Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 63




Rặc!

Lại một con yêu thú nữa bị bẻ gãy cổ. Cơ Trường Không tiện tay ném qua một bên mà không cần lấy những thứ có giá trị trên cái xác. Trong tay hắn hiện có hơn 1 tỷ linh thạch, một ít giá trị nhỏ này cũng ko cần để trong lòng, hơn nữa có tiểu nha đầu bên cạnh, không tiện phanh thây xé xác làm mất hình tượng.

"Ai!''

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp thì hắn bỗng lớn tiếng hỏi, tinh quang trong mắt tăng vọt, cực kì chăm chú nhìn về chỗ cây cỗ thụ bên phải, bên cạnh có khối thạch rất to.

"Đi ra! Nếu không ta sẽ ra tay ngay." Cơ Trường Không nói lớn.

"Đừng, đừng ra tay, ta đi ra." Ngoài dự đoán của hắn, hắn vừa mới dứt lời thì một tiếng nói run rẩy phát ra từ phía sau khối đá, rồi một thân ảnh vừa ngã nhào ra.

"Là ngươi." Nhìn thấy rõ người đang đi ra, Cơ Trường Không lập tức sững sờ!

Không sai, người này chính là Lâm Tứ, người được hắn cho đi lúc trước. Nhưng mà Lâm Tứ là thân tín Lâm Tôn Thiên, y tới nơi này làm gì?

"Ngươi tới đây có chuyện gì? Nói rõ cho ta, bằng không thì kết quả của ngươi cũng ko tốt hơn so với nó." Cơ Trường Không vừa nói, vừa chỉ xác con yêu thú.

"Vâng, vâng. Tiểu nhân đến đây là để báo cho ngài một tin, Lâm Tôn Thiên y muốn giết ngài, dưới chân núi mai phục rất nhiều người, mỗi người đều có tu vi Thiên Môn, đều là tâm phúc của y." Lâm Tứ bị Cơ Trường Không hù doạ một cái đã ko chút do dự liền theo ý thức mà nói hết mọi chuyện ra.

Thì ra là đến quy hàng báo tin. Cơ Trường Không nghe xong ko khỏi dở khóc dở cười nhưng dù vậy hắn cũng ko thể tin tưởng được người này.

"A, vậy tại sao ngươi lại nói cho ta biết?" Cơ Trường Không giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.

"Tiểu nhân, tiểu nhân không dám đối địch với ngài. Tiểu nhân sợ chết, cho nên, cho nên. . ." Lâm Tứ lúng túng, sợ hãi nên run rẩy liên tục.

"Phải không?" Cơ Trường Không không có ý kiến, vẫn theo dõi y, ánh mắt sắc bén.

Lâm Tứ chỉ cảm thấy ánh mắt Cơ Trường Không như dao găm cắt tâm can của y, cắt lòng dũng cảm của y, toàn thân ko thể khống chế và y thở 'phù phù'. Rốt cuộc y không chịu được ánh mắt như vậy nữa mà ngã xuống đất, gây nên tiếng 'bịch'.

"Ngài nhất định phải tin tưởng tiểu nhân. Tiểu nhân thật sự ko nói dối. Tiểu nhân chỉ sợ chết, ngài nhất định phải tin tưởng..."

"Tốt rồi. Ta tin tưởng ngươi, cầm lấy những thứ này rồi đi đi." Thật lâu sau, Cơ Trường Không tiện tay lấy ra khoảng chừng mười vạn linh thạch rồi ném cho y, sau đó xoay người rời đi.

"A, đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân." Lâm Tứ nước mắt giàn giụa, ban đầu sững sờ nhưng rồi sau đó mừng rỡ như điên lấy mười vạn linh thạch rồi bỏ chạy. Chỉ là trước khi đi, y dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn bóng lưng Cơ Trường Không đến lúc biến mất.

"Đại thúc, ngươi thật sự tin tưởng y sao?" Đợi cho Lâm Tứ biến mất, tiểu nha đầu bỗng nhiên nhảy ra trước người Cơ Trường Không rồi hỏi.

"Tại sao lại ko? Từ trong mắt y, ta nhìn thấy được sự sợ hãi. Tâm trí của y sớm đã bị phá huỷ, chỉ cần y nghe tên của ta thì y liền sợ. Y làm như vậy cũng ko có gì ly kỳ." Cơ Trường Không cười nhạt một tiếng, gương mặt vô cùng tự tin.

. . .

Càng tới gần Thiên Trì Sơn, độ nóng xung quanh lại càng tăng cao. Nhất là sau khi đã đến ba mươi dặm, chỉ sợ tu giả Khai Mạch cửu trọng trở xuống khó có thể thừa nhận.

"Tiểu Vũ, nóng không?" Cơ Trường Không nhìn cánh đồng bát ngát rồi cúi đầu hỏi tiểu nha đầu.

"Ko nóng a, rất thoải mái nữa." Tiểu nha đầu ko hề hay biết, thản nhiên đáp.

Không nóng? Cơ Trường Không nhìn tiểu nha đầu với ánh mắt cổ quái.

Độ nóng nơi đây đủ để hắn cảm thấy biến hoá. Tuy không đủ để làm hắn cảm thấy khó chịu nhưng xem ra độ nóng nơi đây chí ít cũng rất cao. Nha đầu này chỉ là Khai Mạch tam tứ trọng mà lại ko thấy nóng!

Nhưng mà cái bộ dạng dương dương tự đắc của nha đầu này thì có vẻ như nàng đang nói thật.

"Tiểu Vũ, tới đây!" Cơ Trường Không vẫy tay.

"Sao vậy đại thúc? Nơi đây thật nhàm chán mà, chúng ta đi nhanh một chút đến cái Thiên Trì gì đó đi. Chỗ đó có lẽ có nhiều người, chắc chắn thú vị hơn." Tiểu nha đầu bất mãn đi tới.

"Tốt, chỉ cần người không nghịch ngợm, mọi chuyện đều được." Cơ Trường Không cười cười nói.

"Người ta nghịch ngợm lúc nào? Đại thúc ngươi là người xấu." Tiểu nha đầu sôi nổi tiêu sái đến bên cạnh Cơ Trường Không, vui sướng như hồ điệp.

"Được, được." Cơ Trường Không bất đắc dĩ. Tình huống này mà nếu nói tiếp, hắn chỉ có khóc thôi.

Ồ!

Khi tiểu nha đầu tới gần thì hắn mới phát hiện ra một điều kỳ lạ, toàn thân nha đầu hội tụ một lượng lớn tinh khí thuộc hoả. Chúng hội tụ thành một đám quang mang màu đỏ và một đám thì đang dung nhập vào cơ thể nha đầu.

Đây chính là nguyên nhân sao? Quả nhiên là có liên quan đến Phượng Hoàng đế quốc, hơn nữa huyết mạch này quả thực ngoài sức tưởng tượng. Thật sự Cơ Trường Không có chút khiếp sợ.

Đây chính là chỗ tốt từ truyền thừa cổ xưa đấy. Cơ Trường Không ko khỏi thở dài, huyết mạch tiểu nha đầu này thậm chí có thể tự động thôn phệ tinh khí. Nếu như thật sự tu luyện thì tốc độ kia ko phải nghịch thiên sao?

Dù ko biết tại sao tiểu nha đầu này đến giờ mà tu vi vẫn còn yếu như vậy nhưng hiển nhiên trong này có chút chuyện mà hắn ko biết được.

Được rồi, 'nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng', không có cách nào khác, Cơ Trường Không chỉ biết cười khổ.
*Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng: ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.-KìNgộ
...

Thiên Trì Sơn cũng không cao lắm, chỉ khoảng chừng một nghìn mét. So với vô số ngộn núi cao ở Vô Tận Sơn Mạch này thì có thể nói Thiên Trì Sơn giống như một cái gò đất mà thôi, hoàn toàn ko đáng để nhắc tới.

Một canh giờ sau, tiểu nha đầu và Cơ Trường Không rốt cuộc cũng đi đến dưới chân núi, đoạn đường này hắn đã giết thêm ba yêu thú cấp thấp. Càng gần Thiên Trì Sơn thì số lượng Yêu tộc càng nhiều, chiến lực lại càng mạnh mẽ.

Nhìn lên đỉnh núi, Cơ Trường Không thở dài một hơi, rốt cuộc cũng ko tiểu nha đầu này hành hạ nữa rồi!

Bầu không khí tự do thật tốt, Cơ Trường Không co giãn gân cốt, cả người toát lên vẻ thư thái và thích thú.

Nhưng mà sau một khắc mãn nguyện thì ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ. Bởi vì ánh mắt hắn liếc thấy một khối đá to nặng đến mấy vạn cân đang dùng thế sét đánh mà ầm ầm đánh xuống hắn, lao thẳng đến chỗ Cơ Trường Không và tiểu nha đầu đang đứng.

Nhanh chóng chuyển thân, thân hình Cơ Trường Không loé lên, ôm tiểu nha đầu lướt ngang qua một bên mấy mét.

Ầm ầm, ầm ầm. . .

Khối đá ầm ầm rơi xuống, đá vụn bay khắp nơi. Thậm chí nó còn cày ra một rãnh sâu trên mặt đất, đá bùn bay tứ tung.

"Lâm Tôn Thiên, xuất hiện đi!"

Cơ Trường Không hét lớn, buông tiểu nha đầu đang đầy vẻ hưng phấn xuống, cảnh giác nhìn về bốn phía.

"Ngươi thế mà lại biết được, nhưng vậy thì sao? Cơ Trường Không, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi." Tiếng nói trêu tức truyền đến rồi sau đó hơn 10 người mặc áo đen xuất hiện, khéo léo đứng thành hình rẽ quạt quanh hắn.

"Lâm Tôn Thiên! Quả nhiên là ngươi. Vốn dĩ Lâm Tứ nói ngươi muốn phục kích ta, ta vẫn không tin." Cơ Trường Không hơi sững sờ. Vốn dĩ hắn cứ tưởng gia hảo này nếu có bày trận phục kích mình thì cũng sẽ ko tự mình ra tay, đợi đến thúc tỷ thí trên Thiên Trì thì cứ như vậy mà 'quang minh chính đại' giết hắn rồi lấy cái cơ lỡ tay thì ai cũng sẽ ko nói được gì nhưng lại không ngờ tới người này nóng vội như vậy.

"Lâm Tứ? Lâm Tứ đâu? Tên nô tài hèn hạ chết tiệt, vậy mà dám phản bội ta, tốt lắm! Nhưng như vậy thì thế nào? Cơ Trường Không, ngươi có biết hôm nay là tử kỳ của người không? Biết rõ rằng bổn toạ muốn giết ngươi vậy mà ngươi còn dám đến, thật là ko biết ngươi ngốc hay quá tự tin." Lâm Tôn Thiên cuồng vọng nói.

"Ngươi có lòng tin sẽ giết được ta? Không sợ nhóm người Liễu Chiến chạy đến sao?" Cơ Trường Không cười nhạt.

"Bọn hắn sao? Hừ, bọn hắn ko tới được, còn ngươi thì chắc chắn phải chết, về phần nữ nhân bên cạnh ngươi thì bổn toả sẽ giúp ngươi hương dụng. Ngươi yên tâm, thủ hạ của ta rất nhiều, không cần lo lắng sẽ ko thoả mãn được nàng..."

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha. . ."

Hơn mười người mặc đồ đen và Lâm Tôn Thiên cũng nhau cười như điên. Ánh mặt dâm tà nhìn Hoàng Tiểu Vũ, ko ai thèm che dấu.

"Này, các ngươi là đồ trứng hư, ta sẽ để gia gia ta đánh chết các ngươi." Cơ Trường Không còn chưa kịp phản ứng gì thì tiểu nha đầu đa không chịu đựng được. Nàng vung tay lên, một quyển trục liền xuất hiện trong tay nàng.

Xoát!

Cơ Trường Không nhanh tay nhanh mắt đã bắt được quyển trong trong một lần động thủ.

"Tiểu nãi nãi, chỉ vì những thứ này mà ngươi lại gọi gia gia của ngươi tới sao? Đây 'dùng dao mổ trâu để giết gà' rồi." Cơ Trường Không sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Hắn biết rõ quyển trục này đại diện cho cái gì, nếu thật sự làm tới luôn thì đoán chừng cả cái ngọn Thiên Trì Sơn này cũng có thể bị vị kia đánh sụp.

"A, vậy đại thúc ngươi giúp ta giáo huấn những cái trứng hư này." Tiểu nha đầu tức giận vung tay, vừa nắm chặt bàn tay nhỏ lại vừa mở to đôi mắt gập nước nhìn hắn.

"Tốt tốt, trước tiên ngươi thu quyển trục lại rồi hãy nói." Cơ Trường Không liên tục cười khổ.

Bộp, bộp, bộp...

Từng tiếng vỗ tay vang lên liên tục rồi sau đó là một tràng pháo tay. Cơ Trường Không ngẩng đầu nhìn lại thì thấy bộ mặt trêu tức của Lâm Tôn Thiên, y rất cao hứng.

"Sinh ly tử biệt, tiết mục này bổn toạ rất tình nguyện nhìn." Lâm Tôn Thiên vừa vỗ tay vừa cười to.

Sinh ly tử biệt, 'loạn thất bát tao' cái quái gì vậy, sắc mặt Cơ Trường Không vô cùng cổ quái.

Nếu như ko phải hắn ngăn cản nha đầu thì cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì cũng khó nói. Đừng nhìn nha đầu này có vẻ yếu đuối nhưng nếu ai dám xem thường nàng thì đợi chết đi. Không thấy tấm gương là hắn đây sao? Đã được trở thành hộ vệ của nàng rồi đấy.

"Tiếp tục, tiếp tục đi. Yên tâm, bổn toạ có rất nhiều thời gian rỗi, ngươi cứ chào tạm biệt nhau thêm chốc lát cũng ko sao. Ngươi chết rồi thì nàng cũng ko còn là của người rồi..." Nhìn thấy sắc mặt Cơ Trường Không, Lâm Tôn Thiên càng lớn lối. Y cứ tưởng rằng Cơ Trường Không đang sợ nên mới có biểu hiện như vậy.

"Khóc đi, khóc đi, ôm đầu khóc rống lên cũng được, thật sự là cao hứng. Ngươi cũng có ngày hôm nay, kiến hôi." Lâm Tôn Thiên cười to rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tu giả bị động tĩnh nơi đây thu hút, ròi khi họ nhìn thấy bộ dạng của Lâm Tôn Thiên thì ko khỏi nhìn nhau. Bộ dạng Lâm Tôn Thiên thật sự là quá kinh khủng, khuôn mặt đã hoàn toàn biến thành một khuôn mặc khác, không còn như trước. Y hoàn toàn điên rồi.

Y đã mất lý trí rồi, đã nhập ma rồi, chỉ còn một ý niệm trả thù trong tâm.

Người như vậy thì đúng là đáng sợ. Ai cũng ko biết như vậy sẽ làm chuyện gì. Một người điên mà ngươi còn trông chờ y có lý trí sao?

Người như vậy mà cũng xưng là thiên kiêu chi tử, thật là... Cơ Trường Không không có lời nào để nói.

Chỉ hai lần thất bại, chịu chút vũ nhục mà thôi vậy mà lại mất lý trí, đạo tâm ko còn cân bằng, đây quả thật là chuyện đáng chê cười. Tâm tính của thiên tài mà không chịu được chừng aáy thì đúng là làm cho người ta nghẹn lời.

Cơ Trường Không dùng ánh mắt thương hại nhìn y, giống như nhìn một kẻ đần, ngu ngốc y như nhau.

"Tốt rồi, Cơ Trường Không, ta thật sự vẫn chưa thoả mãn. Trò 'mèo bắt chuột già' này thật làm cho ta hứng phấn mà. Như vậy đi, nếu ta áp chế tu vi xuống cảnh giới Khai Mạch mà người còn có thể sống được thì ta liền cho ngươi thống khoái, thế nào?" Thật lâu sau Lâm Tôn Thiên mới nói.

"Tốt." Cơ Trường Không mỉm cười.

"Ngươi đáp ứng, ngươi lại đồng ý. Ngươi ngốc sao?" Lâm Tôn Thiên lại cười to.

"Ta thực nghi ngờ một phế vật như ngươi rốt cuộc đã có cái vận khí phân chó gì mới có thể may mắn phá hỏng kế hoạch của bổn toạ. Ta nói vậy mà ngươi tin. Các ngươi thấy ko, y thật sự tin tưởng..."

Lâm Tôn Thiên chỉ tay vào Cơ Trường Không rồi quay đầu nói với người theo mình. Y cười vô cùng phóng túng, cuồng vọng đến cực điểm.

Cơ Trường Không lẳng lặng nhìn, sát ý hội tụ trong mắt. Dù Lâm Tôn Thiên trong mắt hắn là cái thứ nhìn đáng buồn đáng tiếc thế nào đi nữa thì khi bị người như vậy trêu đùa cũng không dễ dàng kìm nén!

Cường giả, ai cũng có tôn nghiêm!