Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 1 - Chương 21: Lần đầu tiên đối chiến (trung)




Cả hai đều tự lui ra phía sau một khoảng cách, để tạo ra mảnh đất rộng rãi.

“…”

Âm thanh chói tai trong khoảnh khắc vang lên.

Phương Minh Nguy đem hết thảy phó thác cho ý thức của truyền cảm khí, mà ý thức của chính mình thu liễm vào đầu, tuyệt không dám phóng ra ngoài.

Hai quái vật sắc thép cực lớn cơ hồ đồng thời hướng về đối phương phóng đi.

Cảnh tượng này Phương Minh Nguy cũng không xa lạ, ở trong phương pháp ghi hình huấn luyện có một màn ảnh thực hoa lệ chính là như thế.

Hai cao thủ thao túng cơ giáp ở khoảng cách bằng nhau đồng thời phát động tiến công, ở ngay trung tâm gặp nhau, hơn nữa tiến hành một loạt công phòng chiến kinh điển nhất.

Mười, chín…ba, hai, một, bắt đầu.

Phương Minh Nguy nhìn chăm chú vào thân ảnh trước mặt không ngừng tới gần, hơn nữa dưới đáy lòng yên lặng đếm hết.

Khi hai quái vật lớn cùng xuất hiện một chỗ, miệng của hắn hiện ra một tia mỉm cười đắc ý. Thi Nại Đức không phải nói trụ cột là hết thảy sao, như vậy khiến cho hắn nhìn xem thực lực chân chính của ý thức truyền cảm khí a.

Thẳng quyền, đón đỡ, đánh khuỷu tay, trốn tránh, nghiêng đá, bay nhảy…

Tất cả động tác đều xem như đã thương lượng trước, quy củ, từng bước thi triển đi ra.

Trong lòng Phương Minh Nguy thật đúng là có điểm bội phục đối phương.

Hắn lại thập phần rõ ràng, mình có thể làm được hết thảy những việc này, đều là công lao của ý thức truyền cảm khí, nhưng Thi Nại Đức có thể thuần thục làm ra một loạt động tác, thì là dùng thực lực chân chính đổi lấy.

Không có thời gian vất vả từng năm tháng dài luyện tập, lại làm sao làm ra được những động tác làm cho người ta cũng không kịp nhìn thấy.

Thi Nại Đức mười năm vẫn khổ luyện như một ngày, quả nhiên là không uổng phí.

Cảm thụ được cơ giáp nhảy lên cao cao, Phương Minh Nguy biết, đoạn đối luyện này thật sự là trở nên đặc sắc sắp tới.

Trong đoạn phương pháp ghi hình kia, hai cơ giáp ở giữa không trung toát ra công kích lẫn nhau là đoạn hay nhất để xem, huyến lệ nhất, cũng là động tác làm người hồi hộp nhất, đồng dạng cũng là đoạn thao túng khó khăn nhất.

Chỉ cần có thể đem đoạn công phòng hoàn mỹ này diễn luyện ra, như vậy Phương Minh Nguy tin tưởng, Thi Nại Đức liền tuyệt đối không còn đường phản đối.

Cơ giáp cao cao nhảy lên, ánh mắt Phương Minh Nguy chăm chú nhìn vào đối phương, chỉ cần cơ giáp của Thi Nại Đức nhảy dựng lên, hắn liền lập tức có thể phát động thế công.

Nhưng ngoài dự đoán, cơ giáp của Thi Nại Đức căn bản là không có làm động tác gì, mà là ngơ ngác đứng ngay tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng Phương Minh Nguy tràn ngập nghi hoặc, đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ cơ giáp Thi Nại Đức không nhạy, hay là trong Thiên Võng có vấn đề chậm chạp mà trong truyền thuyết trăm ngàn năm khó gặp. Hoặc là, trong lòng Phương Minh Nguy có một tia mừng thầm nhàn nhạt, chẳng lẽ hắn bị động tác thuần thục của ta làm sợ ngây người?

Ngay trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Thi Nại Đức rốt cục động, chỉ thấy hắn vươn cánh tay máy móc thô to, hướng về phía không trung chộp tới.

Độ mạnh yếu của cánh tay máy móc cùng với thời gian khống chế rất tốt, công bằng bắt trúng cổ chân cơ giáp của Phương Minh Nguy.

Hắn xoay người, lực lượng khổng lồ của cơ giáp huấn luyện đều bộc phát ra, cánh tay máy móc tráng kiện phát huy ra công suất lớn nhất.

“ Hô…”

Giống như là đằng vân giá vũ, cơ giáp Phương Minh Nguy thao túng thật mạnh ngã sấp lên mặt đất bằng sắt thép tạo ra.

“ Phốc…”

Tiếng phá vỡ nhẹ nhàng truyền đến, trong đầu một mảnh hỗn loạn, Phương Minh Nguy rõ ràng biết, nếu là ở trong thực chiến, như vậy cơ giáp do mình thao túng cũng đã báo hỏng một nửa.

Không có chiêu thức hoa lệ gì, không có động tác nào ngoài sức tưởng tượng, vẻn vẹn chỉ là một chiêu thức bình thường, đã đem tất cả những động tác phía sau của Phương Minh Nguy đều bóp chết bên trong nôi.

Từ trên mặt đất đứng lên, Phương Minh Nguy chú ý tới, cơ giáp trên người mình đã tiêu thất.

Trong thế giới giả thuyết, song phương thao túng cơ giáp đối chiến, như vậy dưới tình huống không bỏ dở trận đấu, trong đó có một phương bị biến mất cơ giáp, liền đại biểu một phương đã hoàn toàn bị thua.

Thay lời nói khác, cũng chính là bộ cơ giáp kia đã bị tổn thương nghiêm trọng, ở trong thời gian ngắn không thể tiếp tục chiến đấu, cho nên hệ thống mới có thể phán định một bên bị thua, do đó làm cho cơ giáp trên người hắn bong ra từng mảng.

Nhìn nhìn đấu phục hơi có vẻ chật vật trên người mình, lại nhìn nhìn bộ cơ giáp huấn luyện cao lớn phía trước, trong tim của hắn một mảnh mờ mịt.

Hắn biết mình vẻn vẹn chỉ học thao túng cơ giáp không đến một ngày, cũng biết kỳ thật thao túng cơ giáp cũng không phải chính bản thân mình, cho nên đối với việc thất bại cũng là có dự cảm nhất định.

Nhưng khi thất bại thật sự tiến đến, hắn vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thụ, đặc biệt là bại hoàn toàn như thế.

Trong lúc nghĩ tất cả mọi người đều xem hắn là thiên tài ngàn năm một thuở, lại bị người dùng phương thức mạnh mẽ này để bừng tỉnh.

Loại cảm giác này giống như đang ở trên tầng mây cao cao trực tiếp rơi vào trong địa ngục, làm cho người ta khó có thể tiếp thu.

“ Chi…”

Một trận tiếng cơ giáp mở ra truyền đến, Thi Nại Đức nhanh chóng cởi bỏ cơ giáp trên người, đi tới trước mặt của hắn.

“ Phương Minh Nguy, ngươi…ngươi không có việc gì chứ.” Hắn cẩn thận hỏi.

Miễn cưỡng lộ ra một vẻ mặt tươi cười khó coi, Phương Minh Nguy nói: “ Không có gì, chẳng qua chỉ bị choáng váng đầu một chút.”

Thi Nại Đức thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: “ Không có việc gì, ở trong thế giới giả thuyết, một khi cơ giáp bị bong ra từng mảng, sẽ sinh ra cảm giác choáng váng nhất định, không có việc gì nguy hiểm lắm.”

Phương Minh Nguy cười khổ gật đầu, may mắn là ở trong thế giới giả thuyết, nếu là ở trên thế giới sự thật tiến hành trận đấu, như vậy chính mình đã bị trúng nặng một kích như thế, không chỉ nói là cảm giác choáng váng, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không thể bảo vệ.

Thi Nại Đức vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt Phương Minh Nguy, đột nhiên nói: “ Ngươi có phải cảm thấy là rất khó chịu?”

“ Phải.” Do dự một hồi, Phương Minh Nguy thẳng thắn thừa nhận.

Nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai hắn một chút, Thi Nại Đức nói: “ Lần đầu tiên đều là như vậy, từ từ sẽ đến, sẽ thói quen.”

“ Cái gì?” Phương Minh Nguy không dám tin tưởng lỗ tai của mình, nào có cách khuyên giải an ủi người khác như vậy.

“ Lần đầu tiên ta thao túng cơ giáp cùng người đối luyện cũng là như thế.” Thi Nại Đức bình thản nói: “ Lần đầu tiên, ta chỉ kiên trì hai giây, rõ chưa? Hai giây.”

Há miệng thở dốc, Phương Minh Nguy có điểm lĩnh hội ý tứ của hắn.

“ Lần thứ hai, ta kiên trì bốn giây, lần thứ ba, mười giây. Hiện tại…” Thi Nại Đức nhếch đôi môi dày, trong mắt mang theo tia cuồng nhiệt ẩn nấp: “ Hiện tại ta đã có thể ở trong mười giây đem đối thủ của ta đánh ngã.”

Nhìn khuôn mặt chân thành tha thiết của Thi Nại Đức, không hiểu sao, trong lòng Phương Minh Nguy dễ chịu hơn rất nhiều.

Trên gương mặt cao ngạo của Thi Nại Đức đột ngột xuất hiện ra một tia biểu tình nhu hòa, theo sau chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười ấm áp: “ Tốt lắm, huynh đệ, vui vẻ một chút. Ai cũng có lần đầu tiên, khẽ cắn môi liền trôi qua.”

Phương Minh Nguy ngẩn ra, đây là đang nói cái gì?

Nhưng bị hắn càn quấy quấy rối như vậy, tâm tình thế nhưng thật sự thoải mái rất nhiều.