi nhảy xuống cái bàn, sau đó, nhìn Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu liếc mắt, chậm rãi đi ra ngoài.

Tiểu nha đầu mập mạp vội la lên: “Các ngươi đi đâu a?” Rồi đuổi theo ở phía sau.

Long Tại Thiên không đỡ các nàng, vận mệnh các nàng không liên quan đến hắn.

Hắn chỉ ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, xoay người, từng bước từng bước, chậm rãi rời khỏi đó.

Bên cạnh, Long thần uy nghiêm, long nhãn sáng quắc, khẽ nhúc nhích.

Ngoài cửa, gió thổi cỏ lay, mặc dù vẫn thê lương vô cùng, nhưng dù sao ánh mặt trời đã đẩy lùi bóng tối, lộ ra sức sống khắp bốn phía.

Hai thiếu nữ kia đã biến mất, chỉ còn lại tiểu nha đầu mập mạp một mình đứng đó, kinh ngạc ngẩn người.

Long Tại Thiên đi qua người nàng, biết kinh hãi một đêm, nha đầu kia lại có thể gặp Điêu Điêu Tiểu Cửu, thần sắc chưa mất, không khỏi thầm than, chịu khổ rồi cũng được hưởng phúc. Đầu óc một người này, so với… một vài người kia thoạt nhìn thông minh lanh lợi lại còn tỉnh táo hơn.

“Công tử, sau khi ngươi mua ta sao không chờ ta đã chạy?” Tiểu nha đầu mập mạp đúng lý hợp tình hỏi.

Long Tại Thiên mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chăm chú vào Điêu Điêu Tiểu Cửu, trong con ngươi đen có một tia dịu dàng. Điêu Điêu Tiểu Cửu một đêm không ngủ, linh hồn cực kỳ mệt mỏi, hai chân nhẹ nhàng buông lỏng, cả người được Long Tại Thiên ôm, mắt nửa khép, đã tiến vào giấc ngủ say.

Long Tại Thiên ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu vững bước về phía trước, tâm tình không biết là dễ chịu hay nặng nề. Tiểu yêu đã bị cuốn vào một cái âm mưu thật lớn, hiện tại để đối phương thay đổi người, không biết còn kịp không?

Nhưng nếu không như vậy, còn có thể thế nào. Hắn không thể đi vạch trần cũng không thể tìm tòi nghiên cứu, sợ chân tướng sẽ không thể không khiến hắn đau lòng.

Có thể che chở Điêu Điêu Tiểu Cửu an toàn đã là cực hạn của hắn, còn như tiểu nha đầu mập mạp này, hắn không có bất cứ… lý do gì đưa tay giúp nàng.

Nhưng việc trên đời này lại kỳ diệu như thế, thiếu nữ phòng trúc kia, Điêu Điêu Tiểu Cửu cố tình giúp cũng giúp không được, tiểu nha đầu mập mạp này, Long Tại Thiên vô tình giúp thì…

Bởi vì ở trong lòng tiểu nha đầu mập mạp, Long Tại Thiên vung tiền mua nàng, nhất định là chủ nhân của nàng, đi theo Long Tại Thiên là chuyện hợp tình hợp lý đi, nàng cũng không biết rằng, hiện tại đi theo Long Tại Thiên là đường sống duy nhất của nàng.

Mỗi một bước đều là như trên miếng băng mỏng, cuối xuân cỏ hoang lớn lên thật cao, đặc biệt cao ngang người, bên trong đó, cái gì cũng che dấu được.

Gió thổi qua, một chuỗi âm thanh sàn sạt, trong gió luôn luôn có một ít lá cây cành đang bay múa…

Từ xa nhìn lại, một vị thiếu niên áo lam ôm một vị thiếu nữ áo hồng, phía sau có một thị nữ áo vàng đi theo, ba loại sắc thái cực diễm lệ đẹp mắt, nói không hết lời diễm lệ chói mắt, đâu thấy ra một chút âm khí nào.

Không có bất cứ… cái gì lạ, cái gì cũng không có, Long Tại Thiên thuận lợi trở về nơi dừng ngựa.

Tiểu nha đầu mập mạp phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Ai? Ai giết Mã nhi?!”

Mã nhi mới chết không lâu, động mạch trên cổ vẫn còn ồ ồ máu chảy, cặp… mắt kia của Mã nhi còn mở to, bất lực ôn thuần nhìn Long Tại Thiên…

Long Tại Thiên vượt qua ngựa, tiếp tục đi về phía trước, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là rời khỏi nơi này, mau rời khỏi nơi này…

Không có người tập kích bản thân hắn, lại có người giết Mã nhi để cảnh cáo hắn, điều này càng khiến chọc sâu vào nỗi khổ của hắn. Hắn thậm chí hy vọng thật sự có một vị Long thần cực kỳ mạnh mẽ tác quái, ít nhất hắn còn có thể trực diện thấy nó, khiêu chiến nó, coi như bản thân có thể hy sinh sinh mệnh cũng không sao, so với hiện tại còn tốt chán, cho dù biết được cái gì, cũng không dám làm bất cứ… điều gì để vạch trần chân tướng.

Nếu có một ngày, thật sự sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh tiểu yêu, hắn…

Ba người yên lặng đi, rốt cục đi ra khỏi đám cỏ xanh không giống đường đi này.

Điêu Điêu Tiểu Cửu dần dần ngủ say. Tiểu nha đầu mập mạp cũng không nói, chỉ theo ở phía sau.

Long Tại Thiên rốt cục đưa mắt nhìn nàng một cái, hắn không muốn tiểu nha đầu mập mạp đi theo bọn họ, nhưng hắn càng không muốn đánh thức mộng đẹp của Điêu Điêu Tiểu Cửu, chỉ nhíu nhíu mày, không nói gì, nhưng bước chân… lớn ra, chạy nhanh về phía trước.

Long Tại Thiên nhẹ nhàng đặt Điêu Điêu Tiểu Cửu vào trong xe ngựa, Điêu Điêu Tiểu Cửu cử động, không tỉnh, cũng không tiếp tục nắm chặt Long Tại Thiên không buông. Có thể thấy được, đêm qua nàng đã bị dọa, nhưng cũng không thể nào phạm tới tinh thần nàng. Nàng chỉ là mệt, muốn ngủ.

Long Tại Thiên yêu thương nhìn nàng một chút, xuống xe, thấy vị… tiểu nha đầu mập mạp kia đứng bên xe ngựa, suy nghĩ qua một cái, kệ nàng đi. Bản thân xoay người đi tìm quán trọ.

Hắn muốn mua một con ngựa, nhanh chóng mang Điêu Điêu Tiểu Cửu về nhà.

Trong phủ Long vương, chắc là tương đối an toàn đi!