Tinh Võ Môn

Chương 14: Lời mời của Chu Điệp




Đang xem cuộc chiến, Chu Quốc Phú rất ngạc nhiên, bật hô lên: :Hả, đây là quyền pháp gì? Tinh Võ Môn hình như không có loại quyền pháp này chứ!"

Thái Gia Dương khó hiểu nói: "Kỳ quái, rõ ràng Khuyển Dưỡng Nhất Lang đã tránh được Vương Chí Đạo công kích, như thế nào đột nhiên lại bị đánh trúng? Ta cũng không hiểu được, Quốc Phú, vừa rồi là xảy ra chuyện gì?"

Chu Quốc Phú nói: "Vương Chí Đạo một quyền vừa rồi vốn là không đủ đánh tới Khuyển Dưỡng Nhất Lang, nhưng đúng khi Khuyển Dưỡng Nhất Lang tránh ra, Vương Chí Đạo hai vai lại song song cùng chuyển đi chín mươi độ, đồng thời eo lưng lại nghiêng về trước ba mươi độ, như vậy tay quyền công kích đột nhiên lại dài thêm hai mươi phân, mới xuất kỳ bất ý đánh trúng Khuyển Dưỡng Nhất Lang. Loại đấu pháp như vậy, có chút giống với Thông Tí quyền pháp. Nhưng sao ở chỗ hắn học, Tinh Võ Môn lại có có cao thủ Thông Tí Quyền hay sao?"

Trong lúc còn đang nói chuyện, trận đấu trên quyền đài đã chấm dứt. Vương Chí Đạo xuất kỳ bất ý sau khi đem Khuyển Dưỡng Nhất Lang đánh cho chảy máu mũi ròng ròng, thừa dịp Khuyển Dưỡng Nhất Lang sững sờ, động tác không hề ngừng lại, lăng không nhảy lên, đầu gối nặng nề đánh xuống khuôn mặt Khuyển Dưỡng Nhất Lang.

Khuyển Dưỡng Nhất Lang thất kinh, không kịp lui về sau, theo bản năng giơ hai tay lên che trước mặt. Nhưng là uy lực đầu gối lăng không đánh xuống sao có thể dùng hai tay mà đỡ được. Kết quả Khuyển Dưỡng Nhất Lang hai tay bị Vương Chí Đạo nhảy lên nện đầu gối xuống, đập ngược vào mặt, lập tức gãy vài cái răng cửa, ngã vật xuống đất.

May là Khuyển Dưỡng Nhất Lang kịp thời dùng tay đỡ được vài phần lực lượng từ đầu gối lăng không nện xuống, mới không có chết ngất. Nhưng là hắn không thể đỡ được đòn công kích tiếp theo của Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo ra đòn đắc thủ, sao còn có thể cho Khuyển Dưỡng Nhất Lang cơ hội hồi khí, sau khi đánh ngã Khuyển Dưỡng Nhất Lang, một cước liền đạp lên cổ Khuyển Dưỡng Nhất Lang, nhằm đúng vào vị trí động mạch cảnh.

Dùng cước đạp vào động mạch cảnh trên cổ địch nhân đã ngã xuống đúng là tuyệt chiêu chế địch của Vương Chí Đạo ở kiếp trước học được trong quân ngũ. Dùng chiêu này có thể trong thời gian ngắn nhất đánh cho địch nhân hôn mê, mất đi lực chiến đấu. Mặc dù đây là lần đầu sử dụng chiêu này sau khi tái sinh, nhưng trong ký ức Vương Chí Đạo đã có kinh nghiệm thiên chuy bách luyện, nên hắn sử xuất ra chiêu này thuần thục vô cùng.

Chỉ có khoảng trên dưới năm giây đồng hồ, Khuyển Dưỡng Nhất Lang đã hai tròng mắt trắng dã, bị Vương Chí Đạo một cước đạp xuống hôn mê tức thì.

"Hả, như vậy không chịu nổi một kích?" Chu Quốc Phú trợn trắng mắt, nhìn Thái Gia Dương nói:

"Thật là ván này chẳng có gì hay để đánh cuộc."

"Cẩn thận!' lại nghe Chu Điệp hét lên kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm đã quay về quyền đài phía sau Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo vừa mới xuống khỏi quyền đài, đang hướng về đám người Chu Điệp đi đến, đột nhiên nghe được sau đầu có tiếng gió, dựa vào trí nhớ, hắn phán đoán được có người đang một cước sức bén đánh lén lên gáy hắn.

Trong lúc điện quang hỏa thạch đó, Vương Chí Đạo hiện lên trong đầu vô số cách phá giải, nhưng lại như là bị một lọai lực lượng thần bí điều khiển, hắn theo bản năng cúi xuống, khom lưng chín mươi độ, đồng thời đùi phải đạp mạnh về sau.

Cả động tác như nước cháy mây trôi, một mạch liên tiếp.

"Rầm" một tiếng, người đánh lén phía sau đã bị đá bay lên, đụng mạnh vào quyền đài cao ba thước phía sau.

Nguyên lai người đánh lén chính là một trong hai người Nhật Bản đi cùng Khuyển Dưỡng Nhất Lang.

Vương Chí Đạo quay đầu lại, nhìn chằm chằm người Nhật Bản muốn đánh trộm hắn, ánh mắt bỗng nhiên bắn ra hàn khí như tử thần, không khí trong quán bar trong nháy mắt bỗng như đông cứng lại.

Ngươi Nhật Bản còn lại, đầu tiên là thấy đồng bọn bị Vương Chí Đạo một cước đá bay khiến cho trợn mắt há hốc mồm, sau lại bị ánh mắt Vương Chí Đạo nhìn cho trong lòng phát lạnh, cả người cứng đờ như cương thi, trong đầu một điểm ý niệm muốn công kích cũng không nổi lên được. Ngay cả đám người Tây chứng kiến ánh mắt này của Vương Chí Đạo cũng nổi da gà, vừa vỗ tay được một nữa đã cứng đờ cả người.

"Kỳ quái, thật là kỳ quái!" Chu Quốc Phú lộ ra bộ dáng nghĩ mãi không thông, thì thào lẩm bẩm: "Mới vừa rồi nhìn hắn cùng Khuyển Dưỡng Nhất Lang đánh nhau, chiêu thức mặc dù hung mãnh, nhưng tốc độ, lực đạo, khí thế đều là bình thường, động tác cũng không đủ liền lạc, hiển nhiên chỉ là một quyền thủ bình thường luyện võ chưa lâu mà thôi. Nhưng là tại sao, mới vừa rồi hắn phản kích lại người đánh lén kia một cước đá hậu, lại trở nên không giống với lúc trước, chẳng những động tác lưu loát, phản ứng tốc độ kinh người, lực đạo hoàn chỉnh liền mạch, khí thế lại càng không giống bình thường, hình như đột nhiên trong lúc đó hắn biến thành một người khác, từ một quyền thủ phổ thông bình thường trong nháy mắt biến thành một cao thủ hàng đầu? Chẳng nhẽ lúc trước là hắn cố ý thâm tàng bất lộ, giấu diếm được cả ta sao?

"Chỉ sợ không đơn giản như vậy!" Thái Gia Dương thần sắc ngưng trọng nói: "Chứng kiến một ánh mắt mới vừa rồi của hắn, đó chính là ánh mắt giết người, sát khí làm cả quán bar mọi người đều cảm ứng được. Loại ánh mắt này, trước kia ta từng gặp qua, cũng biết không ít, đó là ánh mắt chỉ chiến sĩ kinh nghiệm tắm máu sa trường, hoặc là sát thủ giết người vô số mới có được. Đó là kinh nghiệm sinh tử ma luyện tự nhiên hình thành, muốn giả bộ cũng không giả được. Vương Chí Đạo này, thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?"

Chu Quốc Phú mờ mịt nói: " Hắn rốt cuộc là người như thế nào đây? Ta nhìn không rõ được hắn!"

Chu Điệp ngồi bên đôi mắt đẹp tỏa sáng, khóe miệng lộ ra một tia ẩn hiện như cười, cũng không biết là đang có chủ ý gì.

Người Nhật Bản biết không địch lại, tái đấu chỉ sợ càng thêm bẽ mặt, chán nản chuồn khỏi quán bar.

Thái Gia Dương nâng chén hướng Vương Chí Đạo cười nói: "Chúc mừng ngươi, đánh thắng rồi. Bất quá ta tin tưởng, sau này ngươi sẽ gặp phiền toái đấy, các ngươi dù ký hiệp nghị này rồi, chỉ sợ cũng không cản được ngươi Nhật Bản sẽ tìm ngươi gây sự. Có cần ta giúp ngươi không, ta biết không ít người Tây, bọn họ cũng có vài người thân phận cao quý, có bọn họ ra mặt, người Nhật Bản không thể không nể mặt

Vương Chí Đạo nói: "Cám ơn ông, cho dù không có sự tình hôm nay, ta cũng không ít phiền toái. Người Nhật Bản không tìm ta gây chuyện, ta cũng sẽ tìm bọn họ phiền toái. Ý tốt của ông ta ghi nhớ."

Chu Quốc Phú kêu lên: "Tiểu huynh đệ, ta xem võ công ngươi không kém! Lúc trước ta đánh còn chưa đã tay, không bằng chúng ta tới luận bàn một chút, thế nào?"

"Để sau này đi, sau này có cơ hội ta sẽ đến tìm ngươi. Bây giờ ta phải trở về, ta ra ngoài đã lâu lắm rồi, nếu không quay về Tinh Võ Môn các sư huynh sẽ trách cứ."

Nói đùa sao, lấy thực lực của mình bây giờ, cùng loại cao thủ Chu Quốc Phú này đánh một hồi, không bị đánh cho mặt vừa sưng vừa tím mới là lạ. Mới vừa rồi một cước thần kỳ kia chỉ là ngoài ý muốn. Làm lại lần nữa, Vương Chí Đạo cũng không dám chắc là có thể tái hiện hay không. Cho nên hắn vội vàng cự tuyệt đề nghị của Chu Quốc Phú.

Chu Quốc Phú thất vọng, nhưng không thể miễn cưỡng, đành phải nói: "Được rồi, nhớ kỹ ngươi nói đó, sau này có cơ hội chúng ta luận bàn một chút."

"Nhất định!' Vương Chí Đạo thầm nghĩ, cao thủ như ngươi, chính là đối tượng để luyện công, tăng cường thực lực chính mình, chờ ta có thực lực nhất định, lại có thể bỏ qua ngươi mới là lạ!

Chu Điệp yêu kiều đứng lên, hướng Vương Chí Đạo cười ngọt ngào nói: "Tiểu huynh đệ, ta cũng phải đi về rồi, hay là để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi, ta có xe."

"Tốt quá!" Vương Chí Đạo liếc mắt nhìn Chu Điệp một cái, thầm nghĩ chính mình ở kiếp trước đã từng ngồi qua BMW, Hummer, Porsche, kể cả Roll Royce cũng từng thử, chỉ là chưa từng ngồi xe Ford đời đầu, đi thử một chút cũng không sai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thân xe sơn đen không bóng, hình dạng lại nhìn như cái bánh mỳ, nếu so với xe hơi thế kỷ 21 thì thiết kế đúng là quá xấu, nhưng ở thời đại này vẫn là thứ mới mẻ, tượng trưng cho thân phận tôn quý. Thời đại này ở Thượng Hải, chỉ một số ít người có quyền lực mới có được một chiếc xe, có người cho dù có tiền cũng không ngồi lên được. Chu Điệp có thể có được một chiếc xe, có thể thấy được thân thế của nàng không chỉ là một ngôi sao điện ảnh, mà quan hệ xã hội ở Thượng Hải cũng không đơn giản.

Tài xế là một hán tử rất bưu tráng, da tay rất đen, không nhìn kỹ còn tưởng hắn là người châu Phi, nhưng thực tế hắn vẫn là người Trung Quốc. Ánh mắt sắc bén hiển nhiên cũng là người luyện võ. Vương Chí Đạo hoài nghi hắn có phải vừa là tài xế, vừa là vệ sĩ cho Chu Điệp.

Tài xế với việc Chu Điệp đưa Vương Chí Đạo lên xe cũng coi như không nhìn thấy, cũng không hỏi môt câu, chỉ nổ máy xe, hình như sớm đã coi là việc bình thường.

Thấy Vương Chí Đạo ngồi vào xe không có một chút bộ dáng bất an hay tò mò, Chu Điệp cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi thoạt nhìn rất tự nhiên đó, đã từng ngồi qua loại xe này hay sao?"

"Ngày trước gần như hôm nào cũng ngồi xe, như loại xe Ford này chạy chậm giống như rùa rụt đầu, ngồi xuống một chút cũng không đã ghiền, nếu so với các xe ta từng ngồi thì kém xa nhiều lắm!"

Vương Chí Đạo vừa nói dứt lời, đã tỉnh ngộ cảm thấy không ổn, quả nhiên thấy Chu Điệp vẻ mặt quái dị nhìn hắn.

"Ngươi trước kia ngày nào cũng ngồi xe? Ngươi sống ở đâu, không ở Tinh Võ Môn sao?"

Vương Chí Đạo xấu hổ cười, nói với Chu Điệp: "Ta nói là ta đang nằm mơ mà thôi, trong hiện thực thì là lần đầu tiên ta ngồi xe."

Chu Điệp bừng tỉnh ngộ, nói: "Nói ngươi nghe, xe ta là loại nước Mỹ vừa mới sản xuất, sao lại có thể có xe còn tốt hơn nó, nguyên lai là ngươi đang nằm mơ. Ôi, hí... hí.., giấc mơ của ngươi thật ra rất mới mẻ đó!"

Cười cười một chút, Vương Chí Đạo chuyển đề tài mở lời nói: "Cô Chu Điệp yêu cầu ta ngồi xe, nhất định là có chuyện gì quan trọng muốn nói cho ta?"

Chu Điệp gật đầu nói: "Ừ, ta đúng là có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với ngươi, tiểu huynh đệ..."

"Cô Chu Điệp, xin mời gọi ta Vương Chí Đạo, ta không thích cô gọi ta tiểu huynh đệ, hơn nữa ta cũng không còn nhỏ nữa!" Vương Chí Đạo cắt ngang lời Chu Điệp.

Chu Điệp không tức giận, khóe miệng mỉm cười, nói: "Được rồi, Vương Chí Đạo, ngươi có muốn tìm một công việc, kiếm nhiều tiền một chút?"

Vương Chí Đạo nghe vậy ngạc nhiên hỏi: "Cô Chu Điệp có công việc gì tốt muốn giới thiệu cho ta sao? Trước nói một câu, giết người phóng hỏa ta không làm đâu."

Chu Điệp thản nhiên cười nói: "Nhìn ngươi kìa, ta là loại người nào mà lại muốn cho ngươi đi giết người phóng hỏa hay sao? Ta chỉ là muốn mời ngươi làm vệ sĩ cho ta. Ta vốn định tìm ông chủ Thái nhờ giới thiệu, nhưng là chứng kiến thân thủ của ngươi, lại nghe đến Chu Quốc Phú cùng ông chủ thái đánh giá ngươi, biết ngươi là cao thủ thâm tàng bất lộ, nên ta mới lựa chọn ngươi đó."

Vương Chí Đạo ngạc nhiên một hồi lâi, mới chỉ vào tài xế phía trước hỏi: "Người này không phải vệ sĩ của cô sao?"

Chu Điệp thở dài nói: "Hắn chỉ là người khác cho ta mượn làm lái xe, ta nguyên lai cũng có một vệ sĩ, nhưng là người này mặc dù thân thủ không tệ, nhưng lại không hề có cốt khí, đối với người ngoại quốc ăn nói rất khép nép, ta thấy rất tức giận. Vài ngày trước có một người Nhật Bản dám trêu chọc ta, hắn nhìn thấy không ngờ lại giả bộ lờ đi, ta tức giận bèn đuổi hắn đi rồi. Ôi người này căn bản chỉ là một gã nô dịch của Tây, chẳng những mất hết mặt mũi của ta, cũng là mất hết mặt mũi người Trung Quốc. Cho nên ta mới cự tuyệt người vệ sĩ khác mà công ty điện ảnh tìm cho ta, tự mình đi tìm. Ta thấy ở quán bar ngươi không hề sợ hãi người Nhật Bản, thân thủ lại cao siêu. Mặc dù tuổi nhỏ, nhưng chính là một nam tử hán, cho nên ta mới muốn mời ngươi làm vệ sĩ cho ta. Ta sẽ trả gấp đôi tiền công so với vệ sĩ trước kia, lại bao luôn ăn ở. Vương Chí Đạo, ngươi không từ chối ta chứ?"

Vương Chí Đạo nhìn Chu Điệp từ trên xuống dưới một hồi lâu, mới cười nói: "Có thể làm vệ sĩ cho cô Chu Điệp, ta muốn cầu cũng không được. Nhưng mà, cô cũng biết, sư phụ ta vừa mới qua đời, bây giờ vẫn còn chưa hạ táng. Cho nên ta bây giờ không thể đi theo cô, ta muốn trước hết để sau khi sư phụ an táng tốt rồi, mới hỏi ý kiến các sư huynh, sau đó mới có thể đáp ứng cô!"

Chu Điệp gật đầu nói: "Điều này là hiển nhiên, ta chờ tin tốt từ ngươi. Ta hy vọng ngươi biết, sau này an nguy của Chu Điệp ta đều là trông cậy ở ngươi, nếu như ngươi không đến bảo vệ ta, ta lại gặp phải chuyện như ở quán bar hôm nay, nói không chừng ta sẽ tự sát. Ngươi không hy vọng thấy ta gặp chuyên không may chứ?"

Vương Chí Đạo bị thái độ đau đớn đáng thương làm cho hãi hùng khiếp vía, tuy biết rằng nàng đang diễn trò nhưng vẫn thấy xúc động, lập tức nói: "Cô Chu Điệp, cô yên tâm, ta sẽ nhanh chóng giải quyết chuyên tình của ta, sau đó trở lại làm vệ sĩ cho cô, cô nhẫn nại vài ngày đi. Này, tài xếm ta tới rồi, xin mời dừng xe!"