Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Chương 22




Cửa phòng anh mở rộng, tựa như đang chờ đợi cô đến. Cửa thang may mới mở ra thì cũng cùng lúc anh bước ra khỏi phòng, nhìn cô hỏi :" Em vừa đy đâu thế? Bé con đang muốn gặp mẹ".

Anh giờ không còn giống như anh trước kia, vẻ ngoài đẹp trai ít ai bằng, lại cao lớn tuấn tú, gia thế hiển hách, khó trách Sầm Lạc Ly cao ngạo xinh đẹp kia lại không dễ dàng buông tay.

Cô lạnh lùng nhìn anh rồi đy lướt qua, không muốn để ý đến anh. Bước qua cửa nhà anh gọi :" Bé con ơi---", chỉ vài giây sau bé con đã chạy nhanh tới :" Mẹ, mẹ vừa đy đâu đấy?". Cô ôm con vào lòng, quay về hướng nhà mình, vừa đy vừa nói :" Mẹ đy xuống dưới nhà có chút chuyện".

Ngôn Bách Nghiêu ở phía sau cô nói :" Ăn cơm đã rồi nói chuyện tiếp được chứ?". Cô mở cửa nhà mình, không quay lưng lại, âm thanh lạnh lùng đáp :" Không cần". Bé con dùng tay kéo kéo góc áo của cô, giọng nói mềm mại vang lên :"Mẹ, con thích nhất ăn món canh cá nấu chua", cô vừa nghe con nói xong thì trong lòng chợt cảm thấy dễ chịu, đã nhiều năm như vậy nhưng con vẫn còn nhớ.

Ngôn Bách Nghiêu lại nói :" Em cũng mệt cả ngày rồi, đừng nấu ăn nữa. Hơn nữa bé con cũng đói bụng", anh vừa nói vừa hướng về phía bé con ra hiệu bảo hãy hành động. Bé con nhìn thấy tín hiệu từ anh cũng lập tức hành động phối hợp hoàn hảo, lấy tay ôm bụng nhìn cô rất đáng thương.

Cuối cùng cô luôn là người phải thỏa hiệp. Sau khi ăn xong cô nhanh chóng thu dọn bàn ăn, còn anh thì đang nằm dài trên sô pha với con đang nghịch cái điều khiển. Mặc dù tiếng tivi ồn ào nhưng cô vẫn nghe rõ âm thanh của một người lớn một trẻ con không ngừng nói chuyện rù rì. Bé con cứ một câu nói :" Mình xem hoạt hình đy chú", rồi lại một câu :" Đang quảng cáo mà, cho chú xem bóng đá đy, chỉ 1 phút thôi".

Hai người thực thân thiết, giống như anh chưa từng rời đy khỏi họ quá xa vậy. Mới nghĩ vậy mà mũi cô bỗng thấy cay cay, nhưng điều duy nhất cô có thể làm là dùng sức xiết chặt chiếc bát trong tay mình. Tìm lại bình tĩnh lúc sau cô mới bắt đầu đem nó đy rửa.

Mọi thứ được sắp xếp cẩn thận xong cô liền chuẩn bị về nhà. Vừa xoay người lại phát hiện ra anh đã đứng tựa cửa từ lúc nào ngắm nhìn cô. Ánh mắt anh thâm thúy mà nhu hòa, giọng nói trầm thấp :" Ngày mai chúng ta đưa con đy chơi ở quanh đây được không?".

Cô vẫn luôn cự tuyệt anh, đáp :" Ngày mai đã có việc bận rồi". Trong khoảng thời gian này cha cô đang bận bịu ở công ty cho nên cũng không ghé thăm thường xuyên, nhưng bé con rất nhớ ông ngoại nên cô đã hẹn với cha là đưa con về thăm ông rồi.

Anh dừng một chút rồi nói tiếp :" Nếu thế anh có thể làm tài xế đưa mẹ con em đy được chứ?". Cô lại lắc đầu nói :" Không cần thiết phải thế". Nói xong cô bước nhanh ra khỏi phòng bếp, hướng về phía con nói :" Chúng ta về thôi con".

Bé con rất biết chuyện, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô. Vừa đy vừa quay đầu nhìn anh nói :" Chú Ngôn, chúc chú ngủ ngon ạ". Chân anh tự chủ mà bước đy theo cô, rồi theo hẳn đến trước nhà cô. Cô bước vào phòng rồi nhưng không có ý sẽ mời anh vào, xoay người định đóng cửa luôn.

Anh liền không quên dặn dò :" Em nhớ rõ là phải đun nóng thuốc rồi mới uống đó". Lời vừa dứt thì cửa đã đóng sập lại trước mặt anh. Những gì anh nói không kịp lọt vào tai cô, cô đứng ở phía đằng sau cánh cửa, đứng một hồi lâu mà vẫn còn cảm giác xao động.

Thời gian gần đây anh tựa như cái bóng luôn đy bên cô, càng ngày càng không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Buổi sáng anh đưa bữa sáng cho cô và con, còn đy đón con, rồi ngày nào cũng như đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở cô uống thuốc đúng giờ.

Cũng như hiện tại đây, Mandy đang chờ cô ký nốt mấy văn kiện thì tiếng tin nhắn chợt kêu lên. Cô vẫn chăm chú xem xét những văn bản trong tay, sau đó mới đặt bút ký rồi đưa cho Mandy.

Quả nhiên là tin nhắn của anh :" Đã đến giờ em uống thuốc rồi đấy. Nhớ là phải uống hết sạch đấy nhé. Nghiêu". Những dòng chữ đơn giản hiện lên trên màn hình trước mắt cô, cô liếc qua một cái rồi nhanh chóng đặt điện thoại xuống.

Ngẩng đầu lên vẫn thấy Mandy chưa đy, nhìn cô buông điện thoại xuống rồi mới báo cáo :" Uông tiểu thư, buổi tối cô có một cuộc hẹn, là mời người của viện thiết kế dùng bữa". Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết. Mandy biết cô từ trước đến nay không thích mấy việc xã giao có nên cũng tận lực tối giản hết giúp cô. Đã báo cáo xong chuyện trọng yếu Mandy liền bước ra.

Cô nhắn lại tin cho anh, nhờ anh đy đón bé con hộ cô. Anh rất nhanh đã trả lời lại :" Được". Nhưng rất nhanh sau lại nhắn thêm cái tin :" Nếu con hỏi vì sao em không đến thì anh biết trả lời thế nào?". Cô thừa hiểu là anh đang muốn điều tra hành tung của cô, chỉ đơn giản nhắn lại cho anh :" Cứ nói là phải tăng ca".

Anh lại nhắn tiếp :" Người lớn làm sao có thể lừa gạt trẻ con chứ". Cô chỉ đọc chứ không trả lời lại. Mọi thứ đều đã thay đổi thật rồi, cho dù anh có muốn làm gì thì đáy lòng cô cũng chẳng thể gợn lên 1 ngọn sóng dù nhỏ đy chăng nữa.

Sau khi tan làm, cô dẫn Mandy cùng người phụ trách thiết kế của hạng mục lần này đy cùng. Viện thiết kế toàn là đàn ông, thấy các cô thì thái độ trở nên rất nồng nhiệt. Quản lý Lương giới thiệu hai bên với nhau :" Uông tiểu thư, vị này là Cố Chi Sâm viện trưởng viện thiết kế".

Cố Chi Sâm, cái tên này với cô cũng khá quen thuộc, vì cũng là người phụ trách hạng mục lần này nên cô có gọi điện trao đổi với anh ta vài lần, tuy nhiên chưa từng gặp mặt trực tiếp. Người này thực là tuổi trẻ tài cao, nhìn thì cũng chưa quá 30 tuổi, mắt hiện lên ánh cười, đưa bàn tay là nắm lấy tay cô :" Không thể tưởng tượng được rằng Uông tiểu thư không chỉ có giọng nói trong trẻo dễ nghe mà ngoài đời lại thực trẻ tuổi xinh đẹp, thật sự là thất kính rồi". Đôi mắt như cười của anh ta ánh lên vài tia sáng, thực đẹp mắt.

Cô cũng bắt tay lại, đáp :" Cố tổng mới là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, về sau nhờ anh trợ giúp nhiều hơn. Hy vọng anh sẽ không chê phiền toái". Cố Chi Sâm gật đầu cười nói :" Làm sao lại có thể? Chỉ cần Uông tiểu thư mở lời là được".

Song phương bắt tay thực hòa hợp. Trên bàn toàn là đàn ông nên uống rượu không ngừng, cứ một ly rồi một ly. Cũng may là Mandy tửu lượng tốt, toàn bộ thay thế nàng uống.

Đến đoạn sau toàn bộ đều đã muốn say hết, Cố Chi Sâm lúc đó ngồi ngay bên cạnh cô, liền bưng tới trước mặt cô một ly, nói :" Uông tiểu thư, lần đầu gặp mặt, ly rượu này cô nhất định phải uống đấy. Chén đầu tôi sẽ uống cạn hết". Nói xong liền đưa lên miệng cạn 1 hơi, lại đem rượu rót đầy.

Cô biết lần này khó tránh, nhưng vẫn phải nói :" Cố tổng, thật sự tôi không uống được rượu. Nếu như một ly tôi uống cũng không được thì tùy ý anh thế nào cũng được". Cố Chi Sâm cười khẽ đáp :" Khó có dịp Uông tiểu thư nể mặt. Xin cứ tùy ý".

Cô thật sự là uống không nổi, mới một ngụm đã say đến mức không còn biết gì cả. Đến khi ra về cô đã sớm không còn chút ý thức nào cả. Mandy phải đỡ cô ra đến cửa.

Cố Chi Sâm giúp Mandy cầm túi, rồi hỏi :" Nhà của Uông tiểu thư ở đâu vậy?". Mandy đọc địa chỉ rồi Cố Chi Sâm cười đáp :" Như thế nào mà thật khéo, tôi cũng ở khu đấy. Nếu như cô yên tâm thì cứ giao cô ấy cho tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà".

Đều là những người cùng hợp tác làm ăn, nếu Cố tổng đã nói như vậy thì Mandy cũng chẳng có cách nào khác, đành nói :" Phiền Cố tổng rồi". Cố Chi Sâm quay đầu rồi đáp :" Tôi cũng chỉ tiện đường thôi mà".

Mandy đỡ Thủy Mạt ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe lại, nói một tiếng cảm ơn rồi đọc lại địa chỉ cho anh. Cố Chi Sâm đáp :" Yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà không tổn hại gì hết. Nếu có thiếu một sợi tóc thì cô cứ tới tìm tôi là được". Mandy cười, vẫy tay nói :" Xin cảm ơn. Ngài về trước đy".

Xe khởi động, ánh đèn xe chiếu sáng cả một khoảng. Dọc đường không khí trong xe thực im lặng, chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên. Anh ta quay đầu sang nhìn cô, cô đang tựa người vào ghế, suối tóc mềm mại buông xuống, che khuất cái cằm thon nhỏ, làn da trắng nõn như tuyết. Gương mặt cô nhỏ nhắn nhưng lại rất tinh tế, không giống những cô gái khác chỉ biết trang điểm để khiến bản thân đẹp hơn, ở cô có cái khí chất gì đó rất tự nhiên nhưng thu hút người khác, như một bông hoa lan vậy.

Trước kia Cố Chi Sâm cũng vài lần trao đổi qua điện thoại với cô, đồng nghiệp khác có cơ hội nói chuyện với cô đều nhận xét thanh âm của cô rất ấm áp và dễ nghe. Xác thực là giọng nói mềm mại, ôn nhu, dễ dàng đy vào lòng người. Nhưng có người vừa nghe vậy liền dội cho một thùng nước lạnh :" Làm ơn đy, 98% những người phụ nữ có giọng nói dễ nghe đều giống khủng long". Lời vừa nói ra đã có vài người gật gù đồng ý.

Kết quả hôm nay ngược lại làm mọi người đều trở nên ngây dại. Nếu đúng như cô là khủng long như lời nói thì tất cả đám đàn ông này đều nguyện mà hiến thân cho khủng long hết. Vì thế người này nhìn người kia, trao đổi một thứ ánh đầy ẩn ý.

Anh đỡ cô ra khỏi thang máy. Vừa bước ra thì thấy một căn phòng có cửa mở toang, nhìn kỹ số nhà thì không phải là nhà cô. Anh hỏi cô :" Uông tiểu thư, chìa khóa để ở đâu?".

Cô cảm thấy đầu mình thực choáng váng, cả người đều mơ mơ màng màng, nghe được có tiếng người hỏi chìa khóa, chậm rãi trả lời :" Túi xách -- ở trong túi xách". Cố Chi Sâm cầm túi xách của cô rồi tìm kiếm bên trong, đang tìm dở thì nghe đằng sau có âm thanh lạnh lùng :" Buông cô ấy ra".

Anh ta ngạc nhiên xoay người lại, thấy người đàn ông đối diện dang tay ra kéo cô vào lòng, ôm trọn lấy cô, nhíu mày hỏi mình :" Anh là ai?".

Cố Chi Sâm mỉm cười đáp lại:" Còn anh là ai?". Ngôn Bách Nghiêu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, vì rượu say mà da mặt chợt trở nên hồng ửng, vẻ kiều mỵ đã tăng lên vài phần do với bình thường, lòng cảm thấy thật tức giận, lại quay sang nhìn Cố Chi Sâm, lạnh lùng nói :" Mặc kệ anh là ai, người cũng đã đưa đến đây rồi, có thể trở về".

Cố Chi Sâm đáp lại :" Tôi cũng không quan tâm anh là ai, hôm nay tôi phụ trách việc đưa Uông tiểu thư trở về nhà an toàn. Nơi này chỉ mới là cửa nhà cô ấy. Mặt khác, đối với tôi thì anh không quan trọng, tôi nghĩ đối với Uông tiểu thư đây anh cũng chỉ là người hàng xóm bình thường mà thôi". Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình đây đối với cô là muốn chiếm hữu đến nhường nào.

Ngôn Bách Nghiêu bị nói trúng tim đen, giận quá thành cười :" Thật ngại quá là tôi cư xử không đúng. Nhưng -- có lẽ anh cũng hiểu được, người đàn ông nào nhìn thấy vợ mình uống đến mức say như thế này trở về thì cũng đều không vui, phải không?".

Cô vẫn còn chút mơ hồ, nhưng vẫn biết là bên tai mình có tiếng người nói không ngừng. Mãi cho đến khi nghe thấy cái âm thanh thực quen thuộc nỏi ra chữ " Vợ", âm thanh này rất ôn nhu, rất quen thuộc, nhưng lại khiến tâm cô đau đớn không ngừng. Cô cố gắng tỉnh táo, gọi lý trí trở lại, dùng sức mở to mắt hết sức.

Gương mặt anh xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô dõi theo gương mặt ấy mà có chút ngẩn ngơ. Nhưng dời tầm mắt đy thì nhìn thấy thang máy, rồi còn có một người nữa cũng đang đứng ở đây, cô dần dần thanh tỉnh hơn một chút. Lắc nhẹ đầu, sự tỉnh táo càng mạnh mẽ hơn.

Ngôn Bách Nghiêu đem cô ôm chặt vào lòng, nâng cầm rồi nói :" Cảm ơn anh đã đưa vợ tôi về. Không tiễn nữa". Lại nghe từ Vợ phát ra từ trong miệng anh, cả người cô chợt run rẩy, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra rồi nói :" Tránh ra. Ai là vợ anh chứ?".

Cả người lại lảo đảo dựa vào người anh, nhưng cô lập tức giãy ra, dựa vào tường, hướng Cố Chi Sâm nói lời cảm tạ :" Cố tổng, hôm nay cám ơn anh". Không thèm để ý đến vẻ mặt tái xanh của anh đang đứng bên mình.

Cố Chi Sâm cười nhẹ nói :" Là vinh hạnh của tôi. Nếu đã về nhà rồi thì tôi xin phép. Cô hãy nghỉ ngơi sớm đy. Tạm biệt". Uông Thủy Mạt cũng quay đầu cười nhìn anh nói :" Tạm biệt".

Ngôn Bách Nghiêu tức giận nhìn cái người vừa bước và thang máy, rồi quay sang đỡ lấy cô. Cô dùng sức vung ra :" Buông ra". Anh dùng một chút sức cũng có thể kéo cô lại vào lòng mình, giận dỗi nói :" Em biết mình tửu lượng rất kèm mà còn uống. Nhìn xem say đến mức nào rồi đây?".

Cô uống rượu thì liên quan gì đến anh chứ? Cười nhẹ đáp lại :" Ngôn tiên sinh, tôi cảm ơn chuyện anh quan tâm đến tôi, nhưng anh không có quan hệ gì với ---". Mặt anh xám lại nhìn cô, nghiếng răng nghiến lợi nói :" Không quan hệ gì đến anh?".

Cô lại đẩy anh ra, nghe anh nói xong câu kia lại bật cười :" Có, có quan hệ. Anh chính là bạn trai trước tôi của tôi, là cha của con tôi, sao lại không quan hệ được nhỉ?". Anh một câu cũng không nói nên lời.

Cô thoát ra khỏi vòng tay anh, sờ soạng trong túi lấy ra chiếc chìa khóa. Còn anh thì vẫn đứng yên ở cửa, không động đậy. Quả thật thân phận anh hiện giờ trừ là cha của con cô, là bạn trai trước của cô thì chẳng là gì nữa cả. Anh không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống riêng của cô.

Cô đứng yên lặng dưới vòi hoa sen, nước chảy từ trên xuống bao lấy toàn bộ cơ thể cô. Anh tưởng muốn quay đầu thì cô và con sẽ vĩnh viễn đứng ở đó chờ anh sao? Không, cô sẽ không chờ. Cũng không bao giờ gặp được nhau nữa.

Có lẽ cô nên cân nhắc về đề nghị của Lục Kiều, cô nên bắt đầu một cái gì đó mới mẻ. Còn anh đã sớm thành dĩ vãng rồi.