Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 1 - Chương 24: Hấp thu




Thanh âm tiếng còi hú từ phương xa truyền đến, rất nhanh, vài huyền phù xa đã đi tới hiện trường.

Giống như một câu ngạn ngữ trong thời cổ, cảnh sát nhất định là sau khi chiến đấu xong mới có thể đuổi tới.

Mà mấy huyền phù xa kia vừa lúc xác minh những lời này là chuẩn xác.

Kì thật tinh cầu Tạp Lí Mỗ phòng ngừa bạo lực lực lượng rất nổi danh, tốc độ của cảnh sát tới cũng không chậm.

Chính là vì hai cơ giáp chiến đấu này chấm dứt cực nhanh, cơ giáp con nhện kia bởi vì tính năng xa xa lạc hậu hơn đối thủ, cho nên trên cơ bản không làm ra được hành động chống cự gì thì đã bị đối thủ hoàn toàn phá hủy.

Nguyên nhân chính là vì thời gian chiến đấu ngắn ngủi, cho nên những huyền phù xa này không kịp vượt qua.

Nhưng cũng may mắn cho bọn họ không kịp nhúng tay, nếu không cơ giáp con nhện đánh không lại cơ giáp hình người, nhưng dùng mấy huyền phù xa để trút giận cũng là dư dả.

Phương Minh Nguy đang đứng gần khoảng cách trăm mét với nơi xảy ra chiến đấu, hắn vừa nhìn thấy cơ giáp xuất hiện, liền lập tức nằm ngã xuống đất.

Mà hai cơ giáp kia đang giao chiến, tự nhiên sẽ không đi chú ý một điểm nhỏ xíu như hắn.

Nhưng lực chú ý của Phương Minh Nguy vẫn không có rời đi hai cơ giáp này, giờ phút này nhìn thấy chiến sự đã dừng lại, thở dài một hơi nhẹ nhõm, đang muốn đứng lên, đột nhiên phát giác một chuyện lạ.

Trên thân thể hư tàn của cơ giáp con nhện, chậm rãi toát ra một chút quang mang màu trắng.

Đạo quang mang màu trắng này tràn ngập một loại khí tức quỷ dị, mông mông lung lung, cơ hồ không thể thấy rõ.

Phương Minh Nguy cũng không hiểu được vì sao cách xa trăm mét khoảng cách, nhưng mình lại có thể nhìn thấy được một chút hào quang màu trắng thật nhỏ đó.

Theo lý mà nói, cho dù là đứng ngay bên người con nhện cơ giáp cũng chưa chắc có thể chú ý tới một chút quang mang bé nhỏ không đáng kể mới đúng. Nhưng trên thực tế, một chút hào quang kia ở trong mắt hắn lại dị thường sáng ngời, giống như là sóng biển trong đêm tối lại sáng lên một ngọn hải đăng chọc người chú ý.

Không hiểu, đột nhiên trong tim hắn dâng lên một trận hiểu ra, điểm ấy ánh sáng cũng không phải hắn nhìn thấy, mà là hắn cảm ứng được.

Lực lượng tư duy là lớn vô cùng, chỉ cần là nơi nào mắt có thể nhìn đến, là hắn có thể cảm ứng được sự dị thường nơi đó.

Đối với hắn mà nói, điểm hào quang này thật dị thường, do đó hắn cảm ứng được sự bất đồng kia.

“ Kỉ lí cô lỗ, mễ lợi mã lạp…”

Một tổ từ ngữ cổ quái từ trong miệng của hắn chậm rãi phát ra, thanh âm cũng không lớn, hoặc là có thể nói không có thanh âm gì. Bởi vì hết thảy chỉ là hắn yên lặng niệm tụng.

Hắn cũng không rõ ràng vì sao chính mình ở trong loại tình huống này lại làm ra động tác cổ quái như vậy, thậm chí hắn còn không rõ ràng trong miệng mình đang ngâm tụng nội dung gì.

Hắn chỉ biết là, tự nhiên mà làm, tựa hồ là do xuất phát từ một loại bản năng, một loại chữ khắc vào sâu trong linh hồn, chỉ theo bản năng mà hành động.

Từ trong miệng ngâm tụng, đạo quang mang kia ở trên không trung dừng lại giây lát, liền bay xuyên trăm mét khoảng cách, đi tới trước mặt của hắn.

Sau đó, dưới ánh mắt nhìn chăm chú không biết nên làm sao của hắn, không chút tiếng động đi vào bên trong não hắn.

Não…

Hắn trở nên hiểu được hàm nghĩa của từ này, chỉ cảm thấy trong đầu một trận đau đớn, nhất thời mất đi tất cả ý thức, chân chính hôn mê.

…..

Một trận tiếng kêu nhẹ nhàng tựa hồ từ phía chân trời xa xôi truyền tới.

Đó là thanh âm thập phần quen thuộc, từ sau khi hắn sinh ra, liền ở thanh âm này bên cạnh mà trưởng thành.

Chậm rãi mở ra mi mắt có chút nặng nề, đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt hắn đã nhìn quen thuộc từ thuở nhỏ. Tuy rằng khoa học kĩ thuật hiện đại làm cho khuôn mặt này không hề có nếp nhăn, nhưng ở trên khuôn mặt này, hắn thấy được sự lo lắng cùng thân thiết đã lâu không trải nghiệm.

“ Mẹ.”

“ Con tỉnh…”

Cặp mắt quen thuộc kia nhanh chóng tràn ngập nỗi mừng như điên, sau khi nhìn thấy đứa con độc nhất tỉnh lại, trong đôi mắt thậm chí còn có nước mắt trong suốt.

Sờ sờ đầu óc của mình, cũng không có gì khác a.

Phương Minh Nguy kinh ngạc nói: “ Mẹ, con làm sao vậy?”

Lí Phương nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, cười nói: “ Bác sĩ nói, con đã bị kinh hoảng kịch liệt cùng với một ít dư ba năng lượng đánh vào, cho nên bị hôn mê.”

Phương Minh Nguy gật đầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy nước mắt trên mặt mẹ, trong lòng không khỏi kinh dị không chừng.

Ở trong ấn tượng của hắn, tính tình của mẹ có chút kiên cường, cùng công tác với cha ở trong công ti, phân ra hai ngành khác nhau, nhưng hàng năm thành tích khảo hạch cũng không kém bao nhiêu.

Có thể nói người mẹ nữ cường nhân lại vì sao vì mình rơi lệ, điều này cũng không thể tưởng tượng.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra, cha của hắn gương mặt phiền não tiến vào.

“ Cha.”

Phương Chính Dung cả kinh giật mình, vội ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn con trai, nhu nhu ánh mắt nói: “ Con tỉnh?”

Chân mày hơi hơi nhướng lên, Phương Minh Nguy muốn ngất xỉu trở lại.

Cha biểu hiện rất kì quái, có ai lại đi hỏi con mình như thế.

Tựa hồ xác định chuyện con tỉnh là sự thật, Phương Chính Dung vội tiến lên, đi tới bên giường hắn, thần sắc trong mắt đã biến thành vui mừng cực độ.

“ Chính Dung, gọi bác sĩ.” Lí Phương đột nhiên nói.

Phương Chính Dung vỗ đầu, nói: “ Đúng vậy, ta lại vui mừng đến quên mất.” Hắn mỉm cười nói với đứa con: “ Tiểu tử, con nghỉ ngơi trước, ta đi một chút quay lại.”

Chứng kiến lão ba vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, Phương Minh Nguy càng khó hiểu, hắn biết cha mẹ khẳng định có chuyện gì giấu diếm mình: “ Mẹ, con rốt cục làm sao vậy?”

“ Không có việc gì, đừng lo lắng.” Lí Phương lau nước mắt còn sót lại trên mặt, trấn an nói.

Mẹ con hai người còn chưa nói được vài câu, cửa phòng bệnh lại bị người mở ra.

Một bác sĩ, một hộ sĩ đang đi theo Phương Chính Dung bước vào.

Đó là một vị bác sĩ tóc hoa râm, xem tuổi ít nhất phải ngoài một trăm năm mươi tuổi, phỏng chừng sắp về hưu, hưởng thụ tiền trợ cấp do chính phủ đãi ngộ. Nhưng tinh thần vị lão nhân gia này tốt lắm, ánh mắt sáng ngời hữu thần, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa.

“ Tiểu tử, vận khí của ngươi thật không tệ, đã vậy mới đây đã tỉnh.” Bác sĩ cười a a ở đầu giường lấy ra một bộ dụng cụ đeo lên đầu của hắn.

“ Ngài muốn làm gì?”

“ Không có gì, thả lỏng, đứa nhỏ.”

Phương Minh Nguy tức giận trừng mắt nhìn hắn, đeo lên đầu ta thứ gì đó, còn bảo ta thả lỏng, nếu ta có thể thả lỏng mới là có quỷ.