Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 32: Kỳ thi kết thúc




Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người làm Nhan Tử Dạ tỉnh lại.

Xoa xoa huyệt thái dương, kiểm tra đan điền thì phát hiện chỉ có một chút linh khí dao động, chứng minh chuyện đêm qua là chân thật.

Nguyên chủ đúng là…. này xem là phát dục chậm đi? Người ta mười tám tuổi đã phát dục hoàn thiện, cậu ta hai mươi tuổi mới động dục, lại còn là trong tình huống tiêu hao linh, này cũng quá chậm đi.

Hôm nay không có linh lực sung túc, Nhan Tử Dạ vốn đã không mạnh bằng An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ, giờ ngày một phần trăm thắng cũng không có.

Bất quá nói tới thì cũng kỳ quái, thú nhân động dục không phải sức mạnh tăng bạo, sau đó mất lý trí mà phát cuồng à? Vì sao cậu lại là toàn thân vô lực, lý trí thanh tỉnh? Tình huống hoàn toàn tương phản a, chẳng lẽ vì cơ thể này phát dục trì độn nên kỳ động dục cũng bất đồng với người khác?

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Nhan Tử Dạ xuống giường tiến vào phòng tắm. Đêm qua đổ một thân mồ hôi, cả người dính dính không thôi, lại còn có mùi chua chua khó chịu muốn chết, đi tắm một phát cho khỏe.

Thay quần áo, vừa mới mở cửa thì Nhan Tử Dạ đã bị bộ dáng của A Ngốc làm hoảng sợ: “A Ngốc, xảy ra chuyện gì vậy? Mi đánh nhau à?”

Chỉ thấy A Ngốc vẫn mặc bộ vest đuôi tôm mà Nhan Tử Dạ mới đặt mua, thế nhưng đã không phải là kiểu dáng cũ. Áo sơ mi trắng bị xé toạt thành hai nửa, lộ ra phần ngực cùng phần bụng gầy gò, quan trọng nhất là còn lộ cả hai điểm nho nhỏ. Quần tây đen bên dưới cũng rách toạt vài chỗ, xuyên qua mấy khe hở kia có thể nhìn thấy lông chân đen rậm của A Ngốc.

Giày da dưới chân cư nhiên thủng lỗ lòi ngón. Liếc mắt một cái, A Ngốc hệt như mới chạy ra từ khu chạy nạn, không, so với dân chạy nạn còn rách nát hơn. Đặc biệt là cái đầu bù xù, nếu không biết thì cứ tưởng là dân chạy nạn thật.

Vừa thấy Nhan Tử Dạ, gương mặt bài tú lơ khơ thực nghiêm nghị của A Ngốc lập tức vặn vẹo thành biểu tình ủy khuất, bắt đầu gào khóc: “Thiếu gia, A Ngốc không muốn sống nữa!”

Nhan Tử Dạ đỡ trán: “Lại làm sao vậy?”

A Ngốc từ túi tiền của chiếc quần rách bươm lôi ra một cái khăn lụa màu phấn hồng, ngón tay cong cong tạo dáng lan hoa chỉ vừa lau khóe mắt vừa ủy khuất nói: “Thiếu gia, cậu không biết con người máy cách vách đáng giận cỡ nào đâu. Sáng nay tôi ở sân sau làm cỏ, kết quả không cẩn thận cưa trúng cây tiểu thụ. Thấy nó ngã xuống A Ngốc liền sửng sốt, theo phản ứng đẩy nó qua phía nhà hàng xóm. Sau đó liền nghe thấy một tiếng hét thảm, A Ngốc liền chạy qua nhà bên đó định xin lỗi rồi vác cây về, nào ngờ con người máy bên đó đột nhiên vọt ra muốn hành hung A Ngốc. A Ngốc đương nhiên không chịu lùi bước, dũng cảm chiến đấu, kết quả, A Ngốc thua. A Ngốc cư nhiên thua con người máy cách cách, A Ngốc không muốn sống nữa.”

“Tiểu thụ?” Nhan Tử Dạ nghĩ nghĩ nói: “Sau vườn nhà chúng ta có tiểu thụ hồi nào vậy?” Hình như chỉ có một gốc đại thụ cao bảy tám mét thôi mà. Không phải A Ngốc đã cưa rụng nó rồi đi? Sau đó thuận tay đẩy ngã qua nhà hàng xóm? Lại còn nghe thấy tiếng hét thảm?

“A Ngốc, cái cây kia không phải ngã trúng người máy cách vách đi, thế nên người ta mới chạy qua đánh mi?” Nhan Tử Dạ hỏi.

“Này… đại khái… hình như là vậy.” A Ngốc chỉa chỉa hai ngón trỏ: “Kỳ thực, A Ngốc cũng đâu phải cố ý, không phải còn định chạy qua xin lỗi à, ai biết nó táo bạo như vậy, không cho A Ngốc có cơ hội giải thích, thiếu gia, người ta vô tội mà. Nhìn xe, quần áo thiếu gia mua cho A Ngốc cũng bị phá hỏng, A Ngốc thực thương tâm, thiếu gia, A Ngốc cầu an ủi.”

Này mới là trọng điểm đi! Nhan Tử Dạ thực hắc tuyến, nói nhiều như vậy, xoay đúng một vòng hóa ra mục đích chính là đây.

“Rồi, thì an ủi, trước tiên mi tắm rửa thay đồ sạch sẽ đi, trưa nay ta không về, tối về sẽ mang mi ra trung tâm nâng cấp lực công kích. Ngày mai mi cùng con người máy cách vách đại chiến một trận, hảo hảo lấy lại mặt mũi.” Đẩy A Ngốc chắn trước mặt, Nhan Tử Dạ đi xuống lầu.

A Ngốc ở phía sau bất mãn: “Thiếu gia, A Ngốc không cần an ủi như vậy, ai thèm đánh nhau với con người máy thối kia chứ!”

Nói cứ như nó không phải người máy ý.

Nhan Tử Dạ vừa mới ra cửa thì thấy An Nhĩ Tư chờ sẵn.

“Sớm.” Nhan Tử Dạ mỉm cười chào hỏi.

“Sớm.” An Nhĩ Tư cũng mỉm cười, sau đó mở cửa phi hành khí, Nhan Tử Dạ thực tự nhiên leo vào.

“Kỳ thật anh không cần ngày ngày tới đón, tôi có thể tự tới trường.” Trước kia Duy Nhĩ Nặc ngày ngày đón đưa, Nhan Tử Dạ không cảm thấy gì cả, bởi vì Duy Nhĩ Nặc đấu thu, phải thực hiện hứa hẹn của mình. Nhan Tử Dạ cũng thực hưởng thụ sự phục vụ của Duy Nhĩ Nặc. Thế nhưng An Nhĩ Tư thì khác, anh ta không phải chân chạy, ngày nào cũng đón dưa như vậy thực sự làm Nhan Tử Dạ có chút ngại ngùng.

An Nhĩ Tư vừa khởi động phi hành khí vừa cười nói: “Không sao cả, dù sao cũng tiện đường.”

Nháy mắt cúi đầu xuống kia, An Nhĩ Tư đột nhiên khựng một chút, dường như anh vừa ngửi thấy một hương vị vô cùng hấp dẫn. Bất quá cẩn thận ngửi lại thì không còn nữa.

“Làm sao vậy?” Nhìn An Nhĩ Tư ngẩng đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Nhan Tử Dạ hỏi.

“Không có gì.” An Nhĩ Tư lãng sang chuyện khác: “Tiểu Dạ, trận đấu với Áo Đức Kỳ, em không cần liều mạng, thấy không sai biệt lắm thì nhận thua đi. Vô luận là đối mặt với đối thủ nào, Áo Đức Kỳ vẫn rất nghiêm túc, hôm qua em bị trọng thương như vậy, hôm nay không thể tiếp tục chui vào khoan chữa trị.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Kỳ thực căn bản không cần An Nhĩ Tư nói, Nhan Tử Dạ cũng có tính toán như vậy, dù sao linh lực hấp thu đêm qua đều bị tiêu hao hết, hôm nay căn bản không thể nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đánh một trận.

Buổi sáng, Nhan Tử Dạ gặp An Nhĩ Tư. Vô luận dưới đài hai người thân thiết thế nào, tới lúc lên đài An Nhĩ Tư vẫn rất nghiêm tục. Cho nên Nhan Tử Dạ rốt cuộc cũng cảm thụ được cái gì là dị năng tinh thần.

Công kích dị năng của An Nhĩ Tư kì thực rất mạnh, ảo cảm tạo ra sẽ làm người ta bị vây hãm bên trong, căn bản không thể phân ra thực hay ảo. May mắn là Nhan Tử Dạ không gặp phải thứ khủng bố hay đáng sợ gì cả, ngược lại phi thường nhẹ nhàng chấm dứt trận đấu. Ân, theo lời Nhan Tử Dạ thì chính là mới ngủ một giấc trận đấu liền xong.

Đúng vậy, lúc chìm vào ảo cảnh trong lĩnh vực tinh thần của An Nhĩ Tư, người đó sẽ thiếp đi, nếu không tỉnh lại trước thời gian quy định thì trận đấu sẽ chấm dứt.

Nhan Tử Dạ có một giấc mơ rất đẹp, trong mộng mặt đất thực mềm mại, thế nên cậu liền lăn ra ngủ thật. Nhóm người quan sát đều dở khóc dở cười, chỉ thấy sau khi An Nhĩ Tư phát động dị năng, Nhan Tử Dạ nhìn trái nhìn phải một hồi rồi giẫm giẫm dưới chân, tiếp đó ngẩn người một chốc rồi nằm xuống, tận tới khi trận đấu chấm dứt vẫn chưa tỉnh lại.

Từng thấy đối thủ của An Nhĩ Tư tung dị năng công kích tứ tung, có người thì kêu gào la hét, có người bị dọa tới ngất xỉu. Nhưng chưa từng thấy ai trực tiếp nằm ngủ, mà lại còn thực hưởng thụ như vậy.

Nhìn Nhan Tử Dạ ngủ ngon lành, An Nhĩ Tư cũng thực bất đắc dĩ, trực tiếp ôm người đi xuống băng ghế chờ, để Nhan Tử Dạ ngủ thêm một lúc.

Điều này làm nhóm khán giả có chút thất vọng, dù sao trận chiến của Nhan Tử Dạ cùng Nhan An Húc hôm qua khá rung động, mọi người đều có chút chờ mong Nhan Tử Dạ một lần nữa sáng tạo kỳ tích, đánh bại An Nhĩ Tư. Chẳng qua bọn họ đều thất vọng, bất quá cũng cảm thấy thực đương nhiên, bởi vì thực lực của An Nhĩ Tư thế nào bọn họ cũng hiểu quá rõ, Nhan Tử Dạ thắng là chuyện không thể.

Trận thứ hai là trận tranh hạng năm của hai thú nhân. Vòng đấu cuối cùng này tiến hành theo quy tắc luân phiên, như vậy thuận tiện cho các thí sinh hồi phục thể lực.

Trận thứ ba là An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ, hai người này năm trước đấu ngang tay nhau, cùng xếp hạng nhất, năm hay lại tiếp tục tranh đoạt.

Sức chiến đấu của cả hai căn bản không cùng cấp bậc với các thú nhân cấp A khác, bởi vì thực lực của bọn họ đã được công nhận là ngụy cấp S, cũng chính là đã vượt khỏi cấp A nhưng vẫn chưa đạt tới cấp S.

Thực lực cả hai tương đương, đánh tới khó phân định, dị năng của An Nhĩ Tư là hệ tinh thần, còn dị năng của Áo Đức Kỳ là hệ mạnh nhất trong các hệ dị năng công kích, hệ lôi.

Là bạn tốt đồng thời là đối thủ, Áo Đức Kỳ có thể nói rất hiểu biết An Nhĩ Tư. Bất đồng với An Nhĩ Tư tao nhã lịch lãm, Áo Đức Kỳ là dạng người lạnh lùng như băng tuyết, tính cách tương phản lại có thể trở thành bạn của nhau, hoàn toàn là từ đánh mà ra.

Dị năng hệ tinh thần của An Nhĩ Tư không làm gì được Áo Đức Kỳ, mà dị năng hệ lôi của Áo Đức Kỳ cũng không thể thương tổn An Nhĩ Tư. Hai người vẫn như cũ không thể phân định, trọng tài chỉ đành tuyên bố, bất phân thắng bại.

Tới buổi chiều, Nhan Tử Dạ ăn no ngủ đã, linh lực cũng tích góp được chút ít. Lúc đối chiến với Áo Đức Kỳ tuy không tới mức bị ngược tơi tả nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu đã bại trận. Kết quả này cũng nằm trong dự đoán.

Cuộc thi đấu xếp hạng của học viện chấm dứt, kết quả cũng nhanh chóng ra lò.

An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ cùng xếp hạng nhất. Xếp hạng tư là một thú nhân tóc vàng tính tình hào sảng, xếp thứ năm lại là một thú nhân có hai tính cách. Đúng vậy, chính là hai tính cách, lúc bình thường thoạt nhìn có chút rụt rè nhút nhát, thế nhưng một khi đứng trên đài quyết đấu thì cứ hệt như biến thành một người khác.

Mà bất ngờ lớn nhất trong cuộc thi năm nay chính là Nhan Tử Dạ, với thân phận thú nhân cấp D mạnh mẽ đá đổ một rừng cấp A chen vào top năm xếp hạng, lại còn là hạng ba. Mà Nhan An Húc xếp hạng ba năm trước lại trở thành bại tướng dưới tay, nhất thời, Nhan Tử Dạ trở nên nổi tiếng trong học viện.