Tình Yêu Bay Lượn

Chương 7




Nhứ Tiệp thở dài, hối hận mình quá xúc động.

Nhìn cô trong hoàn cảnh này, không có sợ hãi, chỉ có nồng đậm tự trách.

Cô bị giam bên trong gian phòng trang hoàng rất giống như trong khách sạn, giường lớn hình tròn màu hồng, nhìn xong, cô không khỏi rên rỉ.

Không thể nào!

Sau khi rời khỏi Thiên môn, cô cùng Vi hai người khó khăn đi nhiều lần máy bay, mới về đến được Đài Loan quen thuộc. Vi hết sức để ý an toàn của cô, an bài chỗ ở ở Đài Loan, rồi mới đi làm chuyện của mình. Nhưng cô quá Tư Luật cùngTích Vĩ, chân trước Vi mới vừa bước ra khỏi "Vi các" (lầu hay nhà ở của Vi), cô cũng cùng bước ra ngoài, trên người chỉ một ví da, Vi cho cô một cái để lien lạc, đó là một loại máy nhỏ không thể nào nhỏ hơn nữa, cô để cái này cùng với chiếc nhẫn kim cương, đeo trên cổ.

Cô vui vẻ ngồi lên xe buýt, đến trường học, đang đi tới cửa trường học để đi vào, không ngờ tới, một mùi thuốc xông vào mũi, cô nghĩ thầm —— hỏng bét! Mắt tối sầm lại, không biết việc gì sẽ xảy ra nữa.

Vừa tỉnh lại, cô phát hiện mình bị nhốt bên trong gian phòng, ngoài cửa có hai người to con đứng canh chừng, cô có chạy đằng trời. Mà hai tay của cô cũng bị trói chặt, không thể động đậy.

"Mình sẽ hại Vi bị Tư Luật. . . . . ." Nhứ Tiệp nghĩ đến Tư Luật tức giận không nhịn được run rẩy, trời ạ! Cô mang đến cho Vi phiền toái rồi sao?

Trong lúc Nhứ Tiệp phiền não Tư Luật sẽ như thế nào, đột nhiên cửa được mở ra.

Xuất hiện tại cửa, là khuôn mặt tương tự Nhứ Tiệp.

Cô kinh hãi, Người đó đúng là. . . . . . Cha của cô.

Diệp Thượng Lương nhìn bộ dáng Nhứ Tiệp hơi giật mình, cười to nói. "Con gái ngoan, ba tìm con thật lâu."

Nhứ tiệp phòng bị nhìn động tác của ông ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi.

Từ nhỏ ấn tượng sâu sắc với cha chính là cảnh đánh chửi cô, từ khi cô có trí nhớ tới nay, cô chưa từng thấy cha vui mừng nói chuyện với cô, ông ta vẫn mắng cô, nói cô vô dụng, còn đánh mẹ, mắng mẹ không biết đẻ trứng, không sinh được con trai! Nếu như mẹ ngăn cản ông ta đánh cô, ông sẽ đẩy cô từ trên cầu thang xuống , để cho cô bị thương, cũng làm cho mẹ đau lòng.

Cho đến năm tám tuổi ấy, mẹ không chịu được bạo lực gia đình nữa, mang theo cô xin cảnh sát giúp đỡ, mới kết thúc những ngày cực khổ của mẹ con các cô.

Những ngày sống cùng với mẹ những ngày là vui vẻ nhất, cô không cần lo lắng mình sẽ bị đánh, bị chửi, mẹ đối với cô luôn kiên nhẫn nói chuyện, hơn nữa không sợ người khác làm phiền sợ cô không có cảm giác an toàn mẹ sẽ nói yêu cô, mẹ còn bảo đảm tuyệt sẽ không vứt bỏ cô.

Một năm sau, mẹ nói cho cô biết, cô có một người ba mới, cô rất sợ hãi, rất sợ, cô lại biết bị đánh tiếp sao? Nếu như ba mới cùng người ba thân sinh của cô là một dạng không thích cô, cô nên làm cái gì?

Kết quả cô trốn nhà! Dùng hành động trốn nhà kháng nghị với mẹ, cô không cần một người ba mới! Cô không muốn trở lại những ngày tháng đó.

Cô đi loạn trên đường, đi dạo lung tung, cho đến trời tối, một anh trai tốt bụng hỏi cô tại sao một mình chạy loạn bên ngoài, sau khi hỏi rõ ràng nguyên nhân, đưa cô về nhà. Anh trai tốt bụng đó không sợ người khác làm phiền nói với cô, ba mới sẽ rất thương cô, rất thích cô, còn sẽ có một anh trai, anh trai đó cũng sẽ rất thương cô, muốn cô không phải lo lắng.

Sau khi về đến nhà, mẹ khóc ôm lấy nàng, vẫn nói với cô thật xin lỗi. . . . . .

Khi đó cô hối hận rồi, cô tại sao có thể không nghe lời khiến mẹ thương tâm? Cô cũng khóc ôm lấy nói xin lỗi với mẹ. . . . . .

Về sau cô mới biết, anh trai tốt bụng đưa cô về nhà, chính là anh trai mới của cô——Đường Tuấn Bác, anh ấy hứa, sẽ thương yêu cô.

Cô đến lúc đó mới biết, thì ra là không phải tất cả người ba nào cũng sẽ vô cớ đánh người, ba mới sẽ không, ông ấy rất hiền lành rất tốt với cô, chưa bao giờ đánh cô!

Sau khi mẹ gả cho dượng, nhìn thấy được mẹ vui vẻ hơn nhiều, mà cô cũng rất vui vẻ, có mẹ thương cô, ba cưng chiều cô, còn có một người rất tốt với cô đó là anh trai. Nhưng vui sướng một thời gian, một khắc khi cha đẻ xuất hiện kia, toàn bộ liền thay đổi. . . . . .

Diệp Thượng Lương nhếch khóe miệng, mặc dù đã là trung niên, nhưng trên mặt không nhìn ra dấu vết của năm tháng, chỉ tăng thêm cho ông ta dáng vẻ thành thục, nhưng ông ta trong mắt để lộ vẻ không đàng hoàng, lại phá hư ấn tốt khi mời nhìn thấy ông ta.

"Đã lâu không gặp, Nhứ Tiệp thân mến." Ánh mắt tà ma xuất hiện dấu hiệu động lòng với con gái ruột.

"Cha rất nhớ con, thế nào, suy nghĩ rõ chưa? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, làm người phụ nữ của trưởng hội Bang Hào cười, cả đời con sẽ hưởng vinh hoa phú quý!"

"Tôi không muốn." Nhứ Tiệp lấy dũng khí, cự tuyệt ông ta.

Bị cự tuyệt Diệp Thượng Lương không khỏi tức giận, sắc mặt lo lắng, giơ tay lên, theo thói quen đánh một quyền.

Nhưng ông ta khắc chế, cười lạnh một tiếng, "Ah, hiện tại bố mày không dám động tới con, mạng con thật tốt, nha đầu chết tiệt kia! Có hội trưởng làm chỗ dựa cho con, nếu không phải hội trưởng nhìn trúng cơ thể của con, con cho rằng bố mày sẽ để con đi? Phi!"

Nhứ Tiệp quật cường ngẩng cao đầu, mở to mắt trừng ông ta.

Người đàn ông này, là dã thú, không phải là cha của cô.

Nhứ Tiệp hành động khiêu khích như vậy để chọc giận Diệp Thượng Lương. Vừa ra tù ông cần lấy lòng hội trưởng để cũng cố địa vị, sáu năm trước vì mang nha đầu này về để hội trưởng vui vẻ, không nghĩ tới lại cho ông sáu năm ăn cơm tù, món nợ này ông nhất định sẽ đòi lại!

"Con cho rằng tên tiểu tử Bác gia vô dụng sẽ đến cứu con sao? Ha, con nằm mộng!" Ông ta khát máu cười một tiếng."Cha sẽ cho anh ta đi vào, nhưng không được ra!" Ông ta nháy mắt với thủ hạ, một quả bom tự chế được đưa tới.

Nhứ Tiệp nhìn người cha làm những gì với cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đến cuối cùng, ông ta vẫn không chút lưu tình với cô. . . . . .

Để quả bom tự chế phía sau, khiến Nhứ Tiệp đang quyết tâm tìm cơ hội thoát đi liền dao động.

Mang theo một trái bom, cô có thể chạy trốn tới đâu?

"Cha cũng không tin tên tiểu tử thúi Bác gia sẽ có biện pháp lấy cái này xuống!" Diệp Thượng Lương cười to."Cha giao chìa khóa cho hội trưởng, nhớ, con gái ngoan, chỉ có hội trưởng mới đưa con ra khỏi nơi quỷ quái này, con hãy cố gắng nhận thức đi!"

Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nhứ Tiệp, Diệp Thượng Lương cười to không thôi.

Cô sẽ tan xương nát thịt sao? Nhứ tiệp tự hỏi. Nếu như Tư Luật thấy cô bị người ta trói thành bộ dáng này, anh sẽ có phản ứng gì?

"A!" Diệp Thượng Lương đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt thoáng qua hưng phấn."

Chút quà tặng cho bạn tốt của con, nói cho cô ta biết con làm khách Bang Hào mới được!

Để cho cô ta an tâm." Ông ta cười khanh khách không ngừng, trong mắt thoáng qua tia sáng kỳ dị, cầm lấy cây kéo, một tay giữ lấy tóc Nhứ Tiệp.

Nhứ Tiệp nhắm mắt lại, bên tai nghe "Cạch cạch" một tiếng.

Tóc của cô ——

... ...... ...... .......

Chương 7.2

Edit: Bonghongxingdep

Vốn là cuộc sống bình ổn nơi sân trường sóng to gió lớn lại nổi lên—— đối với Tích Vĩ mà nói là như thế.

Các bạn học vẫn đi học bình thường, đùa giỡn, cười đùa, thầy giáo—— Phùng Tư Luật, một bộ dạng nghiêm túc làm giáo viên, nhưng cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, có lẽ là bởi vì Nhứ Tiệp không có ở đây, cô mới phát giác rất nhàm chán!

Đã gần một tháng không có tin tức của Nhứ Tiệp, không biết cậu ấy ở Thiên môn trôi qua thế nào? Nói đến Thiên môn, cô cũng bị dọa chết! Không ngờ cái người đàn ông lịch sự Phùng Tư Luật, thế nhưng cùng Thiên môn có quan hệ sau như vậy! Làm nửa ngày, cô cùng anh Bác hai người phiền não vấn đề an toàn của Nhứ Tiệp, căn bản là nhàm chán, có người đàn ông Phùng Tư Luật ở đây, Bnag Hào cười là cái gì?

Tại sao nói Phùng Tư Luật đáng sợ? Rất đơn giản, bởi vì người này quá thần bí! Ban ngày làm giáo viên, buổi tối lập kế hoạch để bắt được Diệp Thượng Lương, thay Nhứ Tiệp báo thù! Trời ạ, người này không cần nghỉ ngơi sao?

Nghe anh Bác nói, tất cả đều có kế hoạch, Diệp Thượng Lương bắt đầu cảnh giác. Cái này chứng tỏ, Nhứ Tiệp có thể trở về rồi !

Phùng Tư Luật thừa dịp mấy ngày xin nghỉ, tự mình đến Canada đón Nhứ Tiệp trở về.

Nghĩ đến Nhứ Tiệp muốn trở về, cô cũng rất vui vẻ, trong một tháng này xảy ra thật là nhiều chuyện, cô có rất nhiều lời muốn nói với Nhứ Tiệp. . . . . .

"Tô Tích Vĩ." Âm thanh bạn học cắt đứt cô trầm tư. "Mới vừa rồi chính mình tại khu quản lý nhìn thấy có đồ gửi cho cậu, giúp cậu cầm về."

"Đồ của mình?" Tích Vĩ quái dị nhíu mày. "Cám ơn nha."

Tại sao không có địa chỉ tên người gửi món đồ này? Cũng không có dán tem hoặc dấu bưu kiện, sẽ là ai gửi tới đây?

Mang theo một bụng hoài nghi, cô mở ra.

Một hộp gỗ hình chữ nhật lộ ra, Tích Vĩ nhíu mày, chẳng nói gì mở ra.

Cô trợn to mắt, nhìn trong hộp gỗ "Quà tặng" .

Vươn tay, run rẩy cầm lên một ít tóc dài màu nâu dài gần bốn mươi centimét——

Đó là tóc của Nhứ Tiệp! Bởi vì không có ai có màu tóc tự nhiên giống như Nhứ Tiệp như vậy, cô nhìn một cái là có thể nhận ra.

Tại sao Nhứ Tiệp tóc bị cắt đứt?

Nhất thời Tích Vĩ nghĩ đến tình huống không tốt, tay run một cái, nắm tóc đó liền rơi trên mặt bàn.

Nhất thời, tất cả tiếng ồn ào vào giờ khắc này dừng lại. Tất cả bạn học, đều nhìn thấy trên bàn của cô cái gì đó ——

Đó là tóc của Nhứ Tiệp.

"Nhứ Tiệp. . . . . ." Tích Vĩ sợ hãi rơi nước mắt . Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, bàn tay nhỏ bé không cầm được phát run, cho đến khi bấm, cô không khắc chế được nức nở nghẹn ngào, "Ô. . . . . . Phùng Tư Luật, anh mau cứu Nhứ Tiệp, cậu ấy. . . . . . Tóc của cậu ấy, đang nằm trên tay tôi. . . . . . Nhưng người đâu? Phùng Tư Luật, cậu ấy đâu? Nhứ Tiệp ở nơi nào. . . . . ."

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Nhìn bụng mình bằng phẳng như cũ, Nhứ Tiệp không khỏi thở dài.

Ngày cô tính rời khỏi Tư Luật, cô cũng biết mình mang thai.

Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không dám mở miệng nói cho Tư Luật biết.

Tại sao cô có thể vào thời điểm đó nói cho anh ấy nghe đây? Nếu cô nói, chỉ là tăng thêm phiền não cho Tư Luật!

Thật ra thì cô vẫn tin tưởng, Tư Luật nhất định sẽ tới cứu cô, anh ấy vẫn luôn là như vậy, coi như bọn họ có tranh chấp, cãi nhau, Tư Luật chưa bao giờ để cô một mình, anh ấy vẫn luôn yêu thương trân trọng cô như vậy.

Nghĩ tới đây, Nhứ Tiệp không khỏi lại thở dài.

Nghe nói chính là hôm nay —— qua ba ngày này, người của Bang Hào cười sẽ không ai dám động vào một cây long chân của cô, nói cô là người phụ nữ tặng cho hội trưởng, những người khác đừng mơ đụng tới.

Nhớ tới những ánh mắt người đó nhìn cô tràn đầy ý ý dâm, cô liền buồn nôn. Ánh mắt kia giống như đang nói..., ai cũng có thể làm chồng của cô, chờ hội trưởng chơi xong, cô chính là đối tượng để bọn họ phát tiết.

Cô biết những suy nghĩ của đám đàn ông bọn họ, nghĩ cô vẫn là xử nử, Ha ha...! Cô đã có đứa bé rồi, chồng yêu thương cô như thế, sao là xử nữ được?

Hôm nay, tên hội trưởng thần long thấy đầu không thấy đuôi (nghe tiếng nhưng chưa thấy mặt) kia, nghe nói sẽ "sủng hạnh" cô.

Nhứ Tiệp cảm thấy rất buồn cười, tại sao lại phát sinh loại tình huống này? Cô cảm thấy, cuộc sống mười tám năm nay, kể ra rất đặc sắc như phim truyền hình.

Lúc đó cha ngược đãi, mẹ tái giá, cha dượng anh trai kế che chở, hạnh phúc đến mười hai tuổi, đúng là vở kịch rất đặc săc, Ah! Đúng rồi, đừng quên tình yêu cuồng nhiệt năm mười bảy tuổi cùng hôn lễ năm mười tám tuổi, nhớ lại từng chuyện, muốn quên cũng không thể quên được!

Cùng Tư Luật quen biết, cô không muốn quên nó.

Nhớ tới thai nhi của Tư Luật chưa thành hình trong bụng, cô đã quyết định.

Nếu như cô bị xâm phạm, cô thà chết không theo. Người của cô, lòng của cô, đều là của Tư Luật, người đàn ông khác đừng mơ tưởng Phanh!

Đang lúc cô quyết định, âm thanh mở cửa dọa cô giật mình.

Đã tới rồi sao?

Cô hơi nhếch môi, nghênh đón vận mạng của cô.

"Nhứ Tiệp thân mến."

Nghe tiếng nói quen thuộc, làm cả người Nhứ Tiệp run sợ.

Diệp Thượng Lương âm độc cười, đối với lấy nàng triển lộ cái kia không che giấu chút nào tà khí nụ cười.

Nhứ Tiệp hơi nhếch môi, quật cường trừng mắt người đàn ông trước mắt được gọi là cha của cô.

"Ah, dữ dội như vậy!" Diệp Thượng Lương nhướm hai lông mày đen, buồn cười mà nói:

"Đến lúc nào rồi, còn không nhận rõ thân phận của mình, chậc chậc, con gái bảo bối, con chấp nhận đi, không phải rất tốt sao? Theo hội trưởng, có ăn, có ở , có cái gì không tốt?

Còn có người làm để sai bảo. . . . . ."

"Hừ." Nhứ Tiệp không để ý lời nói của ông ta, xoay người sang chỗ khác không muốn nhìn ông ta, một bộ bộ dáng từ chối người ngoài.

"Cha nói này Nhứ Tiệp." Giọng điệu của ông ta không khỏi dịu xuống. "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Bố mày rất lâu rồi chưa đánh người"

"Ông tới đây, ông đánh tôi đi." Trong mắt lộ vẻ kiên quyết, cô nói là thật, vì bảo vệ mình, cô không tiếc mạng sống.

"Đáng chết!" Diệp Thượng Lương khẽ nguyền rủa một tiếng, cô ta lại giở trò!

Vì địa vị sau này của ông trong bang, ông nhẫn nhịn, cắn răng một cái, hung ác trợn mắt nhìn Nhứ Tiệp, hất đầu rời đi.

Cô thắng! Nhứ Tiệp thở phào nhẹ nhõm, thận trọng tự trên sàn nhà bò dậy, ngồi xuống giường.

Thân thể rất đau, tinh thần rất mệt mỏi, nhưng cô lại rất vui vẻ. Một loại khoái cảm thắng lợi tràn đầy cả người.

Cô lần đầu tiên phản kháng thành công, ông ta cũng không làm tổn thương quá lớn với cô, thật tốt quá!

Chương 7.3:

Edit: Bonghongxingdep

Nhưng vui mừng không được bao lâu, vốn là bị Diệp Thượng Lương khóa cửa đột nhiên lại tiếng mở khóa.

Nhứ Tiệp kinh hãi, lập tức từ trên giường ngồi dậy."Là ai ?" Cô hoảng sợ lẩm bẩm tự hỏi. Là người xâm phạm tới cô sao? Tại sao tới nhanh như vậy!

"Cạch ——" tiếng mở khóa, Nhứ Tiệp trợn to mắt, sợ hãi nhìn cửa bị mở ra.

Sau cửa xuất hiện một khuôn mặt tươi cười, làm cô ngẩn người.

Làm sao có thể. . . . . .

Cho đến khi được ôm trong ngực quen thuộc, Nhứ Tiệp vẫn không thể tin được, cô được cứu!

Một giờ trước, cô còn bị nhốt trong Bang Hào cười, mà bây giờ, cô lại ở trong ngực Tư Luật, rơi nước mắt.

Là Vi, là Vi cứu cô! Cô bây giờ còn không thể tin được, Vi thế nhưng đánh thắng được những người hung ác trong bang kia, cứu cô ra, còn giúp cô ra ngoài.

Mặc dù thời gian cứu viện không lâu, nhưng cô nhìn ra được, Vi tràn đầy áy náy với cô, hơn nữa, cô còn thấy trên cổ Vi có vết bầm năm ngón tay, dọa cô sợ.

Kinh ngạc nhìn Vi tại sao trên người lại có dấu vết đáng sợ như vậy, cho nên cô hỏi.

"Hả. . . . . . Không sao, là chồng mình tính tình không tốt, là cấp trên dạy dỗ một chút." Bộ dạng của Vi không có chuyện gì lớn nói, còn vô vị nhún nhún vai.

"Gạt người!" Nhứ Tiệp không tin. "Là Tư Luật có đúng không? Thương thế của cậu là do anh ấy làm!"

"Haiz." Vi thở dài, hiện lên trên mặt vẻ bất đắc dĩ. "Nhứ Tiệp, tại sao muốn hỏi rõ ràng làm gì? Mình cũng không muốn cậu cảm thấy áy náy, bởi vì đây là lỗi của mình." Cô tự tiện mang Nhứ Tiệp ra khỏi Thiên môn, còn để cho cậu ấy ở Đài Loan bị bắt đi, đây đều là sơ suất của cô, cô nên chịu phạt.

Mặc dù Tư Luật tiên sinh. . . . . . Tức giận rất đáng sợ, chỉ là muốn cô lấy công chuộc tội, nếu không, cô thật không biết làm thế nào để anh ta bớt giận.

"Nhưng. . . . . ." Nhứ Tiệp nhìn vết thương trên cổ của cô. "Nhất định rất đau có đúng không?"

"Đàn ông nổi giận, đều không có lý trí." Vi cười khổ nói. "Mình không muốn nói thêm cái này, còn cậu, lo trấn an sắc mặt tái nhợt của ông chồng đi." Đẩy Nhứ Tiệp tới người đàn ông cứng ngắc đứng đó, cô cười cười, chính mình trở lại trong ngực đàn ông của mình.

Đi tới trước mặt chồng, Nhứ Tiệp đau lòng sờ gương mặt của anh.

Anh ấy gầy, thật gầy quá, rất nhiều, khuôn mặt trải qua gian nan vất vả, là vì cô, nhất định anh tốn rất nhiều tâm tư.

"Thật xin lỗi." Không nhịn được rơi lệ, Nhứ Tiệp tự trách nói. Cô làm cái gì với Tư Luật vậy . . . . . . Sao cô có thể để anh lo lắng, sợ hãi như vậy?

Tư Luật là bến đỗ của cô, ông trời của cô, anh vĩnh viễn đều là dáng vẻ tự tin, chưa từng giống như bây giờ, yếu đuối giống sẽ bất tỉnh ngay sau đó.

"Đừng dọa anh nữa." Tư Luật nhắm mắt lại, một tay kéo cô vào trong ngực, ôm chặt, chỉ sợ cô lần nữa biến mất, không để cho cô rời đi.

“Sẽ không, Tư Luật, sẽ không.” Nhứ Tiệp không ngừng bảo đảm, hai cánh tay cô ôm anh thật chặt, cảm thấy Tư Luật như trút được gánh nặng rơi nước mắt, rơi vào cổ của cô, lòng của cô.

Cho đến giờ phút này, cô mới thực sự trở lại thực tế, không phải là mộng, cô xác thực ở trong ngực Tư Luật.

…………….

Không để ý Vi gầm gừ giậm chân, Tư Luật mang theo Nhứ Tiệp rời khỏi Thiên môn. Nói anh lợi dụng xong liền đem người vứt qua một bên? Ha, anh ta có năng lực? Chỉ cần anh ta muốn rời khỏi, đến Uý Liêu cũng không có cách, huống chi là Vi.

Không có đưa Nhứ Tiệp về trường học hoặc để cho gặp mặt Đường Tuấn Bác cùng Tích Vĩ, anh ấy dẫn cô về nhà của hai người ở Đài Loan, nằm trong nội thành.

Vừa về tới nhà, Nhứ Tiệp gấp gáp vọt vào phòng tắm rửa mặt, đem xúi quẩy mấy ngày hôm nay rửa sạch.

Tắm rửa xong, cô mặc áo sơ mi to lớn của Tư Luật, dùng khăn lông lau tóc, đi ra khỏi phòng tắm.

Kể từ sau khi kết hôn, ở trong nhà hai người, cô đều mặc áo sơ mi của Tư Luật ở trong phòng chạy tới chạy lui. Ah, khá tốt là Tư Luật không mắng cô, ngược lại rất vui mừng khi cô làm như vậy.

“Tới đây.” Tư Luật ngoắc ngoắc, ấn cô ngồi xuống ở trước bàn trang điểm, cầm lấy khăn thay cô lau mái tóc ẩm ướt.

Nhứ Tiệp nhìn trong kính thấy anh cử chỉ dịu dàng như thường, bất giác mỉm cười.

Bây giờ hạnh phúc làm cho cô có ảo giác, niềm vui vẻ này giống như không tồn tại, thật giống như cô vẫn hạnh phúc như vậy, được Tư Luật nâng trong lòng bàn tay thương yêu cưng chiều.

“Cười cái gì?”Tắt máy sấy, Tư Luật cười hỏi, trong kính nhìn thấy hai người, anh cũng không tự giác mà bật cười.

Nhứ Tiệp nở nụ cười ngọt ngào, thật hạnh phúc, giống như anh cho cô toàn bộ thế giới.

“Bởi vì anh làm em không kìm lòng được buồn cười.” Cô đưa tay cầm bàn tay to của anh, để bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay của anh.

Tư Luật tháo mắt kiếng xuống, không phải là một thầy giáo trung học lịch sự, mà là một người đàn ông tràn đầy tính xâm lược, luôn yêu thương cô, luôn hứa với cô.

Cô nên sợ mới đúng! Anh luôn muốn điên cuồng độc chiếm cô, cô phải cảm thấy ghét mới đúng, nhưng cô chỉ muốn cười, hơn nữa chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Cô nhất định là điên rồi.

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tư Luật, cô không thể tin được cô đã gả cho anh!

“Thật sao?”Cầm lược lên, tỉ mỉ chải mái tóc màu hạt dẻ xinh đẹp, tâm tình Tư Luật vừa vui vẻ lại phức tạp.

Chải mái tóc trong lòng bàn tay đẹp như vậy, màu hạt dẻ tự nhiên cùng sáng bóng khoẻ mạnh, anh cho là, tóc của Nhứ Tiệp sẽ bị cắt đứt một đoạn đó, mà bị phá hư.

Anh không thể tin được, hôm nay Nhứ Tiệp đầy đủ không sứt mẻ ngồi ở trước mặt, cười khanh khách nở nụ cười hạnh phúc.

Chải tóc cho cô xong, bỏ chiếc khăn ra càng tôn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng nhiều hơn là xinh đẹp.

Nghe nói là Vi sửa lại, trước khi bọn anh đi, cô ta dùng hai cây Tiểu phi đao, hưu hưu hưu, cắt bỏ những cọng tóc bị hư của Nhứ Tiệp, khiến Nhứ Tiệp không nhu nhược, ngược lại có tinh thần rất nhiều.

Coi như cô ta lập một công nhỏ, Tư Luật hừ hừ tức.

“Hoàn hảo không bị cắt bỏ quá nhiều, anh cũng đừng tức giận.” Lôi kéo ống tay áo của anh, Nhứ Tiệp nũng nịu cầu xin tha thứ.

“Phải, không bị cắt bỏ quá nhiều.” Anh tức giận thở dài nói: “Nếu không phải đột nhiên Tô Tích Vĩ gọi điện vừa khóc vừa nói cho anh biết….. trái tim của anh cũng ngừng đập.”

“Hả………” Nhứ Tiệp ngẩn ra, không biết bây giờ Tư Luật là đang nói đùa, hay là đang nói thật.

Nhìn vẻ mặt khổ não của cô, Tư Luật không kiềm chế được cuời ha ha, một tháng qua lo lắng sợ hãi, vào giờ khắc này rất thoải mái.

“Anh cười em!” Nhứ Tiệp không thể tin trừng trừng, nhìn bộ dáng vui vẻ của anh.

“Em bồi thường anh thế nào đây?Bà xã than mến.”Ánh mắt Tư Luật nhìn cô buồn bã, tràn đầy ý đồ xâm lược.

Kết hôn ba tháng, Nhứ Tiệp thế nào không biết ánh mắt của Tư Luật biểu hiện cái gì?

Cô mắc cỡ đỏ bừng mặt, cúi đầu, dùng khoé mắt liếc trộm anh.

“Anh chính là lo lắng một tháng, cuối cùng em còn cho anh một cái kinh hãi, hơn nữa còn là một kinh hãi rất lớn! Nói, anh phạt em thế nào đây?” Tư Luật cười ôm lấy cô, dịu dàng đặt cô ở trên giường lớn.“Hửm?Nói, thân ái, em bồi thường anh thế nào đây?”

“Vậy anh muốn…..” Nhứ Tiệp thẹn thùng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, sợ hãi hỏi.

“Xem thành ý của em.” Tư Luật lành lạnh nói cô một câu, bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn, cởi ra áo cô.

Mắt Nhứ Tiệp đột nhiên loé lên, cô nghĩ tới rồi, cô còn chưa nói chuyện đó, có lẽ hiện tại chính là thời cơ tốt!

“Tư Luật, em nói với anh…..” Cô còn chưa nói hết, liền bị Tư Luật hôn, chặn lại tất cả.

“Lúc này, nói chuyện là dư thừa, hiểu không?Anh cũng không cần hành động bày tỏ áy náy của em.” Tư Luật nháy mắt mấy cài cười nói.

“Ừm……” Nhứ Tiệp trầm ngâm một hồi lâu, cái này thật làm khó cô, mỗi lần đều là Tư Luật chủ động, cô luôn là bị động, cô nào dám?

“Thế nào, rõ chưa?” Tư Luật không chịu bỏ qua hỏi.

“Anh chắc chắn chứ?” Cô cứng rắn nhìn anh xác nhận, trên mặt mang theo mất tự nhiên cười.

Tư Luật không nhịn được bật cười.Bộ dáng của Nhứ Tiệp, thật đáng yêu.

“Anh không hối hận?”Cô lại một lần nữa ‘lễ phép’ hỏi thăm.

“E hèm.” Tư Luật chẳng nói đúng sai hừ một tiếng.

“Đầu tiên nói trước, không thể động thủ, anh tuyệt đối không được động thủ.”Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy kiên quyết, Nhứ Tiệp bắt đầu nói điều kiện với anh.

“Ok.” Tư Luật cười gạt đầu, nhưng sau một khắc anh liền hối hận rồi.

Sau khi anh cho phép, cô lật người, đè anh dưới thân, dạng chân ở bên hông của anh, hai đùi trắng nõn để hai bên ở eo của anh, bị anh cởi áo sơ mi nên lộ hơn phân nửa ngực, da trắng như tuyết, như ẩn như hiện khiến anh một hồi run rẩy.

“Ah…….” Anh không tự chủ rên rỉ ra tiếng, hình dạng của cô vừa hồn nhiên, lại hấp dẫn, cơ hồ khiến anh mất trí.

“Không cho phép nhúc nhích!” Cô trước mắt anh cử động ngón trỏ khả ái, cười khanh khách nói: “Không cho phép nhúc nhích.”

Cô nói lời này khiến Tư Luật vốn đang chuẩn bị sờ bắp đùi trắng noãn của cô ‘lông tay’ mất hồn, ngoan ngoãn để xuống.

Nhứ Tiệp đầu tiên là nhẹ nhàng xuyên qua vạt áo của anh, bàn tay nhỏ bé sờ lồng ngực của anh.

“Cơ ngực rất chắc, ah!Cơ bụng còn là sáu múi, Tư Luật, sao anh làm được? Bề ngoài căn bản không thấy, cơ thể người này…… Á?!” Trước mắt cô hoa lên, còn chưa thăm dò hết cơ thể của anh, liền bị áp chế ở trên giường.

Cô vô tội nhéo cái tay đang mở váy của cô, nhìn mặt xanh mét của Tư Luật.

“Thế nào?”Cô còn chưa bắt đầu mà, cô làm như vậy không đúng sao? Vậy cũng do anh dạy cô!

“Lần sau để cho em chơi.”

“Hả?” Nhứ Tiệp ngẩn người, áo sơ mi duy nhất trên người cũng bị cởi ra.“Tại sao?Không phải nói anh không được độngt hủ sao?Anh chơi xấu!”

“Câm miệng!”

Khàn một tiếng, hấp tấp xé nát quần áo.

A, trở xuống là hình ảnh trẻ con không nên nhìn, mẹ Liên Nguyệt sợ đau mắt hột, trốn phía sau, không nhìn đôi tiểu vợ chồng triền miên ân ái.